Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đúng vậy, không có tư cách khám bệnh, xảy ra vấn đề chính là xem mạng người như cỏ rác, cùng hung thủ giết người không có gì khác nhau.
”
“Chỉ là một bác sĩ thầy lang mà thôi, tôi thấy mới vừa rồi anh cũng là thử vận may.
”
“Đúng, vận cứt chó mà thôi, không tính là gì.
”
Khí thế Ngô Nguyên Lượng dâng cao, Vương Chương Hòa lại không lên tiếng, những học giả chuyên gia khác dường như lại thêm sức, mỗi
một người đều hùa theo.
“Các người nói nhăng gì đó, Tiểu Diệp mới vừa cứu bệnh nhân tỉnh lại là dựa vào thực lực bản thân, không phải vận may, chính các người không được, còn nếu không phải là nói những người khác cũng không được, tôi thấy tất cả đều là ghen tị.
” Lữ Thanh Tuyết thấy mọi người bao vây công kích Diệp Thiếu Xuyên, tức giận sắc mặt đều trắng, nổi giận nói.
Sắc mặt Trâu Trường Xuân cùng Chu Vi cũng có chút khó coi, bọn họ một người tiến cử Diệp Thiếu Xuyên, một người vừa mới còn cảm tạ, những người này nhảy ra nói lời như vậy, há chẳng phải là ngay cả bọn họ cũng bị
mắng.
Ngược lại thì lúc này Vương Chương Hòa cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Diệp Thiếu Xuyên, dáng vẻ cười như không, dường như đang xem kịch vui.
“Cô nói cậu ta dựa vào thực lực của bản thân, Trung y sao?” Ngô Nguyên Lượng cười lạnh: “Trung y là tình huống gì, bây giờ người toàn quốc đều biết, không cần tôi nhiều lời, nếu như Trung y có thể trị bệnh, vậy tại sao mỗi năm đều xuất hiện tin tức Trung y chữa chết người, không phải tôi xem thường Trung y, mà là Trung y vốn vô dụng.
”
‘Đúng, Trung y căn bản là tên lừa đảo
mà thôi.
Trương Hạc Minh gật đầu liên tục, không ngừng hùa theo liên tục, thậm chí hướng Vương Chương Hòa nói: “Vương phó bí thư, bệnh của bác gái cũng không phải là trò đùa, dù sao ông cũng phải thận trọng, nếu như xảy ra vấn đề, vậy…”
Tiếp theo ông ta chưa nói, nhưng ý muốn biểu đạt ai cũng biết, Vương Chương Hòa vẫn không nói chuyện, lúc này cũng không khỏi nhíu mày.
“Đúng đúng, Vương phó bí thư, Trung y sao được, trước kia ông cũng thử qua, chẳng những không có hiệu quả, ngược lại vấn đề còn nghiêm trọng
hơn, lần này có thể phải thấy rõ.
” Những chuyên gia khác quen Vương Chương Hòa cũng vội vàng nói.
Đúng là Vương Chương Hòa vì mẹ của mình, không biết gặp bao nhiêu bác sĩ, Tây y, Trung y tất cả đều xem qua, mặc dù Tây y nói không hiệu quả rõ rệt, nhưng cũng có thể ức chế khối u, ngược lại thì trước đó một lần tin tưởng Trung y, dưới tình hình uống thuốc khối u ngược lại lớn rất nhiều.
Lời của những người này, lập tức khiến cho tâm tư Vương Chương Hòa muốn mời Diệp Thiếu Xuyên chữa trị cho mẹ mình dao động.
“Trung y làm sao không được?” Lữ Thanh Tuyết lớn tiếng nói: “Trung y là tài sản quốc gia quý báu truyền lại từ cổ xưa, căn bản không phải tên lừa gạt, các người tất cả đều là nói bậy.
”
Nói thật, cô cũng không hiểu Trung y, nhưng cô tin tưởng Diệp Thiếu Xuyên, cho nên không giữ lại chút nào đứng ra bác bỏ mọi người.
“Nếu là tài sản quý báu, sao cô không học Trung y, ngược lại học Tây y, tôi nhớ là cô tốt nghiệp đại học y khoa?” Trương Hạc Minh liên tục cười lạnh hỏi ngược lại.
‘Tôi…
Lữ Thanh Tuyết thấy gương mặt này liền giận dử, hận không thể tát ông ta một cái.
“Chị Lữ, không nên kích động.
” Lúc này, Diệp Thiếu Xuyên đang bị mọi người bao vây công kích lên tiếng, đầu tiên là anh ngăn cản Lữ Thanh Tuyết giận dữ, rất sợ cô không nhịn được cho đối phương một đao.
Tính tình nóng nảy của Lữ Thanh Tuyết, anh thực là lĩnh giáo qua.
.