Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tôi không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ."
Lời nói của Khương Tường đơn giản trực tiếp, lại tràn ngập khí phách.
Lâm Tinh Xảo ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thoáng qua Khương Tường, hỏi: "Cậu có biết cô ấy là ai không? ”
"Cô ta là ai cũng không liên quan gì đến tôi, tôi không cho phép người khác xem thường cô trước mặt tôi."
Nghe được những lời này, sâu trong nội tâm Lâm Tinh Xảo có chút rung động.
Mấy năm nay, một mình cô gánh vác tất cả, ở trong mắt người ngoài, cô là một nữ cường nhân, lại chẳng ai từng để ý cô cũng là nữ nhân, cũng cần được người khác bảo vệ.
Cô chưa từng nghĩ tới, người đàn ông bảo vệ cô kại là Khương Tường.
Lâm Tinh Xảo nói: "Cậu vừa rồi đánh người phụ nữ kia, là chị gái của vị hôn phu đã chết của tôi, đến từ một gia tộc ở kinh thành. Thế lực của gia tộc kia rất lớn, cô ta nói một câu, có thể làm cho cậu chết không có chỗ chôn. ”
"Vậy thì sao?" Trên mặt Khương Tường không xuất hiện chút sợ hãi nào, nói: "Đúng như lời chị Lâm nói, chân trần thì còn sợ gì nữa. Nếu cô ta thật sự muốn giết tôi, cùng lắm thì tôi liều cái mạng này. ”
Lâm Tinh Xảo có chút ngạc nhiên.
Cô không biết Khương Tường đã trải qua chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người Khương Tường đã thay đổi.
Nếu như nói, ấn tượng ban đầu Khương Tường để lại cho cô là một tên bác sĩ vừa đần vừa vụng về vừa mới bước vào công việc, thiếu dũng khí, thì Khương Tường lúc này tựa như một người đàn ông đỉnh thiên lập địa.
Lâm tinh xảo thở dài nói: "Vì một người ngoài như tôi, cậu đắc tội với cô ta, không đáng. ”
"Chị, câu này chị nói sai, phải nói như thế này mới đúng." Khương Tường nhìn thẳng Lâm Tinh Xảo, vô cùng nghiêm túc nói: "Chị không phải người ngoài, chị là chị của em.”
Trong nháy mắt, một dòng nước ấm áp bắt đầu chảy vào trong lòng Lâm Tinh Xảo.
Đã nhiều năm trôi qua cô chưa từng nghe qua những lời ấm áp như vậy, cho dù là người nhà của cô, cũng bởi vì sau chuyện đó, đoạn tuyệt quan hệ với cô, coi cô là người xa lạ.
Mấy năm nay, một mình cô ở Giang Châu dốc sức, nếm qua bao nhiêu khổ sở, chịu bao nhiêu mệt mỏi, chỉ có chính cô biết.
"Khương Tường, cám ơn cậu." Trong mắt Lâm tinh xảo, đã bắt đầu ươn ướt.
Khương Tường mỉm cười: "Khách khí với em làm gì. ”
Lúc này, người phụ nữ bị Khương Tường đánh bay lúc nãy, từ bên ngoài vọt vào, hổn hển chỉ vào Khương Tường quát: "Cậu có biết tôi là ai không? Cậu dám đánh tôi, muốn chết?”
"Tôi cảnh cáo cô, nơi này là phòng bệnh đặc biệt, không được ầm ĩ, nếu không, đừng trách tôi không khách khí." Khương Tường nói xong, trên người đều phóng ra một cỗ khí tức lạnh như băng.
Trong nháy mắt, nhiệt độ phòng bệnh phảng phất như giảm xuống, người phụ nữ như rơi xuống hầm băng.
“Cậu... cậu ......”
Người phụ nữ bị khí thế trên người Khương Tường dọa sợ, không tự chủ được lui về phía sau hai bước.
"Tiền Diễm Như, cô không nên ở đây chịu sỉ nhục, cút khỏi đây đi." Lâm tinh xảo mở miệng nói.
Người phụ nữ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười rất tức giận: "Tôi nói một bác sĩ nho nhỏ, làm sao có gan đánh tôi? Thì ra là có cô làm chỗ dựa cho cậu ta.”
"Lâm Tinh Xảo, bây giờ cô đói khát đến mức bất kể loại đàn ông nào cũng chơi sao?"
"Ngay cả một tên tép riêu không thân phận, không địa vị mà cô cũng để ý?"
"Có vẻ như tôi nói đúng rồi, cô là một con đĩ!"
Lâm Tinh Xảo tựa hồ đã sớm quen với mấy chuyện này, trên mặt không lộ chút biểu cảm nào, thản nhiên nói: "Kỳ thật tất cả mọi người đều là nước máy, cô cần gì phải giả thành nước tinh khiết cơ chứ? Nếu nói tôi vô sĩ vậy cô còn vô sĩ hơn cả tôi.”
“Cô——”
Lâm Tinh Xảo nói tiếp: "Tiền Diễm Như, tôi khuyên cô có bệnh chữa bệnh, đừng đến tìm tôi, tôi cũng không phải bác sĩ thú y. ”
Khương Tường "phốc phốc" cười ra tiếng. Đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Tinh Xảo chanh chua, cũng 49 gặp 50 cả thôi...
Tuyệt vời!
Người phụ nữ tức giận đến run rẩy, hét lên: "Lâm Tinh Xảo, cô dám sỉ nhục tôi! ”
"Tôi đâu có xúc phạm cô tôi chỉ nói sự thật thôi. "Lâm Tinh Xảo vẻ mặt vô tội, nói: "Tiền gia tốt xấu gì cũng coi như là danh môn vọng tộc ở kinh thành, sao lại sinh ra một đại tiểu thư như cô? Nể mặt Tiền Đông, tôi nhắc nhở cô một câu, đừng ném hết những thứ mà cha mẹ cô cho cô, đặc biệt là sĩ diện.”
"Cô, cô, tôi liều mạng với cô." Người phụ nữ giống như một con gà mái bị khơi dậy ý chí chiến đấu, giương nanh múa vuốt nhào về phía Lâm Tinh Xảo.
Tuy nhiên, cô vừa đến gần giường bệnh thì đã bị Khương Tường bóp cổ họng.
Khó thở ngay lập tức.
"Cậu, cậu, muốn làm gì?” Người phụ nữ hoảng sợ trừng mắt nhìn Khương Tường.
Khương Tường nhìn Lâm Tinh Xảo, hỏi: "Chị Lâm, là giết hay là chôn sống?”
Lâm Tinh Xảo trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Khương Tường, nghiêm túc nói: "Trực tiếp giết chết thì không có gì thú vị cả, còn chôn sống lại tương đối phiền phức, để tôi ngẫm lại... Nếu không thì vứt xuống sông đi, hoặc là Lăng Trì xử tử cũng được, cậu cảm thấy sao? ”
Khương Tường trả lời: "Tôi cảm thấy tất cả đều được. ”
Người phụ nữ nghe được đối thoại của bọn họ, thiếu chút nữa sợ tới mức hồn phi phách tán, nếu như là người khác nói những lời này cô ta có lẽ sẽ không tin, nhưng Lâm tinh xảo thì khác. Lâm Tinh Xảo ngay cả vị hôn phu của mình cũng dám đầu độc, còn có chuyện gì Lâm Tinh Xảo không dám làm?
"Cô không thể giết tôi, lần này tôi đến Giang Châu, người trong nhà biết tôi là tới tìm cô, nếu tôi chết, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô." Người phụ nữ nói đến đây, bỗng nhiên kéo cổ họng lớn tiếng hét lên: "Giết người rồi, cứu mạng..."
“Câm miệng lại!”
Lâm Tinh Xảo đột nhiên quát lớn một tiếng.
Bộ dạng chanh chua tỏ vẻ của người phụ nữ lập tức biến mất, cô ta sợ hãi vội vàng ngậm miệng lại.
"Tiền Diễm Như, hôm nay tôi không giết cô."
"Nhưng cô nghe cho rõ, tôi cũng không phải sợ cô, cũng không phải e ngại Tiền gia các cô, chỉ là tôi không muốn làm bẩn tay mà thôi."
"Nếu sau này cô còn dám tìm tôi gây phiền phức, tôi nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình."
"Khương Tường, buông cô ta ra."
Khương Tường lúc này mới buông tay ra, lạnh lùng quát: "Cút! ”
Tiền Diễm Như ba chân bốn cẳng chạy trối chết ra khỏi phòng bệnh.
Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại Khương Tường và Lâm Tinh Xảo, Lâm Tinh Xảo cảm kích nói: "Khương Tường, cảm ơn cậu. ”
"Chị Lâm, sao chị lại khách sáo với em như thế." Khương Tường đi tới trước mặt Lâm Tinh Tinh, nhìn dấu ngón tay trên mặt trái cô, khẽ hỏi: "Có đau không? ”
"Sao, cậu đau lòng cho tôi hả?" Đôi mắt như câu hồn của Lâm Tinh Xảo nhìn chằm chằm Khương Tường.
Khương Tường có chút chột dạ, không dám nhìn cô, vội vàng cúi đầu.
“Ngẩn đầu lên!”
Máu mũi Khương Tường thiếu chút nữa chảy ra, vội vàng ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lâm Tinh Xảo.
"Tôi có đẹp không?" Lâm Tinh Xảo cười hỏi.
Khương Tường vô cùng xấu hổ, vội vàng nói: "Chị Lâm, em giúp chị xử lý vết thương trên mặt?”
"Được." Lâm Tinh Xảo vui vẻ đồng ý.
Lúc này Khương Tường mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng giúp Lâm tinh xảo xử lý dấu ngón tay trên mặt.
Lâm Tinh Xảo hơi nghiêng đầu, hướng mặt trái về phía Khương Tường, tiện cho Khương Tường giúp cô xử lý vết thương.
Cùng lúc đó, tay phải của cô lặng lẽ ra hiệu "OK" ra ngoài cửa sổ, ngay cả Khương Tường cũng không nhận ra.
Cách khoa nội trú 200 mét, có một khách sạn cao.
Trên mái nhà.
Một cô gái mặc quần da màu đen, sau khi nhìn thấy cử chỉ của Lâm Tinh Xảo, thu hồi súng bắn tỉa đặt trên sân thượng, sau đó nhanh chóng rời đi.