Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thần Y Khương Tường
  3. Chương 32 Một Khóc hai nháo ba nhảy lầu
Trước /11 Sau

Thần Y Khương Tường

Chương 32 Một Khóc hai nháo ba nhảy lầu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong phòng bệnh, Khương Tường sử dụng bùa mao sơn, xóa bỏ dấu ngón tay trên mặt lâm tinh xảo.

"Cảm giác thế nào?" Khương Tường hỏi.

"Hơi mát, giống như đắp mặt nạ vậy." Lâm Tinh Xảo nói.

"Còn đau không?"

Lâm Tinh Xảo lắc đầu: "Không đau nữa.”

"Chị Lâm, vừa rồi người phụ nữ kia vừa nhìn đã không phải là người tốt, chỉ sợ cô ta sẽ không từ bỏ, cảm thấy chị tốt nhất nên mời hai vệ sĩ đến bảo vệ." Khương Tường đề nghị.

Lâm Tinh Xảo cười nói: "Có cậu bảo vệ tôi, còn mời vệ sĩ làm gì?”

"Tôi đã được chuyển trở lại làm bác sĩ rồi."

Khương Tường vừa nói ra, nụ cười trên gương mặt Lâm Tinh Xảo biến mất.

"Cậu bị chuyển đi đâu? Khoa ngoại?” Lâm Tinh Xảo giận dữ nói: "Có phải Bạch Băng làm không? Thật quá đáng, tôi sẽ gọi cho viện trưởng của các cậu ngay lập tức.”

Nói xong, Lâm Tinh Xảo liền cầm lấy điện thoại di động, nhanh chóng quay số.

Khương Tường vội vàng giải thích: "Chị Lâm, không liên quan đến Bạch chủ nhiệm, là tôi tự mình muốn trở lại khoa ngoại. ”

"Cậu không cần thay Bạch Băng nói chuyện, cô ta là chủ nhiệm khoa ngoại, nếu không có mệnh lệnh của cô ta, cậu không đi đâu được."

"Chị nói không sai, là mệnh lệnh của Bạch chủ nhiệm, nhưng bởi vì tôi tìm cô ấy yêu cầu được quay lại làm bác sĩ."

"Sao cậu phải làm như thế??" Lâm Tinh Xảo nghi hoặc nhìn Khương Tường, bỗng nhiên, trong đôi mắt đẹp xuất hiện nước mắt, ủy khuất nói: "Có phải vì chán ghét tôi, cho nên cậu mới chủ động xin chuyển đi? ”

"Làm sao em có thể ghét chị được? Chị xinh đẹp như thế em nghĩ chắc không có ghét chị đâu!”

"Cậu thực sự nghĩ như vậy?

"Thật đó."

"Vậy tại sao cậu lại xin chuyển đi?" Lâm tinh xảo khó hiểu.

Khương Tường nói: "Chị Lâm, trước đây em đã nói với chị, ước mơ của em là trở thành một bác sĩ giỏi. Vậy làm sao để thực hiện được? Chỉ có ở vị trí bình thường làm những điều không phi thường, thì đó mới được gọi là bác sĩ giỏi. ”

"Em vốn dĩ học y, chính là muốn cứu người, để cho nhiều người tránh khỏi bệnh tật tra tấn."

"Mà muốn thực hiện ước mơ này, bước đầu tiên là phải trở lại khoa ngoại, chỉ có mỗi ngày tiếp xúc với đủ loại bệnh nhân, y thuật của em mới có thể tiến bộ."

"Chị Lâm, hy vọng chị có thể hiểu được!"

Lâm Tinh Xảo hỏi Khương Tường: "Vậy cậu đi rồi, ai sẽ chăm sóc tôi? ”

Khương Tường nói: "Bệnh viện sẽ sắp xếp hộ lý mới. ”

"Nhưng tôi không muốn người khác chăm sóc, tôi chỉ muốn cậu chăm sóc tôi."

"Chị Lâm, những hộ lý trong viện làm đã lâu năm, mỗi một người đều có kinh nghiệm phong phú hơn tôi, cũng vô cùng cẩn thận, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho chị."

"Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn cậu chăm sóc cho tôi." Lâm Tinh Xảo bỗng nhiên nhìn Khương Tường, ôn nhu nói: "Nếu như tôi là bạn gái của cậu, cậu sẽ nhẫn tâm ném tôi cho hộ lý khác sao? ”

"Không." Khương Tường nói tiếp: "Nếu chị là bạn gái em, em sẽ để mẹ tới chăm sóc chị.”

Hắn chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Lâm Tinh Xảo lại có hứng thú.

"Tôi cảm thấy đề nghị ngươi này rất tốt, nếu không, để dì đến chăm sóc tôi đi?" Lâm Tinh Xảo cười nói: "Như vậy, tôi có thể cùng dì sớm mài giũa quan hệ mẹ chồng nàng dâu.”

Khương Tường biết, Lâm Tinh Xảo đang nói đùa, anh chẳng qua chỉ là một bác sĩ thử việc còn chưa chuyển sang chính thức. Sao Lâm Tinh Xảo lại để ý tới hắn?

"Chị Lâm, đừng đùa nữa." Khương Tường nói: "Chị ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa, có thể xuất viện rồi.”

"Nhưng tôi không muốn xuất viện."

"Vì sao?"

Khương Tường vô cùng khó hiểu. Trước kia hắn gặp phải bệnh nhân, ai cũng muốn xuất viện sớm một chút. Lâm Tinh Xảo lại nói không muốn xuất viện, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

"Bởi vì tôi không nỡ rời xa cậu." Hai tay Lâm Tinh Xảo nâng má, dịu dàng nhìn chăm chú Khương Tường. Đôi mắt xinh đẹp kia, quy*n rũ sắp tràn ra nước.

Lại nữa.

Khương Tường có chút đau đầu, Lâm Tinh Xảo này cứ hỡ ra là thích trêu chọc hắn.

"Chị Lâm, sau này chị phải chăm sóc bản thân thật tốt."

Nghĩ đến sau này không thể ngày ngày ở bên cạnh Lâm Tinh Xảo, Khương Tường cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, dù sao ở cùng một chỗ với một mỹ nữ tuyệt thế như vậy, tâm tình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

"Cậu thực sự không thể chăm sóc cho tôi? Lâm Tinh Xảo hỏi lại.

Khương Tường giải thích: "Sau khi trở lại phẫu thuật, công việc của tôi sẽ rất bận rộn và thực sự không có thời gian để chăm sóc chị.”

"Vậy cậu có thể đáp ứng một chuyện với tôi không?"

"Chuyện gì?"

Lin nói: "Tôi muốn cậu hứa với tôi, mỗi ngày một lần đến thăm tôi.”

"Cái này..."

"Ngay cả một yêu cầu nhỏ như vậy, cậu cũng không thể làm được sao? Cậu còn nói không ghét tôi, tôi xem cậu rõ ràng chính là ghét bỏ tôi. ”

Này!

Khóe mắt Lâm Tinh Xảo rơi nước mắt.

Khương Tường nhất thời hoảng hốt.

Hắn ta sợ nhất là phụ nữ rơi nước mắt.

Trước kia khi ở cùng Trương Lỵ Lỵ, Trương Lỵ Lỵ chỉ cần khóc, hắn sẽ không còn cách nào khác, mặc kệ Trương Lỵ Lỵ đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ đồng ý.

Hiện tại loại tình huống này, hắn cũng chỉ có thể đồng ý với Lâm Tinh Xảo.

"Chị Lâm, chị đừng khóc, em đồng ý, sau này mỗi ngày đến thăm chị một lần."

"Vậy cậu phải đồng ý với tôi, lúc nào cũn có thể gọi cho cậu."

"Chị Lâm, chị cũng biết, bệnh nhân ngoại khoa rất nhiều, em không dám cam đoan tùy tiện gọi..."

"Ô ô... cậu là một kẻ xấu vô lương tâm, chiếm tiện nghi của người ta, không muốn chịu trách nhiệm sao? "Lâm Tinh Xảo không đợi Khương Tường nói xong, liền khóc to.

"Được, em đồng ý, chỉ cần chị gọi em sẽ đến. Cầu xin chị, đừng khóc, được chứ? ”

Khương Tường gấp gáp, sợ bị người khác nghe thấy, lại bịn hiểu lầm. Về phương diện đối phó với phụ nữ, hắn chính là một tên ngốc, ngay cả Trương Lỵ Lỵ hắn cũng không giải quyết được, huống chi còn là loại phụ nữ như Lâm Tinh Xảo.

Hazzz

Lâm Tinh Xảo đột nhiên nín khóc cười, nói: "Thật ra tôi chỉ muốn đùa giỡn với cậu, xem cậu rốt cuộc không quan tâm tôi đến đâu. ”

"Chị Lâm, sau này đừng đùa giỡn như vậy được không? Còn nói tôi chiếm tiện nghi của chị, em chiếm của chị lúc nào? ”

"Cậu còn nói cậu không là gì, cậu tự sờ lương tâm cậu xem có không. ”

"Thật sự không..." Lời Khương Tường chỉ nói được một nửa, liền nhìn thấy một mảnh da thịt vùng ngực lộ ra.

Nguy nga tráng lệ.

"Bây giờ cậu còn muốn phủ nhận sao?" Trong mắt Lâm Tinh Xảo lóe ra ánh mắt giảo hoạt.

Mặt Khương Tường đỏ bừng, vội vàng dời ánh mắt đi.

......

Trong khi đó.

Bệnh viện Giang Châu, Văn phòng Phó Chủ tịch Thường trực.

Quách Đại Nộ sắc mặt âm trầm.

Trương Lỵ Lỵ đứng ở trước bàn làm việc, cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

" Cô có cảm thấy mình oan ức không?

"Một chút cũng không oan ức."

"Tôi giao Thiếu Thông cho cô, để cô chăm sóc nó, cô chăm sóc nó như thế nào?"

"Còn có chuyện Thiếu Thông mất tích lớn như vậy, cô lại giấu diếm không nói, nếu như không phải tôi đến phòng bệnh thăm Thiếu Thông, phát hiện nó không có ở đây, có phải cô tính gạt tôi cả đời hay không? Trong mắt còn có phó viện trưởng này không? ”

Ba!

Quách Đại Nộ giận giữ đập tay lên bàn, làm Trương Lỵ Lỵ sợ tới mức "Oa" khóc thành tiếng: "Quách viện trưởng, tôi sai rồi, tôi sai rồi..."

“Câm miệng lại!” Quách Đại Nộ quát: "Nếu Thiếu Thông có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cô. ”

Trương Lỵ Lỵ trong tình thế cấp bách nói: "Quách viện trưởng, tôi cảm thấy Thiếu Thông mất tích, có liên quan tới Khương Tường..."

Quảng cáo
Trước /11 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Địa Phủ Lâm Thời Công

Copyright © 2022 - MTruyện.net