Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước đó ông ta còn nói rằng, chỉ cần có ai chữa khỏi ung thư của ông, ông bằng lòng chia sẻ nửa giang sơn cho người đó mà.
Sau đó Vương Thủy và Lâm Trác Úy cùng nhau đi ăn cơm, hai người cùng hàn huyên chi tiết hợp tác, xong thì ông ta quay về phương Bắc.
Lâm Trác Úy xin số điện thoại, và nhờ bố mình liên hệ trực tiếp vớiVương Thủy, đến khu gieo trồng của lấy thuốc rồi gửi công ty vận chuyển mang về thành phố Nam Nhạc.
Anh cả Từ Xuân Bảo ở đó, địa điểm nhà máy đã được chỉ định, tiếp đó hàng loạt máy móc cũng sẽ được mua về.
Lúc Lâm Trác Úy đưa dược phẩm đến là vừa có thể bắt đầu sản xuất.
Lô thuốc đầu tiên phải đăng ký với cục kiểm soát, và còn phải qua gia đoạn thử nghiệm lâm sàng. Còn phải đợi đến khi lâm sàng trên người xem có hiệu quả hay tác dụng phụ gì hay không.
Nếu không có...
Thu về hiệu quả tốt thì thuốc này mới được đưa ra thị trường.
Đây là một câu chuyện phiền toái, còn phải đợi xem thế nào.
Giấc mơ làm giàu của Lâm Trác Úy vẫn còn phải tiếp tục nung nấu.
Đương nhiên...
Số tiền mỗi ngày kiếm được từ phòng khám nhỏ này cũng đủ dọa người rồi.
Đối với người nghèo sẽ không thu được món hời nào từ người họ, Lâm Trác Úy thường lấy họ với cái giá rất rẻ. Có đôi khi gặp người không có tiền, anh còn tặng thuốc cho họ.
Nhưng đối với người giàu có, lặn lội xa xôi chạy đến đây, nếu không chặt chém một chút thì có vẻ phụ lương tâm mình quá?
Những tình huống đó, một vị thuốc bình thường, Lâm Trác Úy có thể kê cái giá trên trời.
Nếu không phá bức tường phía Đông thì làm sao sửa được bức tường phía Tây?
Người nghèo lỗ lã, và đương nhiên phải thu lãi lại từ bên phía người giàu rồi.
Không chỉ ăn lời, mà anh còn tạo dựng được danh tiếng tốt.
Mà bên kia...
Lý Cảnh Điềm muốn chị gái ly hôn với Lâm Trác Úy, đuổi cái anh rể vô dụng ra khỏi nhà, nên cô ta vẫn không ngừng nỗ lực.
Cô ta đi tìm một số bạn tốt, nhờ bọn họ giới thiệu vài trung y tốt, có thể trị liệu bệnh tật của chị cái cô ta.
Ngờ đâu ai cũng nói: "Đi Hội quán y học cổ truyền tìm thần y Lâm đi! Người thân của tôi đến đó đã chữa khỏi bệnh đấy."
"Đúng vậy! Chú hai của tôi này, còn lặn lội đường xá xa xôi chạy tới đây để tìm anh ta đó."
Những lời này khiến Lý Cảnh Điệm nghẹn khuất.
"Cái gì? Thần y mà mấy cậu nói chính là Lâm Trác Úy?"
"Chứ không thì là ai? Hiện tại cả thành phố Nam Nhạc ai chẳng biết chúng ta có một vị thần y. Trước cửa của Hội quán y học cổ truyền đó ngày nào cũng tấp nập xe sang."
"..."
"Sao vậy? Tiểu Điềm, cậu muốn tìm anh xem bệnh ta à?" Một bạn học nữ khó hiểu.
Sắc mặt Lý Cảnh Điềm như thể ăn phải ruồi chết.
Bạn học Tiền Nhã bên cạnh cười nói: "Các cậu không hiểu! Cái người Lâm Trác Úy của Hội quán y học cổ truyền kia chính là anh rể của Tiểu Điềm, là chồng của chị gái cậu ấy."
"Này! Vậy càng tốt. Anh rễ của cậu là thần y Lâm tiếng tăm lẫy lừng, cậu tìm anh ta chữa bệnh cho chị cậu đi! CÒn tìm người khác làm gì nữa, ngốc à?"
"Đúng vậy! Hiện tại tên tuổi thần y Lâm rất vang dội. Tôi nghe nói SSTV còn muốn lên bài về anh ta, đề cao tinh túy dân tộc."
"Woa! Vậy là sắp nổi tiếng rồi! Tiểu Điềm, hâm mộ chị của cậu quá, có một ông chồng nổi tiếng."
Từng lời từng chữ của mấy cô gái này đều như đâm thẳng vào tim Lý Cảnh Điềm.
Dựa vào cái gì hả?
Đồ phế vật đó sao lại thăng quan tiến chức vùn vụt như thế?
Không phải chỉ là chữa bệnh thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?
Nhìn sắc mặt khó coi của Lý Cảnh Điềm, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Họ lôi kéo nhau, nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu Điềm làm sao vậy? Sắc mặt cậu ấy sao thế kia?"
Tiền Nhã biết chuyện, lần trước cô ta chính mắt nhìn thấy Lâm Trác Úy mót mãi mới được hai mươi tệ mua một cốc nước chanh, sau đó còn tiếc của cố nén cơn buốt răng mà uống hết cốc nước chanh.
Loại người nhà quê đó, sao có thể xứng đôi với con cả nhà họ Lý?
Cô ta nhỏ giọng nói: "Các cậu không biết đâu! Là Lâm Trác Úy uy hiếp chị gái của Tiểu Điềm, cho nên mới kết hôn. Người nhà cậu ấy giờ đang muốn thoát khỏi anh ta, không muốn cho anh ta chữa bệnh."
"Ôi, thần y Lâm nhân phẩm kém như vậy á? Còn uy hiếp người ta kết hôn?"
"Không thể nào! Tôi nghe nói danh tiếng của anh ta tốt lắm. Rất nhiều người nghèo đều nói anh ta là Hoa Đà tái thế, còn tặng thuốc miễn phí nữa."
"Đúng vậy! Tôi nhớ có một người thân của tôi đi khám bệnh chỗ anh ta, kết quả chỉ tốn có một tệ tiền thuốc, uống xong khỏe hẳn. Một người tốt như vậy có thể ở rễ nhà họ Lý, Tiểu Điềm, nhà cậu quá sung túc rồi!"
Lời nói của những bạn học này chọc tức Lý Cảnh Điềm.
"Người tốt cái gì? Cái gì mà khám bệnh tặng thuốc? Đó đều là diễn xuất của anh ta! Các cậu không biết đâu, cái tên đó rất giỏi diễn trò, anh ta chính là một kẻ lừa đảo!"
Phải biết rằng trước kia Lý Cảnh Điềm đã từng bị Lâm Trác Úy chỉnh cho rồi.
Trương Mẫn bị tên đó lừa, bà còn hung hăng ngắt nhéo cô ta nữa chứ.
Cũng không phải chưa từng nghĩ đến...
Lý Cảnh Điềm tuôn ra một tràng, tất cả mọi người đều ồ lên.
Ánh mắt kỳ dị của mọi người cứ nhìn cô ta như thế.
Nguyên bản còn đang nói chuyện phiếm, trong phòng học cũng không ngừng tán gẫu, nhưng vào lúc này lại không có lấy một tiếng động.
Quá tĩnh lặng!
Tất cả sinh viên đêu sững sờ, bên trong phòng học im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Sao... Các cậu sao vậy? Sao mỗi người đều có biểu cảm thế này?"
Lý Cảnh Điềm trợn mắt, quái lạ nhìn bọn họ.
Xôn xao!
Ngay sau đó, bên trong toàn bộ lớp học như như bùng nổ.
"Cái gì? Thần y Lâm tiếng tăm lừng lẫy lại là kẻ lừa đảo?"
"Người này cứ như bán hàng đa cấp ấy nhỉ? Chắc cũng nhiều người mắc lừa."
"PR thật sự vi diệu."
"..."
Lý Cảnh Điềm hơi mông lung.
Nhìn thấy mọi người xung quanh bàn tán về vấn đề này, lúc này Lý Cảnh Điểm cảm thấy, hình như mình lại mới gây họa nữa rồi thì phải?
Nhưng không sao, dù gì Lý Cảnh Điềm cũng không thích Lâm Trác Úy, bản thân anh ta cũng đủ vô sỉ.
Lợi dụng chữa bệnh để uy hiếp người khác, cưỡng ép chị gái phải nương nhờ anh ta.
Hơn nữa...
Ghét nhất bị cảnh bị chèn ép ở nhà, đây là là báo ứng của Lâm Trác Úy.
Cái giá cho việc tung tin đồn là nhỏ. Tất cả những người thích tung tin đồn, đặc biệt là phần tử trí thức, thì hậu quả lại càng khó lường.
Góp gió thành bão mà!
Người đầu tiên nhìn thấy con sâu lông, rồi truyền tai lại cho người sau.
Người thứ hai thành ra thấy con rết, người thứ ba thấy rắn, đến người cuối cùng đã hóa đến thanh con rồng.
Lý Cảnh Điềm chỉ nói Lâm Trác Úy giỏi diễn trò, không phải là người tốt lành gì.
Cho đến về sau sau...
Truyền đến truyền đi, biến thành Lâm Trác Úy là một tội phạm lừa đảo, chuyên môn lừa tiền. Anh ta mời thật nhiều kẻ lừa đảo, giúp anh ta tuyên truyền tạo danh tiếng, gì mà thần y Lâm chó má đó, đều là gạt người!
Tin tức này có đáng tin hay không?
Đáng tin!
Chính miệng em vợ người ta nói, là lén nói ra lúc nói chuyện phiếm.
Cái này một truyền mười, mười truyền trăm, Lâm Trác Úy rất nhanh đã bị tin đồn bóp nghẹt.
Một sáng thức dậy, anh tùy tiện ăn vài ngụm cơm rồi vội vã đến phòng khám.
Gần đây, người đến khám bệnh rất nhiều, Lâm Trác Úy ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, chủ yếu đều ăn ở hết tại phòng khám.
Anh sợ người bệnh đợi lâu, có người bệnh nặng lại không chịu nổi.
Đáng tiếc, đợi đến khi anh tới cửa của "Hội quán y học cổ truyền" thì há hốc mồm.
Trước cửa vắng tanh không bóng người, so với một hàng dài ngày hôm qua thì hôm nay trông vô cùng thảm thương.
Lâm Trác Úy buồn bực!
Nhưng người bệnh ngày hôm qua còn chưa khám hết cơ mà?
Không cần đến xem bệnh nữa sao?
Đợi đến khi anh vào phòng khám, thằng nhóc Triệu Bưu đã dọn dẹp xong rồi, chờ Lâm Trác Úy đếm xem bệnh.
Kết quả, hôm nay cậu dậy có hơi sớm, lại không có bệnh nhân nên ngủ quên ở đó.
Thùng thùng thùng!
Lâm Trác Úy đi qua đó, đập lên mặt bàn, tức giận nói: "Cậu lái máy bay à? Mới sáng sớm đã mở cửa, rồi còn ngủ ở chỗ này? Hình tượng xấu đến mức nào rồi?"
Triệu Bưu xấu hổ cười, đáp: "Anh à! Em thấy công việc làm ăn của phòng khám mình cứ như ngày tháng sáu vậy, giống như biểu cảm của con nít, thay đổi thất thường. Cũng không biết hôm nay sao vậy nữa? Một người cũng không có. Mấy người đẹp hôm qua còn xếp hàng, hôm nay chả thấy đâu."
"Này... Hôm nay là ngày lễ gì sao?"
Lâm Trác Úy nhìn cảnh vắng vẻ trước cửa, tò mò hỏi.
"Chữa bệnh khám bệnh còn phải coi ngày sao? Mấy phòng khám quanh đây vẫn hoạt động bình thường." Lời này của Triệu Bưu càng khiến Lâm Trác Úy mông lung.
Từ sau khi khai trương "Hội quán y học cổ truyền" đến nay, những phòng khám nhỏ kia luôn xem anh như "Cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt".
Nhưng hôm nay sao lại đối lập đến thế?
Rối loạn khó hiểu!
"Lâm Trác Úy! Lâm Trác Úy!"
Lúc này Trương Linh Hạ hấp tấp chạy tới.
Mấy ngày nay cô ấy đều chạy đến đây, đã sắp thành thói quen.
Lúc này, cô gái đó đang gấp gáp vừa chạy vừa hô: "Có chuyện rồi! Có chuyện lớn rồi!"
Lâm Trác Úy và Triệu Bưu đều nhìn cô ấy với vẻ mặt nghi ngờ.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Trời ơi! Không biết là ai đã tung ra tin đồn, nói anh không có y thuật chữa bệnh gì cả, nói anh chỉ là một thành bịp lừa gạt! Những bệnh nhân trước đó được anh chữa khỏi, đều bị nói là những người do anh tìm về để lừa gạt."
"..."
Lâm Trác Úy khóc không ra nước mắt.
Triệu Bưu cũng nổi cơn tam bành, xắn tay áo lên.
"Con mẹ nó là ai nói phét? Thảo nào hôm nay lại vắng tanh như thế? Anh, mình đi, chúng ta đi tìm người tính sổ."
Lâm Trác Úy nửa cười nửa mếu.
"Quên đi! Chúng ta đi đánh người, không phải càng chứng minh chuyện chúng ta lừa đảo là thật à?"
"Vậy..."
Triệu Bưu cũng không thoải mái gì.
"Anh! Em đoán chắc là do mấy phòng khám nhỏ khác giở trò quỷ. Bọn họ cạnh tranh không lại chúng ta, nên cố tình chơi kiểu này để chặn đường chúng ta. Chúng ta liền nhịn cơn tức này hay sao?"
Ngược lại Lâm Trác Úy thì khá rộng lượng, anh vỗ bã vai cậu ta, cười nói: "Thật không thể giả, giả không thể thật! Huống chi chúng ta vẫn luôn khám bệnh tặng thuốc, bây giờ họ không tới chẳng phải đỡ tốn sao? Để chúng ta tiết kiệm được một mớ đấy!"
"Nhưng... Cũng là thật mà!"
Tuy tự an ủi mình như thế, nhưng ảnh hưởng là có thật.
Triệu Bưu và Trương Linh Hạ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là vẻ oán giận những dân thường kia.
Thần y chân chính bị họ xem như giả mạo, cho bọn họ tiết kiệm tiền, bọn người kia thế nhưng lại bởi vì tin đồ nên không tới nữa..
Cũng được thôi!
Không đến càng tốt, không đến không cần phải lãng phí thuốc.
Lâm Trác Úy còn có thể có nhiều thời gian hơn để bồi tiếp hai người họ.
Lúc này Triệu Bưu cười ha ha nói: "Anh! Anh xem, giờ cũng xem như nhàn rỗi. Hay là anh dạy em đi, dạy cái phi châm phong huyệt ấy ấy!"
"Được!"
Lâm Trác Úy trả lời một câu khiến cậu ta vui mừng không xiết, vừa dọn bàn kéo ghế, vừa rót nước trà.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Lâm Trác Úy hỏi Triệu Bưu: "Cậu đã học thuộc hết "Đại cương nghiên cứu thảo mộc" chưa?"
"Học thuộc rồi, thuộc rồi!"
"Vậy tôi kiểm tra cậu ha. Trong Đại cương nghiên cứu thảo mộc có ghi chép về muộn hương, vậy này là cái gì?"
Triệu Bưu nghẹn họng.
Trương Linh Hạ che miệng buồn cười: "Muộn hương thôi mà! Là một loại chất thơm tự nhiên, Triệu Bưu, cậu dốt vậy à?"
"Là một loại hoa sao?"
Triệu Bưu cảm thấy nếu là đề Lâm Trác Úy ra, chắc chắn không đơn giản như vậy.
"Không! Hoàn toàn là hương liệu."
Trương Linh Hạ vẫn khăng khăng giữ vững ý kiến của mình.
Trong một lúc, cả hai đồng thời nhìn lv chờ đáp án.
Lâm Trác Úy thở dài tuyệt vọng, lắc đầu: "Nhóc con cậu! Tôi nói rất nhiều lần rồi, chưa học được đi bộ đã đòi học bay? Để cậu học căn bản trước, cậu không tin! Căn cứ "Đại cương nghiên cứu thảo mộc" ghi chép lại, muộn hương là thịt cương thi! Có thể dùng để trị liệu vết thương do dao!"
Một câu nói, hai người mắt trợn tròn.
Triệu Bưu không tin vào ma quỷ, liền lên mạng tra. Trong "Đại cương nghiên cứu thảo mộc" có ghi cái này sao?
Nhưng khi tra ra, đúng là thật!
Cậu ta không thể không phục thầy mình, thầy mình kiến thức sâu rộng đến thế.
Trương Linh Hạ khó chịu, thịt cương thi dùng làm thuốc ư?
Nó khiến cho cô nghĩ tới Quỷ Y.
Thở dài một hơi, Trương Linh Hạ bất đắc dĩ nói: "Trung y thật thần kỳ, dường như cái gì cũng có thể làm thuốc được."
"Dẫu sao cũng là tinh hoa lưu truyền qua mấy nghìn năm, đương nhiên nó có chỗ lợi hại của nó." Lâm Trác Úy cầm lấy bệnh án trước mắt, bắt đầu lật xem.
Tuy những người kia không tới, nhưng bọn họ đều trị liệu chỗ anh, anh đều lưu hồ sơ lại.
Triệu Bưu bên cạnh rất khó hiểu.
"Nếu Trung y lợi hại như vậy, thì anh! Anh nói xem tại sao Tây y lại có thể đánh bại Trung y chứ? Tất cả mọi người bây giờ đều đi đến bệnh viện, rất ít người chạy đến phòng khám như này."
"Ha ha ha, mấy lời này không đúng rồi. Có sân cho Tây y, cũng có sân cho Trung y. Có những bệnh Tây y trị không hết nhưng Trung y có thể trị được. Tây y cho hiệu quả nhanh, còn Trung y phải qua truyền thừa đầy lỗ hổng, phải chỉ dạy tận tay. Một người thầy nhận chỉ vài người hoặc thậm chí chỉ một người học trò, rất nhiều người y thuật uyên thâm đều bị thất truyền."
"Nhưng đó cũng chính là đạo lý mà Trung y không bắt kịp được với Tây y sao?" Trương Linh Hạ khó hiểu.
Lâm nghe xong nghe xong thì sửng sốt, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ rồi hỏi một vấn đề.
"Nước chúng ta có nghìn năm lịch sử, vậy nước ngoài không có lịch sử sao? Tây y mới xuất hiện được bao lâu? Trước kia bọn họ chữa bệnh như thế nào? Chả lẽ chờ tuyệt chủng à?"
"Ý của anh là... Bọn họ cũng dùng Trung y?"
Trương Linh Hạ hỏi lại.
"Không! Trung y chỉ là một khái niệm mà thôi. Thật ra cũng không có sự phân biệt rạch ròi giứa Trung y và Tây y, bây giờ trung tây y trong miệng mọi người cũng chỉ là thuốc gì thôi. Khoa học công nghệ ngày càng phát triển, rất nhiều thuốc, chất kháng sinh được sản xuất nhân tạo. Tôi đã nói trước đó rằng những thứ này có hiệu lực nhanh, nhưng tác dụng phụ cũng lớn, không thể so sánh với các loại thảo dược tự nhiên thuần túy."
Lâm Trác Úy nói hết những thứ này, hai người kia cũng ngộ ra.
Bốp bốp bốp!
Đúng lúc này, một tràng tiếng vỗ tay vang lên.
Ba người đồng thời quay đầu ra nhìn, bất ngờ phát hiện đó là Cổ Thế Diểu.
Ông ta cười lớn: "Bạn nhỏ Lâm Trác Úy, cách nhìn độc đáo, tôi chưa từng được nghe thấy bao giờ, bội phục! Bội phục!"
Trương Linh Hạ nhìn ông lão cổ quái này, nhỏ giọng hỏi: "Ông ấy là ai vậy?"
Triệu Bưu xấu hổ ho khan hai tiếng: "Người ta là người của Hiệp hội Trung y, rất nổi danh đó."
"Ông Cổ! Sao ông lại rãnh rỗi đến nơi này của tôi thế?"
Lâm Trác Úy đứng dậy, khiêm tốn nói. Rồi sau đó sai Triệu Bưu đi pha trà.
Cổ Thế Diểu cười đáp: "Trước đó cậu kinh doanh sôi động quá, tôi cố chen chúc cũng chen không được. Hôm nay thấy cậu rãnh rỗi, được dịp nên vào ngồi chơi, tâm sự với cậu."
Lời này khiến Lâm Trác Úy xấu hổ.
Anh nâng tay mời Cổ Thế Diểu vào ngồi, hai người bắt đầu trò chuyện rôm rả.
"Bạn nhỏ! Cậu có nghe nói đến tin đồn bên ngoài chưa?"
Lâm Trác Úy gật đầu.
"Tôi thấy việc làm ăn của cậu dường như hơi kém sắc. Thật ra tôi chỉ muốn nói, tôi không quan tâm người khac nghĩ gì, tôi biết cậu là một người có năng lực. Hà tất gì phải ở trong phòng khám nhỏ bé này, theo tôi đi! Theo tôi cậu sẽ có đầy đủ các loại tài nguyên, triển vọng sau này của cậu nhất định sẽ để lại tiếng vang không nhỏ."
Cổ Thế Diểu dứt lời, Triệu Bưu và Trương Linh Hạ đồng thời sững người.
Lão già này ông tới để đào tường hả?
Ông ta muốn dẫn Lâm Trác Úy đi?
Nếu như Lâm Trác Úy, Triệu Bưu phải đi đâu để học kỹ năng cho mình?
Trương Linh Hạ phải đi đâu để tìm thú vui?