Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong nháy mắt, một luồng khí xuyên vào trong cơ thể của Trân Lễ Thạch, hắn hoảng sợ, hỏi:
“Ngươi...Ngươi vừa làm gì ta? Sao thân thể của ta đau quá vậy?”
Lăng Việt sắc mặt đạm mạc nói”
“Cũng không có gì. Ta chỉ. . .đem kinh mạch toàn thân của ngươi phá vỡ, thay đổi vị trí một chút, để cho ngươi cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết!”
Trân Lễ Thạch lúc bấy giờ đã vô cùng hoảng SỢ.
“Tha cho...
Vừa mới nói được hai chữ "Tha cho", anh ta đã hét thảm lên một tiếng, mạch máu toàn thân đều bành trướng, hằn lên từng vệt trông hệt như những con giun vậy.
Sau đó, 'bành" một tiếng, Trân Lễ Thạch lập tức đã hóa thành một bãi huyết vụ!
Trần gia? Toàn diệt!
Một màn này là vô cùng phần tàn nhẫn, vô cùng đáng sợ nhưng tuyệt nhiên, không một
ai đứng ra vì Trân gia mà cầu tình.
Thứ nhất,uy nghiêm của Lăng Việt, há lại có thể khinh nhờn sao?
Thứ hai, Trần gia cũng không phải là một gia tộc tốt đẹp gì!
Giải quyết Trân Lễ Thạch xong, Lăng Việt cũng không quan tâm đến anh ta nữa mà trực tiếp hướng Mục Y Nhân đi tới, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua về phía cửa. Đối mặt với ánh mắt của Lăng Việt, tất cả đềuđồng loạt cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào hắn!
"Từ nay về sau, Mục Y Nhân chính là nữ chủ nhân của các ngươi!"
"Kính chào thiếu phu nhân!"
Mấy trăm người cùng nhau hô to một tiếng làm cho Mục Y Nhân đỏ cả mặt, tim đập loạn nhịp mãi không thôi.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, mặc dù là tổng giám đốc, nhưng dưới tay cô cũng có không ít nhân viên, nhưng đó cũng chỉ là những người bình thường mà thôi.
Nhưng bây giờ thì sao? Ở đây nhiều người như vậy, đã thế những người này có ai không phải là người giàu có?
Thậm chí còn có ít người mà ai ai cũng phải kiếp sợ a~
Thế nhưng, tất cả những người này, đều mà quỳ rạp dưới chân cô, cái này khiến cho cô cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ vậy,
Thật là khiến cho người khác không thể tin!
"Mọi người. .. mọi người đứng lên hết đi, đừng có quỳ! Mặt đất rất lạnh!"
Nói xong, sắc mặt Mục Y Nhân đỏ lên trông thấy. cô cảm giác, chính bản thân mình hệt như một nha đầu ngốc chưa bao giờ va chạm xã hội.
Nhưng mà không một ai ở đây dám bất kính đối với Mục Y Nhân.
Đơn giản bởi vì Mục Y Nhân là nữ nhân của Lăng Việt, chỉ cần như vậy là đủ rồi!
"Cám ơn Thiếu phu nhân!"
Tất cả cùng kinh hô một tiếng rồi đồng loạt từ từ đứng lên, xếp thành hai hàng, vẻ mặt đây nghiêm túc khiến người ta có chút cảm giác khẩn trương.
Mục Y Nhân cắn môi, nhìn lén qua phía Lăng Việt.
Lăng Việt cười nhạt một tiếng, nắm lấy tay của cô, kéo nàng đi ra ngoài cửa.
"Em không cần sợ hãi, làm vợ của anh, em chính là vương hậu ở mãnh đất này, không một ai dám chê cười em.”
Mục Y Nhân nửa hiểu nửa không nhẹ gật đầu. Dưới ánh mắt của hàng trăm người, hai người
bước lên xe, hướng khách sạn Giang Châu mà đi. Trên toàn bộ đường đi, Mục Y Nhân đều nắm chặt lấy tay của Lăng Việt, không dám buông ra một khắc, cô sợ hắn lại một lần nữa biến mất.
Về đến phòng, Tú Nhi thức thời lui ra, để lại hai người Lăng Việt và Mục Y Nhân trong phòng.
Lăng Việt rút tay ra khỏi tay cô, rót một chén trà để lên trên bàn cho Mục Y Nhân.
"Em còn chưa có ăn gì cả, trước tiên uống ngụm trà, chờ lát anh bảo Tú Nhi đi nấu cháo cho em!"
"Ừm!"
Mục Y Nhân nhẹ gật đầu, bưng lấy chén trà, mắt mở to, thi thoảng lén nhìn Lăng Việt một chút. Mỗi khi Lăng Việt ngẩng đầu nhìn cô, cô lại thẹn thùng cúi đầu xuống, đáng yêu đến nỗi Lăng Việt không thể ngừng trêu chọc được.
Mục Y Nhân như một dòng nước mát không ngừng chảy vào trong tâm hồn hắn.
"Muốn hỏi gì thì hỏi đi. Anh biết, em nhất định có rất nhiều thứ muốn hỏi."
Mục Y Nhân khẽ cắn môi, để chén trà xuống.
"Năm năm trước đây, ở trong núi, em dùng hết sức để gọi anh, vì sao anh lại không trả lời.”
Lăng Việt phiền muộn cười một tiếng.
"Khi đó, cha mẹ anh bị giết, hai chân anh bị gãy, có thể nói, là tuyệt vọng tới cực điểm! Vào lúc đó, anh không biết tương lai có thể cho em được gì cho nên mới lựa chọn im lặng.”
“ Anh có biết năm năm nay em khó khăn thế nào không? Nếu như không phải tình cảm của em dành cho anh quá sâu đậm, có lẽ, năm năm trước, em đã theo cha mẹ rời khỏi thế gian rồi!"
"Có nhân tất có quả. Năm năm trước đây, bởi vì đi tìm anh mới dẫn đến cha mẹ em bị sát hại, nếu anh còn theo em về chỉ sợ hai chúng ta không còn sống được đến ngày hôm nay.”
Mục Y Nhân thở dài.
"Đáng tiếc, bác trai bác gái và cả cha mẹ em đã không còn để mừng cho chúng ta nữa rồi! Tất cả đều tại cái Hoa gia trời đánh đó!"
Lăng Việt Nam cau mày.
"Hoa gia, sớm muộn gì cũng phải trả giá!"
"Anh nhất định phải báo thù cho bọn họ!"
"Nhất định.”
Trong phòng lại im lặng trầm mặc, năm năm không Gặp, bây giờ cô biết được thân phận của Lăng Việt thế này, tựa hồ có chút thẹn thùng, không
biết nên nói với hắn cái gì.
"Đúng rồi, anh đã trở vê thăm ông nội chưa?” Lăng Việt gật gật đầu.
"Đã đi thăm rồi, qua hai ngày nữa, cũng là đại thọ 70 tuổi của ông nội, đến lúc đó, em cùng anh trở về nhé.”
Mục Y Nhân ngượng ngùng nhìn Lăng Việt một chút đã cúi đầu.
"Năm năm nay anh rốt cuộc đi nơi nào? Vì sao chân lại bình phục, lại còn trở nên lợi hại
như vậy?”
"Năm năm trước, anh được Quỷ Cốc cốc chủ cứu, hắn chữa khỏi hai chân của anh, đồng thời dạy anh tu luyện.”
"Quỷ Cốc, cũng là môn phái võ lâm sao?"
"Đúng thế, anh hiện tại là thiếu chủ Quỷ Cốc thiếu chủ.’”
"Anh lợi hại như vậy sao?"
Mục Y Nhân dứt lời, Tú Nhi bưng một chén cháo đi tới, vừa đi vừa cười nói:
"Đâu chỉ vậy! Thiếu chủ nhà chúng ta hiện tại là Long Tổ Thiếu tướng đó"
"Tê ~I
Mục Y Nhân hít sâu một hơi.
Thẳng thắn mà nói, Quỷ Cốc thiếu chủ, Chiến Thần đường đường chủ cái gì, cô không hiểu
được.
Nhưng hai chữ “Thiếu tướng” cô lại rất rõ "Lăng Việt, anh mới 18 tuổi, sao lại thành
Thiếu tướng?”
"Long Tổ Thiếu tướng không dựa vào tuổi tác, mà là dựa vào thực lực! Thực lực của anh hiện tại đã đủ mạnh, tự nhiên sẽ được phong hàm Thiếu tướng."
Mục Y Nhân có chút tự tỉ.
"Nghĩ không ra, mới ngắn ngủi năm năm anh lại đã trở nên lợi hại như vậy!"
Lăng Việt sao có thể nhìn không ra ánh mắt tự ti của cô ?
Hắn lấy cháo trong tay Tú Nhi, phất phất tay ra hiệu Tú Nhi lui ra ngoài, sau đó, đứng dậy ngồi bên cạnh Mục Y Nhân dùng cái muỗng múc một miếng cháo, đút cô ăn.
"Anh là thiếu chủ Quỷ Cốc cũng được hay Long Tổ Thiếu tướng cũng tốt. Hoặc là cái gì khác. Những cái đó anh cũng không quan tâm."
"Bởi vì anh nỗ lực lấy những thứ này, cũng là vì em!"
Một câu nói đơn giản như vậy lại làm cho trái tim của Mục Y Nhân như được rót mật ngọt
Cô há cái miệng nhỏ nhắn, cắn môi, một hơi uống cạn hết chén cháo.
"Đừng có mà cầm những thứ như vậy đến lừa em, trước kia anh lừa em thật khổ sở, em sẽ không bị anh lừa dễ dàng như lần trước đâu!"
"Nha đầu ngốc!"
"Em không ngốc, anh mới ngốc ấy!"
Hai người cứ như vậy, một bên cãi nhau, một bên ăn đồ ăn, trò chuyện vui vẻ, một luồng
không khí yêu thương rót đầy vào trong căn phòng nhỏ.