Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phượng Thiên Hữu nhíu mày, không nói lời nào, ngược lại nhìn về phía Qúy Như Yên.
Qúy Như Yên đôi mắt trong suốt nhìn hắn, một chút liền hiểu được ý tứ của hắn.
Tam cữu Phượng Thiên Hạo đã sớm có chủ ý, đại cữu Phượng Thiên Hữu cũng đã biết lâu, cho nên mới có màn kia.
Một khi đã như vậy, nếu là mình không nhắc tới vấn đề này, sợ là vấn đề nhập gia kia của muội muội sẽ không thể giải quyết.
Phụ thân Qúy Đông Minh không cho muội muội nhập gia, cái này chẳng qua là không muốn nhận người thân.
Mẫu thân sắp chết có nói nàng chiếu cố bản thân cùng muội muội thật tốt, nàng cũng đã đáp ứng mẫu thân, chắc chắn sẽ làm cho muội muội hảo tốt.
Nàng Qúy Như Yên ngay từ đầu đối với gia sản của Phượng gia đã không có hứng thú.
Tiếng nói trẻ con hợp thời vang lên: "Tam cữu, người có thể yên tâm. Ta cam đoan muội muội nếu như nhập gia Phượng gia, sẽ không cầu gia sản gì, điểm này ta có thể viết xuống khế ước. Làm như vậy, không biết tam cữu có thể hay không yên tâm?.
Qúy Như Yên tựa tiếu phi tiếu, làm cho Phượng Thiên Hạo sửng sốt một hồi, bởi vì hắn không nghĩ đứa nhỏ sáu tuổi kia, cự nhiên có thể nghĩ đến việc lập khế ước.
Sắc mặt khó chịu, hắn đường đường là một cái đại nam nhân, mà ngay cả một cái trẻ con cũng không tha, nếu là truyền đi ra ngời, hắn liệu có thể sống yên ổn tại Ti U quốc sao?
"Quên đi, không cần lập khế ước. Đại ca, nếu nàng không phân chia gia sản, việc này theo người làm chủ đi! Ta không có việc gì liền đi trước!".
Nói xong, không đợi Phượng Thiên Hữu đáp lời, hắn đã muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Phượng Thiên Hạo xuất hiện như một trận cuồng phong, tùy tiện nháo loạn một hồi, cuối cùng cũng đi rồi.
Trong thư phòng, Phượng Thiên Hữu đột nhiên cất tiếng cười to đứng dậy, Qúy Như Yên biểu hiện như vậy, thật sự làm cho hắn thập phần vui mừng.
Muội muội a, người sinh ra một cái hảo nữ nhân!.
Người yên tâm đi, cho dù đại ca dốc hết tài lực, đại ca chắc chắn không để cho nàng phải chịu ủy khuất đâu.
Trong tiếng cười còn có đau xót.
Năm đó Phượng Thiên Sương sớm đã có người trong lòng, nếu không phải vì phụ thân nịnh bợ thái y viện, làm cho nàng cùng Qúy Đông Minh thành thân, làm cho muội muội vì đó u buồn, đối với Qúy Đông Minh không lạnh không đạm, sau lại không biết ai nói cho Qúy Đông Minh, muội muội sớm có người thương.
Nhất thời làm cho Qúy Đông Minh nảy sinh cảm giác chính mình bị nàng cho đội mũ xanh, ngay trong lúc đó, nạp năm tiểu thiếp vào Qúy phủ.
Từ đó Phượng Thiên Sương liền mất đi sự sủng ái của phu quân.
"Đại cữu, muội muội tên Phượng Như Tuyết. Mọi thủ tục nhập gia, liền làm phiền đại cữu!".
Phượng Thiên Hữu nghe thấy lời nói của Qúy Như Yên liền gật gật đầu: "Hảo, ngày mai ta liền xử lý tốt việc này".
"Cha, người thật sự phái Như Yên biểu muội đi hiệu thuốc bắc sao?".
Phượng Từ Ân đứng ở một bên, lúc này mới lên tiếng nói.
Phượng Thiên Hữu ngưng cười, gật đầu: "Đúng vậy! Từ Ân ngày mai Như Yên bắt đầu cùng người đến hiệu thuốc học tập, nhớ kĩ! Dược có thể giúp người, cũng có thể hại người! Các người ngày mai bắt đầu đến hiệu thuốc học tập bảo dược, có cái gì không hiểu có thể hỏi thầy thuốc! Một tháng sau, ta sẽ kiểm tra các ngươi tên thảo dược và công hiệu của nó, nếu đáp không được các ngươi liền tiếp tục ở phía sau đại đường làm thuốc đồng!".
"Vâng!"
Phượng Từ Ân rùng mình một cái, trong lòng thầm kêu khổ, cha như thế nào lại rút ngắn thời gian kiểm tra? Tháng trước còn nói cho hắn ba tháng thời gian đâu?.
Chẳng lẽ chỉ vì Như Yên biểu muội đến đây, cho nên mới... Ánh mắt dừng ở trên người Qúy Như Yên, Phượng Từ Ân dở khóc dở cười.
"Cữu cữu, ta muốn đi ra ngoài một chút, có thể chứ?".
Qúy Như Yên không để ý đến Phượng Từ Ân, hướng Phượng Thiên Hữu dò hỏi.
Phượng Thiên Hữu không có hỏi cái gì nhiều: "Đi thôi, Từ Ân, người cũng bồi Như Yên đi dạo Mân Thanh trấn, nàng cần cái gì, ngươi liền mua cho nàng, sau khi trở về trướng phòng kết toán".
"Được".
Phượng Từ Ân gật đầu đáp ứng, đem cuốn sách ở trong tay để lại chỗ cũ.
Hai cái bóng dáng nhỏ bé, song song ly khai rời khỏi thư phòng.