Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đột nhiên, trước cửa xuất hiện một vị nữ tử với bộ dáng yểu điệu thục nữ, trên người mặc một chiếc váy lụa mỏng, cả người toát ra một vẻ đẹp thuần khiết ngây thơ.
Bộ y phục màu trắng mỏng tan điểm xuyến vài sợi chỉ đỏ thêu lên dưới làn váy trở nên xinh đẹp quý phái. Mái đầu được búi nhẹ lên bằng vài chiếc trâm cài được chế khắc tinh xảo. Tóc hai bên có phần rủ xuống che tai, còn phần trên búi gọn gàng. Nàng đi về phía Dạ Trọng Hoa , dưới chân váy từng bước chân uyển chuyển. Hàng mi dài cong như cánh điệp vi kiều, đôi mắt khẽ cong lên giống như hơi nước giữa làn sương mù , trong suốt mà bình yên, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng.
Nói cho cùng đây là một mỹ nhân chứ không đơn giản chỉ dùng hai từ nữ tử để hình dung. Như một đóa hoa Mẫu Đơn giữa tuyết trời trắng xóa . Ngay lúc nàng thực sự đứng trước mặt Dạ Trọng Hoa, môi trên cùng môi dưới đan vào nhau, trên gương mặt trong trắng thuần khiết tuyệt mỹ kia khẽ cong lên một nụ cười rạng rỡ, lặng lẽ nhìn nam nhân trước mắt.
Dạ Trọng Hoa bình thường khi đối mặt với bất kỳ nữ nhân khác trên mặt đều trở nên lãnh liệt tàn khốc , giống như Diêm Vương địa ngục thế nhưng thay cho một đôi mắt lạnh lẽo kia chính là ý cười dạt dào.
"Sao muội lại tới đây?" Dạ Trọng Hoa nhìn về phía nàng, khẽ cười lên tiếng hỏi.
"Chỗ này vốn là địa bàn của muội mà, huynh đến đây rồi cũng không chịu đi tìm muội nha." Vị nữ tử đó cười rộ lên , xem ra tâm tình rất tốt, hàng lông mi dài giống như cánh điệp khẽ cong lên, âm thanh lời nói mềm mại phát ra, có vài phần yểu điệu e thẹn của nữ nhi mới lớn : " Muội theo chân phụ thân đến đây mới biết được tin huynh cũng đến, liền lập tức chạy qua đây a!"
Hai người nhiều năm không gặp, có rất nhiều lời muốn nói. Bọn họ cười nói vui vẻ, giống như xung quanh chỉ là thế giới riêng của hai nhân vật chính bọn họ, còn những người ngoài kia chỉ là nhân vật quần chúng .
Vân Thương đứng một bên quan sát Âu Dương Vũ, nàng hình như một chút cũng không để tâm đến nữ nhân khác thân cận với nam nhân của mình, không thèm để tâm đến nữ nhân khác đang cùng Dạ Trọng Hoa trò chuyện vô cùng thân thiết. Nàng thản nhiên không sợ hãi ngồi ngay ngắn , cúi đầu, nhìn chăm chăm vào Hải Đông Thanh trong lòng mình, hàng mi khẽ cong lên, đôi môi anh đào vẫn ôn nhuận sáng bóng.
Vân Thương sinh ra một loại ảo giác lẽ nào đối với chuyện tình cảm tiểu nha đầu này đều không mảy may có một chút quan tâm. Hắn đứng bên cạnh nàng thấp giọng nói: "Nha đầu, ngươi có biết nàng là ai không, nàng là con gái của Trình tướng quân trấn giữ biên phòng phương Bắc, Trình Cẩm."
"Ồ, vậy sao?"
Vân Thương bị thái độ bình thản như không của Âu Dương Vũ chọc đến phát điên, nàng chẳng nhẽ một chút quan tâm cũng không biểu hiện ra bên ngoài sao, lý nào lại có thể bình tĩnh như thế. Vân Thương quyết không từ bỏ ý định khích tướng tiểu nha đầu tiếp tục nói: "Từ nhỏ Dạ Trọng Hoa đã có mối quan hệ thân thiết với Trình tướng quân ,cho nên Dạ Trọng Hoa cùng với Trình Cẩm từ nhỏ đã quen biết nhau, nói cách khác, hai người bọn họ được xem là một đôi thanh mai trúc mã a!"
"Vậy sao."
Vân Thương thấy cái loại thái độ thờ ơ này của Âu Dương Vũ trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Chẳng phải bình thường một nam nhân với một nữ nhân khi yêu nhau nếu gặp phải tình địch của đối phương thì lý ra thuyết ăn dấm chua sẽ phát huy tác dụng chứ? Thậm chí chị nhà của Mộ Dung đố kỵ đến mức rút kiếm chém chết đối thủ của mình. Nhưng mặc dù không cần phải sử dụng đến biện pháp cực đoan như vậy thì ít ra cũng phải tỏ thái độ tức giận một chút chứ.
Vân Thương đột nhiên lâm vào thế bí, sau đó ngay lập tức nghĩ ra một kế khích tướng khá hiểu quả liền mở miệng nói: "Nha đầu ngươi có cảm thấy hai người bọn họ cực kỳ xứng đôi không , tình cảm từ trước đến nay của bọn họ vô cùng tốt nha, trước kia ta thấy hai người bọn họ cứ dính một chỗ đi với nhau ấy."
Âu Dương Vũ cười như không cười nhìn Vân Thương, Vân Thương chỉ cảm thấy trong mắt của nàng có lóe lên một chút phức tạp, chẳng qua rất nhanh loại phức tạp khó hiểu ấy liền biến mất.
Vân Thương cảm thấy bình thường nếu như tiếp xúc với Âu Dương Vũ thì cũng không có gì là không tốt. Nhưng ở bên cạnh nàng khiến cho người ta sinh ra một cảm giác cường ngạnh khó nắm bắt, nàng dường như quá mạnh mẽ , bức tường phòng vệ của nàng quá vững chắc đến mức không ai có thể nhìn thấy được cảm xúc thực sự của nàng. Nhìn thấy ánh mắt đạm mạc tĩnh lặng của Âu Dương Vũ, lúc đầu hắn còn định trêu nàng một chút nhưng sau đó lại cảm thấy tốt nhất là nên ngậm miệng lại.
[Biết điều thế thì tốt Vân ca....]
Tầm mắt Âu Dương Vũ liền đặt lên người Dạ Trọng Hoa, khuôn mặt tinh xảo góc cạnh, mái tóc đen dài buông thả tự nhiên, cả người cường đại đến cực điểm, lại có chút tà mị yêu dã.
Mà khuôn mặt của vị nữ tử trước mặt hắn cũng xinh đẹp không kém giống như được nghệ nhân tinh tế khắc mài, làn môi đỏ mọng như đóa hồng dưới ánh ban mai. Cả hai người thoạt nhìn trông thật xứng đôi, đúng là hai người bọn họ trời sinh ra đã là một cặp.
Dạ Trọng Hoa đột nhiên nghĩ tới cái gì, xoay người lại, hướng về phía Âu Dương Vũ vẫy tay: "Vũ nhi."
Âu Dương Vũ nhíu mày , mới vừa rồi không phải hai người còn tâm sự tán gẫu cực kỳ vui vẻ sao, bây giờ hắn mới nhớ tới nàng ?
Trình Cẩm có chút nhíu mày, lúc này mới phát hiện ra trong phòng còn có một vị nữ tử, mà người này diện mạo cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt của nàng trong suốt lấp lánh đến rung động lòng người, nụ cười nhẹ kia giống như trăm hoa đua nở dưới sắc trời ban mai, không do dự, không sợ hãi, dường như không thể nhìn ra được biểu cảm của nàng. Có điều, Dạ Trọng Hoa làm sao có thể kêu tên một vị nữ nhân khác thân thiết đến thế, lại còn rất ôn nhu nữa, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Dạ Trọng Hoa đợi Âu Dương Vũ đi tới, định giới thiệu Trình Cẩm với nàng thì đã thấy ánh mắt của Trình Cẩm dừng lại về phía tiểu bạch ưng trên tay Âu Dương Vũ, nhất thời sáng lên.
"Hải Đông Thanh! Là Hải Đông Thanh!" Trình Cẩm vươn tay ra định cướp đi tiểu bạch ưng trong tay Âu Dương Vũ, tiểu bạch ưng nhìn có vẻ đang ngủ, vẫn yên ổn rụt đầu vào cánh tay Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ phản ứng nhanh nhẹn ôm lấy Hải Đông Thanh né sang một bên, yên lặng nhìn Trình Cẩm, ánh mắt hiện lên một tia khó chịu khẽ nhíu mày.
Trình Cẩm cười dài nhìn Âu Dương Vũ. Nàng chu môi, trông mong nhìn Âu Dương Vũ: "Tỷ tỷ sao lại keo kiệt như vậy a, cho muội nhìn một lúc thôi cũng không được sao?!"
Tỷ tỷ, ai là tỷ tỷ của cô. Âu Dương Vũ vẫn bình thản đưa mắt nhìn, khóe môi cong lên: "Sủng vật của ta sợ tiếp xúc với người lạ ."
Trình Cẩm thấy bản thân mình không thể thuyết phục được Âu Dương Vũ, liền nhìn về phía Dạ Trọng Hoa, kéo lấy ống tay áo rộng thùng thình của hắn nũng nịu lên tiếng : "Nhị ca! Là Hải Đông Thanh a, tỷ tỷ có thể cho muội mượn nhìn một lát được không?"
Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn cánh tay trắng nõn kia đặt lên tay khẽ kéo Dạ Trọng Hoa lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy bộ dạng này của Âu Dương Vũ mới hiểu ra vì ai đó giật nhẹ hắn ống tay áo, làm nũng hắn nên nàng cảm thấy khó chịu chăng, hắn bên môi ý cười tà mị càng lúc càng đậm. Âu Dương Vũ thấy thế lạnh lùng xuy một tiếng.
Dạ Trọng Hoa từ nhỏ đã thân thiết với Trình Cẩm. Vì lúc nhỏ không hiểu chuyện nên mới gọi hắn là Nhị ca, hắn cũng không có ý kiến gì. Tuy nhiên hai người sau nhiều năm không gặp, những kỷ niệm lúc nhỏ lập tức ùa về cho nên đứng cạnh nhau nói chuyện với nhau cũng rất tự nhiên không câu nệ. Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ, mới nói một câu: "Vũ nhi..."
Âu Dương Vũ căn bản không muốn nghe Dạ Trọng Hoa nói bất cứ cái gì, thứ gì của nàng cũng thì chỉ có thể thuộc về nàng, nàng ghét việc phải chia sẻ với bất kỳ ai, dựa vào cái gì mà muốn nàng phải cho nàng ta xem. Nàng bỗng nhiên đứng lên, bên môi khẽ cười yếu ớt, nàng mang Hải Đông Thanh đi ra ngoài: "Đợi chốc nữa nó tỉnh dậy, Trúc Lục, lúc đó chuẩn bị mang thức ăn đến cho nó."
Âu Dương Vũ quả thực không muốn dây dưa qua lại với loại nữ nhân này, tuy rằng nàng ta với Dạ Trọng Hoa có mối quan hệ vô cùng thân thiết nhưng nàng một chút cũng..KHÔNG THÍCH NÀNG TA!!!
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy Âu Dương Vũ đi ra khỏi cửa, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc khó hiểu không thể nói thành lời, nàng thấy hắn cùng với nữ nhân khác thân thiết, thế nhưng lại không một chút quan tâm sao!
Dạ Trọng Hoa trầm mặc quay về phía Trình Cẩm nói: "Hải Đông Thanh này ngoài Vũ nhi ra không ai có thể chạm vào."
"Muội không phục!" Trình Cẩm môi đỏ mọng cong lên, ánh mắt kia tối đen như mực tận sâu bên trong còn có chút khó chịu : " Nó là Hải Đông Thanh, trăm năm khó gặp nha. Haiss, đã bảo chỉ chạm một chút thôi cũng không đồng ý, sao lại có loại nữ nhân nhỏ mọn đến thế chứ?"
Vân Thương nhìn thoáng qua nét mặt của Dạ Trọng Hoa có chút tức giận, liền nở nụ cười một tiếng: "Này, đừng có nói bậy nói bạ, cô bảo ai keo kiệt nhỏ mọn đó hả?"
Trình Cẩm ỷ lại vào mối quan hệ thân thiết với Dạ Trọng Hoa, không chút kiêng nể, hừ lạnh một tiếng: "Muội nói cô ta keo kiệt đó! Chạm vào một chút thôi cũng không cho! Hứ!"
"Cô có biết nàng ta là ai không, nàng ấy là Ninh vương phi!"
"Ninh vương phi?" Trình Cẩm trợn tròn mắt lên, trong lòng liền như bị ai đó bóp chặt lại đến ngạt thở, trái tim ngay lập tức như bị một gáo nước lạnh tạt vào, đôi mắt đẹp kia nhanh chóng nhiễm một tầng hơi nước, âm thanh run run, "Nhị ca, huynh thành thân rồi sao ? Tại sao lại không báo cho muội biết một tiếng?"
Vân Thương từ tốn nhấp một ngụm trà: "Trai cưới vợ gái gả chồng, đây là chuyện thường tình ở huyện, chẳng lẽ Ninh vương muốn cưới vợ còn phải thông qua cô xin phép cô sao?"
"Huynh!" Trình Cẩm trừng mắt liếc Vân Thương một cái sau đó tiếp tục giữ chặt tay áo Dạ Trọng Hoa âm thanh mềm mại phát ra :"Nhị ca, mặc dù huynh đã có vợ, nhưng trong lòng huynh muội vẫn là người quan trọng nhất đối với huynh phải không, nữ nhân mà huynh yêu thương nhất vẫn là Cẩm nhi đúng không?"
[ Á ..con mụ ảo tưởng sức mạnh...]
Dạ Trọng Hoa không kiêng dè giật nhẹ ống tay áo mình ra khỏi cánh tay nàng, âm thanh mang theo một tia cực kỳ khó chịu đạm lạnh như băng: "Ta không cho phép muội về sau mở miệng nói loại chuyện này !"
Trình Cẩm bày ra vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn, phụ thân của nàng vừa là người thầy dạy dỗ , cũng vừa là người bạn duy nhất của Dạ Trọng Hoa. Mà nàng cùng với Dạ Trọng Hoa từ nhỏ đến lớn đều là người một nhà thân thiết gắn bó vô cùng. Trước đây nàng nghĩ rằng từ nhỏ hai người họ bên nhau sau khi lớn lên, nàng nhất định sẽ trở thành người vợ duy nhất của hắn, là thê tử của hắn. Nhưng những năm không có huynh ấy bên cạnh, nàng chỉ có thể hy vọng bản thân mình có thể mạnh mẽ, có thể trở nên cường đại, tỏa sáng, để đủ tư cách trở thành Ninh vương phi. Thậm chí cho đến bây giờ, nàng vẫn vì mục tiêu lý tưởng này mà cố gắng hết sức.
Tháng sau là đến ngày đại thọ của hoàng thượng, nàng vốn định trở về kinh thành, sau đó ở bên cạnh huynh ấy, cùng thực hiện ước mơ mục tiêu của mình, thế nhưng bây giờ lại!
Hắn cư nhiên đã có vợ, đã cưới về một vị Ninh vương phi, vậy trong lòng huynh ấy nàng là cái gì?
Trình Cẩm tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, Dạ Trọng Hoa là của nàng, nói về gia thế nàng ngang ngửa huynh ấy, về dung mạo, nàng khẳng định có thể xứng đôi với huynh ấy, còn về tài trí nàng cũng không phải loại nữ nhân ngu ngốc! Huynh ấy phải thuộc về nàng!
Trình Cẩm thấy vẻ mặt xa lạ lãnh khốc của Dạ Trọng Hoa liền lập tức cười ngọt: "Đúng rồi, Nhị ca, muội muốn biết nhị tẩu làm sao có thể bắt gặp được Hải Đông Thanh a?"
Vân Thương cười hắc hắc: "Cô không biết đâu, Dạ Nhị cũng Ninh vương phi mới sáng sớm đã ân ân ái ái, thậm chí còn đá đít ta với Mộ Dung ra biên ải thăm dò để một nam một nữ dắt tay nhau cùng đi thưởng thức cảnh đẹp nơi Tuyết Sơn. Còn may mắn gặp được Hải Đông Thanh nữa, Chậc, Ninh vương phi quả thật là người vô cùng may mắn a!"
Trình Cẩm trong mắt hiện lên một chút ghen tỵ, nhưng âm thanh vẫn rất ôn nhu mang theo ý hâm mộ: "Ồ! Nhị tẩu quả thực là một người phụ nữ may mắn nha!"
Âu Dương Vũ nhìn Trúc Lục ở một bên thiết thịt tươi, đột nhiên nhìn thấy Trình Cẩm lay động thân mình đã đi tới, từng bước sinh liên. Nàng đứng ở Âu Dương Vũ trước mặt, trên mặt mang theo vô cùng ngọt ý cười: "Nhị tẩu."
Âu Dương Vũ cười nhẹ: "Trình tiểu thư."
"Cô rốt cuộc hiểu Nhị ca được bao nhiêu?" Trình Cẩm từ tốn chậm rãi lên tiếng làm cho Âu Dương Vũ có chút không hiểu, nàng còn chưa kịp mở miệng thì Trình Cẩm lại nói, "Cô có biết Ta từ nhỏ đã lớn lên cùng với Nhị ca, toàn bộ tính cách sở thích của huynh ấy ta là người hiểu rõ nhất, huynh ấy cũng là người duy nhất hiểu ta."
"Ồ , là thật sao?" Âu Dương Vũ nhíu mày, "Vậy mà từ trước đến nay Trọng Hoa chưa bao giờ nhắc đến ngươi!"
Những lời nói này đã thành công chọc giận Trình Cẩm, trong mắt hiện lên một chút sát khí, nhưng rất nhanh liền biến mất. Trình Cẩm khẽ cười nói: "Cô biết không, Nhị ca trước đây thích nhất là săn thú , khi đó huynh ấy mới chỉ sáu tuổi, mà đã có thể một mình giết chết một con mãnh hổ lớn gấp ba lần mình
Trình Cẩm dường như đang nhớ lại khoảng thời gian lúc nhỏ vui vẻ , bô lô ba la trước mặt Âu Dương Vũ nói một đống, Âu Dương Vũ vẫn thản nhiên nghe nàng nói xong, gật gật đầu: "Những chuyện này Hiền phi nương nương đều đã kể cho ta nghe hết rồi."
Một câu nói này của Âu Dương Vũ khiến cho Trình Cẩm phải tức đến phát điên lên! Mục đích của nàng chính là muốn cho nàng ta biết rằng nàng rất hiểu Dạ Trọng Hoa, chính là muốn cho nàng ta biết tâm ý của mình đối với Dạ Trọng Hoa không chỉ là tình bằng hữu huynh muội đơn thuần, nhưng cho dù nàng có nói cái gì đi chăng nữa thì cũng bị Âu Dương Vũ này tản lờ đi, nàng ta không coi lời nói của nàng đáng một phân lượng gì!
"Chiêm chiếp chiêm chiếp..." Hải Đông Thanh ngủ một lúc lâu cuối cùng cũng tỉnh, nó dường như lại đói bụng chiêm chiếp kêu lên cực kỳ đáng yêu.
Trình Cẩm đưa mắt nhìn chằm chằm vào Hải Đông Thanh đang nằm trong tay Âu Dương Vũ, trong lòng ngưỡng mộ vô cùng, liền mở miệng thương lượng nhẹ giọng nói: "Cô có thể tặng tiểu Hải Đông Thanh này cho ta được không?"
Âu Dương Vũ nào muốn thỏa hiệp, thản nhiên lên tiếng: "Không bao giờ!"
Ý cười trên mặt Trình Cẩm ngay lập tức cứng lại, đối với nàng mà nói, vị Ninh vương phi trước mặt này cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, ngoài dung nhan cũng được xem là khuynh quốc khuynh thành, còn sở trường tài năng thì cũng chả có gì nổi bật. Nàng căn bản không tin rằng nàng ta có thể thuần dưỡng một loài Hải Đông Thanh vốn hung mãnh khó gần. Nàng hớn hở cười nói: "Dù sao thì cô cũng chỉ coi nó là sủng vật mà mình yêu thích thôi, cô biết cách nuôi nó sao? Cô biết cách thuần dưỡng nó sao?"
Chậc, đã tỏ thái độ muốn khinh thường người khác rồi sao? Âu Dương cười như không nhìn nàng: " Là quân tử sẽ không đi tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích."
Trình Cẩm không tỏ ra yếu thế liền lên tiếng: "Như vậy đi, ta sẽ mang sủng vật mà ta yêu thích nhất đến đổi lấy tiểu sủng vật của cô được không? Ta có nuôi dưỡng một tiểu bạch hồ ly, trông rất đáng yêu, mà quan trọng hơn là nó rất dễ nuôi dưỡng. Rất thích hợp với cô a."
Âu Dương Vũ nhìn về phía vị nử tử trước mắt, bộ nàng ta coi nàng là tên ngốc sao?
Trình Cẩm liền tiếp tục mở miệng: "Ở phía Nam loài bạch hồ ly này rất quý hiếm." Âu Dương Vũ trong lòng thầm nghĩ : quý hiếm thì cũng chỉ là một con tiểu hồ ly với bộ lông trắng thôi, ở hiện đại mà nói cũng chỉ là thú nuôi trong nhà. Nhưng Hải Đông Thanh là một loài chim ưng đặc biệt khó gặp, nàng ta nghĩ rằng có thể dễ dàng thay đổi quyết định của mình sao? Trình Cẩm thấy sắc mặt Âu Dương Vũ có chút biến đổi, nghĩ rằng mình đã thành công thuyết phục được nàng liền được nước lấn tới : "Như vậy đi, ta sẽ cho cô con mèo ba tư của ta, rất thuần khiết đáng yêu nha, ta cam đoan với cô nó không phải là giống mèo nuôi bình thường? Sao? Hai sủng vật này đổi một Hải Đông Thanh, cô tuyệt đối không có lỗ chỉ có lời !"
Âu Dương Vũ trong lòng oán thầm, có lời hay không có lời cũng không phải do cô quyết định. Nàng lấy tay vuốt nhẹ bộ lông Hải Đông Thanh , nghiêm mặt nói chuyện, tiểu Hải Đông Thanh ở trong lòng nàng cũng nhu thuận mềm mại theo từng cử chỉ nàng.
Trình Cẩm có chút mất kiên nhẫn, giậm chân, khuôn mặt bắt đầu nhăn lại giận dữ, cũng không muốn đàm phán với nàng nữa liền đi thẳng vào vấn đề: "Vậy rốt cuộc thì cô muốn như thế nào mới bằng lòng giao Hải Đông Thanh cho ta?"
Âu Dương Vũ không nói gì nhìn nàng, bà cô bướng bỉnh này sao lại cứng đầu dây dưa với nàng mãi vậy. Nàng thở dài, bên môi khẽ cong lên ý cười: "Không muốn thế nào cả. Không là không!"
Trình Cẩm căm giận quát: "Tại sao lại không, chỉ là một tiểu Hải Đông Thanh thôi thì có gì đặc biệt hơn người chứ. Tự bản thân ta cũng dư sức đi bắt về một con!"
Trình Cẩm đột nhiên liền xoay người chạy ra phía sau núi, Âu Dương Vũ nhìn bóng dáng nàng ta rời đi, ánh mắt vẫn bình thản như không. Sau khi Hải Đông Thanh tỉnh lại, Âu Dương Vũ lại mớm cho nó vài miếng thịt tươi. Trong lúc đó, đúng lúc Dạ Trọng Hoa cũng từ ngoài đi vào phòng ,nhìn thấy Âu Dương Vũ không khỏi có chút thắc mắc: "Sao chỉ có mình nàng, Cẩm nhi đâu?"
Âu Dương Vũ cũng không ngẩng đầu lên, "Cẩm nhi" sao? Gọi nhau thân thiết như thế cơ à, liền cười cười nói: "Chạy lên Tuyết Sơn bắt Hải Đông Thanh rồi."
"Cái gì?" Dạ Trọng Hoa nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp, thần sắc lúc sáng lúc tối, bí hiểm, "Tuyết sơn là nơi nguy hiểm, nàng sao lại không ngăn cản?"
Âu Dương Vũ không chút để tâm nói: "Ta cũng đâu phải là cô ta, dựa vào cái gì có thể hạn chế quyền tự do của cô ta?"
Dạ Trọng Hoa nghĩ nghĩ đúng là vẫn còn lo lắng, vẻ mặt ngưng trọng như ngưng kết băng sương: "Nàng ngồi yên ở đây chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại."
P/s: Vì thi xong , ngày hè của ta giờ mới chính thức bắt đầu, nên rảnh rỗi đăng chương này sớm hơn dự tính, chương sau sẽ có đại biến, Chị em nhớ theo dõi a..Enjoy!!!