Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Vũ lúc tỉnh giấc ngồi dậy thì phát hiện tay mình đã bị Dạ Trọng Hoa giữ chặt đến mức lưu lại cả vết bầm tím trên cổ tay. Vì tối qua lúc chăm sóc hắn, hắn cứ một mực bảo nàng ở lại đây với hắn thì hắn mới chịu đi ngủ. . Dạ Trọng Hoa tên ngốc này sợ nàng bỏ chạy cho nên bắt nàng ở lại đây suốt một đêm. Hắn không quan tâm đến sức khỏe của mình nhưng nàng lo, cho nên đành phải nhân nhượng chiều theo ý hắn.
Người đàn ông bá đạo này!
Âu Dương Vũ nhịn không được phẫn hận, từ trong không gian lấy ra chai thuốc mỡ trị bầm bôi lên cổ tay mình sau đó dùng băng gạc băng bó xung quanh vùng cổ tay. Nếu như để cho người khác nhìn thấy sẽ vô cùng phiền phức.
Lúc này Dạ Trọng Hoa vẫn còn đang say giấc, nàng mới nhẹ nhàng rón rén rời đi đến phòng bếp.
Vừa tỉnh giấc, Dạ Trọng Hoa mơ màng đưa tay khẽ sờ soạng đột nhiên phát hiện bàn tay mình lúc này trống rỗng! Trong lòng liền hốt hoảng lo lắng đứng bật dậy, vì động tác đột ngột mạnh mẽ này của hắn ảnh hưởng đến miệng vết thương nhưng hắn một chút cũng không quan tâm, trên mặt thất kinh: "Vũ nhi, nàng ở đâu?"
Hắn nghiêng ngả lảo đảo bước từng bước ra khỏi phòng, miệng vẫn không ngừng tìm kiếm nàng. Sau đó hắn không cẩn thận va phải bàn trà trước mặt, trên bàn ấm trà chén trà đều rơi xuống vỡ choang. Vì không thấy gì lại vấp phải cạnh ghế cho nên té nhào xuống mặt đất, mảnh vỡ của chén sứ không ngừng cắt cứa vào da thịt hắn. Nhưng hắn dường như vẫn không cảm giác gì, không cam lòng đứng lên, tiếp tục sờ soàng tìm hướng đi ra ngoài: "Vũ nhi, Vũ nhi!"
Môi hắn tái nhợt, trong lòng sợ hãi vô cùng, nàng phải chăng đã thất hứa với hắn, Vũ nhi nàng đừng hòng có cơ hội nghĩ đến chuyện đó, âm thanh hắn vừa gấp gáp vừa khẩn trương : "Vũ nhi, nàng dám?"
Dạ Trọng Hoa lần mò đường cuối cùng cũng đi được ra đến sân, đột nhiên ngửi được một mùi vị quen thuộc, nỗi bất an trong lòng hắn cũng giảm đi không ít, lần theo thứ hương thơm kia đi đến đứng trước cửa phòng bếp.
Hắn tựa nhẹ vào thành cửa, mặc dù hắn không thể nhìn thấy Vũ nhi của hắn đang làm gì nhưng hắn có thể cảm giác được bộ dáng bận rộn đáng yêu của nàng. Âm thanh leng keng truyền vào lỗ tai hắn, mùi vị của thức ăn truyền vào mũi hắn. Chợt khóe miệng giơ lên một ý cười mãn nguyện, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có.
"Vũ nhi..." Hắn nhẹ nhàng mở miệng gọi tên nàng.
"Hửm?" Âu Dương Vũ vừa quay đầu lại thì thấy Dạ Trọng Hoa y phục hỗn độn, trên mặt có vài vết bẩn. Hắn thản nhiên đứng tựa vào cửa phòng bếp, tay hắn còn có vài vết máu nhỏ giống như bị vật gì sắc nhọn cứa vào. Âu Dương Vũ khẽ nhíu mày, bỏ dở công việc đang làm đi đến bên cạnh hắn, vươn tay cầm nhẹ cổ tay hắn lên nhìn thoáng qua, thì phát hiện ra lòng bàn tay hắn có không ít mảnh vỡ của đồ sứ đâm vào, liền nhẫn không được quát lớn nói, "Vết thương còn chưa khỏi hẳn, chàng còn đi đi lại lại nhiều làm cái gì thế hả?"
Nghe xong câu mắng của nàng , Dạ Trọng Hoa khẽ cười đột nhiên vươn cánh tay dài của mình kéo thật mạnh Âu Dương Vũ vào lòng mình, cánh tay hắn vừa mạnh mẽ mà hữu lực, trong ngực cứng rắn ấm áp, động tác ôm của hắn thật sự nhanh khiến cho Âu Dương Vũ thiếu chút nữa là hô hấp không thông. Tản đá nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng được lấp đầy bởi sự ấm áp từ người con gái trong lòng hắn, bởi nàng vẫn còn ở đây, vẫn ở bên cạnh hắn, hắn lẩm bẩm nói: "Vũ nhi, nàng vẫn còn ở đây, thật tốt."
"Được rồi được rồi a, chàng thật là..ta chẳng qua chỉ muốn tự tay xuống bếp làm bữa sáng cho chàng a.."
"Là canh gà hầm nấm?" Dạ Trọng Hoa đắc ý cười :"Ta thích."
"Chàng xem bộ dạng của chàng lúc này có bao nhiêu ngốc kìa. Trước tiên để ta xử lý miệng vết thương mới này cho chàng!" Âu Dương Vũ nắm tay dắt hắn trở về phòng, dùng chút cồn tẩy rửa vết thương sau đó dùng nhíp đã được sát trùng giật nhẹ từng mảnh sứ nhỏ kéo ra khỏi lòng bàn tay, sau đó nàng giúp hắn bôi lên chút thuốc mỡ rồi dùng băng gạc cố định lại, nhịn không được lên tiếng trách cứ, "Bây giờ chàng không nhìn thấy gì, cho nên, đừng có bướng bỉnh mà chạy lung tung...mắt của chàng ta xem qua rồi, may là chưa đến mức nghiêm trọng cho nên chỉ cần kiên trì trị liệu một thời gian ."
"Ta tin nàng !" Dạ Trọng Hoa trên mặt lộ ra vẻ thản nhiên tươi cười, hắn thuận thế cầm lấy tay nàng, đột nhiên đụng đến băng gạc trên cổ tay Âu Dương Vũ, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng, "Vũ nhi, nàng làm sao vậy? Bị thương?"
Âu Dương Vũ tức giận nói: "Đều là tác phẩm của chàng đấy. Chàng xem tối qua ai dùng sức nắm chặt tay ta không chịu buông, bây giờ bầm tím hết lên rồi!"
Dạ Trọng Hoa ngón tay khẽ vươn ra vuốt ve cổ tay nàng, trên mặt có một tia áy náy: "Xin lỗi, là lỗi của ta ..."
"A, không sao đâu, không có việc gì..."
Dạ Trọng Hoa chàng ấy không phải là vương giả luôn tự cao tự đại không quan tâm đến cảm xúc của người khác hay sao. Bộ dáng bá đạo, cường ngạnh của hắn đâu rồi a, sao lại có thái độ giống như đứa trẻ như vậy vừa mềm mại lại có chút đuối lý. Chuyện quái gì thế này, sao lại giống như nàng đang khi dễ bắt nạt hắn vậy a.
Thế nhưng nàng nào có biết nếu như trước mặt nàng, đàn ông tỏ ra nhõng nhẽo nũng nịu thì thực ra đó chính là hắn đã hoàn toàn tin tưởng nàng. Nếu đàn ông nhìn càng trầm ổn, khoảng cách trong lòng hắn ta càng xa xôi. Khi hắn không còn tỏ ra vẻ trẻ con trước mặt nàng thì nó cũng đồng nghĩa với việc hắn ta đã không còn yêu nàng nhiều như trước nữa.
Âu Dương Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì, "a" lên một tiếng hốt hoảng: "Aaa...Đồ ăn của ta a...cháy khét hết rồi a ..."
Âu Dương Vũ vội vàng chạy ra ngoài, Dạ Trọng Hoa ngồi lặng lẽ ở trong phòng, bên môi khẽ giơ lên ý cười ngọt ngào. Hắn biết, Vũ nhi nàng có động tâm với hắn.
Qua một hồi lâu, Âu Dương Vũ mới bưng đồ ăn vào, Dạ Trọng Hoa ngồi bên bàn ăn, tay cũng không động , chỉ đưa đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ bất đắc dĩ, đành phải buông bát đũa của mình sau đó gắp thức ăn cho Dạ Trọng Hoa.
"Ta muốn ăn nấm..."
"Này..."
Ngay khi Âu Dương Vũ đưa nấm lên bên miệng đút cho Dạ Trọng Hoa thì lại nghe âm thanh ngạo kiều của hắn nói: "Ta muốn ăn rau xanh!"
Âu Dương Vũ nhịn xuống cái cảm giác muốn đem cả chén cơm trên tay hất thẳng vào mặt hắn. Trong lòng oán thầm, chàng cho là chàng mù là chàng có cái quyền làm như vậy sao, rất giỏi sao! Nàng phải nhanh chóng chữa khỏi mắt cho Dạ Trọng Hoa nếu không cái loại đàn ông quỷ quyệt đáng chết này sẽ cứ vậy mà ỷ vào nàng mất! Phiền chết đi được!
Vì đã đồng ý với Dung Tùy Vân mỗi trưa đến chỗ hắn. Nhưng ăn cơm trưa xong, Dạ Trọng Hoa lại sống chết níu kéo Âu Dương Vũ, chốc lát lại bảo với nàng hắn đau đầu, chốc lại kêu miệng vết thương đau nhói, chốc lại bảo có cảm giác vẫn còn mảnh sứ trong lòng bàn tay. Âu Dương Vũ nào không biết ban sáng tinh thần hắn vẫn còn rất tốt, nhìn thấy đáy mắt hắn mang theo một tia giảo hoạt liền không khỏi oán hận nói: "Chàng gạt ta, ta không thèm quan tâm đến chàng nữa!"
"Chỉ là Ta không muốn nàng đi!"
"Ta nợ hắn một mạng!" Âu Dương Vũ nhịn không được nói, trong lòng cũng không tức giận với hắn nhẹ nhàng buông lời "Cho nên ta phải đi!"
Dạ Trọng Hoa khẽ nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng không nói lời nào, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Vậy đi sớm về sớm, ta phái người đi theo nàng."
Khi Âu Dương Vũ đến biệt viện của Dung Tùy Vân thì đã thấy hắn đã ngồi trước cửa chờ nàng. Ngay khi hắn vừa nhìn thấy nàng đến vẻ mặt ảm đạm, cô đơn mới vơi đi một ít. Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Vệ Lâm ở bên cạnh, liền chủ động tiến phụ giúp hắn đẩy xe lăn đi vào bên trong: "Sao lại ngồi ngoài này, huynh nếu trúng gió thì phải làm sao."
"Tiểu Ngũ, sau này nàng sẽ không còn trở lại nơi này nữa có phải không?" Dung Tùy Vân nhìn nàng , đôi môi có chút tái nhợt, ôn nhuận như ngọc, thanh nhã như cúc , âm thanh mang theo một chút cô đơn.
Âu Dương Vũ giật mình, không to không nhỏ khẽ " ừ" một tiếng.
Dung Tùy Vân vừa nghe xong cũng không nói gì, kỳ thật hắn có rất nhiều điều muốn hỏi nàng, muốn nói với nàng nhưng một câu hắn đều không mở miệng hỏi được.
Âu Dương Vũ ngồi trước mặt hắn giúp hắn châm cứu thì đã thấy Vệ Lâm đến, nàng liền cầm lấy bút viết đơn thuốc rồi đưa cho hắn cầm đi bốc.
Lúc Âu Dương Vũ rời khỏi biệt viện liền nghe được Dung Tùy Vân ở phía sau nhẹ giọng hỏi nàng: "Hắn đối xử với nàng rất tốt sao?"
Âu Dương Vũ thân hình khựng lại một chút, nghe hắn ho khan một trận, liền chỉ quay lại cười nhìn hắn: "Dung thất, huynh mau nhanh vào trong đi, đừng để bản thân mình bị cảm lạnh."
Đã nhiều ngày, Âu Dương Vũ bôn ba đi lại giữa hai biệt viện, bệnh tình của Dung Tùy Vân cùng Dạ Trọng Hoa đều đã bắt đầu có tiến triển. Đôi mắt của Dạ Trọng Hoa cũng đã có thể nhìn thấy rõ được một chút, tuy vẫn chưa thể khôi phục hoàn hảo như ban đầu, nhưng về cơ bản hắn vẫn nhìn thấy được mông lung mọi thứ xung quanh trước mắt mình. Nếu như hắn tĩnh dưỡng một thời gian thì hai mắt của hắn sẽ khôi phục hoàn toàn.
Chỉ có điều hắn càng lúc lại càng giống như tiểu hài tử , không chịu uống thuốc. Về điểm này khiến cho Âu Dương Vũ vô cùng đau đầu, vì hắn rất ghét phải uống thuốc cho nên mỗi lần như vậy nàng đều phải dỗ hắn. Có lúc khuyên nhủ hắn không được, nàng lúc đó chỉ muốn mặc sự sống chết của hắn, nhưng vì hiểu tình cảnh của hắn lúc này cho nên đành nhìn cảm giác muốn ném chén thuốc đi, nghe thấy hắn bảo với nàng không được sắc thuốc quá đắng như vậy liền chiều theo ý hắn . Lúc ấy hắn mới chịu cầm chén thuốc lên uống.
Mấy ngày sau đó, Âu Dương Vũ đến giúp Bùi tướng quân châm cứu lần cuối cùng sau đó trở về thì đã nhìn thấy trước biệt viện bị vô số người đứng bao vây, cầm đầu chính là cái tên não tàn Lý Dật.
Lúc trước nàng còn cứ tưởng rằng sau khi bị Dạ Trọng Hoa đạp một cước liền sợ hãi không dám nháo thêm nữa. Thì ra trong lòng còn mang hận, kéo một toán người đến đây, nhìn bộ dạng khập khiển của hắn liền hiểu rằng một cước hôm đó của Dạ Trọng Hoa quả thực không một chút nương tay.
Vì muốn báo thù nên hắn dường như đã tốn nhiều công sức ngày đêm tìm kiếm những cao thủ tiếng tăm trên giang hồ đến đây sau đó phái người điều tra biết được nơi ở của Dạ Trọng Hoa liền ngay lập tức dẫn người xông đến.
Dạ Trọng Hoa ngồi ở hoa viên uống trà, cũng không buồn nâng mắt lên nhìn đám người bên ngoài. Đối với hắn mà nói, những người này chỉ là con kiến không chút trọng lượng gì với hắn.
Trên mặt Lý Dật tràn đầy ý cười âm hiểm, lộ vẻ đắc ý: "Tên mù kia! Bản công tử là cháu trai của hoàng hậu nương nương cao quý, cả kinh thành không ai mà không biết đến bản công tử. Bản công tử đây vốn không muốn cố tình gây phiền phức cho kẻ khác. Thế nhưng các ngươi lại ngu ngốc chọc giận bản công tử ta ?Các ngươi nghĩ chuyện mà các ngươi làm bản công tử sẽ không dám truy cứu sao, hôm nay ngay tại đây bổn công tử sẽ từng chút từng chút một tính toán món nợ của các ngươi ngày hôm đó!"
Dạ Trọng Hoa khóe môi giơ lên ý cười lạnh mỗi lúc một sâu, à.. báo thù? Được ! Dạ Trọng Hoa hắn vì món nợ dám động đến Vũ nhi hắn còn chưa có tính sổ, vậy nên nguyện cùng ngươi chơi đùa một chút!
Lý Dật đưa mắt nhìn quanh một vòng phát hiện không thấy bóng dáng của Âu Dương Vũ, liền kêu lên: "Cô gái kia đâu? Trốn không dám ra đây gặp bản công tử sao? Không sao, giải quyết xong tên mù nhà ngươi để rồi xem con tiện nhân kia ta giải quyết như thế nào ?!" Lý Dật vừa dứt lời thì chính lúc này nhìn thấy Âu Dương Vũ từ bên ngoài trở về, tà ý cười: " Bắt sống cô gái kia cho ta!"
Dạ Trọng Hoa tầm mắt đưa về phía Âu Dương Vũ, ánh mắt càng lúc âm trầm lãnh khốc, lạnh lùng: "Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Vân Thương giờ phút này mang theo hộ vệ lao ra, trường kiếm từ tứ phía xông đến. Chỉ trông chốc lát những vị giang hồ cao thủ võ công cao cường tất cả đều nằm chồng chất lên nhau, máu chảy thành vũng lớn. Lý Dật thấy vậy trong lòng không khỏi run sợ. Lần trước, người của hắn lợi đến vậy cũng bị người trước mắt xử lý nhanh gọn, hắn cũng may mắn giữ được một mạng, thế nhưng chẳng lẽ hôm nay lại phải bỏ mạng ở nơi này sao? Hai chân hắn run lẩy bẩy đứng không vững liểu mạng cháy ù ra ngoài.
Vân Thương đang định đuổi theo thì lại nghe Dạ Trọng Hoa cười lạnh nói: "Để hắn đi, bổn vương lần này sẽ cho tất cả những kẻ động đến Vũ nhi biết bọn họ sẽ phải trả giá đắt như thế nào ?!"
Dạ Trọng Hoa bên môi giơ ra ý cười lạnh thị huyết, một ngón tay thối của các ngươi mà cũng dám động đến nàng, vậy chẳng phải các ngươi đã thành công trong việc chọc giận bổn vương rồi sao ? Bổn vương sẽ khiến cho các ngươi phải trả giá gấp bội cho những gì mà các ngươi đã làm, mặc cho các ngươi là ai!
Âu Dương Vũ từ cổng chính chậm rãi đi vào thì chợt thấy Dạ Trọng Hoa hướng về phía nàng vẫy tay: "Vũ nhi, lại đây ."
Âu Dương Vũ khóe môi khẽ động, tên này tính làm gì đây, liền cũng không hỏi nhiều lặng lẽ đi về phía hắn: " Đi vào nhà kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe...." Dạ Trọng Hoa khẽ nắm nhẹ tay nàng nhìn nàng cười dịu dàng.
Hoàng cung Nam Phong quốc.
"Cái gì? Biên phòng có động tĩnh?" Hoàng thượng không khỏi đứng lên, bàn tay nặng nề mà chụp ở xe lăn thượng.
"Cách đây ba trăm dặm, Tần tướng quân của Tây Lăng quốc đang đóng quân đến mười vạn..."
"Mười vạn?" Hoàng thượng trong mắt không khỏi hiện lên một chút tức giận, "Buồn cười! Đi điều tra cho rõ việc này cho trẫm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? !"
Từ trước đến nay Nam Phong quốc luôn chú trọng vào sự phát triển của nền giao thương buôn bán , còn về quân sự chiến tranh thì là một trong những lĩnh vực yếu thế nhất trong bốn nước, cho nê khả năng đứng lên chống lại Tây Lăng quốc là một việc vô cùng khó khăn, có thể nói là không thể. Vậy nên Nam Phong quốc vẫn luôn giữ mối quan hệ hòa bình hữu nghị rất tốt, thế nhưng tại sao hôm nay Tây Lăng lại đóng quân ở đây?
"Hoàng thượng, tiểu nhân đã điều tra ra được. Là , là mệnh lệnh của Ninh vương điện hạ, ngài ấy nói rằng có người động đến vương phi của ngài ấy."
"Cái gì? Ninh vương đang ở Nam Phong quốc?" Ninh vương điện hạ, danh nổi khắp thiên hạ, là một chiến thần với tài năng mưu lược cùng với quyền uy bức người, hoàng thượng nào chưa nghe qua chiến tích của hắn cho nên trong lòng vẫn luôn vô cùng bội phục một anh tài như hắn.
"Vâng, ngài ấy đang ở biệt viện ở ngoài kinh thành!"
"Mau mau mời Ninh vương điện hạ đến!"
Dạ Trọng Hoa rất nhanh đã được mời vào hoàng cung. Hoàng thượng vì để chuẩn bị tiếp đón vị khách tôn quý nhất mà phải tốn bao nhiêu công sức tổ chức nghi lễ tiếp đón long trọng, một con đường thảm đỏ trải dài hai bên tùy tùng đứng dày đặc cùi rạp đầu, khung cảnh xung quanh đều được trang trí bằng những đồ mỹ nghệ nhất, trà dâng lên đều là loại thượng hạng nhất trong kinh thành, thức ăn được dọn lên trông vô cùng đẹp mắt tinh xảo, lại còn có những vị ca vũ, mỹ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh.
Dạ Trọng Hoa khẽ nhíu mày , phất tay, thanh âm lạnh lùng : "Mắt Bổn vương không chịu nổi với mấy thứ rực rỡ này, bẩn thỉu."
"Lui xuống, lui hết xuống cho trẫm!" Hoàng thượng trừng mắt liếc về phía đám vũ nữ kia ý bảo bọn họ lui hết xuống.
"Ninh vương, trẫm không biết ngài đột nhiên đến đây nên trẫm không kịp chuẩn bị chu đáo để đón tiếp ." Hoàng thượng đưa tầm mắt dừng trên người Dạ Trọng Hoa, toàn thân hắn thân đều tản ra một loại cuồng ngạo khí, khí tức bức người, đôi mắt hắc diệu thạch bàn kia sáng như ngọc trong nước, mang theo một loại tà nghễ khí thế thiên hạ.
Dạ Trọng Hoa thản nhiên nói: "Bệ hạ khách khí . Lần này Bổn vương đến để nhận lỗi ."
Hoàng đế cảm nhận khí thế của Dạ Trọng Hoa lúc này, không khỏi có chút lo sợ kích động kêu lên: "Không dám, không dám. Không biết đó là chuyện gì?"
"Vương phi của bổn vương lại để hoàng hậu nương nương ra tay giáo huấn, nhọc công hoàng hậu nương nương." Dạ Trọng Hoa dừng lại một chút, khóe mắt vẫn thản nhiên châm chọc, uống một ngụm trà, ngay giây sau đó đáy mắt lập tức hiện lên một tia tức giận "Vương phi của bổn vương đúng là...khiến cho quý quốc hao phí không ít nguồn lực."
Trên mặt hoàng thượng mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra, hắn nào chưa nghe nói qua Ninh vương điện hạ yêu vợ mình như mạng, nhưng thật không ngờ... Hắn nghĩ đến đây không khỏi cười nịnh nói: "Ninh vương, hình như có chút gì đó hiểu lầm phải không?"
Dạ Trọng Hoa cũng không lên tiếng chỉ đơn giản ngồi đó chậm rãi uống trà.
Hoàng thượng không tự chủ được liếc nhìn Dạ Trọng Hoa một cái, hẳn là hôm nay hắn đến đây là để đòi lại công đạo, nhìn bộ dáng bức người của hắn thế kia hẳn chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này ! Hoàng thượng trong lòng cực kỳ phẫn nộ, tạm thời hắn cứ tỏ ra cung kính lấy lòng Ninh vương này chuyện sau đó từ từ mà đối phó. Mà hoàng hậu chết tiệt này ăn không ngồi rồi, không có chuyện gì làm, chọc ai không chọc, lại đi chọc đến vương phi của Dạ Trọng Hoa!
Bây giờ hắn thực sự không dám đối mặt với vị Ninh vương điện hạ cường thế đáng sợ này. Hay là kẻ nào gây họa thì tự kẻ đó gánh đi, kêu hoàng hậu ra tự mình giải quyết! Nói xong hắn liền phân phó với tên thái giám bên cạnh mình cho gọi hoàng hậu nương nương đến .
Hoàng hậu nương nương cũng đã lâu không có gặp mặt hoàng thượng, hôm nay nhận được lệnh từ thái giám thân cận bên người hoàng thượng truyền nàng đến, trong lòng không khỏi vui mừng ra mặt. Chỉ có điều nàng vừa đến nơi thì phát hiện vẻ mặt tức giận phẫn nộ của hoàng thượng lạnh lùng nhìn mình. Trong lòng Hoàng hậu đột nhiên dự cảm không lành nhưng vẫn bình tĩnh hành lễ với hoàng thượng: "Hoàng thượng kim an!"
"Kim an, ngươi xem ngươi đã làm những ra loại chuyện ngu xuẩn gì , trẫm kim an được sao?!" Hoàng thượng nhìn hoàng hậu, chỉ hận không thể ngay tại đây tát cho nàng ta một cái cho nàng tỉnh ngộ. Nếu như không phải nàng ta làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế kia thì hắn cũng không phải cẩn thận dè dặt trước mặt Ninh vương điện hạ như vậy! Hắn tức giận nặng nề ném chén rượu trên bàn về phía hoàng hậu, chén trà ngay lập tức vỡ choang thành nhiều mảnh, nước trà trong chén văng ướt hết lên cả y phục hoàng hậu.
Hoàng hậu trong lòng sợ hãi không thôi, quỳ xuống rập đầu, kiên định nói: "Oan uổng cho nô tỳ, không biết nô tì đã làm ra chuyện gì chọc hoàng thượng mất hứng?"
Lúc này nàng mới dám ngước lên nhìn xung quanh liền phát hiện ra nụ cười lạnh lùng nhàn nhạt của Dạ Trọng Hoa, là Ninh vương điện hạ sao? Trên mặt nàng liền xuất hiện một tia tức giận.
"Không biết? Ngươi còn dám nói không biết?" Ninh vương điện hạ hôm nay đích thân đến đây nháo loạn cả Nam Phong quốc , mà người đàn bà ngu xuẩn này lại còn già mồm nói không biết, hoàng thượng lúc này đều bị hoàng hậu chọc cho tức chết rồi: "Cô dám phái người giáo huấn Ninh vương phi, tất cả đều là sự thật ?"
Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, chuyện này quả thật nàng đúng là người đứng sau gây ra. Chỉ có điều... Nàng thân là hoàng hậu thế nhưng lại để cho một tên hoàng tử của quốc gia khác đến cái gì mà dạy dỗ, cái gì mà đòi lại công đạo. Chuyện này mà truyền ra bên ngoài chẳng phải sẽ rất nhục nhã hay sao, nàng sẽ bị mọi người trêu chọc , chê cười mất.
Mà Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử của nàng chỉ còn vài ngày nữa là đăng cơ. Nàng sau đó sẽ trở thành thái hậu nương nương . Làm sao lại có thể thừa nhận được việc này, cho nên cứ đổ hết mọi tội lỗi này cho Linh Tê đi, dù sao đứa con gái đó cũng đã mất một cánh tay, đối với nàng cũng không có giá trị lợi dụng gì .
Nghĩ xong, sắc mặt hoàng hậu càng ngày càng tái nhợt, trong lòng suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định của mình. Nàng từ từ ngẩng đầu đứng lên hất cằm cao ngạo nói: "Ninh vương hình như đã hiểu nhầm bổn cung rồi, việc này tất cả đều là do Linh Tê gây ra, bổn cung không hề có liên quan đến chuyện này!"
Hoàng hậu vung tay lệnh cho tùy tùng gọi Lý Dật cùng Linh Tê công chúa đến. Chỉ trông chốc lát hai người đó liền bị người ném quỳ trước mặt Dạ Trọng Hoa. Lý Dật bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoảng, lúc này lời định nói ra đều bị nghẹn lại cổ họng.
Mà khi Linh Tê bị tùy tùng đẩy quỳ ngay trước mặt Dạ Trọng Hoa liền đưa ánh mắt không phục cùng ủy khuất với vẻ mặt không thể tin được nhìn mẫu hậu của nàng. Mẫu hậu của nàng sao lại có thể bạc tình bạc nghĩa như vậy. Nàng lại đưa ánh mắt cầu cứu phụ hoàng, nhưng thậm chí một lời cầu tình từ phía phụ hoàng của nàng cũng không có!
Nàng không khỏi có cảm giác bị bỏ rơi liền lạnh lùng cười rộ lên, nàng là công chúa của hoàng thất ấy vậy mà một khi đã không còn giá trị lợi dụng thì không ngại gì tình riêng đổ hết mọi tội lỗi lên người nàng, vứt bỏ nàng !
Hoàng hậu chỉ lạnh nhạt đứng đó thậm chí cả một cái liếc mắt nhìn Linh cũng đều không có, khẽ vuốt tóc nói: "Người cũng đã đưa đến, Ninh vương điện hạ muốn đòi lại công đạo thì cứ việc, còn nếu không còn việc gì khác thì bổn cung cần phải nghỉ ngơi ."
Linh Tê nhìn theo bóng dáng của mẫu thân ruột thịt của nàng rời đi, hoàng thượng cũng lạnh nhạt phất tay áo rời đi. Trong lòng không khỏi sợ hãi, Dạ Nhị hoàng tử - chiến thần của Tây Lăng quốc này từng không chút do dự chém đứt một cánh tay nàng, nay không những rơi vào tay hắn lại còn mang tội chọc giận vương phi của hắn, nàng lúc này chỉ còn chờ phán xét của Diêm vương!
"Phụ hoàng, mẫu hậu! Cứu nhi thần !"
Không một ai quan tâm nàng, không một ai để ý đến nàng, chỉ có một đôi mắt lạnh bạc lãnh khốc hướng về phía nàng, trên mặt mang theo ý cười trào phúng nồng đậm.
Thân thể Linh Tê không tự chủ được mềm ngoặc quỳ sụp xuống đất, một đôi mắt đẹp dừng trên khuôn mặt của Dạ Trọng Hoa còn có vài phần si mê.Hắn vẫn như thế, bá đạo anh tuấn, lạnh lùng như vậy. Chính vì lần đầu tiên nhìn thấy vẻ lạnh lùng của hắn, nàng đã biết con tim nàng đã thuộc về hắn, sự lạnh lùng ít nói của hắn luôn mang một vẻ gì đó khó đoán khiến nàng chỉ muốn tìm hiểu hắn, muốn biết được nội tâm bên trong của hắn. Đến tận bây giờ con tim nàng vẫn mãi mãi hướng về hắn , vì hắn mà đập loạn nhịp.
"Mang đi!"
Dạ Trọng Hoa rất nhanh phái người đưa hai người họ ra ngoài cung. Lúc này sắc mặt của Lý Dật càng lúc càng trắng bệch, môi không khống chế được cơn hoảng loạn run lên. Ngoài mấy câu cầu xin tha mạng ra thì hắn một lời oán cũng không dám nói nửa lời. Dạ Trọng Hoa đưa mắt nhìn thoáng qua Lý Dật, trường kiếm đặt ngay ngắn trên cổ hắn: "Dám mơ tưởng đến vương phi của bổn vương ? Nếu ngươi muốn chết đến vậy, bổn vương không ngại bẩn tay thành toàn cho ngươi!"
Lý Dật trong lòng không chịu đựng nổi cú đả kích này, miệng chỉ biết lẩm bẩm nói ra vài câu xin lỗi. Sau đó một kiếm lướt qua cổ hắn, thậm chí ngay cả một câu tha mạng hắn chưa kịp nói ra liền đã nhìn thấy máu tươi văng tung tóe khắp nơi, một mảng máu đều văng hết lên khuôn mặt trắng nõn của Linh Tê khiến nàng đang ngẩn người ở đó liền cả kinh lên hốt hoảng, nhìn Dạ Trọng Hoa với ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
"Ra là ngươi?" Dạ Trọng Hoa liếc mắt nhìn vị nữ tử trước mắt, dường như nhớ lại điều gì, âm thanh hắn lạnh như băng không có một tia độ ấm, "Xem ra lúc trước bổn vương quá nhân từ rồi!"
Trường kiếm trong tay hắn lại lướt về phía nàng, không nhìn thấy động tác sau đó, nhưng ngay giây sau cánh tay còn lại của nàng cũng bị chém đứt đi. Lúc này Linh Tê công chúa hét lên một tiếng thảm thiết thê lương. Đối với Âu Dương Vũ, Dạ Trọng Hoa đậm sâu là thế, nhưng đối với người khác đặc biệt là với những kẻ động đến nàng thì lại tàn nhẫn như vậy. Hắn máu lạnh, tàn độc bởi vì mọi ấm áp của hắn đều chỉ dành cho một người con gái.
Đau đớn! Cả cuộc đời này nàng chưa bao giờ cảm nhận được sự đau đớn về cả thể xác lẫn tâm hồn mình như vậy! Đau đến mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi lạnh tuôn ra! Người đàn ông này tâm lại ngoan độc đến vậy, nàng nhìn hai cánh tay bị phế đi, mặt mày tái nhợt yếu ớt, thanh âm run rẩy kêu lên: "Dạ Phi Bạch, ngươi quả là một người đàn ông nhẫn tâm, ta nguyền rủa ngươi và Âu Dương Vũ cả đời này không bao giờ có được hạnh phúc!"
Dạ Trọng Hoa sắc mặt càng lúc càng lãnh khốc, ánh mắt đỏ rực lên phát ra một tia thị huyết, còn mang theo sát ý lạnh lùng, trường kiếm không chút nhân từ hung hăng đâm thẳng vào trái tim của nàng!