Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng hậu sau khi nghe hạ nhân bẩm báo trước mặt mình, sắc mặt ngày một xấu đi, Âu Dương Vũ, ngươi giỏi lắm, không giúp Phi Hi chữa bệnh, còn cùng hạnh phúc thân mật với Dạ Trọng Hoa như vậy. Ngươi có thể giúp An Dương vương chữa bệnh, khiến cho An Dương vương phi có thể mang thai vậy tại sao Phi Hi lại không thể ? Con ư? Phi Hi không có, thì các ngươi cũng đừng hòng toại nguyện!
Hoàng hậu hai mắt như độc xà lóe lên, chỉ trong chốc lát liền nghĩ ra một mưu kế, Âu Dương Vũ! Bản cung sẽ không để cho ngươi cùng Dạ Trọng Hoa ở bên cạnh nhau thân mật như vậy, bản cung cần phải triệu ngươi vào cung, sau đó mặc sức hành hạ ngươi cho đến khi ngươi chết mới thôi, ngươi cũng đừng mong đến chuyện có mang, chuyện sẽ sinh con, chuyện sẽ được làm mẹ!
Hôm qua vì cùng với Dạ Trọng Hoa và Tiểu Nặc đùa vui hết mình nên Âu Dương Vũ cảm thấy kiệt sức vô cùng, hôm nay cho đến khi Dạ Trọng Hoa tỉnh dậy đi vào triều, Âu Dương Vũ vẫn còn chưa tỉnh. Dạ Trọng Hoa trước khi rời đi mắt vẫn không rời khỏi Âu Dương Vũ, nghĩ đến chuyện hôm qua, hắn nghĩ hôm nay bà ta sẽ không kiên nhẫn mà ra tay với Vũ nhi , con ngươi bắt đầu sắc lạnh, bổn vương tin nàng có thể giải quyết được những thứ tạp nham nơi chốn hoàng cung này, ở bên cạnh bổn vương, bổn vương chỉ hy vọng nàng có thể chấp nhận nó. Vũ nhi nàng đừng để bổn vương thất vọng.
Không lâu sau khi Dạ Trọng Hoa rời đi, Trúc Lục vội vàng chạy đến, nhìn thấy Âu Dương Vũ vẫn còn đang say giấc nồng liền gấp gáp dậm chân quyết tâm kêu lên: "Vương phi, người mau tỉnh lại!"
Âu Dương Vũ mắt nhắm mắt mở ngái ngủ nhìn thấy bộ dáng thúc giục của Trúc Lục, liền than thở hỏi: "Làm sao vậy?"
"Vương phi, ma ma bên cạnh hoàng hậu nương nương đến đây, nói rằng muốn gặp người a." Trúc Lục sau khi thành công trong việc đánh thức chủ tử nàng liền thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng. Âu Dương Vũ có chút nghi hoặc? Lại gọi mình đến nữa sao? Lần trước là thỉnh cầu nàng chữa bệnh cho Dạ Phi Hi, còn hôm nay cho gọi nàng đến có mục đích gì? Dù sao hoàng hậu nương nương xưa nay cùng với nàng không đội trời chung, nay lại có âm mưu gì đây. Âu Dương Vũ nghĩ vậy liền nhếch môi cười, nói: "Trúc Lục, hầu hạ ta tắm rửa thay y phục."
Đợi Âu Dương Vũ đến hơn nửa canh giờ vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu, ma ma bắt đầu có chút không kiên nhẫn được , gương mặt khó coi đến cực điểm.
Âu Dương Vũ cười yếu ớt nói: "Hôm qua ta có chút mệt mỏi nên hôm nay mới dậy trễ như vậy, để ma ma đợi lâu."
Ma ma nghe vậy cũng chỉ biết hừ lạnh, nói: "Không sao, lão nô thân chỉ là một hạng nô tỳ thấp hèn, sao có thể trách móc được vương phi. Nhưng lão nô nghĩ hoàng hậu nương nương không có cùng suy nghĩ này với lão nô đâu!"
Âu Dương Vũ chỉ khẽ cong khóe môi nhếch mép cười, cũng không tranh cãi, nói: "Điều đó là đương nhiên."
Ma ma thấy Âu Dương Vũ vẫn giữ thái độ thản nhiên bèn lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương phân phó cho lão nô mời vương phi vào cung chữa tật mắt cho người, phải đi ngay ngày hôm nay."
Tật về mắt? Hoàng hậu khi nào đã bị bệnh này? Trước đó vài ngày nàng có gặp bà ấy nhưng có thấy dấu hiệu của việc nàng có bệnh. Huống chi, hoàng hậu trước nay vẫn nào có quan hệ tốt với nàng, không thích nàng thậm chí còn không muốn nhìn thấy nàng. Ngay cả việc thỉnh an buổi sáng cũng đều được miễn cho nên nàng cũng an nhàn.
Thế nhưng sao hôm nay lại cho gọi nàng vào chữa tật mắt ? Còn cho ma ma thân cận mình đến mời nàng? Nếu nghĩ theo cách của Tiểu Nặc thì lão yêu bà kia hẳn là đang có âm mưu gì rồi.
Âu Dương Vũ nghĩ xong liền mím môi, làm ra vẻ quan tâm hỏi: "Vậy sao? Hoàng hậu nương nương sao lại đột nhiên sinh bệnh như vậy?" Ma ma vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trả lời: "Đêm qua ngẫu cảm phong hàn, hôm nay liền cảm thấy đau đầu khó nhịn, vẫn là thỉnh vương phi mau chút tiến cung đi."
Âu Dương Vũ làm vẻ có chút u sầu thở dài, muốn nói lại thôi.
Ma ma thấy thế, không kịp để cho Âu Dương Vũ có cơ hội mở miệng liền lập tức nói: "Ninh vương phi, Tây Lăng quốc chúng ta lấy chữ hiếu làm trọng, lão nô nghĩ người hẳn sẽ không cự tuyệt ?"
"Sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Âu Dương Vũ cười cười, "Chỉ là mấy gần đây bổn vương phi thường xuyên đến bắt mạch theo dõi tình hình dưỡng thai của An Dương vương phi nên tinh thần có chút không ổn định, sợ rằng có thể làm ảnh hưởng đến quá trình chẩn đoán bệnh cho hoàng hậu nương nương, lúc đó hậu quả bổn vương phi sẽ không thể nào gánh nổi a."
"Vương phi không cần phải phức tạp hóa vấn đề như thế, hoàng hậu nương nương trong lòng vẫn luôn chỉ tin tưởng mỗi tài y thuật của vương phi cho nên vương phi người đừng đánh giá thấp bản thân mình như vậy. Vương phi vẫn là nên đến xem bệnh tình của hoàng hậu nương nương hay là căn bản vương phi thật sự không muốn ?" Ma ma trên mặt ẩn ẩn ý cười, những lời nói ra đầy ẩn ý thâm sâu khiến cho người nghe không thể cự tuyệt.
Âu Dương Vũ vẻ mặt lập tức đanh lại, ngữ điệu có chút nặng mang ý trách móc: "Ma ma nói vậy, nếu như những lời này truyền ra ngoài thì chẳng phải Ninh vương phi ta sẽ bị mang tiếng là không hiểu đạo lý làm người sao?"
Ma ma nghe được những lời Âu Dương Vũ nói liền nảy sinh cảm giác như bị uy hiếp, liền cúi đầu nói: "Ý của lão nô không phải vậy, xin vương phi thứ tội... lão nô có chút nôn nóng."
Âu Dương Vũ thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Thôi đi, nếu như ma ma đã nói như vậy ,Bổn vương phi ta đành phải đi thực hiện đạo làm con của mình rồi."
Ma ma vẫn duy trì vẻ mặt đạm mạc, ngượng ngùng cười đi theo Âu Dương Vũ vào cung.
Chỉ cần có thể mang Âu Dương Vũ vào cung, thì nàng đã hầu như hoàn thành nhiệm vụ mà hoàng hậu nương nương phân phó cho nàng.
Âu Dương Vũ đi theo sau ma ma tiến vào cung, khi vào tẩm phòng thì thấy sắc mặt bà ấy có chút tái nhợt nằm ở trên giường, vừa thấy Âu Dương Vũ liền ngay lập tức cười yếu ớt nói: "Vũ nhi, mẫu hậu là tiếp tục phiền con rồi."
Âu Dương Vũ cười như không nói: "Hoàng hậu nương nương khách khí ."
"Dạo gần đây sức khỏe của Vân Phỉ không được tốt, càng lúc càng suy nhược, vì mẫu hậu khổ tâm nên mới sinh bệnh, nếu như bệnh không phải nặng thế này, mẫu hậu thật không muốn con vất vả đến đây."
Âu Dương Vũ khẽ cong ý cười ,làm ra vẻ vừa cung kính vừa ngoan ngoãn nhưng trong mắt lại mang theo ý cười giảo hoạt không ai có thể phát hiện ra. Lão yêu bà này càng tỏ vẻ khách sáo ngon ngọt thì nàng chắc chắn 99.9% bà ta đang muốn dở trò với nàng, nàng đương nhiên sẽ tự động bật hệ thống phòng bị lên rồi, nàng thực có chút mong chờ màn trình diễn sặc mùi mưu mô này sẽ đặc sắc thế nào. Mẫu hậu sao? Xưng hô nghe buồn nôn thật, Âu Dương Vũ ta mới không cần bà ta làm thế.
Âu Dương Vũ thấy hoàng hậu muốn ngồi dậy liền cũng có lòng tốt vươn tay đặt gối mềm lên đầu nàng, động tác vô cùng tự nhiên.
Hoàng hậu nương nương bắt gặp động tác này của Âu Dương Vũ liền đưa đôi mắt phượng kia tinh tế đánh giá Âu Dương Vũ, một thân y phục màu xanh nhạt thuần túy mà nhẹ nhàng, ánh mắt thanh trong nhạt nhẽo , giống như bướm đêm uyển chuyển múa lượn. Dạo gần đây sắc mặt ngày càng mặn mà, tỏa sáng, làn da tinh tế bóng loáng, càng mỹ mạo rung động lòng người . Nhìn thấy vẻ tươi trẻ mỹ mạo của Âu Dương Vũ, hoàng hậu nương nương đáy mắt không khỏi hiện lên một tia chán ghét.
Âu Dương Vũ làm ra vẻ không chú ý đến sự chán ghét trong mắt Hoàng hậu, trên mặt vẫn mang theo ý cười dịu dàng: "Hoàng hậu nương nương cần Vũ nhi làm gì?"
Hoàng hậu hừ một tiếng, nói: "Bản cung khát nước."
Âu Dương Vũ vốn tiến cung để chữa tật mắt cho hoàng hậu nên cũng thức thời bưng chén trà mà ma ma đã chuẩn bị trước, nhẹ nhàng đưa đến bên môi hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng phối hợp cùng Âu Dương Vũ nhẹ đưa tay lên nhấp một ngụm, nhưng không ngờ vừa mới lướt qua môi thì đã vội vàng phun ra một bên, nhíu mày nói: "Quá nóng."
Âu Dương Vũ cũng không nói nhiều, chỉ đơn giản đem chén trà đặt bên môi mình thổi nguội đi, cảm thấy trà đã không nóng như ban nãy liền đưa cho bà ta.
Hoàng hậu lại nhấp một ngụm, mày liền nhíu lại, nhìn Âu Dương Vũ bằng ánh mắt tràn đầy trách cứ, nàng vừa định mở miệng răn dạy thì
Âu Dương Vũ thần sắc bình tĩnh quay đầu về phía ma ma kia ngữ khí có chút tức giận trừng mắt lên tiếng : "Ma ma, ngươi ở bên cạnh hầu hạ hoàng hậu nương nương nhiều năm như vậy , ngay cả pha trà cũng không chuẩn bị tốt?"
Ma ma vừa định gân cổ cãi lại, thế nhưng lại bị Âu Dương Vũ đoạt lấy trước: "Thường ngày nương nương vẫn đều uống nước nóng như vậy sao?"
Hoàng hậu khẽ cau mày, ma ma nhất thời nghẹn họng, một lúc lâu sau mới nói: "Có Ninh vương phi thổi nguội là được rồi."
Âu Dương Vũ đột nhiên phát giận, ném chén trà ngay trước mặt ma ma, nói: " Thổi nguội đi ? Bình thường ngươi cũng hầu hạ nương nương một cách vô lễ và thiếu trách nhiệm như vậy sao?"
Ma ma bị Âu Dương Vũ dọa đến lập tức quỳ xuống, hoàng hậu nhịn không được liền lên tiếng hòa hoãn nói: "Vũ nhi, ma ma hầu hạ bản cung cũng đã nhiều năm rồi, tuổi lớn, tránh không khỏi việc phạm phải sai sót, bỏ qua cho bà ta lần này đi."
Âu Dương Vũ sắc mặt lúc này mới dịu đi một ít, nhẹ nhàng nói: "Nương nương cũng thật quá nhân từ, chẳng trách hạng nô tài ngu ngốc này vẫn luôn khi dễ nương nương. Nếu nương nương đã nói vậy thì Vũ nhi cũng không muốn truy cứ việc này thêm nữa."
Hoàng hậu ho khan vài tiếng, trong lòng oán hận, nha đầu Âu Dương Vũ này còn dám lên giọng thay mình giáo huấn dạy dỗ cung nữ thân cận bên cạnh mình. Nàng bây giờ thật muốn vươn tay cào mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Vũ kia cho bõ tức. Nhưng, kịch còn chưa có bắt đầu sao có thể manh động, vẫn nên nhịn xuống cơn tức này tiếp tục giả bệnh . Nàng làm vẻ lơ đãng nói: "Ai da, nằm từ sáng đến giờ, bả vai có chút mỏi a."
Ma ma chạy nhanh đứng dậy, đem hoàng hậu dìu lên, ngồi thẳng dậy mới cúi đầu nói với Âu Dương Vũ : "Vương phi, hoàng hậu nương nương thân thể có chút đau nhức, lão nô tuổi đã cao sợ không có đủ lực phục vụ cho nương nương, vương phi có thể giúp hoàng hậu nương nương xoa bóp bả vai được không ạ?
Âu Dương Vũ đáy mắt chợt lóe, trong lòng cười lạnh một tiếng, muốn Âu Dương Vũ nàng chính tay hầu hạ sao, còn muốn đấm lưng, xoa bóp sao, đương nhiên nàng cần phải hầu hạ thật "tốt" rồi.
Âu Dương Vũ ôn nhu gật đầu, liền đi ra phía sau lưng hoàng hậu, ấn nhẹ vai nàng xoa bóp.
Trải qua chuyện vừa rồi, hoàng hậu cũng không vội ra tay dạy dỗ , chỉ thoải mái ngồi nhắm mắt hưởng thủ.
Ma ma thấy thế liền nhân cơ hội nói: " Nương nương, mấy ngày trước Tứ hoàng tử có tặng một hộp huyết yến rất quý giá, lão nô đang hầm nó ở phòng bếp bây giờ lão nô cần phải đi xem huyết yến như thế nào rồi."
Hoàng hậu chậm rãi gật đầu, ma ma liền nhỏ giọng lui xuống.
Âu Dương Vũ thông thạo y thuật, cho nên đối với các huyệt đạo trên cơ thể người đều hiểu rõ, nàng cũng tìm vài chỗ huyệt đạo tận lực xoa bóp phục vụ khiến cho hoàng hậu nương nương trở nên thư thái hơn rất nhiều, hoàng hậu cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác sảng khoái đó.
Nhìn thấy đôi mắt khẽ nhắm của hoàng hậu, Âu Dương Vũ khóe môi khẽ cong lên ý cười châm chọc.
Bộ các ngươi nghĩ rằng Âu Dương Vũ ta phục vụ cho hạng người mưu mô quỷ quyệt như lão yêu bà đây không công sao, thời gian của bổn vương phi ta quý giá vô cùng đâu rảnh đến đây để làm những chuyện vô ích nhàm chán thế này. Ta sẽ khiến cho các ngươi phải trả giá vì đã quá lãng phí thời gian quý báu của ta! Âu Dương Vũ tay từ từ di chuyển xuống hai bả vai nàng rồi đi qua vùng cổ nhạy cảm, lại đi qua hai vai, có điều chỉ trong nháy mắt, một lớp bột trắng được nhanh chóng giấu ở dưới móng tay rất nhỏ theo khe hở hoạt vào hoàng hậu lưng, Âu Dương Vũ bên môi ý cười dũ phát rõ ràng.
Hoàng hậu một mặt vẫn thoải mái hưởng thụ , nào có biết người mà nàng hận nhất đã làm gì mờ ám phía sau, rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, buồn bã nói: " Vũ nhi, hôm nay thật sự vất vả cho ngươi, có điều bản cung thật sự có chút luyến tiếc để ngươi rời đi cho nên tối nay có thể ở bên cạnh bản cung tá túc trong cung được không?"
Âu Dương Vũ đạm cười, chỉ sợ bà không chịu nổi, muốn ta rời khỏi đây ngay tức khắc thôi.
Hoàng hậu thấy Âu Dương Vũ không lên tiếng, liền mở mắt thản nhiên nhìn nàng, nói: " Không muốn sao?"
Âu Dương Vũ cười nói: " Sao có thể a, được ở bên cạnh hoàng hậu nương nương là phúc khí lớn của Vũ nhi a."
Hoàng hậu hài lòng nở nụ cười, sau đó lại tiếp tục nhắm hai mắt, lúc này, ma ma cũng đem bát tổ yến bưng lên, đi về phía giường hoàng hậu đang nằm. Cơ hội tới rồi , Âu Dương Vũ trong mắt hiện lên ý cười gian xảo, giảo hoạt.
Ma ma đặt khay đựng lên bàn, bưng bát huyết yến đi về phía hoàng hậu .
Âu Dương Vũ vẫn thản nhiên đạm mạc đứng đó, cung kính tốt bụng xoa bóp cho hai bả vai hoàng hậu , dưới chân bí mật dùng sức, mảnh vỡ của chén trà lúc này bị đá ra ngoài, cách xa chỗ nằm của hoàng hậu ba bước.
Âu Dương Vũ cười như không nhìn ma ma từ từ đi tới, trong lòng âm thầm đếm ngược : " Ba... Hai... Một...Ngã."
Lời vừa dứt một tiếng đổ loảng xoảng vang lên, chỉ nghe thấy một tiếng a thảm thiết bén nhọn dội lên khắp phòng, hoàng hậu giật mình bừng tỉnh nhìn qua thì đã thấy ma ma cầm bát huyết yến giơ lên cao cả người đổ rạp về phía trước.
P/s: Giờ có nàng nào còn thức đọc truyện k a...Điểm danh....