Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tự hôm sau khi Dạ Trọng Hoa rời đi, sức khỏe của Dung Tùy Vân cũng đã hồi phục lên không ít, cả người đều thoải mái, tràn trề năng lượng hẳn lên, ngay cả ăn cơm cũng đều rất ngon miệng.
Âu Dương Vũ yên tâm lên rất nhiều, mỗi ngày ở phủ làm vài món ăn đem qua.
Mỗi lần giúp Dung Tùy Vân chẩn hoàn mạch xong thì vẫn luôn gẽ qua tiệm bánh Viên Mãn xem tình hình, thấy đầu bếp ở cửa tiệm đã có thể từ công thức chung của nàng làm ra nhiều loại điểm tâm đa dạng từ hình dáng đến mùi vị.
Mỗi ngày luôn khiến mình thật bận rộn để không phải tính đến từng giờ từng phút trông mong Dạ Trọng Hoa trở về, nàng thật nhớ hắn, nhớ dáng vẻ ghen tuông của hắn, nhớ gương mặt tuấn tú băng lãnh của hắn, nhớ sự ấm áp mỗi đêm được hắn ôm vào lòng.
Hôm nay, Âu Dương Vũ dậy trễ hơn mọi khi, theo thường lệ làm vài món ăn nhẹ đưa đến biệt viện của Dung Tùy Vân. Khi vừa mới bước vào cửa biệt viện của Dung Tùy Vân, đột nhiên có âm thanh đâu đó vọng đến từ phía sau có chút vội vàng : "Vương phi, vương phi..."
Âu Dương Vũ quay đầu thì phát hiện đó chính là hạ nhân trong phủ mình đang gấp gáp chạy tới, đến trước mặt mình trượt chân quỳ xuống bẩm báo: "Vương phi, mới vừa rồi có người trong cung đến phủ chúng ta, nói rằng hoàng thượng tuyên người vào cung!"
Vào cung? Bình thường Hoàng thượng không hay gọi nàng vào cung, hôm nay cũng không phải hội họp đặc biệt gì, xảy ra chuyện gì sao?
Hàng mi thanh tú của Âu Dương Vũ cong lên, trong mắt đầy sự nghi hoặc, hạ nhân kia đến bẩm báo cũng không cần vội vàng, gấp đến mức mồ hôi ướt đẫm áo kia.
Mỗi ngày vì cứ giờ này nhìn thấy sự hiện diện của Âu Dương Vũ đã thành một thói quen với hắn nhưng ngày hôm nay Dung Tùy Vân vẫn không thấy bóng dáng của Âu Dương Vũ, trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng. Vệ Lâm nhìn thấy bộ dáng chủ tử mình như vậy, biết chủ tử mình trong lòng đang rất nôn nóng, liền kiếm cớ đi ra ngoài nhìn thử một chút. Hắn còn chưa bước ra cửa thì bắt gặp được thân ảnh Âu Dương Vũ đứng ở cửa không tiến vào.
"Ninh vương phi." Vệ Lâm chạy tới hành lễ với Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ nhìn thấy Vệ Lâm đi ra, liền đưa hộp thức ăn đang cầm trong tay đưa cho Vệ Lâm, nói: "Phụ hoàng có việc triệu gặp, ta phải vào cung, ngươi nhớ dặn dò Dung Thất ăn hết thức ăn trong này, cẩn thận cho hắn dùng thuốc đúng giờ."
"Vâng." Vệ Lâm cầm lấy hộp thức ăn cúi đầu cảm tạ sau đó nhìn bóng dáng Âu Dương Vũ cùng hạ nhân kia xoay người rời đi.
Dung Tùy Vân nhìn thấy chỉ có một mình Vệ Lâm trở về, không thấy thân ảnh Tiểu Ngũ phía sau, trong mắt không khỏi lóe lên một tia thất vọng. Vệ Lâm thuật lại hết toàn bộ câu chuyện vừa rồi với Dung Tùy Vân: "Thất hoàng tử, Ninh vương phi vừa mới đến đây nhưng lại bị hoàng thượng triệu vào cung, nàng còn mang đến những thứ này bảo ngài nhất định phải ăn hết."
Dung Tùy Vân mày khẽ nhíu lại, lặp lại lời nói: "Hoàng thượng triệu Tiểu Ngũ vào cung?"
Vệ Lâm gật gật đầu, Dung Tùy Vân cảm giác được sự bất an không lời dâng trào trong lòng mình.
Hoàng thượng triệu kiến, Âu Dương Vũ lập tức vào cung, chỉ là khi vừa mới bước chân vào ngự thư phòng, trong lòng liền không khỏi lộp bộp. Hoàng thượng đang ngồi ở ghế trên cao, thần sắc nghiêm nghị, sắc mặt u ám âm trầm, Dạ Phi Hi đứng khoanh tay một bên, mày khẽ giơ lên, bộ dáng bình tĩnh thản nhiên khiến cho người khác cảm thấy bức bách khó chịu.
Âu Dương Vũ chậm rãi tiến vào, vừa định quỳ gối hành lễ thì bắt gặp được tầm mắt của hoàng thượng lạnh lùng đặt trên người nàng, âm thanh mạnh mẽ truyền thẳng vào lỗ tai nàng: "Âu Dương Vũ, có phải cô làm hay không?"
Âu Dương Vũ ngẩng đầu, thần sắc nghi hoặc, nhíu mày: "Không biết phụ hoàng đang đề cập đến chuyện gì?"
Hoàng thượng lập tức nhíu mày, nhìn ánh mắt ngờ vực cùng với phản ứng ngạc nhiên của Âu Dương Vũ, hắn một chút cũng không cảm kích, chuyện này rõ ràng đều có liên quan đến nàng, hắn nhất định phải tra hỏi cho cặn kẽ. Chẳng qua vì có chút ấn tượng với vẻ trong sáng thông minh của nàng nên nhất thời không biết phải mở miệng hỏi thế nào mới phải.
Nhưng vào lúc này, âm thanh lạnh nhạt của hoàng hậu từ sau lưng Âu Dương Vũ truyền đến: "Âu Dương Vũ, chuyện đã rõ ràng như vậy còn mạnh miệng chối cãi!"
Âu Dương Vũ quay đầu liền bắt gặp bộ dáng lả lướt của hoàng hậu chậm rãi đi đến, đôi mắt đẹp kia dừng lên người nàng có vài tia ngoan độc, nàng hướng về phía hoàng thượng hành lễ, nói: "Nô tì tham kiến hoàng thượng."
Chuyện tấm bản đồ biên phòng bị mất là một chuyện trọng đại, căn bản có rất ít người biết được tin mật này. Hoàng hậu thân là phụ nữ vốn không nên nhúng tay vào chuyện triều chính quốc sự, có điều thấy bộ dáng bối rối của hắn lo lắng không biết phải thẩm vấn Âu Dương Vũ thế nào khiến cho hoàng hậu nàng vừa mới tới phát hiện cảnh này mới nhịn không được lên tiếng .
Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn Âu Dương Vũ, cười lạnh nói: "Âu Dương Vũ, từ sau khi cô đặt chân tới Tây Lăng quốc đến nay, thân là mẫu nghi thiên hạ của Tây Lăng quốc Ta chưa từng làm gì phụ cô, người trong hoàng thất đối xử với cô như con cháu trong nhà, cô vì sao lại phải làm như vậy?"
Hoàng hậu khó khăn lắm mới tìm được lý do đạp đổ Âu Dương Vũ, nàng nhất định phải dùng triệt để cơ hội quý báu này khiến cho cô ta thân bại danh liệt, nếm trải cảm giác thống khổ bị người khác chà đạp mỉa mai. Nàng giương mắt nhìn Âu Dương Vũ, trong mắt ẩn chứa một tia đắc ý.
Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng hùng hổ ép người khác vào đường cùng của hoàng hậu liền nhận ra chuyện tình hoàng thượng triệu nàng đến đây chắc chắn là đang nhằm mũi tên độc vào nàng.
Nghĩ như vậy, Âu Dương Vũ bình tĩnh khẽ nâng mắt lên, khóe môi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Vũ nhi ngu muội, mặc dù từng câu từng chữ đều nghe rõ như ban ngày nhưng ngụ ý đằng sau Vũ nhi hoàn toàn không rõ, xin chỉ giáo cho."
Dạ Phi Hi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Âu Dương Vũ không một chút sứt mẻ, trong mắt hắn liền phát ra tia châm chọc, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng sao? Hắn lạnh nhạt mở miệng nói: "Nhị tẩu cần gì phải giả ngu như thế?"
Âu Dương Vũ liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hàm ý không rõ.
Ánh mắt Dạ Phi Hi bắt đầu dẫn theo vài tia phẫn hận: "Nhị tẩu, chuyện này cũng có bao nhiêu người biết, nếu như Nhị tẩu thành thật thú nhận hết mọi chuyện, phụ hoàng còn có biện pháp tha thứ giải quyết cho tẩu, còn nếu như không..."
Nói xong liền đưa ánh mắt uy hiếp nhìn Âu Dương Vũ, che dấu không được đáy mắt có một chút đắc ý.
Tuy rằng Âu Dương Vũ không hiểu rốt cuộc là bọn họ đang buộc tội cho nàng cái gì nhưng đại khái cũng đoán ra được chuyện này có vẻ liên quan đến vật quan trọng cơ mật, nếu không tại sao hoàng thượng có thể đích thân triệu nàng đến tra hỏi, còn bày vẻ mặt tức giận thế kia.
Hoàng thượng bị câu hỏi của Âu Dương Vũ không khỏi sửng sốt, nhìn khuôn mặt bình tĩnh vô sự, không một tia bối rối kia liền lên tiếng : "Toàn bộ chứng cứ đều chứng minh chuyện này đều do cô gây ra, cô còn chối?"
Âu Dương Vũ khóe môi cong lên một tia cười trào phúng, hoàng thượng rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ mang danh là hoàng thượng, ngay cả việc trước đây hắn hài lòng với cô con dâu này bao nhiêu thì chỉ cần phát hiện ra có chứng cứ bất lợi đổ ập hết lên đầu nàng thì bao nhiêu ấn tượng đẹp cũ hoàn toàn bị hắn xóa sạch!
Âu Dương Vũ hạ mí mắt, thản nhiên nói: "Xin hoàng thượng hãy nói cho rõ ràng rốt cuộc Vũ nhi đã phạm phải tội không thể tha thứ gì, người đời có câu lưỡi không xương nhưng đủ sức mạnh để hủy hoại nhân phẩm một con người."
Trong mắt Hoàng thượng hiện lên một tia nghi hoặc, chần chờ một giây sau mới nói: "Tấm bản đồ biên phòng của Đông Tấn quốc không thấy đâu nữa."
"Ồ! Vậy sao?" Khuôn mặt Âu Dương Vũ quét qua một tia nghi ngờ, sau đó môi giơ lên một tia châm chọc, "Một vật quan trọng đến quốc gia đại sự đột nhiên biến mất, sao lại có thể vu cho Vũ nhi là kẻ gây ra? Đơn giản là vì Vũ nhi đến từ Đông Tấn quốc, cho nên tội danh này hiển nhiên ném hết lên người Vũ nhi sao?"
Hoàng thượng nhất thời nghẹn họng.
Dạ Phi Hi mở miệng nói: "Là thế sao? Nhị tẩu này cũng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà? A, cô tự cho rằng chuyện cô gây ra thì trời không hay đất không biết sao, chỉ tiếc lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt. Phụ hoàng đã điều tra phát hiện cô cùng tên gian tế của Đông Tấn quốc kia có qua lại tiếp xúc với nhau, cô còn gì để biện hộ của tội lỗi của mình không?"
Âu Dương Vũ lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Dạ Phi Hi, sắc mặt liền ngưng đọng, bình tĩnh thản nhiên.
Gian tế của Đông Tấn quốc?
Trong đầu nàng liền nhớ đến cái tên hạ nhân Trung Thúc kia, quả nhiên khúc mắc trong lòng nàng cuối cùng cũng được giải đáp.
Bảo sao hôm đó tên Trung Thúc lại đến đưa món ăn quê nhà cho nàng, thì ra toàn bộ chỉ là một cái bẫy tinh vi, chỉ sợ cái tấm bản đồ bên phòng gì kia đang nằm đâu nơi ngóc ngách Ninh vương phủ .Âu Dương Vũ khóe môi cười lạnh càng thêm rõ ràng, Dạ Trọng Hoa không có ở đây, mấy tên hèn hạ này thông đồng với nhau đổ hết tội danh chết tiệt này lên người nàng, thật đúng là không cho nàng đường lui.
Âu Dương Vũ giương mắt lạnh lùng liếc Dạ Phi Hi, đầu óc tên Dạ Phi Hi trước đây không hề thông minh sắc xảo như vậy, nàng quả thực đã khinh thường hắn rồi, bố trí cạm bẫy vô cùng hoàn hảo, hay là dạo trước hắn che dấu năng lực thực sự của mình?
Âu Dương Vũ nhìn thằng vào mắt của Dạ Phi Hi lạnh lùng sắc bén như dao găm khiến cho người khác phải cảm thấy rét run.
Dạ Phi Hi nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của Âu Dương Vũ liền lập tức lạnh lùng liếc nàng một cái, trong lòng không khỏi dấy lên một loại cảm giác hưng phấn. Tiện nhân Âu Dương Vũ xem ra lần này cái chết đến với cô là điều không thể tránh khỏi, không biết khuôn mặt xinh đẹp kia nếu như bị chặt bỏ thì đáng tiếc đến bực nào!
Dạ Phi Hi ban đầu có chút hứng thú với Âu Dương Vũ rất muốn nếm thử hương vị của nàng nhưng nay đối với trí thông minh cùng với mị lực của nàng hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ, càng không thể để nàng cùng với Dạ Trọng Hoa lấy mất tiền đồ của hắn.
Âu Dương Vũ khóe môi chậm rãi cong lên ý cười lãnh băng: "Vũ nhi thân chỉ là một cô gái nhỏ bé sao lại có lá gan làm nên chuyện động trời như vậy? Vũ nhi nào có gặp qua loại gian tế của Đông Tấn quốc, chẳng qua phụ thân của Vũ nhi phái người đến gởi chút đồ ở quê nhà , nay mọi người lại tìm cách bóp méo sự thật, đổ mọi tội lỗi lên đầu Vũ nhi, Vũ nhi không phục."
Dạ Phi Hi sớm đã có chuẩn bị, trên mặt châm chọc, vỗ vỗ thủ, trong miệng nói: "Dẫn lên đây!"
Hoàng hậu nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ ,trong mắt lóe lên ý cười thỏa mãn: Âu Dương Vũ, lần này ta nhất định phải chứng kiến cảnh ngươi chết không toàn thây!
Dạ Phi Hi vừa dứt lời, cung nữ khi nãy liền bị dẫn đi lên, vừa tiến đến thì lập tức quỳ xuống sàn, cả người lạnh run, nhìn trông rất đáng thương.
Hoàng thượng nhìn thấy cung nữ kia, sắc mặt rõ ràng tức giận uy hiếp: "Nói hết toàn bộ những gì ngươi chứng kiến đi."
Cung nữ kia trong lòng nơm nớp lo sợ, chỉ thấp đầu, đem những lời lẽ lúc trước thuật lại một lần nữa: "Hôm qua nô tỳ bắt gặp Ninh vương phi đi đến tẩm cung của Thái hậu, hành động của Người trông rất cẩn trọng mà lén lút, nô tỳ cảm thấy vô cùng tò mò nên đã bí mật theo dõi..."
Nói đến đây nàng không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Âu Dương Vũ, lại phát hiện ra Ninh vương phi một chút cũng không thèm để ý đến nàng, một cái liếc mắt cũng không, trong mắt Ninh vương phi bây giờ chỉ có sự lãnh băng khiến cho người khác cảm nhận được cái giá lạnh nơi đỉnh núi tuyết! Cung nữ kia trong lòng liền hạ quyết tâm , bằng bất cứ giá nào cũng phải nói: "Nô tỳ sợ bị vương phi phát hiện nên núp ở một góc tối, sau đó quay lại thì phát hiện vương phi không biết cầm cái gì đó đi ra ngoài."
Âu Dương Vũ chỉ thản nhiên đứng nghe những lời nói dối hư ảo của cung nữ kia.
Dạ Phi Hi đắc ý nhìn Âu Dương Vũ liếc mắt một cái, nói: "Nhị tẩu, cô còn lời gì để nói?"
Âu Dương Vũ khóe môi cong lên, nói: "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Có điều chỉ những lời nói suông một phía của cô ta thì lập tức định cho ta tội ăn cắp rồi?"
Huống chi đây không chỉ đơn giản dùng hai chữ ăn cắp để hình dung, đây là tội phản quốc.
Và cũng thật trùng hợp, Âu Dương Vũ vừa dứt lời thì đột nhiên một tên thị vệ chạy đến báo tin , đợi cho đến khi được hoàng thượng chuẩn tấu, tên thị vệ khác nhanh chóng tiến vào bẩm báo : "Khởi bẩm hoàng thượng, đã bắt được vài tên gian tế , có điều..."
Hoàng thượng nói: "Có điều cái gì?"
"Có điều bọn họ đều đã bị ai đó giết chết để bịt đầu mối."
Hoàng thượng sắc mặt cực khiếp sợ, nhìn Âu Dương Vũ bằng khuôn mặt đầy hoài nghi.
Dạ Phi Hi nhân cơ hội lên tiếng truy hỏi: "Chết ở đâu? Đã tra ra ai là người đứng sau vụ này chưa?"
Khi nói chuyện ánh mắt nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vũ.
Tên thị vệ kia giống như có chút do dự, sau một lúc lâu mới nói: "Mấy người đó đều chết ở Nam Kiều Trấn... Vẫn chưa tra ra ai là chủ mưu đứng sau nhưng... có sự trùng hợp là người ngựa của Nhị hoàng tử đúng lúc cũng đi qua Nam Kiều Trấn, nên..."
Dạ Phi Hi thần sắc càng thêm đắc ý, nói với hoàng thượng: "Phụ hoàng, làm sao lại có chuyện xảy ra trùng hợp như vậy?"
Hoàng hậu thức thời mở miệng nói: "Đúng vậy, Vũ nhi phạm tội nghiêm trọng, Phi Bạch nhanh chóng ra tay che lấp tội lỗi của cô ta . Dân chúng khắp Tây Lăng truyền rằng tình cảm vợ chồng của Phi Bạch và Vũ nhi sâu không thấy bể, quả thật không sai!"
Âu Dương Vũ trong lòng tức giận càng tăng lên, hờ, giỏi lắm, không cam lòng nhưng phải công nhận thứ nước bẩn mà các ngươi hắt vào Trọng Hoa cùng ta quả thực không tệ!
Lời mà Dạ Phi Hi và hoàng hậu nói cũng hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ trong lòng của Hoàng thượng hắn. Đúng vậy, Dạ Trọng Hoa đối với Âu Dương Vũ rất tốt, kể từ khi con trai hắn sử dụng sáu tòa thành trì kia để đánh đổi thì mọi lúc mọi nơi mọi hành động lời nói đều che chở bảo vệ cho Âu Dương Vũ .
"Vô liêm sỉ!" Nghĩ như vậy, Hoàng thượng tức giận đến đỏ bừng mặt, mọi chứng cứ đều nhắm đến Âu Dương Vũ, nàng còn có gì nói sao?
"Âu Dương Vũ, tội đã bày ra trước mắt còn không muốn nhận?"
Âu Dương Vũ vẫn thản nhiên đứng đó, nay chuyện này bỗng dưng lôi Dạ Trọng Hoa vào, xem ra đối tượng mà bọn họ nhắm vào không chỉ có mình nàng, chỉ sợ là bọn họ thừa dịp không có Dạ Trọng Hoa ở đây muốn san phẳng cả Ninh vương phủ.
Sắc mặt của nàng càng lúc càng tối nhưng vẫn cố trấn tĩnh, thần sắc kiên định nói: "Vũ nhi không làm loại chuyện đó thì làm sao có thể nhận tội đây?"
Hoàng thượng lúc này cũng không khách khí nữa, xanh cả mặt, không khỏi giận dữ hét: "Được lắm, trẫm thật muốn chống mắt lên nhìn xem Âu Dương Vũ cô mạnh miệng cứng rắn hơn hay là luật pháp Tây Lăng cứng rắn hơn! Người đâu, nhốt Âu Dương Vũ vào thiên lao! Dùng hành hình tra khảo đến khi nào cô ta chịu nhận tội mới thôi!"
Âu Dương Vũ giương mắt trào phúng liếc mắt về phía hoàng thượng, muốn vu oan giá hoạ sao?
Đáng tiếc, chiêu này đối với nàng hoàn toàn vô dụng, nàng khẽ nâng mi, nếu như dám đối xử với nàng như vậy, đừng trách tại sao nàng trở mặt .
Sát khí trên mặt nàng càng lúc càng đậm, bên môi giơ lên một chút ý cười máu lạnh.
Không khí nhất thời đọng lại, vài tên hộ vệ tiến vào, tay còn chưa kịp chạm vào người Âu Dương Vũ bắt lấy lôi đi thì đột nhiên một đạo âm thanh uy nghiêm vang lên: "Dừng tay!"
Mắt thấy Âu Dương Vũ sắp bị bắt nhốt vào đại lao, hoàng hậu cùng Dạ Phi Hi hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều lóe lên một tia đầy đắc ý.
Đột nhiên bị một tiếng "Dừng tay" này đánh gãy, mày không khỏi gắt gao nhíu lại, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra thái hậu tự khi nào đã xuất hiện ở cửa.
Nàng nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, nhịn không được mở miệng nói: "Vũ nhi nói ai gia xem ở đây đang xảy ra chuyện gì, Ai gia đợi con trong cung đã lâu như vậy vẫn không thấy con đến, lại có mặt ở đây?"
Hoàng thượng thấy thái hậu đến định đứng dậy hành lễ, liền bị Âu Dương Vũ đoạt trước.
Âu Dương Vũ đã không còn mang vẻ mặt lạnh băng như khi nãy mà lúc này đây khuôn mặt ủy khuất dần dần hiện ra, đôi mắt đỏ bừng, làm ra vẻ như muốn khóc: "Hoàng tổ mẫu, Vũ nhi cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Phụ hoàng triệu Vũ nhi vào cung, còn tức giận lớn tiếng này nọ, bảo Vũ nhi phải nhận tội chính mình đã ăn trộm bản đồ biên phòng, Vũ nhi nếu như không nhận, Phụ hoàng người sẽ lệnh cho người áp giải Vũ nhi vào thiên lao, tra tấn Vũ nhi đến khi nào thừa nhận tội của mình mới thôi."
"Cái gì? Sao lại xảy ra loại chuyện đáng giận đến mức này?" Thái hậu nghe vậy hai hàng lông mày nhăn lại, ánh mắt hoàn toàn không đồng ý liếc nhìn về phía hoàng thượng, mới vừa rồi nàng đang ở điện Phương Hoa uống trà thưởng cảnh đột nhiên mắt thấy ma ma bên cạnh chăm sóc cho Dung Tùy Vân mặt mày mang chút kinh hãi chạy đến nói rằng Vũ nhi đang gặp chuyện phiền phức.
Nàng đợi lâu như vậy vẫn không thấy Vũ nhi ra khỏi ngự thư phòng, liền đến nghe trộm một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện phiền toái thế này. Nói đến chuyện quốc sự , phận là phụ nữ như nàng về lý mà nói không nên nhúng tay vào nhưng vì theo như con mắt nhìn người của mình, Vũ nhi căn bản không phải loại người làm những chuyện kinh khủng như thế?
"Hoàng thượng, những gì Vũ nhi nói là sự thật?"
"Hoàng tổ mẫu, người là người hiểu Vũ nhi nhất, người biết Vũ nhi làm sao có lá gan làm những chuyện như vậy? Ngày hôm đó sau khi đến thỉnh an Người liền lập tức ra khỏi cung, nhưng bọn họ lại cố tình bóp méo sự thật nói Vũ nhi đi trộm đồ gì đó!" Âu Dương Vũ không để cho hoàng thượng có cơ hội mở miệng , đem sự tình nói ra.
Một bên Dạ Phi Hi thấy thái hậu gần như bị Âu Dương Vũ dẫn dắt, liền nhịn không được nói: "Hừ, có nhị ca đứng đằng sau lót đường cho cô, cô có chuyện gì mà không dám làm? Nhị ca vì cô, ngay cả giết người diệt khẩu cũng tự mình ra mặt, lá gan của cô quả thực không nhỏ?"
Nghe được những lời Dạ Phi Hi nói, trong mắt hắn có một tia do dự, Dạ Trọng Hoa làm việc vô cùng cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo chu toàn, là kiểu người rất có chừng mực, mặc dù nay đã lập gia đình, đã biết đến vị yêu nhưng có thể làm ra những chuyện như vậy chỉ vì muốn bảo vệ Vũ nhi sao?
"Chỉ tiếc, tuy đã giết người diệt khẩu -- nhưng không may là vẫn còn một nhân chứng khác đến chứng thực." Dạ Phi Hi thần sắc vô cùng đắc ý.
Âu Dương Vũ thần sắc ủy khuất, chỉ vào cung nữ kia nói: "Phụ hoàng, nghe những lời hoang đường từ một phía của vị cung nữ này đã lập tức phán tội Vũ nhi? Về phần đám gian tế của Đông Tấn quốc kia, chết không có người đối chứng, thậm chí có xảy ra chuyện như vậy hay không còn chưa biết được đã vội vàng kết luận Trọng Hoa giết người diệt khẩu, phụ hoàng, việc Vũ nhi không làm sẽ không bao giờ nhận."
Thái hậu nghe Âu Dương Vũ này một phen nói vậy, liên tục gật đầu: "Chuyện mất trộm bản đồ biên phòng này vẫn còn nhiều điều khúc mắc chưa rõ, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm lại được nó. Huống hồ nếu như Vũ nhi thực sự đang giấu tấm bản đồ biên phòng đó thì thứ đồ cơ mật này chắc vẫn chưa mang đi xa, hẳn là còn ở trên người hoặc đang giấu đâu đó trong Vương phủ, nếu như Hoàng thượng vẫn không tin vậy cứ phái người đến lục soát phủ đó là được."
Âu Dương Vũ nhìn ra ý cười càng nồng đậm trên gương mặt gian trá của Dạ Phi Hi kia , trong lòng cả kinh, Dạ Phi Hi nếu như đã đào bẫy hoàn hảo thế này cho nàng lọt vào thì hẳn điều này hắn đã dự trù qua, nhất định thứ đồ đó đang ở trong phủ mình, nếu điều tra, chỉ sợ...
Thái hậu vốn chỉ có lòng tốt muốn giúp Âu Dương Vũ rửa mọi tội lỗi nhưng không ngờ lại vô tình lọt vào bẫy mà Dạ Phi Hi thiết kế. Âu Dương Vũ trong lòng phức tạp, trên mặt vẫn kiên định nói: "Đúng thế."
Dạ Phi Hi trong mắt ý cười càng sâu, vội vàng nói: "Phụ hoàng, nếu nhị tẩu kiên quyết không nhận tội vậy thì hãy lệnh cho người đến lục soát phủ đi."
Hoàng thượng cũng đồng ý, lập tức nói: "Người đâu, lập tức phong tỏa Ninh vương phủ, điều tra rõ ràng cho Trẫm."
Thái hậu nhìn Âu Dương Vũ nói: "Vũ nhi, đừng sợ, hoàng tổ mẫu chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho con."
Âu Dương Vũ trong lòng cười khổ, trên mặt cũng cố bày ra vẻ cảm kích, nói: "Tạ hoàng tổ mẫu."
Thời gian từ từ trôi qua, Âu Dương Vũ trong lòng có chút phức tạp, bây giờ nàng đang ở trong cung, nếu như tìm ra thì nàng phải làm gì bây giờ.
Âu Dương Vũ đang rối rắm nghĩ cách thì đột nhiên một đạo âm thanh trẻ con reo vang trong đầu nàng: "Chủ nhân, mới không gặp Người có mấy ngày đã rước phiền phức rồi sao?"
Âu Dương Vũ sắc mặt vui vẻ, là giọng nói của Tiểu Kỳ Lân, bộ dạng của Tiểu Kỳ Lân cũng thay đổi rồi, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của một đứa trẻ trắng múp tròn trịa, ánh mắt xoe tròn đen láy chớp chớp nhìn Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ thầm mắng, nếu như không phải đnag ở tình cảnh nước sôi lửa bỏng thế này, nàng thực sự muốn đè tên kia ra mà đánh một trận
"Ngươi sao lại biến thành cái bộ dạng này ?" Âu Dương Vũ trong lòng hỏi.
"Nhờ hải dương chi tâm a." Tiểu Kỳ Lân khanh khách cười rộ lên, sau đó đứng một chỗ xoay mấy vòng, cánh tay múi mỡ rung lên - nơi mà trước kia vốn chính là hai móng vuốt của hắn: "Chủ nhân xem, có phải bộ dáng này có thần thái hơn không!"
Âu Dương Vũ vốn đang tâm trạng bất an bị Tiểu Kỳ Lân làm cho dở khóc dở cười.
Tiểu Kỳ Lân kiên định nhìn Âu Dương Vũ có chút hậm hực giơ tay vỗ bộ ngực nói: "Chủ nhân, Người yên tâm, việc này cứ để một mình Tiểu Kỳ Lân ta lo !"
Âu Dương Vũ liếc xéo hắn một cái, nói: "Còn nhiều lời, mau nhanh đến phủ xem có thật là tấm bản đồ biên phòng đó đang cất giấu trong phủ không?"
"Ta tìm ra được rồi, ở ngay dưới sàn giường ngủ của Người, có điều vì chưa đủ sức lực nên không thể ra khỏi không gian đi giúp Người được."
Âu Dương Vũ hít một hơi thật sâu, đã thấy Tiểu Kỳ Lân nhanh chóng giơ tay ôm chặt lấy miệng, dáng vẻ khảng khái dũng mãnh khi nãy tan biến theo mây khói. Hắn ngây người một lát, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì, bắt Hải Đông Thanh đi ra, vỗ vỗ nó đầu, nói: "Tiểu Thanh, ngươi giúp Ta đi!"
Bộ dạng của Hải Đông Thanh nay đã lớn khôn trưởng thành hơn trước rất nhiều, hẳn trong khoảng thời gian này là Tiểu Kỳ Lân chăm sóc nó rất chu đáo đây .
Hải Đông Thanh chiêm chiếp kêu vài tiếng với Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ hiểu được ý của nó, đại khái cũng giống như ý của Tiểu Kỳ Lân, nói là mọi chuyện để hắn lo, nhất thời cảm thấy buồn cười, nhân tiện nói: "Tiểu Thanh, nhờ ngươi mang vật này về không gian cho Ta."
Sau khi cùng Tiểu Kỳ Lân thương lượng, Âu Dương Vũ mặc dù bị giam lỏng trong cung, lại nhân cơ hội bị người khác kiểm tra lục soát người, nên đem Hải Đông Thanh thả ra ngoài, vì với tốc độ nhanh vốn có của giống nòi hắn nên căn bản không có một ai chú ý phát hiện.
Hải Đông Thanh quả không hổ danh là một trong các loài chim uy quyền nhất, chỉ một lát sau Hải Đông Thanh đã bay về phòng chứa đồ trên móng còn mang theo tấm bản đồ biên phòng ,đôi mắt đen như mực kia vui vẻ nhìn Âu Dương Vũ.
Hoàng thượng phái người đến phong tỏa Ninh vương phủ, cẩn thận tìm kiếm một phen, cơ hồ lục tung toàn bộ Ninh vương phủ nhưng tìm khắp nơi mà vẫn không thấy vật chứng. Khi đám người đó chạy về cung bẩm báo, mấy vị kia sắc mặt không khỏi biến đổi. Dạ Phi Hi đôi mắt híp lại, có vẻ như không tin được, mở miệng nói: "Phụ hoàng, cô ta nhất định đã đem tấm bản đồ biên phòng đó giấu ở nơi khác."
Hờ, ngươi đoán không sai, tấm bản đồ biên phòng đó đang nằm gọn trong không gian tùy thân của ta a. Âu Dương Vũ cũng không hề nhường nhịn , thấy bộ dáng thất thố của Dạ Phi Hi, liền không khỏi cười nhạo nói: "Tứ hoàng tử, ngươi nghĩ thử xem ta có khả năng giấu nó ở nơi nào? Một miệng ngậm máu phun người thế kia phải cần có chứng cứ xác thực, còn không thì đứng ném tội danh đó lên đầu ta. Mới vừa rồi có vị nữ quan đến rà soát trên người ta, nay Ninh vương phủ cũng bị các người điều tra làm nháo loạn lên, thế nhưng tang chứng vẫn không tìm thấy, tại sao ngươi lại khẳng định chắc chắn rằng đồ là do ta lấy trộm? Ngươi cảm thấy Trọng Hoa là kiểu người sẽ giúp Ta tùy tiện xử lý những việc đó sao? Ngay cả mấy lần trước có chút hiểu lầm với ngươi, tứ hoàng tử ngươi cũng có những thái độ hành vi không giống với một quân tử chút nào. Âu Dương Vũ ta sau bao giờ làm những trò đâm sau lưng đó."
Bị Âu Dương Vũ một phen nói những lời khí thế bức người này, Dạ Phi Hi nhất thời nghẹn họng, thoáng nhìn mắt cung nữ còn đang run rẩy quỳ bệch xuống sàn kia, liền lập tức nói: "Ta còn có người làm chứng!"
Âu Dương Vũ nhìn cung nữ liếc mắt một cái, từ từ mở miệng nói: "Hôm qua ngay thời điểm lúc ngươi nhìn thấy ta là vào khoảng thời gian nào?"
"Khi chiều tối." Cung nữ khẳng định trả lời.
"Ta búi tóc như thế nào?" Âu Dương Vũ tiếp tục hỏi.
Cung nữ nhất thời nghẹn họng, sửng sốt một lúc lâu, mới lên tiếng đáp: "Nô tỳ nhất thời không chú ý đến."
"Y phục ta mặc màu gì?" Âu Dương Vũ lơ đễnh, tiếp tục hỏi.
Cung nữ ấp a ấp úng, nói không nên lời, chỉ quanh co đáp: "Lúc đó Nô tỳ sợ bị vương phi phát hiện có người theo dõi rồi giết người diệt khẩu nên không nhớ rõ."
Âu Dương Vũ thản nhiên lên tiếng: "Hôm qua ta đến thỉnh an Thái hậu, ta búi tóc kiểu vặn ốc lệch ra phía sau, mặc một bộ y phục màu xanh lam, rõ ràng như vậy ngươi không chú ý đến sao? Hay là..."
Cung nữ lo sợ bị vạch trần, nghe được Âu Dương Vũ nói vậy, liền lập tức làm ra vẻ lên tiếng run rẩy nói: "Là nô tỳ quên mất! Nô tỳ... nô tỳ nhớ ra rồi, Ninh vương phi quả thật là búi tóc kiểu ốc lệch ra phía sau, mặc một bộ y phục màu xanh lam."
Nghe xong những lời này Thái hậu đứng một bên sắc mặt trầm xuống!
"Bậy bạ!" Thái hậu rống lên một tiếng giận dữ, hôm qua Vũ nhi ăn vận thế nào nàng lại không ấn tượng được sao. Hôm qua tóc của Vũ nhi chỉ búi kiểu lượn sóng đơn giản sau đó cài thêm trâm ngang bằng ngọc mã não lên đầu, mặc một bộ váy màu hồng phấn vừa dịu dàng, vừa thanh lịch khiến cho thái hậu vô cùng hài lòng yêu thích, cung nữ kia rõ ràng là đang nói dối!
"Phụ hoàng, Vũ nhi bị hãm hại !" Âu Dương Vũ chớp thời cơ nói với hoàng thượng nói.
Hoàng thượng nhìn thấy sắc mặt tức giận của Thái hậu mới xác định cung nữ này đang nói dối, liền nhấc chân đá một cước vào người cung nữ.
Lúc này hắn mới cẩn thận suy nghĩ, Âu Dương Vũ mặc dù đến từ Đông Tấn quốc, nhưng nghe đồn rằng nàng từ nhỏ vốn không có tình cảm tốt với Tả thừa tướng, Âu Dương phủ cũng không hề có thái độ coi trọng yêu mến nàng. Vả lại không phải hắn khoe khoang, nhưng Dạ Trọng Hoa con trai hắn là một người đàn ông tài giỏi, mưu lược thâm sâu, không có biết bao nhiêu vị công chúa, thiên kim tiểu thư bị hắn từ chối thế nhưng chỉ một lòng một dạ chọn Âu Dương Vũ là người đầu tiên cũng là người phụ nữ cuối cùng trong nữa quãng đời còn lại của hắn. Cho nên những lý do mà Dạ Phi Hi đưa ra để tố cáo Âu Dương Vũ hoàn toàn không có cơ sở.
Nghĩ như vậy, hoàng thượng mới cả giận quát cung nữ đang nằm ngã chật vật dưới sàn kia: "Nói, ai sai khiến ngươi ngụy tạo chứng cứ? Là ai đang giữ lấy tấm bản đồ biên phòng ?Rốt cuộc là kẻ nào?"
Cung nữ kia thấy chính mình bị vạch trần, toàn thân đều không ngừng run lên, việc nàng lựa chọn con đường làm nhân chứng giả, nàng biết chắc chắn rằng sẽ bị lòi đuôi, huống chi người kia đã đồng ý với nàng nếu như có chuyện gì xấu phát sinh nàng phải tự sát để bịt miệng lúc đó gia đình nàng mới được bình an còn nếu không thì....
Ngẫm nghĩ một hồi trên mặt cung nữ kia kiên quyết mạnh mẽ cắn phập vào lưỡi mình, khóe môi trào ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ngây dại từ từ ngã xuống đất!
Âu Dương Vũ trên mặt vờ bày ra vẻ sợ hãi, nàng quỳ gối trước mặt hoàng thượng nói: "Phụ hoàng, Vũ nhi bị oan. Không biết đã đắc tội với ai mà lại bị nói xấu như vậy!"
Hoàng thượng suy sụp thở dài một hơi: "Vũ nhi, là trẫm trách lầm con!"
"Dù sao việc tấm bản đồ biên phòng bị mất cũng là một chuyện trọng đại, trong lòng phụ hoàng hoài nghi Vũ nhi cũng là điều đương nhiên. Nhưng Vũ nhi vô tội..." Âu Dương Vũ trong mắt hiện lên một chút cáu giận, "Trong lòng Vũ nhi khó chịu vô cùng. Tứ hoàng tử luôn miệng nói tội lỗi là do Vũ nhi gây nên, hay là việc này là do hắn vu oan, xin hoàng thượng hay điều tra rõ phủ Tứ hoàng tử !"
P/s: Ahahaha, Ta có nên được các nàng tặng "Trym" không đây, úp chương sớm ơi là sớm a, là lá la, các mặt chời nhỏ của Ta nhớ ủng hộ cho Ta, Thương các nàng chịu hơm được a...và giờ thì đánh một giấc đêy...