Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng thượng nghe vậy ngẩn người, lập tức cười nói: "Được rồi, như thế cũng tốt, đã lâu rồi cả Tây Lăng quốc này chưa có một ngày náo nhiệt như vậy. Trọng Hoa, Vũ nhi, Phi Hi, Vân Phỉ, bốn người các con hãy cùng tổ chức hôn sự vào cùng ngày mười lăm tháng sau đi."
Lý Vân Phỉ trên mặt lúc này trắng bệch không còn chút máu, từ đầu tới cuối đều không ai hỏi ý kiến của nàng, nàng ngay từ đầu một câu phản đối cũng không có quyền được nói, chuyện chung thân đại sự cả đời nàng như thế cuối cùng cũng đã dễ dàng định đoạt như vậy.
Không! Nàng không muốn, đúng là nàng căn bản không dám làm trái thánh chỉ, thậm chí người nhà Lý gia cũng sẽ không cho phép .
Nàng quay đầu nhìn về phía Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ, lại quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Phi Hi đang thản nhiên nhìn mình, thật sự không rõ tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, nhưng ý chỉ hoàng thượng cũng đã hạ xuống, Lý Vân Phỉ cũng đã không còn biện pháp gì để thoát khỏi kiếp nạn này, chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám.
Nàng kiệt sức toàn thân run lên từng hồi, cúi đầu mở miệng: "Tạ hoàng thượng!"
Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa lúc này cũng đều không có chú ý tới sắc mặt của Lý Vân Phỉ , Dạ Trọng Hoa từ đầu đến cuối thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vũ, rốt cục cũng đến ngày này. Mà trong lòng Âu Dương Vũ buồn bực suy nghĩ, xoay đi ngoảnh lại , nàng chẳng phải từng bước từng bước cố gắng tìm đủ mọi cách để chạy trốn khỏi hắn hay sao, nàng thực sự muốn làm vương phi của hắn hay sao, nàng lúc này còn có thể trốn chạy khỏi hắn được sao.
Nhưng lúc này trong lòng của nàng lại dâng lên một cảm giác mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết . Đó là cảm giác hồi hộp cùng chờ đợi.
Ý chỉ hoàng thượng vừa ban xuống, có thể nói có người cười, người khóc?
Trở về sau, Trúc Lục luôn ở bên cạnh Âu Dương Vũ líu ríu chúc mừng nàng, chắc là cao hứng quá đến mức hỏng não rồi. Điều này khiến nàng không khỏi nhớ đến A Tú, không biết hiện giờ nàng sống ra sao, đang làm gì?
Âu Dương Vũ mơ mơ màng màng liền ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên cảm thấy đầu giường có một cái bóng đen. Âu Dương Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, thì bóng đen đó đã nhanh chóng chui thằng vào trong chăn, đem nàng ôm vào trong ngực: "Vũ nhi, là ta."
Âu Dương Vũ bị đánh thức, đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ , nàng vô cùng mất hứng nhíu mày: "Ngươi hôm nay lại rảnh rỗi nửa đêm đến phá giấc ngủ của ta ?"
Dạ Trọng Hoa nằm sát bên nàng, hô hấp của hắn nhẹ nhàng thổi lên hàng lông mi dài của nàng, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy trên mặt mình lúc này càng ngày càng đỏ lên, lại nhớ tới việc tháng sau sẽ cùng hắn cử hành đại hôn, trong lòng có chút bất an.
"Vũ nhi, ngươi nguyện ý sao?" Dạ Trọng Hoa nhẹ nhàng mở miệng.
Âu Dương Vũ trầm mặc một lát, hắn nói nguyện ý? Nguyện ý cái gì? Chẳng lẽ là nguyện ý ở bên cạnh hắn, thành thân với hắn ? Khi Dạ Trọng Hoa đang làm bộ mặt thất vọng không nói nên lời thì lại nghe thấy nàng vòng vo làm bộ khinh thường nói: "Ta sợ chết lắm không dám kháng chỉ đâu."
Dạ Trọng Hoa nghe vậy khẽ cười trong bóng đêm, Vũ nhi của ta a, nếu như nàng không muốn, ngay cả thiên binh vạn mã cũng không cản được nàng, huống chi là phụ hoàng. Bất quá ta cũng mặc kệ, nàng phải là của ta!
Không biết vì sao, đêm nay hai người ngủ chung với nhau lại cảm thấy có chút bất an, loại cảm xúc bất an này thực sự khó mà nói nên lời. Âu Dương Vũ cảm thấy không thoải mái ngọ nguậy, Dạ Trọng Hoa đem nàng quay về phía mình, âm thanh hàm hàm hồ hồ: "Sao vậy, Vũ nhi, không ngủ được sao? Hay là cao hứng ?"
"Dạ Nhị hoàng tử, ngươi có thể bớt tự kỷ đi một chút có được hay không? Rõ ràng ngươi mới là người ngủ không được, lại đổ hết sang ta, còn trách ta không ngủ được? Tự mãn"
"Rồi, là ta ngủ không được, Vũ nhi cũng chưa ngủ vậy cùng bổn vương làm chút chuyện đi?"
Âu Dương Vũ tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: "Ngủ!"
Dạ Trọng Hoa cúi đầu nở nụ cười, đem cả người Âu Dương Vũ ôm trọn vào lòng mình.
Hôn sự đã định vào ngày mười lăm tháng sau, thời gian cũng thấm thoắt trôi qua đã gần đến cuối tháng rồi, kỳ thật hoàng thượng chỉ cho bọn họ có hơn 20 ngày để chuẩn bị đại hôn. Kể từ khi hoàng thượng tuyên bố đại hôn, toàn bộ Ninh vương phủ liền bắt đầu công việc lu bù lên, bố trí tân phòng ở Ninh vương phủ cho thật tốt để rước tân nương về, mua đầy đủ các loại đèn hoa , giấy hỷ, có thể nói là vô cùng bận rộn.
Âu Dương Vũ ngồi hưởng thụ ở trong hoa viên, đợi ngày đại hôn đến, dì nhiều công việc là thế nhưng nàng quả thực rất nhàn hạ, buồn chán trốn vào trong không gian, trêu chọc Tiểu Kỳ Lân.
"Chủ nhân, chủ nhân." Tiểu Kỳ Lân ôm lấy đùi Âu Dương Vũ : "Thật là nhàm chán a, nhàm chán quá đi a!"
"Tiểu tử ngươi lại nhàm chán ..." Âu Dương Vũ tỏ thái độ khinh thường nhìn hắn, Tiểu Kỳ Lân quyệt miệng, thần thái kiên định : "Ở trong này riết rồi Ta ngu đần mất thôi, chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi!"
Âu Dương Vũ há to miệng , vẻ mặt không nói gì: "Có đôi khi ta thực sự có một hoài nghi rất lớn về giới tính của ngươi, rốt cuộc ngươi là đực hay cái a, thích xem mỹ nam, lại còn... Thích đi dạo phố!"
"Hàm hồ, nói bậy, ta đường đường nam tử hán đại trượng phu!" Tiểu Kỳ Lân thoạt nhìn đều đã muốn khóc, Âu Dương Vũ cười hắc hắc ngồi xổm xuống nhéo nhéo cái má phúng phính của nó : "Rồi ,rồi, hôm nay thời tiết cũng không tệ, ta đưa ngươi đi dạo phố."
"Oa! chủ nhân là tốt nhất !" Tiểu Kỳ Lân lại bắt đầu nịnh hót-- vui mừng lăn lộn dưới đất.
Âu Dương Vũ cũng hiểu được mấy ngày gần đây chỉ có việc ngồi trên xích đu phơi nắng thật sự vô cùng nhàm chán a cho nên xuất môn đi dạo cho thư thái đầu óc .
Chỉ có điều vừa mới ra khỏi cửa, Âu Dương Vũ bắt đầu hối hận .
Vừa ra đến phố, trong đầu nàng không ngừng vang lên âm thanh hưng phấn của tiểu tử kia: "Oa, cái kia thật đẹp a! Chủ nhân, ta muốn có nó a ~ "
"Ta muốn nó a, muốn!"
"Ta muốn ! Ta muốn ! Ta thích nó lắm a!"
Âu Dương Vũ tức khắc mặt mày đen lại, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mua những thứ lặt vặt cho hắn như là: trống lắc, cây quạt, thậm chí hộp son cổ quái gì đó, đột nhiên Tiểu Kỳ Lân có chút dừng lại.
Kỳ quái, Tiểu Kỳ Lân vừa mới bô lô ba la rộn ràng như vậy sao giờ lại im lặng khác thường vậy, hắn dời lực chú ý của mình : "Này, chủ nhân, ngươi xem, bên kia có một tên nam nhân đang làm gì đó với một cô nương kìa!"
Âu Dương Vũ nghe xong liền nhìn về phía đó, chỉ thấy một tên nam tử đang dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm của nữ tử kia, nữ tử kia thì trông vô cùng xinh đẹp duyên dáng. Âu Dương Vũ bất giác mặt đầy hắc tuyến, vừa định nói chuyện, liền lại nghe âm thanh kêu la đến chói tai của Tiểu Kỳ Lân .
"A a a, chủ nhân, bên kia bên kia, có tên nam nhân muốn sờ mông nữ nhân kìa! Ngươi mau nhìn đi mau nhìn đi, a a a, mau chạm đi , chạm vào , a, chạm vào đi a !"
"Câm miệng!" Âu Dương Vũ nhịn không được hét lớn lên.
Âu Dương Vũ hét lên một tiếng thực sự âm lượng không có nhỏ, làm cho hai người lúc nãy giật mình quay lại . Thêm nữa, tên nam nhân kia vẫn không có ý định trì hoãn hành động của mình, tay vẫn giữ nguyên tư thế cười hắc hắc, còn vị cô nương kia thấy tình cảnh như vậy liền lập tức đen mặt, giơ cả bàn tay lên tát cho hắn một giáng thật kêu, hắn bất ngờ ôm mặt, trên khuôn mặt sở khanh ấy in hằn năm dấu văn tay đỏ lựng, mặt hắn đầy ủy khuất, sau đó chạy biến.
Tiểu Kỳ Lân nhìn thấy hết cảnh tượng trên, chỉ biết câm nín.
Âu Dương Vũ lúc này cũng không nói gì, hận không thể đi vào trong tùy thân không gian để hành hung tên Tiểu Kỳ Lân này một chút, sau đó bị hết hai con mắt lẫn cái mồm hắn lại.
Đi chưa được mấy bước, liền thấy phía trước có chút ồn ào, Tiểu Kỳ Lân vừa im lặng được trong giây lát liền phục hồi lại trạng thái ban đầu, nhìn phía trước có ồn ào nên cảm thấy tò mò, mân mê Âu Dương Vũ nói: "Chủ nhân, phía trước hình như có chuyện gì đó a! Chúng ta đến đó xem thử đi!"
Thấy Âu Dương Vũ bất vi sở động không có ý định đi qua đó, liền làm nũng nói: "Đi mà! Đi đi mà ! Đi đi chủ nhân a ~ "
Âu Dương Vũ cảm thấy hẳn mấy ngày nay nhóc Tiểu Kỳ Lân hẳn rất buồn chán, không có việc gì làm cho khuây . Nàng quả thực bị những lời ngọt ngào của hắn làm mềm lòng, liền tiến lên vài bước đi đến chỗ đám đông xem tình hình, chỉ thấy bên trong là hai người gia đinh.
Lúc này mới nghe thấy quần chúng vây quanh bàn tán: "Đây chẳng phải là người của Ninh vương phủ cùng với người của Tứ hoàng tử sao, nghe nói là hai vị hoàng tử này muốn tổ chức hôn lễ cùng một thời điểm!"
Tên còn lại nói tiếp: "Thật không? Chuyện vui hiếm có nha!"
"Ừ thì đó! Nhưng có điều, ta nghe nói thực ra Tứ hoàng tử luôn tìm mọi cách để tranh chấp đối đầu với nhị hoàng tử, cho nên người của Ninh vương phủ định mua" lưu quang ngũ sắc", thì người của phủ Tứ hoàng tử cũng sẽ tranh giành để có được một" lưu quang ngũ sắc "!"
" Chuyện này cũng có gì nghiêm trọng đâu, bảo chủ quán đưa cho bọn họ mỗi người một cái là được rồi?"
"Nếu được như vậy thì tốt rồi? ! Ngươi cũng biết" Lưu quang ngũ sắc " này trên đời này khó kiếm vô cùng, độc nhất vô nhị, nghe nói loại vải gấm này cực kỳ trân quý, mặc ở trên người thì đông ấm hạ mát, ngoài ra đúng như tên gọi của nó, tính chất có thể đổi thành nhiều màu sắc khác nhau tùy theo sự phản chiếu của ánh mặt trời khiến cho mọi người xung quanh chỉ nhìn lướt qua thôi cũng chói mắt rồi."
"A, Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ai biết được, hay là tổ chức tỉ thí tranh giành , ai thắng thì người đó sẽ có được nó?"
Âu Dương Vũ không khỏi nhíu mày , Dạ Phi Bạch cùng Dạ Phi Hi bình thường gặp nhau cũng không có tranh chấp ra mặt , nhưng nay hạ nhân của hai vị hoàng tử này lại ngang nhiên tranh giành đồ thế này, tư thế bộ dạng của hai bên nhìn kiểu như ngươi chết thì ta sống!
Âu Dương Vũ sớm đã nghe qua mấy ngày nay Tứ hoàng tử Dạ Phi Hi sắp xếp chuẩn bị tổ chức hôn lễ của mình giống với Dạ Trọng Hoa không khác một tẹo, mặc kệ là cái gì, hắn vẫn cứ muốn làm mọi thứ đều giống y hệt với Dạ Trọng Hoa, hắn chính là muốn hơn thua với Dạ Trọng Hoa đây mà. Ấu trĩ.
Nghe được vài chuyện hạ nhân hồi báo, nói rằng chuyện mua sắm này nọ đều không có dễ dàng chút nào, luôn luôn bị tên Tứ hoàng tử kia gây khó dễ cản trở, Lúc trước Âu Dương Vũ cũng không có quan tâm nhiều về chuyện này, nhưng hôm nay có lẽ phải nên tính toán một chút mới được.
"Nhị hoàng tử là là huynh trưởng của Tứ hoàng tử, hơn nữa vật này là do vương gia bọn ta đã định trước rồi đương nhiên phải là của chúng ta."
"Huynh trưởng thì sao? Tứ hoàng tử là người được hoàng thượng sủng ái nhất , thứ gì Tứ hoàng tử đã thích thì nhất định phải có được!"
Âu Dương Vũ trong đầu như muốn nổ tung vì những lời nói thầm mang theo chút tức giận của Tiểu Kỳ Lân. Hắn nói : " Tứ hoàng tử là một tên vừa xấu vừa bất tài, hắn dựa vào cái gì mà lại dám cùng chiến thần lẫy lừng Dạ Trọng Hoa đứng ngang hàng chứ" . Sau đó xả tức chưa đủ lại còn nói thêm: " Chủ nhân! Chủ nhân, Dạ Trọng Hoa là nam nhân của ngươi, là trượng phu của ngươi, ngươi phải ra mặt giúp hắn đi a.
Âu Dương Vũ căn bản vẫn đứng yên xem trò, loại sự tình này nàng đương nhiên không có ý định ra mặt.
"Đây là Nhị hoàng tử của chúng ta muốn đặc biệt chuẩn bị cho vương phi !"
"A! Vương phi của các ngươi sao? Cùng lắm cũng chỉ là một nữ nhi của phủ thừa tướng ở cái đất Đông Tấn nho nhỏ kia thôi, tiếng tăm xấu xa thì ai cũng biết, thế mà dám ở đây khoe khoang vương! Ha ha ha!"
"Ngươi!" Hạ nhân Ninh vương phủ sắc mặt lập tức tái nhợt, vương phi của bọn hắn là một người vô cùng khiêm tốn, hiền lành. Ở trước mặt hạ nhân bọn họ, nàng chưa bao giờ mắng chửi hay quát tháo, hay tỏ ra vẻ chuyên quyền.Hơn nữa ở trong yến hội, vương phi của bọn hắn cũng đã làm thơ, đánh đàn hay đến chấn động toàn bộ Tây Lăng quốc, thật không ngờ đám tiểu nhân kia lại dám nói vương phi như vậy!
"Vốn chính là như vậy a! Vương phi của các ngươi làm sao có thể xứng với " Lưu quang ngũ sắc" này được?Vương phi của chúng ta là nữ nhi của Lý gia khuynh quốc khuynh thành, xuất thân cao quý, chỉ có duy nhất mỗi nàng mới có thể xứng với " Lưu quang ngũ sắc", ta có lòng tốt khuyên các ngươi nên từ bỏ đi, ngậm ngùi mà rời khỏi đây, đừng phí thời gian đứng đây để tranh giành làm gì?"
Âu Dương Vũ nghe được như vậy, khẽ nhíu mày, nhìn tên quản gia của phủ Tứ hoàng tử bộ dạng keo kiệt mỏ nhọn vô cùng . Nếu như lúc nãy nàng không có ý định chen chân vô cái việc tranh giành ồn ào chợ búa thế này thì bây giờ nàng thật sự nhẫn không được nữa rồi, tiểu nhân các ngươi dám nói những lời khinh thường đó với bản cô nương sao. Lo chuẩn bị tiếp chiêu của nàng đi, trong đôi mắt của nàng từ lạnh lùng sau đó chuyển sang ý cười.
Nàng nhẹ nhàng đẩy đám người phía trước, đi vào tận bên trong, gia đinh của Ninh vương phủ ngay khi nhìn thấy Âu Dương Vũ, liền la lên một tiếng nhưng ngay sau đó lại bị ánh mắt sắc bén của Âu Dương Vũ ngăn lại.
Âu Dương Vũ tiến lên phía trước, nhìn thấy tấm gấm vóc trước mắt, lên tiếng nói: "Quả nhiên là đồ tốt."
Âu Dương Vũ hôm nay đi ra ngoài phủ nên có cải trang một chút, thoạt nhìn qua chỉ là một vị tiểu thư bình thường xinh đẹp lanh lợi, gia đinh trong phủ Tứ hoàng tử chưa từng gặp qua Âu Dương Vũ, cho nên cũng không biết thân phận của Âu Dương Vũ.
Quản gia của Tứ hoàng tử nghe vậy lạnh lùng lên tiếng: "Đương nhiên, thứ mà Tứ vương gia ta đã nhìn thấy trước dĩ nhiên đều là đồ tốt hết thôi."
Gia đinh của Ninh vương phủ thấy Âu Dương Vũ ra mặt như vậy, cũng không cần phải nhiều lời nữa, nhưng khi nghe vài câu kia thì tức muốn chết ngay tại chỗ, gân cổ lên nói: "Hàm hồ, rõ ràng là nhị hoàng tử của chúng ta nhìn thấy nó trước!"