Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
  3. Chương 93
Trước /181 Sau

Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 93

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Âu Dương Vũ nói xong, nhìn chung quanh hạ phòng trong, tiếp tục nói: "Vũ nhi cần có một không gian tốt để chữa trị cho công chúa Tiểu Đàn cho nên mời các vị ở đây tất cả hãy đi ra ngoài."

Dương Vân sắc mặt vội vàng, nói: "Ta không thể ở lại sao?"

Âu Dương Vũ đạm cười lắc đầu: "Không được."

Hoàng thượng biết Âu Dương Vũ có hiểu biết một chút về y thuật, nhưng hôm nay vẫn bị hành động lớn mật của Âu Dương Vũ làm cho kinh sợ . Thấy trong con ngươi của cô con dâu này tràn ngập sự tự tin, bình tĩnh, trong lòng hắn lại thêm yên tâm được phần nào, hắn đành đặt mọi hy vọng lên tay nghề của Âu Dương Vũ.

Âu Dương Vũ khuyên giải Dạ Diêu bình tĩnh uống trà đợi bên ngoài, nhìn thấy Dạ Diêu đã đi ra ngoài, nàng liền đóng chốt cửa lại. Từ từ đi đến trước giường của Dạ Tiểu Đàn, bệnh viêm ruột thừa này cần phải mổ cắt lấy đoạn ruột đó đi, nhưng vì điều kiện nơi này không cho phép, cho nên liền ôm lấy Tiểu Đàn nâng dậy, trong miệng niệm vài tiếng liền biến mất khỏi phòng.

Âu Dương Vũ cùng Dạ Tiểu Đàn lập tức xuất hiện ở trong không gian tùy thân, Âu Dương Vũ vừa mở mắt ra mặt liền ngay lập tức đen lại, nàng thấy Tiểu Kỳ Lân đang chơi đùa vui vẻ, cụ thể hơn là, đang bắt bướm.

Âu Dương Vũ khổ tâm không thôi, cứ nghĩ rằng tại sao dạo này hắn không còn nói nhiều như khi trước, không hề tìm nàng để gây phiền phức, thì ra mùa xuân đã đến, hắn cũng hào hứng đi tìm thú vui " tao nhã" .

Đang thoải mái hưởng thụ vui vẻ thì Tiểu Kỳ Lân lơ đãng nhìn thấy Âu Dương Vũ, liền lập tức buông con bướm mà hắn vừa mới bổ nhào tới bắt được ra, ngao ô một tiếng chạy bạch bạch về phía Âu Dương Vũ phi thân lên ôm lấy đùi Âu Dương Vũ bày bộ mặt đáng thương thều thào nói: "Chủ nhân, Tiểu Kỳ Lân nhớ ngươi muốn chết đi được a, ngươi tới bây giờ mới nhớ tới ta, mới đến đây thăm ta sao? Ô ô ô, ta đau lòng lắm!"

Âu Dương Vũ bây giờ cũng không có tâm trạng để trêu ghẹo , vui đùa cùng hắn, mặt mày nghiêm túc nói: "Mau, bây giờ ta cần cứu một mạng người, ngươi nhanh đến đây, cùng ta dìu nàng đến hiệu thuốc."

Lúc này Tiểu Kỳ Lân mới để ý trên lưng Âu Dương Vũ có cõng một cô gái, hắn vội vàng nhảy xuống khỏi đùi Âu Dương Vũ , vươn hai cái móng vuốt đứng một bên tỏ ý muốn giúp đỡ, trong miệng nói: "Để ta, chủ nhân, Tiểu Kỳ Lân giúp ngươi dìu cô ấy !"

Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ móng vuốt của Tiểu Kỳ Lân cùng với thân hình nhỏ nhỏ nhắn của nó. Cũng đành bất đắc dĩ, dù sao nó cũng là thần thú Tiểu Kỳ Lân a.

Khi cùng Tiểu Kỳ Lân dìu Dạ Tiểu Đàn đặt lên giường bệnh ở hiệu thuốc, Âu Dương Vũ lúc này mới cảm thấy gân cốt được thư giãn, Tiểu Kỳ Lân cũng khẽ rên, té ngã ra mặt đất, thở hổn hển.

Mẹ ơi! Mệt quá đi! Muốn làm việc tốt giúp đỡ người khác mà cũng mệt đến phờ người.

Âu Dương Vũ không hề để ý tới Tiểu Kỳ Lân, đi thẳng vào bên trong kho thuốc, mặc bộ đồ chống khuẩn, mang bao tay. Khi đến bên giường bệnh, Tiểu Kỳ Lân đã hồi phục tinh thần, ngồi bên cạnh giường chờ được sai bảo.

Âu Dương Vũ không hiểu tại sao cái tên Tiểu Kỳ Lân này lại bày ra vẻ mặt mong chờ ấy làm gì? Chẳng nhẽ nó muốn giúp nàng thật sao?

Quả nhiên, Âu Dương Vũ vừa mới đem cái hòm thuốc đặt ngay đầu giường, Tiểu Kỳ Lân liền mở miệng nói: "Chủ nhân, để ta giúp ngươi đi!"

Trên mặt tỏ vẻ chờ mong rõ ràng, nó biết chủ nhân Âu Dương Vũ đã rất vất vả mới đem vị nữ từ này vào đây chữa trị. Cho nên hắn hôm nay nhất định phải trở thành một tiểu thần thú có ích, giúp đỡ chủ nhân một tay!

Âu Dương Vũ nhìn Tiểu Kỳ Lân vẻ mặt không chút động, nghĩ ngợi một chút liền phân phó nói: "Vậy ngươi đứng bên cạnh dụng cụ mỗ, nếu như ta cần thứ gì, ngươi phải đưa cho ta."

Tiểu Kỳ Lân vừa nghe vậy, trên mặt hết sức vui vẻ, lon ton chạy đến hòm thuốc bên cạnh, vỗ vỗ ngực nói: "Được, chuyện nhỏ, cứ giao cho ta!"

Âu Dương Vũ lắc lắc đầu cười trừ, ánh mắt quay sang nhìn thấy Tiểu Đàn vẫn còn hôn mê bất tỉnh , ý cười trong mắt chợt tắt ngúm, mặt mày trở nên nghiêm túc. Nàng linh hoạt lấy cồn cùng băng bông, cởi y phục của Dạ Tiểu Đàn ra , đem bông tẩm cồn chậm rãi thoa đều lên bụng tiến hành khử trùng. Lúc Âu Dương Vũ cởi áo của Tiểu Đàn ra thì Tiểu Kỳ Lân đứng một bên thoáng chốc liền đỏ mặt, cầm lấy móng vuốt che kín hai mắt mình lại, xấu hổ dịch thân mình ngồi sát lại chỗ cái hòm thuốc.

Âu Dương Vũ sau khi khử trùng cho Tiểu Đàn, ngẩng đầu lên thấy Tiểu Kỳ Lân đưa lưng về phía mình ,đầu thì nhét vào trong hòm thuốc, liền buồn cười ra lệnh: "Mau! Ống tiêm, thuốc mê."

Tiểu Kỳ Lân giật mình nhảy cẩn lên, từ trong hòm thuốc lấy ra ống kim tiêm, nhưng còn thuốc mê ở chỗ nào hắn cũng không tìm ra, liền quay đầu lại bày ra bộ mặt đáng thương nhìn Âu Dương Vũ, móng vuốt giơ ống kim tiêm lên. Âu Dương Vũ trên trán nổi gân xanh. Cái tên giúp việc này, càng giúp càng rách việc.

Thế rồi tự nàng vươn tay đến hòm thuốc lấy ra thuốc mê, cầm lấy ống kim tiêm nhỏ từ tay Kỳ Lân, nói: "Quay lại mà canh giữ hòm thuốc tiếp đi."

Tiểu Kỳ Lân liền quay lưng về phía Âu Dương Vũ, mặt mày ủy khuất nhìn chằm chằm hòm thuốc.

Âu Dương Vũ đem thuốc mê hút vào ống kim tiêm, từ từ tiêm vào bụng của Tiểu Đàn. Sau khi khâu chuẩn bị đã xong, Âu Dương Vũ vươn tay ra nói: " Dao giải phẫu."

Rất nhanh, một cái móng vuốt cầm lấy dao giải phẫu đặt lên trên tay Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ cầm lấy, cúi người, rạch một vết sâu ngay ở bụng Tiểu Đàn, hết sức tập trung.

Trong giường giải phẫu lúc này chỉ còn nghe tiếng leng keng của dụng cụ giải phẫu cùng với vài âm thanh phát ra như "Cái nhíp" ,"Kéo".

Tiểu Kỳ Lân vừa bắt đầu đã có chút khẩn trương, nhưng càng về sau lại dần dần bắt kịp phối hợp từng động tác với Âu Dương Vũ rất ăn ý. Ba mươi phút sau, ca phẫu thuật đã hoàn thành, Âu Dương Vũ thực thao tác cuối cùng khâu miệng vết thương ở bụng Tiểu Đàn.

Nghe được âm thanh của Âu Dương Vũ, Dương Vân nhanh chóng đi vào, hắn nhìn thấy Tiểu Đàn vẫn còn hôn mê lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể dường như cứng ngắc.Âu Dương Vũ thở phào một hơi, vào theo với Dương Vân phía sau chính là hoàng hậu, nhìn thấy Dạ Tiểu Đàn không có dấu hiệu tỉnh lại, trên mặt mang theo ý cười thâm sâu: "Không biết Vũ nhi có lời nào để giải thích nữa không?"

Âu Dương Vũ đương nhiên biết chính xác liều lượng thuốc mê đã tiêm vào người Dạ Tiểu Đàn, đương nhiên cũng biết chính xác khi nào Dạ Tiểu Đàn sẽ tỉnh lại.

Âu Dương Vũ chống mắt lên nhìn ánh mắt khiêu khích của hoàng hậu, khóe môi giơ lên: "Tam công chúa một lát sau sẽ tỉnh lại."

"Đến bây giờ vẫn còn mạnh miệng sao?" Ở trong mắt hoàng hậu, Dạ Tiểu Đàn lúc này giống như một xác chết vô hồn, bị người ta rạch bụng rồi làm sao có thể tỉnh lại được, chỉ toàn những lời nói nhảm nhí.

Trong mắt hiện lên một chút vui mừng, nàng cười lạnh nói: "Tôi muốn biết khi nào thì Tiểu Đàn mới có thể tỉnh lại."

Nếu như Dạ Tiểu Đàn không tỉnh lại, đầu của Dạ Trọng Hoa cũng khó mà giữ được, đến lúc đó mặc dù hắn có được hoàng thượng che chở bảo vệ thoát kiếp thì Âu Dương Vũ cũng đừng mơ tưởng giữ được tính mạng, chuyện tốt như vậy, nàng quả thực rất mong chờ a.

Dương Vân đứng một bên vốn nghe được Âu Dương Vũ nói là đã chữa trị cho Dạ Tiểu Đàn xong, ánh mắt trong lúc đó hiện lên một tia vui mừng, nhưng nghe được những lời của hoàng hậu, đôi môi dần dần trắng bệch, sau lưng liền được bao phủ bởi lớp mồ hôi lạnh, hai chân cũng bắt đầu mềm nhũn ra, hắn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, Âu Dương Vũ liền gửi cho hắn một đôi mắt trấn an.

Hoàng thượng cũng làm bắt đầu hoảng hốt: "Vũ nhi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao Đàn nhi còn chưa tỉnh?"

Âu Dương Vũ sắc mặt tự nhiên nói: "Thưa phụ hoàng, chỉ cần qua hai canh giờ nữa, Tam công chúa sẽ tỉnh lại."

Hoàng hậu căn bản không tin, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đang cố tình kéo dài thời gian để thoát tội phải không?."

"Vũ nhi có phải kéo dài thời gian hay không, hoàng hậu cũng nên thử một lần rồi biết, lẽ nào hoàng hậu không đủ kiên nhẫn để chờ hai canh giờ này trôi qua sao?"

Hoàng hậu lạnh lùng cười, còn cố kéo dài thời gian sao, cũng chỉ có hai canh giờ mà thôi. Ta sẽ chống mắt lên mà xem.

Dạ Trọng Hoa khoanh tay đứng một bên. Thấy Âu Dương Vũ từ trong phòng đi ra, trong mắt liền chỉ có hình bóng của nàng. Sau đó hắn tự tay rót cho nàng một chén trà, ý cười đọng quanh mắt, khóe miệng khẽ giơ lên mang theo dáng vẻ kiêu ngạo ngạo mạn, Âu Dương Vũ nhìn vào mắt hắn nở nụ cười ấm áp. Sau đó lập tức nhận lấy chén trà trong tay hắn, uống một hơi cạn sạch, nàng dường như có chút mệt mỏi, nên tự mình rót thêm một chén trà nữa uống.

Âu Dương Vũ sau khi uống trà thông họng rồi liền đưa mắt nhìn Dạ Diêu đang ủ rũ đứng ở một góc, khẽ cười vẫy tay về phía nàng: "Diêu nhi, lại đây, chúng ta chơi cờ đi."

Dạ Diêu lúc này không có tâm tình để chơi , nhưng nhìn thấy tâm tình hào sảng không chút lo lắng hoảng hốt nào của Âu Dương Vũ , tâm trạng cũng từ từ thả lỏng. Không biết bao lâu, Dạ Tiểu Đàn cũng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mà Âu Dương Vũ lại không có bất kỳ phản ứng gì chỉ dương dương tự đắc, dồn Dạ Diêu đến bước đường cùng: "Diêu nhi, muội lại thua nữa rồi."

Dạ Diêu ngượng ngùng nhìn Âu Dương Vũ, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm màn che.

"Hai canh giờ đã trôi qua!" Hoàng hậu rốt cục cũng đủ kiên nhẫn để chờ đợi đến cái thời khắc này, nhìn thấy người bên trong vẫn bất động nằm im trên giường, trong mắt lóe lên ý cười có chút hài lòng, "Âu Dương Vũ, bây giờ ngươi còn lời nào để nói nữa không?"

Âu Dương Vũ lẳng lặng nhìn nàng không nói gì, ý cười trên mặt hoàng hậu ngày càng sâu hơn: "Người đâu!"

Nhưng đúng lúc này, một tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp từ trong phòng truyền ra, Dương Vân như bừng tỉnh, hai mắt liền sáng lên, mừng như điên, hắn từ trong phòng chạy bắn ra ngoài hô lên: "Đàn nhi tỉnh rồi!"

Âu Dương Vũ khóe môi giơ lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt xinh đẹp như mắt phương sáng chói kia của hoàng hậu : "Thế nào? Hoàng hậu nương nương bây giờ còn muốn trị tội Vũ nhi nữa sao?"

Hoàng hậu nhất thời nghẹn họng, hai tay run run bộc lộ cảm xúc tức giận lúc này của nàng. Làm sao có thể? Nhiều vị danh y, thần y đều lực bất tòng tâm trước căn bệnh của Tiểu Đàn, hơn nữa bệnh này đến bây giờ vẫn chưa có thuốc chữa trị, là bệnh nan y. Thế nhưng tại sao Âu Dương Vũ lại có thể? Tại sao một Âu Dương Vũ ở đất Đông Tấn từng bị từ hôn, từng bị người đời phỉ nhổ, khinh thường, là vô dụng ngu dốt làm sao lại có thể làm nên những chuyện mà những người tài khác không thể, chuyện này không thể là sự thật được!

"Tốt, Tốt, Rất tốt!" Hoàng thượng nhất thời kích động, vỗ tay liên tục ba cái, "Ninh vương phi chữa trị cứu sống được Tam công chúa, phải thưởng lớn cho nàng."

Dạ Trọng Hoa sắc mặt vẫn bình thản không có biểu hiện gì nhiều, việc chữa khỏi bệnh cho Tiểu Đàn đương nhiên đã nằm trong dự tính của hắn. Có điều, trong mắt hắn phút chốc lại hiện lên một tia lo lắng khó ai có thể nhìn thấy được, hắn lên tiếng nhắc nhở nói: "Phụ hoàng đừng quên lời hứa khi nãy.Lệnh bài miễn tử."

"Đó là chuyện đương nhiên."

Giờ phút này không một ai để ý tới, hoàng hậu lúc này trong mắt xuất hiện một tia ngoan độc, sát khí. Ninh vương Dạ Phi Bạch kia vốn là một nhân tài trong nhân tài, là chiến thần lẫy lừng bây giờ lại có thêm thần nữ Âu Dương Vũ là vợ hắn sát cánh bên hắn tương trợ cùng hắn, giống như hổ mọc thêm cánh, nếu như ả ta mà có con nối dõi nữa thì... Hậu quả sẽ không thể nào lường trước được.

Hoàng hậu sắc mặt âm trầm, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện kinh khủng như vậy xảy ra!

Dạ Tiểu Đàn tuy sắc mặt vẫn có chút khó coi, nhưng tinh thần cũng đã tốt lên rất nhiều. Đợi đến khi hoàng thượng và hoàng hậu rời khỏi, Âu Dương Vũ lại cùng Dương Vân dặn dò vài chuyện cần thiết sau khi mổ : "Cứ sau hai ba canh giờ, nên giúp muội ấy ngồi dậy . Qua mười hai canh giờ thì đã có thể rời khỏi giường hoạt động bình thường, cứ như vậy để phòng ngừa di chứng phát sinh, sau đó cho muội ấy ăn những loại thức ăn mềm dễ nuốt. Ngày thứ hai đến ngày thứ ba có thể ăn chút thức ăn nhẹ, ngày thứ tư đã có thể ăn uống bình thường, không cần kiêng kị gì nữa."

Dương Vân nghe xong gật đầu liên tục, Dạ Tiểu Đàn nhìn hắn một cái, thấy hắn râu ria đều đã nhú lên , sắc mặt tiều tụy, không khỏi có chút đau lòng, ôn nhu nói: "Phò mã, chàng nên về trước nghỉ ngơi một lát đi."

Dương Vân lắc lắc đầu, lưu luyến không rời nhìn Dạ Tiểu Đàn: "Ta không sao!"

Dạ Tiểu Đàn yếu đuối che mặt : "Mau đi đi a, còn nữa, râu mọc đầy lên hết rồi kìa, xấu chết đi được, bộ dạng này của chàng chắc chắn dọa không ít người nha. Mau về nhà chỉnh đốn chút đi."

Dương Vân ngượng ngùng cười: "Ừ."

Đợi cho dương vân đi rồi, Dạ Diêu vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói: "Tam tỷ, xem ra phò mã của tỷ với tỷ tình cảm thật mặn nồng nha, cái gì mà không thắm thiết , hay gây gỗ như mấy tên bên ngoài đồn bậy a. Có điều, tại sao phò mã lại muốn cưới người khác nữa vậy?"

Dạ Diêu đưa đôi mắt đen láy to tròn nhìn Dạ Tiểu Đàn, nàng vô thức hỏi một câu, khiến trong lòng Dạ Tiểu Đàn có chút đau đớn, ánh mắt từ dịu dàng chuyển thành tối tăm mờ mịt, nàng lập tức che dấu đi thản nhiên cười nói: "Là do tỷ không phải là người vợ tốt, không thể đáp ứng được yêu cầu của phò mã."

Dạ Diêu không rõ cho nên gật gật đầu, Dạ Tiểu Đàn thay đổi đề tài, nhẹ giọng hỏi: "Nhị tẩu, là Diêu nhi cứu muội sao?"

Dạ Diêu đứng một bên lắc đầu liên tục : "Nói cái gì thế!, Tam tỷ, nói cho tỷ biết, người mà tỷ cần phải mang ơn không phải muội mà là Nhị tẩu a, chính muội đã đến mời riêng Nhị hoàng tẩu đến chạy chữa cứu một mạng cho tỷ đó."

Âu Dương Vũ cũng không muốn tranh công, bên môi giơ lên ý cười nhợt nhạt, nàng ngồi bên giường khẽ điều chỉnh cơ thể Tiểu Đàn tìm vị trí thoải mái, mới trả lời: "Là Diêu nhi khóc lóc chạy tới tận phủ tìm tỷ, nói với tỷ là muội ngất đi, tỷ mới đến đây xem bệnh thì phát hiện muội bị hoạn tràng thư, có điều bây giờ mọi thứ đã tai qua nạn khỏi rồi."

Dạ Tiểu Đàn nghe vậy cảm kích không thôi nhìn Dạ Diêu, không khỏi tò mò hỏi: "Nhị tẩu biết y thuật?"

Dạ Diêu đứng một bên không ngừng mở miệng nhanh nhảu nói: "Đương nhiên, đương nhiên! Trong cung ngay cả thái y cùng với các vị thần y ngoài cung ai cũng không thể chữa được bệnh hoạn tràng thư này của Tam tỷ, nhưng chỉ cần Vũ tỷ ra tay thì ngay lập tức liền trở thành chuyện nhỏ, không có việc gì là không thể cả. Tam tỷ, tỷ không biết đâu, lần trước Vũ tẩu còn giúp cho vương phi của Tam ca chuẩn đoán có thai hơn nữa còn giúp rất nhiều thứ nữa nha."

Âu Dương Vũ khóe môi không khỏi run lên: "Đủ rồi, Diêu nhi à, muội nói nhiều như vậy nói, có khát hay không, có đói bụng hay không a, muội đi mang chút trà đến đây đi."

"Vâng!" Dạ Diêu trải qua chuyện vừa rồi bụng cũng sớm biểu tình, liền ra ngoài phân phó cho cung nữ đi chuẩn bị một ít điểm tâm.

"Nhị tẩu, thật sự cảm ơn tỷ !" Dạ Tiểu Đàn nhìn Âu Dương Vũ, lúc trước chỉ là vì xã giao muốn lấy lòng nàng nên cũng làm quen cười nói một chút. Nay thật không ngờ tài năng của nàng lại lợi hại như vậy, còn kéo mình từ cõi chết trở về.

"Tiểu Đàn, trước tiên muội nói cho tỷ biết nguyên nhân vì sao thân thể lúc trước lại không tốt?" Âu Dương Vũ sau khi bảo Dạ Diêu ra ngoài, vì muốn hỏi riêng Tiểu Đàn vấn để này. Lúc nãy khi phẫu thuật cho Tiểu Đàn liền phát hiện ống dẫn trứng của nàng bị tắc nghẽn, liền sẵn tiện giúp nàng điều trị thuận lợi.

Dạ Tiểu Đàn đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong mắt liền hiện lên một chút đau khổ, rồi hốc mắt bắt đầu đỏ lên, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.

Âu Dương Vũ thấy biểu cảm lúc này của Tiểu Đàn liền đã rõ mọi chuyện, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Đàn , nói: "Tiểu đàn, muội cùng với phò mã thành thân đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa có con nối dòng đúng không?"

Dạ Tiểu Đàn mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy sự quan tâm chân thành từ ánh mắt của Âu Dương Vũ, nàng không muốn giấu diếm nữa gật gật đầu.

Âu Dương Vũ chậm rãi nói: "Khi Tỷ giúp muội chữa trị bệnh viêm ruột thừa, mới phát hiện ra chuyện này cho nên nhân lúc đó chữa trị khỏi hẳn cho muội . Mấy hôm trước Tỷ có đi Nam Sơn, vô tình có hái được một loại Sâm Siberi có tác dụng đưa máu tới các cơ quan sinh dục, kích thích cơ tử cung và làm tăng cơ hội giữ trứng sau khi thụ thai. Đợi thêm vài hôm dưỡng thương khỏe hẳn, lúc đó uống thuốc này thì sẽ mang thai bình thường."

Dạ Tiểu Đàn khẽ cắn đầu môi, cảm giác đau đớn mới giúp nàng nhận ra rằng lúc này không phải là mơ mà là sự thật. Hoàng tẩu Âu Dương Vũ của nàng ngoài đã cứu nàng một mạng còn giúp nàng có thể thụ thai!

Dạ Tiểu Đàn bày ra vẻ mặt không thể tin được nhìn Âu Dương Vũ, không có con nối dòng nối dõi, mà trong người bệnh vẫn cứ đeo bám. Tình cảm của nàng với Dương Vân sâu đậm như vậy, nhưng thật không ngờ đã bao nhiêu năm nàng vẫn không hoài thai. Cho dù đã tìm kiếm biết bao nhiêu vị đại phu, thần y đến xem bệnh, nếm qua biết bao nhiêu là vị đắng của thuốc nhưng kết quả cũng chẳng đi đến đâu.

Nàng thậm chí còn lệnh cho hạ nhân đi khắp kinh thành tìm kiếm cách chữa trị, kiếm cũng đã được nhiều nơi. Chỉ cần nghe được nơi đó có cách trị hữu hiệu, nàng đều bất chấp một mực thử qua, nhưng bụng của nàng vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Sau đó nàng cuối cùng cũng bắt đầu tuyệt vọng, không thể không để cho phò mã nàng nạp thiếp. Có trời mới biết là nàng không hề muốn chuyện này xảy ra. Nàng còn nhớ rõ cái hôm lần đầu tiên đem vị tiểu thiếp kia đưa đến bên giường của phò mã, nàng đã phải mất ăn mất ngủ suốt một ngày.

Sau lần đó chỉ cần một ngày nàng không thấy Dương Vân ở bên cạnh mình, nàng liền bắt đầu mất ngủ, một đêm lại một đêm trôi qua.

Không ngờ được...

Nàng nghĩ đến đây, hốc mắt của nàng đã bắt đầu đỏ bừng, nắm chặt tay Âu Dương Vũ, run run hỏi: "Vũ nhi, những gì tỷ vừa nói là thật sao?"

Âu Dương Vũ cảm nhận được sự run rẩy của Của Dạ Tiểu Đàn qua cái nắm của nàng, nàng nghĩ nàng không rảnh mà lấy chuyện quan trọng này ra mà đùa với một cô công chúa khao khát được như bao người vợ khác, có được một người chồng tốt, lại có thể mang niềm vui cho hắn với một đứa con lon ton chạy xung quanh. Âu Dương Vũ nghĩ kiên định gật đầu, nói: "Yên tâm đi, trước hết muội cứ an tâm mà dưỡng bệnh cho thật tốt, đợi đến khi nào khỏe hẳn, nhất định sẽ có tin vui ."

Dạ Tiểu Đàn vì niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ nên bật khóc, Âu Dương Vũ không biết phải làm gì đành khẽ cười an ủi, trong lòng cũng không ngờ Dạ Tiểu Đàn lại là người may mắn đến như vậy. Thứ nhất là gặp được mình, thứ hai là may mắn trong tay mình lại có được Sâm Siberi trăm năm khó gặp.

Âu Dương Vũ cùng Dạ Tiểu Đàn tâm sự vài chuyện quá khứ, khi thấy nàng mệt mỏi, sau đó phò mã cũng đã đến, lại cùng hắn dặn dò thêm vài chuyện, cẩn thận với miệng vết thương, không được chạm vào nước. Dặn dò xong hết thảy nàng liền rời đi .

Dạ Trọng Hoa đứng ở bên ngoài cung điện, vẻ mặt giống như đang nghĩ đến cái gì, mái tóc đen dày tung bay nhè nhẹ trong gió . Hắn thấy nàng đi ra, liền vươn tay vẫy vẫy.

Âu Dương Vũ bước nhanh về phía hắn, tự nhiên nắm chặt lấy tay hắn, tay còn lại đặt lên ngực hắn sờ soạng như tìm kiếm vật gì, trong mắt lóe lên vài tia nghịch ngợm trêu chọc: "Này! Đưa đây, lệnh bài miễn tử đâu?"

"Mèo nhỏ này!" Dạ Trọng Hoa nói xong liền véo nhẹ mũi cái mũi nhỏ của nàng, từ trong lòng lấy ra lệnh bài miễn tử vàng chói đưa cho Âu Dương Vũ, "Cầm lấy."

Âu Dương Vũ nhận lấy tấm lệnh bài miễn tử từ tay Dạ Trọng Hoa, cảm thấy được sức nặng của vàng, phỏng chừng được đúc từ vàng ròng trăm phần trăm đây, trong đầu nàng liền vang lên tiếng háo hức cùng với ánh mắt mong chờ của Tiểu Kỳ Lân hiện ra: "Chủ nhân, trông thật ngon miệng nha."

Âu Dương Vũ không thèm đáp lại lời hắn, đây là chiến lợi phẩm của nàng, nàng sẽ không điên mà đưa nó bỏ vào bụng đâu!

Âu Dương Vũ ngẩng đầu hỏi Dạ Trọng Hoa: "Vì sao lại ra mặt giúp ta có thứ này?"

Dạ Trọng Hoa trong mắt hiện lên một chút lãnh khốc: "Thực sự ta không muốn nàng phải nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, kể cả chuyện lần này, ta không muốn nàng bị cuốn vào vòng luẩn quẩn nơi hoàng cung phức tạp. Nhưng không ngờ nàng vẫn bị cuốn vào. Ta lo rằng sau lần này, nàng sẽ trở thành cái gai trong mắt của nhiều người, cho nên để đảm bảo tốt cái mạng nhỏ của nàng , thứ này là tốt nhất."

Âu Dương Vũ là nghe xong liền hiểu , trong lòng có chút cảm động, Dạ Trọng Hoa hắn hiểu rõ nàng biết y thuật. Nhưng Dạ Tiểu Đàn hôn mê đã hai ngày, hắn lại không đề cập chút gì về chuyện này trước mặt nàng, hắn cứ như vậy, âm thầm bảo vệ nàng, biết nàng không thích những tranh đấu trong hoàng cung liền tận lực giúp nàng né tránh. Nàng cũng không muốn làm chuyện náo loạn này, nhưng Dạ Tiểu Đàn là người tốt , cũng giúp nàng, nàng làm sao có thể vì cảm nhận của mình mà bỏ mặt vị nữ tử dịu dàng ấy, thấy chết mà không cứu được.

Âu Dương Vũ ngước đầu lên nhìn thẳng vào mắt Dạ Trọng Hoa, ánh mắt kiên định: "Trọng Hoa ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để mình gặp chuyện không may."

.

Quảng cáo
Trước /181 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dưỡng Thừa

Copyright © 2022 - MTruyện.net