Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1: Vụng trộm
“Đông thiếu gia, sao lâu vậy anh mới đến thăm em thế?”.
“Hì hì, chẳng phải là vì con hổ cái già ở nhà quản ghê quá sao, thằng nhãi kia đâu?”.
“Yên tâm đi, Hoàng Hách hôm nay trực ca đêm không đến…”.
“Ha, ha, tốt quá, nào, nào, nào, em yêu, cho anh hôn cái, mấy ngày qua anh nhịn chết mất thôi…”.
“Ừm… Đông thiếu gia, chẳng phải đã nói chỉ hôn một cái sao, sao lại cởi quần áo em…”.
“Ôi, đừng sờ linh tinh… á… đừng… đừng dừng lại…”.
Nghe những âm thanh đáng xấu hổ trong phòng, lòng Hoàng Hách bùng lên ngọn lửa giận.
Hôm nay là lễ tình nhân, đáng lẽ là đến lượt anh trực ca đêm, ai ngờ sau khi đến bệnh viện, bác sĩ Vương của khoa nhi hiểu cho việc anh phải đón lễ tình nhân, chủ động đề nghị đổi ca với anh. Hoàng Hách vui mừng mua hoa tươi và quà đến nhà bạn gái Trương Mộng Mộng, vốn định cho bạn gái một niềm vui bất ngờ, ai ngờ lại gặp chuyện này.
“Rầm”.
Cửa phòng bị Hoàng Hách đạp tung, đập vào mắt là hai cơ thể trắng nõn đang quấn lấy nhau.
“Con khốn, cô không thấy có lỗi với tôi sao?”, Hoàng Hách gào lên, phẫn nộ đập hoa tươi trên tay lên cơ thể hai bọn họ.
“Rào”.
Một bó hoa tươi như một cơn mưa hoa màu lam tung bay trên không.
“Hoàng Hách, anh…”.
Trương Mộng Mộng hiển nhiên đã sững sờ vì sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Hách, thế mà bỗng chốc lại quên tránh đi, để mặc hoa hồng xanh rơi trên cơ thể trắng như tuyết của cô ta.
Đây vốn dĩ là cảnh tượng vô cùng đẹp, lúc này trong mắt Hoàng Hách lại buồn nôn đến thế.
“Mẹ kiếp, chẳng phải em nói hắn trực ca đêm rồi sao?”, người đàn ông đè trên người Trương Mộng Mộng lồm cồm bò dậy, tức giận nhìn Hoàng Hách: “Ranh con, mày cút ra ngoài cho tao”.
“Cút con mẹ mày!”, Hoàng Hách như một con trâu đực nổi điên, tung mình đá một phát về phía Lưu Đông.
Song Lưu Đông lại cười khẩy: “Mẹ nó, dám động thủ với Đông thiếu gia tao, muốn chết à?”.
Nói rồi, cơ thể Lưu Đông né một cái, tránh cú đá của Hoàng Hách. Sau đó vung nắm đấm, đánh thẳng vào mặt Hoàng Hách.
Hoàng Hách không ngờ Lưu Đông lại nhanh nhẹn thế, lắc mình một cái, tránh được cú đấm của Lưu Đông một cách suýt soát. Nhưng như vậy, cơ thể anh cũng không vững, loạng choạng ngã sang một bên.
“Mẹ nó, một bác sĩ thực tập cũng dám động thủ với bố mày, mẹ kiếp!”, Lưu Đông thấy mình không đến được vào Hoàng Hách, bỗng chốc thấy mất mặt, điên lên tiện tay vớ lấy một bình hoa ở trên tủ đầu giường, ném mạnh vào đầu Hoàng Hách.
“Choang”.
Bình hoa đập mạnh vào đầu Hoàng Hách đang không tránh kịp, vỡ thành nhiều mảnh.
Hoàng Hách chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, máu tươi chảy dọc theo sống mũi anh xuống. Hai chân anh mềm nhũn ngã bệt ra đất.
“Phụt”, Lưu Đông đạp một phát khiến Hoàng Hách ngã ra đất, tiếp đó nhổ một miếng nước bọt lên người Hoàng Hách, trịch thượng nhìn xuống Hoàng Hách: “Ranh con, lông còn chưa mọc đủ mà muốn đấu với tao? Muốn chết à?”.
Từ đầu chí cuối, Trương Mộng Mộng ở trên giường nhìn Lưu Đông đánh Hoàng Hách, không nói câu nào, cứ như một người xa lạ.
Trái tim Hoàng Hách nguội lạnh hoàn toàn, anh nuốt ngụm máu trong miệng xuống, đôi mắt đỏ ngầu trừng Lưu Đông: “Có giỏi thì mày đánh chết tao đi, nếu không thì bố mày sẽ không tha cho mày”.
“Mẹ kiếp, tưởng tao không dám à?”, mắt Lưu Đông toàn là vẻ hung ác: “Mẹ nhà mày tưởng mình to lắm à? Bố tao là cục phó Cục Công an Hải Thành, bố mày có đánh chết mày cũng không cần chịu trách nhiệm, còn sợ sự uy hiếp của mày chắc?”.
Nói rồi, Lưu Đông lại giơ chân lên, lại đánh Hoàng Hách dữ dội, chẳng mấy chốc, Hoàng Hách đã hấp hối, đến cả sức nói chuyện cũng không còn nữa.
“Đông thiếu gia!”.
Phía sau, Trương Mộng Mộng đột nhiên lên tiếng gọi.
Lưu Đông quay đầu, nhìn Trương Mộng Mộng với vẻ mặt thích thú: “Đồ lẳng lơ, không nỡ à?”.
“Không phải”, ánh mắt Trương Mộng Mộng dừng trên gương mặt thê thảm của Hoàng Hách một lúc, lạnh nhạt nói: “Loại đàn ông không tiền không quyền này, sao em có thể để ý chứ? Trong lòng em, người có quyền có thế như Đông thiếu gia mới là người em yêu nhất. Em chỉ lo nếu anh ta đồn việc của bọn mình ra, em thì không bận tâm, nhưng Đông thiếu gia chẳng phải sẽ mất hết danh dự sao?”.
Sắc mặt Lưu Đông cũng sầm lại: “Em nói đúng, giờ đúng lúc quan trọng bố anh thăng lên làm cục trưởng, nếu việc này bị làm lớn, thì bố anh chắc chắn sẽ gặp một vài rắc rối”.
Ngừng một lát, hắn cúi đầu nhìn Hoàng Hách không thể cử động trên đến, mắt lóe lên vè độc ác: “Yên tâm đi, anh sẽ không để cho thằng khốn này quậy tung lên!”.
Trong lúc nói, Lưu Đông cầm cái túi xách ở đầu giường, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Chương 2: Kế thừa và phát huy
Nửa tiếng sau, mấy cảnh sát vào phòng, cảnh sát đi đầu hơn 40 tuổi, cơ thể phát tướng, vừa vào cửa đã đi nhanh về phía Lưu Đông.
"Đông thiếu gia, có gì dặn dò?", cảnh sát dẫn đầu khom lưng cúi đầu nói với Lưu Đông, trong lúc nói, ánh mắt người này như vô tình liếc Hoàng Hách bị trói gô quẳng trên đất.
"Lý Cường, đến nhanh ghê đó", Lưu Đông cười ha ha vỗ vai người này, nói với vẻ ông cụ non: "Xử lý một người giúp Đông thiếu gia".
"Đông thiếu gia cứ nói, dù lên núi đao xuống biển lửa Lý Cường tôi cũng không từ chối!", Lý Cường vỗ ngực hứa hẹn.
Lưu Đông hài lòng nhìn Lý Cường, sau đó chỉ Hoàng Hách, lạnh giọng nói: "Người này đến đây ăn trộm bị tôi bắt tại trận, anh dẫn hắn đi, cụ thể làm thế nào không cần tôi dạy anh chứ?".
"Vâng, Đông thiếu gia yên tâm, chuyện nhỏ!", Lý Cường hiểu ý mỉm cười: "Các anh em sẽ chào hỏi cẩn thận".
"Ừm, đồn phó của các anh sắp về hưu rồi nhỉ, về nhà tôi sẽ nhắc về anh với bố tôi", Lưu Đông nhìn Lý Cường, hờ hững nói.
"Đông thiếu gia yên tâm đi", Lý Cường hưng phấn nói: "Các anh em, dẫn cậu ta đi!".
Đêm đã khuya, trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, Hoàng Hách khuỵu gối ở góc tường, hai tay anh bị còng ngược lên một ống tuýp trên tường, ngồi không được, đứng cũng không xong, tư thế này đã giữ đúng hai tiếng. Lúc này đây, sắc mặt Hoàng Hách tái nhợt, hai chân run rẩy liên tục, hiển nhiên đã đến giới hạn, quần áo của anh đã ướt đẫm mồ hôi, cả người cứ như vừa lôi từ trong nước ra.
"Ranh con, cậu ngoan ngoãn chút nói rõ quá trình gây án của cậu, cũng đỡ phải tiếp tục chịu khổ", Lý Cường ngông nghênh ngồi vào chiếc ghế văn phòng, khuyên giải với vẻ mặt lạnh lùng.
"Phỉ nhổ, chó săn của Lưu Đông, loại đồi bại trong cảnh sát", trên gương mặt tái nhợt của Hoàng Hách ngập vẻ kiên quyết: "Có giỏi thì giết tao đi!".
"Được, cứng miệng lắm", Lý Cường cười khẩy liên tục: "Để tôi xem thử cậu chịu được bao lâu!".
Nói rồi, Lý Cường bưng cốc trà nóng hôi hổi lên, nhấp một ngụm cực kỳ hưởng thụ, sau đó hai mắt khép hờ, bắt đầu ngủ.
Thời gian trôi qua từng chút một, Lý Cường dường như đã quên mất sự tồn tại của Hoàng Hách, từng tiếng ngáy khò khò triền miên không dứt, vừa nhìn đã biết là ngủ rất thoải mái.
Hoàng Hách vẫn luôn giữ tư thế này, vì quá mệt rồi, cơ thể anh dần mất cảm giác, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ. Chỗ khóe môi, có một dòng máu, đó là do Hoàng Hách cắn rách lưỡi hết lần này đến lần khác để giữ sự tỉnh táo. Những vết máu này tụ lại thành một đường máu ở bên mép Hoàng Hách, sau đó thấm ướt ngực anh.
Trước ngực Hoàng Hách treo một miếng ngọc bội hình elíp loang lổ, đây là Hoàng Hách mua được từ chợ đồ cổ, theo lời chủ cửa hàng nói thì ngọc bội này được đào lên từ mộ của một nhân vật lớn nào đó, đương nhiên, lời chủ cửa hàng nói không thể tin, nhưng Hoàng Hách lại có cảm giác thân thiết có khó hiểu với ngọc bội này, cho nên những ngày qua vẫn luôn mang bên mình.
Lúc này, trên miếng ngọc bội cũng thấm máu tươi của Hoàng Hách, đột nhiên, đôi mắt Hoàng Hách đang cúi gằm đầu tập trung, dường như nhìn thấy việc gì rất khó tin. Chỉ thấy máu anh không ngừng thấm vào ngọc bội. Cùng với sự xâm nhập của máu, trên ngọc bội thế mà lại dần xuất hiện một hình vẽ - một đôi mắt.
Một lúc sau, ngọc bội dường như đã no, không hút máu Hoàng Hách nữa, mà đôi mắt trên ngọc bội đột nhiên như có sức sống, thế mà lại chớp mắt với Hoàng Hách.
Hoàng Hách giật mình, còn chưa kịp phản ứng, ngọc bội đã chui vào trong ngực anh, chỉ còn lại sợi dây đỏ vốn móc vào ngọc bội trơ trọi ở trước ngực Hoàng Hách.
"Mẹ kiếp, gặp ma rồi!", nỗi sợ hãi bùng lên trong lòng Hoàng Hách, nhưng ngay sau đó, Hoàng Hách chỉ cảm thấy trong đầu mình đột nhiên có thêm vô số tin tức.
"Y Tiên Chân Giải, đây là cái gì? Vô Thượng Tiên Đồng là cái gì...".
"Đầu rối quá, đau đầu quá!".
Lượng tin tức khổng lồ khiến Hoàng Hách chợt ngất đi.
Chương 3: Cô chủ nhà không mặc quần áo
“Người đâu!”, trong phòng thẩm vấn, Lý Cường hoảng hốt gọi to, ngay lập tức, vài viên cảnh sát khác đều lao vào bên trong.
“Nguy rồi, lần này nguy thật rồi”, Lý Cường chỉ vào Hoàng Hách, vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Người này sắp không xong rồi!”.
“Không phải chứ!”, mấy viên cảnh sát cũng sốt ruột, xảy ra án mạng trong phòng thẩm vấn không phải là chuyện nhỏ đâu, một người làm không tốt, tất cả bọn họ đều chịu liên lụy. Bọn họ ai ai cũng đều nhìn về phía Hoàng Hách, chỉ thấy Hoàng Hách lúc này mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, hô hấp ngắt quãng, cứ như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào vậy.
“Mẹ kiếp, xui xẻo thật!”, Lý Cường dặn dò nói: “Không được để cậu ta chết ở đây, mấy người các cậu đặt cậu ta xuống trước đã, Tiểu Ngô, đi điều tra thân phận của người này, nếu được thì bảo bọn họ đến đón trước khi trời sáng!”.
Mấy người vội vàng đặt Hoàng Hách xuống, người thì ấn huyệt nhân trung, người thì cho uống nước, cuối cùng cũng khiến tình trạng của Hoàng Hách được ổn định hơn, nhưng xem ra nếu không được chữa trị kịp thời, Hoàng Hách vẫn sẽ rất nguy hiểm.
Lúc này, viên cảnh sát họ Ngô cũng vội vàng trở lại: “Đội trưởng, điều tra được rồi, người này sống ở trại trẻ mồ côi từ nhỏ, ở đây không có người thân nào cả. Ngoài mấy đồng nghiệp ở chỗ làm của cậu ta ra, tôi chỉ tìm thấy phương thức liên lạc của chủ nhà của cậu ta thôi”.
“Lập tức liên lạc với chủ nhà của cậu ta, bảo họ đến nhận người!”, Lý Cường nghĩ một lúc bèn lên tiếng.
“Nhưng Đông thiếu gia đã nói rồi...”, viên cảnh sát họ Ngô đang định lên tiếng, liền bị Lý Cường ngắt lời: “Làm cho người ta đến mức này cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của Đông thiếu gia rồi. Nếu người này bị làm sao ở đây, mấy người chúng ta đều sẽ bị ra tòa hết!”.
“Mau liên lạc với chủ nhà đi, bảo họ đến đón trước khi trời sáng! Còn nữa, không được làm bất cứ thủ tục nào, nhớ cho kỹ, người này chưa từng đến đây!”, Lý Cường nói với giọng nghiêm nghị.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe màu hồng đến trước cửa đồn cảnh sát.
...
Hoàng Hách từ từ tỉnh lại, thứ đập vào mắt anh là bức tường quen thuộc.
“Ơ, đây chẳng phải là phòng của mình sao?”, Hoàng Hách vừa ngồi dậy khỏi giường vừa thắc mắc: “Chẳng phải mình ở đồn cảnh sát sao, chẳng lẽ lại đang mơ?”.
“Không đúng!”, Hoàng Hách đột nhiên nhớ đến điều gì đó, sờ lên ngực mình nói: “Không phải mơ!”.
Thấy trước ngực mình chỉ còn trơ trọi một sợi dây màu đỏ, miếng ngọc bội hình elíp đó không còn nữa! Nhắm mắt lại, những luồng thông tin cứ dần dần xuất hiện trong tâm trí anh.
“Y Tiên Chân Giải... Vô Thượng Tiên Đồng...”.
“Không phải mơ, cơ thể mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Hách gãi đầu: “Mình về đây kiểu gì nhỉ, bị treo lâu như vậy, vì sao giờ cơ thể mình hình như không bị gì hết, thậm chí còn không cảm thấy có chút mệt mỏi nào”.
“Với lại, vết thương trên người mình không còn nữa”, Hoàng Hách sờ lên đầu, thấy vết thương trên đầu bị Lưu Đông lấy bình hoa đập vào đã không còn, cảm giác đau đớn khắp người sau khi bị đánh cũng biến mất luôn.
Nghĩ lại sự kỳ lạ của miếng ngọc bội ở trong đồn cảnh sát hôm qua, trong lòng Hoàng Hách sực nhận ra: “Lẽ nào tất cả những sự thay đổi này đều là vì miếng ngọc bội đó? Xem ra, mình đúng là nhặt được bảo bối rồi!”.
Nhắm mắt lại lần nữa, Hoàng Hách tĩnh tâm lại cảm nhận những luồng thông tin hiện ra trong đầu. Điều khiến anh bất ngờ đó là những thông tin này cứ như vốn là của Hoàng Hách anh vậy, chỉ cần một ý nghĩ lướt qua, vô số thông tin đã in sâu vào tâm trí Hoàng Hách, khiến anh không bao giờ quên được.
“Y Tiên Truyền Thừa, miếng ngọc bội này thì ra lại là di sản để lại của một nhân vật vô song gọi là ‘Thần y’. Còn có cả Vô Thượng Tiên Đồng nữa, càng lợi hại hơn...”, một lúc sau, Hoàng Hách cuối cũng mở mắt ra, trong đôi mắt lóe lên tia sáng.
“Anh tỉnh rồi à?”, đúng lúc này, những tiếng giày cao gót dồn dập vang lên, sau đó là một hình bóng xinh đẹp đi vào.
“Người đẹp Tô, cô đến đây làm gì vậy, còn chưa đến ngày nộp tiền thuê nhà mà...”, Hoàng Hách đang nói đột nhiên sững người lại.
Cô gái xinh đẹp đây lại đang không mặc gì đứng trước mặt Hoàng Hách, ngực tấn công mông phòng thủ, cơ thể tuyệt đẹp, trắng nõn.
“Người đẹp Tô, cô có thể mặc quần áo vào không, chứ cô như vậy tôi không chịu nổi”, Hoàng Hách vừa nói, hai hàng máu mũi đã chảy ra.
Chương 4: Phải ở cùng với cô chủ nhà
“Anh mới không mặc quần áo ấy, cả nhà anh đều không mặc quần áo!”, cơn tức giận của Tô Lệ lập tức nổi lên: “Anh nói xem, rốt cuộc đã gây ra chuyện gì để nửa đêm nửa hôm tôi phải đến đồn cảnh sát đón anh về hả!”.
Mặt Hoàng Hách biến sắc, ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ dữ tợn: “Lần này cảm ơn cô nhé”.
Chuyện kỳ lạ xảy ra, Hoàng Hách chuyển sự chú ý đi hướng khác, Tô Lệ trong mắt anh lại đang mặc quần áo như bình thường.
Thấy biểu cảm của Hoàng Hách có hơi hung dữ, nụ cười của Tô Lệ trở nên kỳ lạ. Trong ấn tượng của cô, Hoàng Hách là một người đàn ông cởi mở năng động, vô cùng tốt bụng.
“Bọn họ ngược đãi anh à?”, Tô Lệ hạ giọng hỏi: “Lúc nhìn thấy anh tối qua, anh trông thê thảm lắm...”.
“Món nợ này, sớm muộn mình sẽ đòi lại hết!” Hoàng Hách lạnh lùng tự nói với bản thân.
“Này, Hoàng Hách, bộ dạng bây giờ của anh trông đáng sợ quá đấy”, Tô Lệ nhìn ánh mắt của Hoàng Hách cảm thấy vô cùng lo lắng, điều gì đã khiến cho người đàn ông cởi mở năng động lại có sự thay đổi lớn như vậy?
“Hờ hờ, không nhắc đến nữa”, sự u ám trên khuôn mặt Hoàng Hách đột nhiên tan biến, đổi lại là một biểu cảm kỳ dị: “Tôi bảo này người đẹp Tô, cô có thể để tôi mặc quần áo đã được không, lẽ nào cô muốn nhìn tôi thay quần áo à?”.
Nhắc đến quần áo, Tô Lệ mới phát hiện ra phần trên của Hoàng Hách đang không mặc gì, cô lập tức đỏ mặt, nhưng miệng lại tỏ vẻ không chịu thua kém: “Xí, cơ bắp thì không có, ai thèm nhìn anh. Với lại tối qua lúc tôi cởi quần áo của anh có chỗ nào mà không nhìn thấy đâu”, vừa nói Tô Lệ đã chạy nhanh khỏi phòng Hoàng Hách như một con mèo bị dọa sợ vậy.
Nghe thấy lời của Tô Lệ, Hoàng Hách vội vàng lật chăn ra, bất giác thở phào một hơi: “May mà chưa cởi quần”.
Mặc quần áo xong, Hoàng Hách đi ra khỏi phòng, thấy Tô Lệ đang ngồi trên sofa phòng khách xem tivi. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu mỡ gà, kèm khuôn mặt ngây thơ dễ thương, toát lên vẻ thanh tao khác thường. Phải công nhận Tô Lệ là một cô gái đẹp hiếm có, Hoàng Hách không kìm được nhìn thêm một lúc.
Nhưng điều kỳ lạ lại xảy ra, khi Hoàng Hách tập trung tinh thần, quần áo trên người Tô Lệ dần dần trở nên trong suốt, cơ thể trắng nõn lại một lần nữa xuất hiện trước mắt anh.
“Chuyện này... Chuyện này là sao thế nhỉ...”, Hoàng Hách đơ người luôn, sau đó trong đầu anh đột nhiên như nhận ra điều gì đó.
Đây chính là tác dụng của Vô Thượng Tiên Đồng!
“Đồ sở khanh, nhìn gì mà ghê thế!”, Tô Lệ bị Hoàng Hách nhìn cho cảm thấy gượng gạo, vội nói tiếp: “Anh đàng hoàng chút đi, đừng có nhìn linh tinh!”.
Hoàng Hách giật mình, vội vàng phân tán sự chú ý, cuối cùng cũng khiến cho quần áo của Tô Lệ được xuất hiện trở lại.
“Hoàng Hách, thực ra kể cả không có chuyện hôm qua, thì hôm nay tôi cũng phải đến tìm anh”, giọng nói của Tô Lệ có hơi bất lực, lại có hơi áy náy: “Anh có thể chuyển đi không”.
“Chuyển đi á?”, Hoàng Hách tròn mắt hỏi: “Vì sao vậy? Trước đây chẳng phải đã ký hợp đồng một năm rồi sao? Tôi còn chưa ở được nửa năm sao lại bắt tôi chuyển đi?”.
“Vì... vì tôi đến đây ở”, Tô Lệ nói với giọng hơi áy náy: “Nhà tôi xảy ra chút chuyện, phải bán căn biệt thự ở trong trung tâm thành phố, nên không còn chỗ ở nữa”.
Ngập ngừng một lúc, Tô Lệ nhìn Hoàng Hách với vẻ mặt tội nghiệp: “Hoàng Hách, tôi xin lỗi nhé, tôi cũng không có cách nào, cùng lắm là tôi trả lại hết số tiền thuê nhà của anh từ trước đến giờ được không? Với lại, chẳng phải anh có cô bạn gái tên là Trương Mộng Mộng sao, anh đến chỗ cô ấy ở cũng được mà”.
Nghe thấy Tô Lệ nhắc đến Trương Mộng Mộng, ánh mắt của Hoàng Hách đột nhiên thoáng trở nên sắc lạnh, giọng nói cũng có chút lạnh lùng: “Tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Trương Mộng Mộng cả!”.
“Hả? Chia tay rồi à?”, Tô Lệ chớp đôi mắt đen láy, áy náy nói: “Xin lỗi nhé, tôi không biết”.
“Không sao”, Hoàng Hách lắc đầu, giọng nói trở nên ỉu xìu: “Nếu cô cần chuyển đến ở thì giờ tôi sẽ dọn đi ngay, còn tiền thuê nhà trước đây thì thôi”.
Vừa nói, Hoàng Hách quay người đi về phía phòng anh.
“Hoàng Hách...”, Tô Lệ gọi nhẹ một tiếng, như thể có chút lo lắng.
Hoàng Hách quay đầu lại, nhìn khuôn mặt do dự của Tô Lệ.
“Hay là... anh cũng đừng chuyển đi nữa”, Tô Lệ đỏ mặt, lí nhí nói: “Căn nhà này có hai phòng, một mình tôi ở cũng không hết...”.
“Với lại, tôi cũng gặp chút rắc rối, trong nhà có đàn ông vẫn sẽ an toàn hơn...”, Tô Lệ càng nói, khuôn mặt cô càng trở nên đỏ hơn, trông rất đáng yêu.
“Ý của cô là gì?”, Hoàng Hách nhất thời chưa phản ứng kịp. Người phụ nữ này thay đổi nhanh thật, vừa rồi còn bảo anh phải chuyển đi, thế mà giờ lại đổi ý.
“Ở cùng với tôi đi, Hoàng Hách!”, Tô Lệ lấy hết can đảm nói.
Chương 5: Khiến người ta dễ phạm tội
“Người đẹp Tô, cô không bị ấm đầu đấy chứ?”, Hoàng Hách quay người đi đến trước mặt Tô Lệ, không kìm được đưa tay lên sờ trán Tô Lệ, một lúc sau mới nói: “Có nóng đâu nhỉ!”.
“Anh mới bị ấm đầu ấy!”, Tô Lệ lần đầu tiên bị một người đàn ông không phải là người thân làm hành động thân mật với cô như vậy, đột nhiên đỏ mặt, bực bội nói: “Anh không muốn ở thì thôi!”.
“Ở chứ, được ở cùng với người đẹp một chuyện tốt như vậy tìm ở đâu ra?”, Hoàng Hách nở nụ cười gian xảo: “Chỉ cần cô cảm thấy yên tâm...”
“Hừ, có gì mà không yên tâm!”, Tô Lệ giơ nắm đấm lên, cố tỏ vẻ bá đạo nói: “Tôi đây lên đai đen của Karate rồi đấy, nếu anh dám có ý đồ gì đen tối, hừ hừ...”.
Vừa nói, Tô Lệ như thể cảnh cáo Hoàng Hách vậy, ‘hây’ một tiếng rồi làm động tác đá chân của võ Karate.
Nhưng cô lại bỏ qua một điểm, hôm nay cô đang đi giày cao gót. Gót cao như vậy, chân còn lại đột nhiên bị mất đi trọng tâm, cô ‘á’ lên một tiếng rồi cả người ngã về phía sau.
Hoàng Hách thấy vậy, vội vàng giơ tay ra, tóm ngay được một chân đang giơ lên của Tô Lệ, dùng sức kéo lại. Một tay khác nhanh chóng ôm lấy eo của Tô Lệ, cũng không màng đến tay anh đang đặt ở đâu nữa, dùng sức kéo mạnh.
“Á, Hoàng Hách, anh là đồ sở khanh, anh sờ vào đâu đấy hả!”, Tô Lệ hét lên.
Hoàng Hách sững người, cười gượng một tiếng, trong bụng lại thầm suýt xoa: “Ừm, vừa mềm vừa nẩy, cảm giác được đấy...”.
“Này, đồ sở khanh, còn sờ nữa!”, người Tô Lệ có hơi mềm ra, giọng nói có hơi hổn hển.
“Ơ... tôi xin lỗi!”, lúc này Hoàng Hách mới nhận ra sự vô ý của bản thân, vội vàng buông tay.
“Úi da...”, anh vừa buông tay, Tô Lệ lập tức mất thăng bằng, hét một tiếng rồi ngã xuống đất, tà váy có hơi bị lật lên.
“Ôi mẹ ơi...”, mắt Hoàng Hách sáng lên, máu mũi cứ thế chảy.
Tô Lệ như sắp khóc.
Tuy không biết rốt cuộc Hoàng Hách đã nhìn thấy gì, nhưng nhìn vết máu trên mũi anh, Tô Lệ liền biết ngay chắc chắn không phải điều hay ho gì.
“Này, đồ sở khanh kia anh còn định nhìn đến lúc nào hả!”, Tô Lệ tức tối quát lên: “Còn không mau đỡ tôi dậy đi, chân tôi bị trẹo rồi...”.
“Ồ, được”, Hoàng Hách cũng định thần lại, liền đưa tay ra, kéo Tô Lệ đứng lên.
Khả năng nhìn xuyên thấu của Vô Thượng Tiên Đồng này đúng là dễ khiến người ta phạm tội thật, nếu không phải Hoàng Hách còn có vài phần lí trí, thì không biết đã làm ra mấy chuyện khiến người ta đỏ mặt rồi.
Sau khi được Hoàng Hách kéo dậy, Tô Lệ liền hất tay Hoàng Hách ra, sau đó nhảy lò cò đến chỗ sofa ngồi, cúi mặt xuống không biết đang nghĩ gì.
“Này, người đẹp Tô, sao thế?”, Hoàng Hách nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tô Lệ, hỏi với giọng có chút áy náy.
Tô Lệ vẫn cúi đầu không nhúc nhích, chỉ là bờ vai hơi run run.
Hoàng Hách do dự một lúc, nhẹ nhàng ngồi xuống, như vậy có thể nhìn được khuôn mặt đang cúi xuống của Tô Lệ. Lúc này hai mắt Tô Lệ đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy ra.
“Sao lại khóc thế?”, Hoàng Hách ngớ người, trong lòng cảm thấy hơi thương xót. Một người xinh đẹp trong sáng đáng yêu như Tô Lệ rất dễ khiến người khác có cảm giác muốn bảo vệ, thấy cô khóc, trong lòng Hoàng Hách cũng cảm thấy không được vui.
Anh rút hai tờ giấy ăn trên bàn rồi từ từ đưa đến trước mặt Tô Lệ: “Lau nước mắt đi, cô khóc như vậy không xinh đâu”.
“Ai cần anh lo!”, Tô Lệ giật lấy giấy ăn, nghẹn ngào nói: “Đồ sở khanh, đồ sở khanh, chỉ biết ức hiếp tôi thôi!”.
Vừa nói, Tô Lệ dùng sức lau sạch nước mắt, thậm chí còn không ngần ngại xì mũi luôn.
Hoàng Hách không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô gái trước mặt. Không biết vì sao, khi ở bên cạnh Tô Lệ, Hoàng Hách phát hiện ra tâm trạng anh vô cùng thanh thản, nhẹ nhõm.
Một lúc sau, Tô Lệ mới lau xong, cô trừng mắt nhìn Hoàng Hách một cái, rồi lộ ra một biểu cảm ghê gớm: “Đồ sở khanh, anh cứ đợi đấy!”.
Nói đến đây, Tô Lệ như thể nhớ ra điều gì đó, khóe miệng cong lên, nhìn Hoàng Hách bằng ánh mắt mập mờ : “Đồ sở khanh, giúp tôi một chuyện đi!”.
“Chuyện gì?”, tim Hoàng Hách ‘thịch’ một cái, trong lòng dấy lên dự cảm không lành. Nhưng vì vừa rồi anh đã thất lễ, Hoàng Hách đành phải cắn răng nói: “Nói đi, muốn tôi làm gì?”.
Tô Lệ đứng dậy khỏi sofa, khuôn mặt không còn vẻ tội nghiệp ban nãy nữa, thay vào đó là nụ cười gian xảo như tiểu ác ma vậy: “Đi cùng tôi đến trường, chuyển đồ hộ tôi về đây!”