Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit + Beta: Vịt
Trương Mạo ở trong công ty gấp xoay vòng vòng, kể từ sau khi Hàn Mạc nghỉ dài hạn, hắn đã cảm thấy thời gian mỗi ngày của mình đều ở công ty bận tới bận lui, cái gì cũng phải hắn tự mình xem qua, Hàn Mạc lúc ở đây căn bản sẽ không phát sinh loại hiện tượng này.
Nói câu khó nghe, Hàn Mạc ở đây, hắn là ông chủ vung tay. Hàn Mạc không có ở đây...... Hắn là con lừa mài trên đường — đi không ra khỏi cái vòng này.
Ba điểm trên một đường thẳng? Cái rắm đấy, hai điểm song song mới phải, mỗi ngày công ty trong nhà, trong nhà công ty, hắn ngay cả đi toilet đại tiện cũng phải suy nghĩ có phải ngồi xổm thêm lúc nữa lập tức sẽ bỏ mất hợp đồng gì đó điện thoại gì đó hay không.
Lúc Trương Mạo kêu khổ thấu trời, Hàn Mạc giống như tiên nhân hạ phàm phổ độ chúng sinh gọi điện thoại cho hắn.
"Hàn Mạc, Hàn thiếu gia, ngài có thể có tin tức rồi." Trương Mạo nhận điện thoại thiếu điều thất thanh khóc rống, Hàn Mạc đã non nửa năm không gọi điện thoại với hắn rồi, hắn ngược lại biết Hàn Mạc sinh con trai mập mạp, nhưng thời gian ở cữ có phải quá dài chút hay không.
Hàn Mạc ngồi ở trên ghế sa lon một tay cầm gương nhỏ cùng tiểu bảo bối làm trò "Con nhìn không thấy ta, con nhìn thấy ta", dẫn tới nhóc con cười khanh khách không ngừng.
Điện thoại vừa kết nối không đợi cậu hỏi thăm một câu, liền nghe thấy thanh âm kích động của Trương Mạo.
"Yo, Trương tổng một năm không gặp anh đây là quá nhớ em? Đừng mà, em đều là người làm cha, không chịu nổi anh gọi nhiệt tình như vậy." Cậu còn có tâm tình trêu chọc, ít nhất nói rõ rằng tâm tình hiện tại của cậu rất tốt.
Trương Mạo chịu đựng kích động lật mắt trắng, thẹn quá hóa giận hừ hừ hai tiếng.
"Hàn Mạc, mày lúc nào thì về làm! Anh cho mày biết mày nếu không về nữa anh liền không phát tiền lương cho mày!" Hắn bị Hàn Mạc ép ký đơn xin nghỉ không công bằng như vậy đã rất buồn bực, ban đầu tốt xấu còn điều khiển từ xa quản lý công ty hỗ trợ thiết kế cho hắn một chút, hiện tại hay rồi, cư nhiên buông tay mặc kệ!
Hàn Mạc cầm điện thoại ra xa chút, thanh âm quá lớn rung lỗ tai đau.
Tiểu bảo bối nghe thấy thanh âm, nghiêng đầu nhìn điện thoại trong tay Hàn Mạc, a a a mở miệng kêu, lực chú ý lúc nãy bị gương nhỏ thu hấp cũng toàn bộ chuyển dời, hai mắt to không giải thích được nhìn Hàn Mạc, hoặc là nói nhìn tay Hàn Mạc.
Khơi lông mày, khóe miệng mang theo ý cười cầm điện thoại tới trước mặt tiểu bảo bối quơ quơ, tiểu bảo bối lập tức duỗi hai tay nhỏ đi cướp, nè ~? Không cướp được, lại cướp, vẫn là không cướp được.
Trương Mạo bên kia điện thoại oang oang oang oang nói không ngừng, đáng tiếc không nhận được một câu đáp lại của Hàn Mạc, ngược lại nghe thấy tiếng tiểu bảo bối khà khà khà a a a.
Hắn chớp mắt nhìn xuống cuộc trò chuyện, trong nháy mắt hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Hàn Mạc đáng chết cư nhiên dùng di động trêu chọc con chơi, đây cũng quá không coi mình là khay đồ ăn (*)!
((*) ý là không coi ai ra gì)
"Hàn Mạc! Bảo con trai mày đừng gặp điện thoại!" Hắn cũng đều có thể nghe thấy tiếng nước miếng chẹp chẹp, còn có tiếng kẹt kẹt gặm cắn.
Hàn Mạc cười cầm điện thoại từ trong tay của tiểu bảo bối về, xoa xoa nước miếng chảy ra cho nhóc con, lại xoa xoa điện thoại.
Tiểu bảo bối không hài lòng ư ư hai tiếng, dựa vào chống đỡ của Hàn Mạc ngồi ở đó duỗi chân tỏ vẻ nhóc không vui vẻ.
"A! A!"
"Ngoan a, ba ba nói xong với chú liền bồi con chơi." Hôn hôn mặt thịt núc ních trắng hồng của tiểu bảo bối, Hàn Mạc vỗ sống lưng nhóc trấn an nhóc con nổi cáu.
"Trương Mạo anh vừa mới nói cái gì?" Cầm tai nghe đeo lên, cậu phải bảo vệ con trai trong ngực khóc om sòm duỗi chân, một tay sợ tiểu bảo bối thăng bằng không tốt.
Trương Mạo nhìn trần nhà lật mắt trắng, hắn cũng lười lại nói một đống lời thừa với Hàn Mạc, trực tiếp hỏi trọng điểm, "Mày rốt cuộc định hôm nào về làm!" Hắn không hỏi lúc nào là bởi vì hắn biết, Hàn Mạc nhất định là có thể kéo thêm ngày.
"Một tháng sau." Cậu định ngày mai sẽ về nhà, sau đó lại bồi thêm tiểu bảo bối quen thuộc hoàn cảnh rồi về công ty đi làm, cậu cũng sắp ngốc không được rồi. Sau khi Tống Tân Kế rời đi một mình cậu ở nhà chăm sóc tiểu bảo bối, mặc dù thuận buồm xuôi gió nhưng không có ý nghĩa gì khác, mỗi ngày bồi con trai đã lớn 5 tháng rèn luyện thân thể lại chơi đùa, mặc dù rất vui, nhưng không phong phú.
Cậu vẫn phải trở về đi làm, cậu thích vây quanh mấy bản thiết kế kia bận rộn.
"Một tháng? Còn phải một tháng? Hàn Mạc anh van mày, mày thương tình về sớm chút không? Anh sắp bị mấy đồ ngu kia tức chết rồi!" Trương Mạo giơ tay lên lau mặt, giơ tay lên với Tống Tân Nghiệp vào cửa ra hiệu bảo hắn yên lặng.
Tống Tân Nghiệp không hiểu ra sao ngồi trên ghế salon, trong tay là bản thiết kế mới vừa hoàn thành, cần Trương Mạo xét duyệt.
Hàn Mạc một chút cũng không cảm thấy Trương Mạo sẽ bị tức chết, thằng cha này ở trường nhưng là nhân tài thiết kế số 1 số 2, sau khi tốt nghiệp từ trong nhà mượn tài chính khởi động tự mình mở công ty, từng chút đem phòng làm việc thiết kế nhỏ làm thành công ty lớn hiện tại, nói hắn không có đầu óc? Lừa quỷ đi!
"Em muốn bồi con trai." Cậu ngáp, đưa tay cầm cốc nước uống một ngụm.
"Em ngày mai mang nó về nhà, chờ nó quen thuộc cha em và dì sau đó em liền về làm, anh đừng sốt ruột." Con thay đổi hoàn cảnh mới còn phải có một đoạn thời gian thích ứng, đừng thấy nhóc hiện tại cái gì cũng không nhớ, nhưng cảm giác đối với hoàn cảnh vẫn là rất nhạy cảm.
Ngày đó tới sân bay tiễn Tống Tân Kế rời đi, sau khi trở về tiểu bảo bối liền om sòm la khóc không ngủ, cậu luôn cảm thấy là bị nhiều người như vậy dọa sợ. Bất quá vẫn tốt, chỉ là một đêm như vậy.
Hàn Mạc cảm thấy con trai nhà cậu đặc biệt dễ trông, cho ăn thì ăn, mệt thì nằm ngủ, cũng sẽ không giống trẻ con khác động tý là khóc nhè, chỉ là lúc đó bụng đi ị sẽ khóc hai tiếng, nhanh chóng đút sữa hoặc là tay tã tức khắc ổn, mỗi ngày còn cười ha ha đặc biệt chọc người thương.
Trương Mạo cũng không các nào cùng con nít cướp người, chỉ có thể thở dài đáp ứng bảo cậu chú ý thân thể sau đó cúp điện thoại.
"Điện thoại của Hàn Mạc? Lúc nào thì quay lại." Tống Tân Nghiệp thấy hắn cúp điện thoại sau đó lập tức đứng dậy, đặt bản thiết kế trong tay lên bàn cho hắn nhìn, sau đó liên thanh truy hỏi.
Hàn Mạc rời đi một năm, chỉ gọi điện thoại với hắn, hắn đều không biết tiểu tử kia rốt cục đi làm cái gì!
"Ừ, tháng sau trở lại." Trương Mạo lại thở dài, hắn cảm giác mình gần đây đang già yếu cực nhanh, khóe mắt cũng bắt đầu mọc nếp nhăn rồi.
"Cậu ta làm gì? Em gọi điện thoại cho cậu ta cũng không nói, bảo mật công tác làm quá tốt." Bĩu môi, Tống Tân Nghiệp ngồi ở trên ghế ngáp, một tay chống cằm, "Trương tổng, anh nói anh tôi có phải bị bệnh hay không? Bác sĩ sản khoa tốt đẹp không làm lại muốn từ chức ra nước ngoài tiến tu, tôi thấy anh ấy chính là không có việc gì rảnh rỗi."
"Anh cậu vẫn đều như vậy, bản thân muốn cái gì là làm cái đó, người khác nói cũng vô dụng." Nhún nhún vai, hắn lật lật bản thiết kế, cảm thấy không có chỗ nào không đúng lại đưa cho Tống Tân Nghiệp, "Nghe nói cậu ấy với Dương Vũ chia tay? Bọn tôi hồi ấy đi học cậu ta đã thầm mến Dương Vũ, không nghĩ tới cư nhiên chia tay rồi."
Tống Tân Nghiệp buông tay, biểu lộ hắn không rõ chuyện này. Bất quá vẫn là phát biểu một chút ý kiến của hắn, hoặc là nói hắn tự mình nói xằng.
"Anh ấy rất đơn độc, nếu anh ấy cảm thấy anh tốt khẳng định sẽ đối với anh rất tốt, nếu chướng mắt anh," Hắn nhún nhún vai, "Trốn anh cũng không kịp."
Đối với lời này của hắn ngược lại rất tán đồng, Trương Mạo và Tống Tân Kế là bạn học đại học, mặc dù chuyên ngành hai người học khác nhau nhưng lại ngoài ý muốn được phân tới một ký túc xá, một học thiết kế, một học y, trời mới biết tại sao có thể ở cùng 4 năm.
"Có thể người được anh trai cậu coi trọng quá ít, bất quá tôi ngược lại cảm thấy cậu ta đối với Hàn Mạc không tệ." Lời này nói xong Trương Mạo liền ý thức được mình hình như nói sai, vội vàng ho khan một tiếng chuyển hướng đề tài.
"Bản thiết kế này không có vấn đề gì, cậu xem một chút liền bắt đầu làm xử lý đi."
Tống Tân Nghiệp chỉ là nhìn hơi nhị hơi ngu, kỳ thực tâm của hắn rất tinh tế. Vừa nghe thấy Trương Mạo nói lời này đã cảm thấy có cái gì không đúng, cầm bản kế hoạch ở trên tay quơ quơ, khẽ híp mắt, "Anh vừa nói anh trai tôi đối với Hàn Mạc không tệ? Hai người bọn họ lúc nào thì ở cùng nhau? Tôi nhớ Hàn Mạc không phải quá thích loại tính cách thánh phụ như anh trai tôi," Cảm giác mình nói không đúng lắm, lại thêm một câu, "Thánh phụ lãnh tâm lãnh tình."
Trương Mạo nghiêng nghiêng đầu, lại lắc lắc đầu.
"Tôi vừa nói sao? Cậu nghe nhầm rồi."
"Anh nếu lập tức thừa nhận tôi cũng sẽ không hoài nghi, hiện tại không thể không hoài nghi." Tống Tân Nghiệp hừ cười nhìn hắn, biểu tình chính là không tín nhiệm nói bậy của hắn, còn nghe nhầm? Tai hắn rất tốt đấy!
Trương Mạo nhún nhún vai, biểu lộ vịt chết mạnh miệng chính là không nói. Tống Tân Nghiệp không có cách gì với hắn, híp mắt nhìn chằm chằm hắn lúc lâu, cuối cùng đứng lên cầm bản kế hoạch rời đi.
Không nói thì thôi, dù sao hắn sớm muộn cũng sẽ biết.
Trương Mạo thấy hắn rời đi thở phào nhẹ nhõm, cái này nếu Tống Tân Nghiệp truy hỏi tới cùng mình khả năng còn nó không rõ, tới lúc đó nếu như lỡ miệng nói chuyện Hàn Mạc mang thai sinh con...... Chậc chậc, Hàn Mạc có thể giết chết hắn.
Sáng hôm sau, Hàn Mạc thu dọn đồ đạc mang theo tiểu bảo bối cùng nhau về nhà.
Cậu tối qua lúc gần ngủ đã gọi điện thoại với cha cậu, nói với ông cụ có thể sẽ có một kinh hỉ lớn, bảo ông trước chuẩn bị tâm lý thật tốt.
"Bảo bối, ba ba dẫn con về nhà gặp ông nội, tới lúc đó cười cười nhiều với ông nội, ông khẳng định thích con." Ôm tiểu bảo bối hôn hôn, Hàn Mạc cười ha ha lắc lắc nhóc.
Tiểu bảo bối chớp chớp mắt to, nhét đầu ngón tay út vào trong miệng, Hàn Mạc niết niết mặt nhóc lại chọt chọt, xúc cảm mềm nhuyễn trơn mượt đặc biệt tốt.
"Bảo bối ngoan, sao con mềm vậy chứ, ba ba cũng không dám dùng sức ôm con." Lên xe taxi, cậu ôm nhóc con ngồi ở ghế sau, biểu tình thỏa mãn kia làm cho tài xế lái xe đều liên tục xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cậu.
"Tiên sinh, con trai cậu thật ngoan." Lát một đoạn đường, sau sau khi nghe thấy tiếng cười khanh khách của tiểu bảo bối ghế sau, tài xế lái xe nhịn không được lúc đèn đỏ quay đầu nhìn Hàn Mạc, khen một câu.
Hàn Mạc cười gật gật đầu, ôm tiểu bảo bối lên cho tài xế nhìn, tiểu bảo bối đặc biệt cho mặt mũi, hướng về phía tài xế tiên sinh liền toét miệng lộ ra hai cái răng nhỏ trắng noãn bật cười khanh khách.
"Ui cha, thật quá đáng yêu, con tôi lúc bé chỉ biết khóc, tiếng kêu từ xa đã nghe thấy." Đèn xanh, tài xế quay đầu lại tiếp tục lái xe.
"Ừ, nó đặc biệt dễ trông, không khóc không nháo." Ôm tiểu bảo bối hôn xuống mũi nhỏ, nhóc con mở miệng a a muốn cắn chóp mũi cậu, Hàn Mạc cọ cọ đầu mũi nhỏ của nhóc cười.
Cùng tài xế câu được câu chăng đáp lại, rất nhanh về tới trước tiểu khu trong nhà, lúc xuống xe tiểu bảo bối đã ngủ.
Đứng ở cửa nhà Hàn Mạc hít sâu một cái, sau đó gõ cửa.
Mở cửa là cha Hàn, nhìn thấy Hàn Mạc đặc biệt vui vẻ, một năm không gặp ông cảm thấy Hàn Mạc mập, kết quả mắt hướng xuống vừa nhìn, sửng sốt......