Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy
  3. Chương 46
Trước /95 Sau

Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy

Chương 46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit + Beta: Vịt

Tống Tân Nghiệp ngồi trên giường bệnh trống đối diện Hàn Mạc, mím môi nhìn cậu.

Hắn rất muốn hỏi a, thật sự rất muốn hỏi, cho dù mạo hiểm nguy hiểm bị Hàn Mạc mắng, hắn vẫn là rất muốn hỏi.

Loại cảm giác khó chịu này thật sự không lĩnh hội không biết, lĩnh hội rồi...... Tâm ngứa.

Hàn Mạc vốn là định nhắm mắt nghỉ ngơi, dược hiệu của thuốc tê đã qua, vết đau có chút đau nhói làm cho cậu rất không thoải mái, muốn nghiêng người ngủ, nhưng hơi cử động một cái cậu liền nhếch miệng.

"Đưa điện thoại tao nghịch tý." Duỗi duỗi tay, Hàn Mạc quyết định tối nay chơi game để dời đi lực chú ý.

"Tống nhị! Nói với mày đấy." Nhìn Tống Tân Nghiệp ngu ngu, Hàn Mạc trợn mắt trắng, "Được rồi được rồi, không phải muốn hỏi quan hệ của tao và Thiệu Văn Phong sao, như mày nghĩ, nhanh đưa điện thoại cho tao.

Tống Tân Nghiệp chỉ là khổ người, tâm nhãn kỳ thực một chút cũng không ít. Cho nên có một số việc che che giấu giấu để cho bọn họ đi đoán lung tung, còn không bằng trực tiếp nói tới thoải mái, ừm, cậu thoải mái, Tống Tân Nghiệp thoải mái hay không không liên quan tới cậu, cậu hiện tại là bệnh nhân.

Tống Tân Nghiệp đưa điện thoại cho Hàn Mạc, thấy dáng vẻ cậu nghe răng nhếch miệng giơ cánh tay lên dịch dịch chân cũng rất lo lắng, "Mày đừng hoạt động lớn như như vậy, muốn cái gì tao lấy cho mày." Đi tới nâng giường bệnh lên một chút để cho cậu tựa thoải mái chút, Tống Tân Nghiệp chẹp chẹp miệng ngồi ở một bên, tiếp tục một tay đỡ cằm nhìn cậu.

Hàn Mạc lấy điện thoại ra loay hoay mấy cái gửi tin nhắn với Thiệu Văn Phong, xoay con ngươi lại gọi điện thoại cho Trương Mạo.

Trương Mạo vừa tắm rửa xong nằm trên giường định ngủ, nhìn số điện thoại hiển thị trên điện thoại, hắn có chút ngoài ý muốn, "Tên đàn ông bá đạo Thiệu Văn Phong kia cư nhiên không để cho mày nghỉ ngơi thật tốt? Anh cho rằng hắn ta phải trông mày kỹ lưỡng không để cho nhúc nhích." Khẽ cười nhận điện thoại trêu chọc, kéo kéo chăn bông tùm lấy mình.

"Anh ta về nhà trông con rồi, Tống nhị ở đây chăm sóc em, anh đưa hai đứa em trai kia của anh ta đi đâu rồi?" Hàn Mạc nghiêng đầu nhìn nhìn Tống Tân Nghiệp xoay đầu nhìn mình, chớp chớp mắt, làm khẩu hình, "Mạo Mạo."

"Còn có thể đưa đi đâu, đều ở nhà anh." Giơ tay lên dụi dụi mắt, vừa ngẩng đầu, sửng sốt, "Tử An? Không ngủ cậu chạy tới trước cửa phòng tôi đứng làm gì?"

Hàn Mạc khơi mi, Tống Tân Nghiệp cau mày.

"Không ngủ được? Sợ?" Trương Mạo chớp chớp mắt, giơ tay lên vỗ vỗ vị trí giường lớn bên cạnh Tống Tân Nghiệp từng ngủ, "Tới đây."

Kỳ thực Trương Mạo và Thiệu Tử An đều biết, câu tới đây là nói với Đại Kim Mao, nhưng mà......

Hàn Mạc và Tống Tân Nghiệp đầu kia điện thoại lại không biết, bọn họ hiểu thành, Trương Mạo đang gọi Thiệu Tử An đi qua......

"A, thân ái mày muốn đè chết tao sao!" Đại Kim Mao mãnh liệt bổ nhào đè trên người Trương Mạo, dẫn tới Trương Mạo sợ hãi kêu một tiếng, nhưng là mang theo ý cười.

Thiệu Tử An đi tới ngồi ở chỗ cuối giường, liếc nhìn điện thoại rơi trên chăn, chỉ chỉ, "Vẫn đang trò chuyện."

"À, chờ chút, cậu trước ngồi." Trương Mạo cười gật gật đầu với nó, vỗ đầu Đại Kim Mao bộp bộp hai cái, sau đó di động đặt ở bên tai, "Alo? Hàn Mạc, anh trước bận rộn, mày nghỉ ngơi thật tốt, làm giải phẫu tổn thương sinh lực ngày mai có thời gian anh đi thăm mày."

"...... Hử? Ê ê! Trương Mạo!" Hàn Mạc còn chưa như thế nào, ngược lại Tống Tân Nghiệp đã gào khóc hai tiếng.

Hàn Mạc nghiêng đầu qua, cách điện thoại mặt đối mặt với Tống Tân Nghiệp, "Mày sắp gục trên mặt tao rồi, Tống nhị, Trương Mạo cúp điện thoại rồi, phiền mày lấy cái mày bóng nhẫy của mày ra đi."

Nếu không phải lúc này cậu nói chuyện lớn tiếng đều sẽ cảm giác vết thương đau, e rằng theo tính cách của Hàn Mạc, đã sớm gào ra. Cũng không đúng, nếu cậu không suy yếu như vậy, cũng sẽ không để cho Tống Tân Nghiệp dán gần như vậy!

Tống Tân Nghiệp mím miệng thật chặt, càng nghĩ càng buồn bực, càng nghĩ càng chán, nâng người lên xoay người bò về giường bệnh đối diện, chăn đắp lên, nằm ngay đơ.

Hàn Mạc nghiêng đầu qua nhìn nhìn hắn, nghĩ thằng thằng cha này làm sao không giậm chân? Theo lý thuyết hẳn trực tiếp cầm chìa khóa xe liền xông ra ngoài mới đúng chứ.

"Tống nhị?" Hô một tiếng, Tống Tân Nghiệp không phản ứng.

"Tống Tân Nghiệp?" Đợi một lát, lại hô một tiếng, vẫn không phản ứng.

"Tân Nghiệp?" Lại kêu một tiếng, Hàn Mạc lần này thanh âm có chút lớn, đáng tiếc Tống Tân Nghiệp vẫn là dùng chăn đắp kín đầu, giả bộ xác chết.

Hàn Mạc xoay xoay con ngươi, ho nhẹ một tiếng.

"Trương Mạo, Tống nhị bịt chết chính mình ở trên giường bệnh rồi......"

"Ai bịt chết, tao không có!" Nghe thấy nội dung Hàn Mạc nói chuyện, lầm tưởng là đang gọi điện thoại với Trương Mạo, Tống Tân Nghiệp một cái vén chăn lên, ngồi dây xoay đầu quát.

Kết quả, điện thoại của Hàn Mạc yên lặng đặt ở trên tủ nhỏ bên cạnh, mà Hàn Mạc, thì sắc mặt tái nhợt mang theo cười đắc ý, còn hơi lắc đầu.

"Trọng sắc khinh bạn, nhanh cầm cái bô, tao buồn tè." Cậu buồn tiểu mãi, luôn muốn đi tiểu, từ bắt đầu Tống Tân Nghiệp vào cửa đã muốn, đáng tiếc không thể không biết xấu hổ nói, hiện tại nhịn không nổi, muốn đi tiểu.

Tống Tân Nghiệp vội vàng cầm bô giúp cậu, kết quả hồi lâu, mặt Hàn Mạc nghẹn đều vặn vẹo, chính là đi tiểu không ra.

"...... Mày sẽ không phải bị cắt thứ không nên cắt chứ?"

Hàn Mạc hít sâu một cái, giơ tay lên đẩy hắn ra, "Cút xéo, mày đi ra ngoài." Cậu không biết là làm sao, muốn đi tiểu, nhưng tiểu không ra.

Tống Tân Nghiệp ngược lại không thật sự đi ra, chỉ là đứng một bên nhìn cậu ở đó dùng sức, sắc mặt càng ngày càng trắng, ngay cả trán cũng ra mồ hôi, vẫn không tè ra.

Nhìn như vậy cũng không phải biện pháp, sợ cậu lại rách vết thương ra, Tống Tân Nghiệp chỉ có thể ấn máy gọi, chờ hộ sĩ tới đây hỏi một chút.

Hộ sĩ nhỏ đi vào nhìn nhìn, cười giải thích với Hàn Mạc, "Anh không có chuyện gì, thuốc tê còn chưa qua đâu đừng lo lắng, sáng mai xem xem, nếu có thể bài khí thì uống chút nước, sẽ không ảnh hưởng tới công năng gì của anh."

Hàn Mạc co rút khóe miệng gật gật đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói cám ơn với hộ sĩ nhỏ, thấy hộ sĩ nhỏ quay đầu rời khỏi phòng bệnh, cầm lấy điện thoại ở trên tủ nhỏ bên cạnh liền ném tới đầu Tống Tân Nghiệp, cho dù động tác có chút căng lớn vết thương đau, cậu cũng phải ném!

Con gấu đồ chơi ngu khuyết tật này cư nhiên hỏi hộ sĩ nhỏ kia, "Cô mau xem xem, bạn tôi có phải chỗ đó không dùng được hay không? Sao không thể tè chứ!"

Cậu thật muốn xỏ giày xuống đất đạp chết hắn! Mặt mất hết rồi.

"...... Khụ, mày cũng nghe thấy hộ sĩ nói sao rồi chứ, đừng có gấp, tao vừa nãy không phải lo cho mày sao, mau ngủ đi, đều mấy giờ rồi." Tiếp lấy điện thoại điện trên tủ nhỏ, hắn cười gượng nhìn Hàn Mạc trợn mắt, bĩu môi lại bò về trên giường.

Hàn Mạc hừ một tiếng, động động đầu hơi nằm thoải mái chút cũng định đi ngủ.

Cậu mặc dù cảm thấy thân thể mệt mỏi, cũng không có ý tứ đi ngủ gì. Không biết tại sao, cậu vừa nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy dáng vẻ lo lắng khẩn trương của Thiệu Văn Phong, còn có đôi bàn tay to nắm chặt tay mình, làm cho cậu cảm thấy thoải mái...... Trong lòng thật thoải mái.

Tống Tân Nghiệp ngược lại hiếm thấy mất ngủ.

Hắn đang suy tư một vấn đề rất nghiêm túc.

Trương Mạo rốt cuộc đang làm gì!

Kỳ thực Trương Mạo cái gì cũng không làm, chỉ là bồi tiểu soái ca Thiệu Tử An tâm sự, biểu đạt một chút trấn an của người trưởng thành mà thôi.

Thật sự, chỉ như vậy.

"Tử An quen giường?" Trương Mạo ngoắc tay để cho nó ngồi tới đây, suy nghĩ chút còn vén chăn lên để cho nó tiến vào chăn.

Đứa nhỏ này mặc áo T-shirt của hắn làm đồ ngủ, hai chân đều trần, mặc dù trong nhà mở khí ấm vẫn là có chút lạnh.

Thiệu Tử An nhìn nhìn Trương Mạo, lại nhìn nhìn Đại Kim Mao gục ở bên cạnh Trương Mạo, cúi đầu suy nghĩ một chút lúc này mới từ từ dịch vị trí, chui vào trong chăn cùng Trương Mạo ngồi đối diện một đầu giường một cuối giường.

"Nói đi, cậu muốn nói với tôi cái gì?" Trương Mạo che miệng ngáp, trong mắt mang theo hơi nước. Hắn là thật sự mệt mỏi, mỗi ngày lúc này cũng là tới thời gian hắn ngủ, cho nên ngáp liên tục một cái một cái không ngừng ngáp.

Thiệu Tử An nhìn chằm chằm hắn một lát, đôi mắt duy nhất rất giống với Thiệu Văn Phong mặc dù còn mang theo dáng vẻ hơi non nớt, nhưng có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này sau này tuyệt đối cũng là đại soái ca.

"...... Em không ngủ được."

Đợi một lát, mới nghe thấy nó nhỏ giọng mở miệng nói chuyện.

Trương Mạo có chút không hiểu, song sinh làm sao còn sẽ dưỡng thành một đứa thích nói chuyện tự quen thuộc, một đứa không thích nói chuyện đối với ai cũng đề phòng, cha của Thiệu Văn Phong anh ta và mẹ kết anh ta thật sự không biết nuôi con.

"Tử Anh, cậu có phải rất ít trò chuyện với người khác hay không?" Giơ tay lên ra hiệu nó tới đây dựa vào ngồi ở đầu giường, Trương Mạo thấy nó ngồi tới đây còn quan tâm đưa tay giúp nó đắp kín chăn.

"Ừ." Coi như là Trương Mạo giúp nó ba lần, ấn tượng của Thiệu Tử An đối với Trương Mạo đặc biệt tốt, rõ ràng, nó thích thân cận Trương Mạo. Cho dù đối với Thiệu Văn Phong, nó cũng chưa từng thủ động thân cận người anh cả kia.

"Vậy cậu có muốn nói với tôi là vì sao hay không?" Trong nháy mắt hóa thân thành đại ca tri tâm...... Ặc...... Ông chú Trương Mạo tri tâm kéo khóe miệng, ôn văn nhĩ nhã cười đặc biệt hấp dẫn người.

Thiệu Tử An nghiêng đầu qua nhìn hắn, sau đó miệng nhếch lên, thân thể lủi xuống, cánh tay nhấc lên, trực tiếp ôm Đại Kim Mao nhắm mắt lại......

Động tác này quá rõ ràng, chính là tới cọ giường ngủ.

Dở khóc dở cười nhìn đứa nhỏ nhắm mắt lại rõ ràng buồn ngủ, Trương Mạo thở dài lắc lắc đầu, giơ tay lên nhéo lỗ tai nó, sau đó xoay người tắt đèn trên tường đầu giường cũng đắp chăn ngủ.

Thôi vậy, chỉ là trẻ con, hắn không so đo nhiều như vậy.

Thiệu Văn Phong về nhà Hàn Mạc, còn chưa mở cửa đã có thể nghe thấy tê tâm liệt phế của tiểu bảo bối, anh vội vàng mở cửa thay giày vào phòng, chạy thẳng tới phòng ngủ của Hàn Mạc.

Tiểu bảo bối đang được dì Khương ôm vào trong ngực vỗ dỗ dành, nhưng dỗ thế nào cũng vô dụng, nhóc con kéo cổ họng liền gào khóc.

Nghe thanh âm kia, đoán chừng đã la khóc một lát rồi, thanh âm khàn, mắt cũng khóc sưng đỏ.

"Con coi như về rồi, Mạc Mạc thế nào?" Vừa nhìn thấy Thiệu Văn Phong, dì Khương thở phào nhẹ nhõm giao tiểu bảo bối cho anh ôm, sau đó truy hỏi.

"Không sao, chỉ làm tiểu phẫu, mẹ sáng mai giúp con hầm ít cháo, con mang đến cho Mạc Mạc, bác sĩ nói nếu cậu ấy bài khí là có thể ăn gì đó, con trước chuẩn bị cho em ấy." Nghiêng đầu hôn hôn khuôn mặt dính nhớp của tiểu bảo bối, Thiệu Văn Phong ôm nhóc ngồi ở trên giường, cầm khăn ướt lau mặt giúp nhóc.

"Mẹ, mẹ đi ngủ sớm chút đi, con dỗ nó là được." Nhìn tiểu bảo bối ngồi trên đùi mình, kéo kéo nắm chặt tay mình, Thiệu Văn Phong lại sáp tới hôm hôn má nhóc, dùng má dán trán nhóc.

Anh nhớ Hàn Mạc đã nói, trẻ con nếu khóc thời gian dài rất dễ phát sốt bị bệnh.

Vẫn tốt, thân thể con trai anh khỏe mạnh, trán mát ẩm, không có dấu hiệu gì nóng lên.

Dì Khương có chút bận tâm, sợ con trai vụng về chăm sóc không được tiểu bảo bối. Kết quả đợi một lát, nhóc con cư nhiên còn thật sự không khóc nháo nữa, hai tay thịt nhỏ ôm bình sữa tươi Thiệu Văn Phong lấy tới mãnh liệt hút. Tiểu bảo bối vừa rồi bà đút cũng không phản ứng chỉ biết khóc, hiện tại uống sữa lại uống ngon lành.

"Mẹ?" Thiệu Văn Phong ngẩng đầu nhìn về phía dì Khương ngẩn người sững sờ đứng đó nhìn chằm chằm tiểu bảo bối, không hiểu hô một tiếng.

Dì Khương lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn Thiệu Văn Phong, lại nhìn nhìn tiểu bảo bối, trong lòng đột nhiên có một suy đoán to gan......

Quảng cáo
Trước /95 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Copyright © 2022 - MTruyện.net