Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit + Beta: Vịt
***** Hôm nay truyện có bìa mới rồi nè, một lần nữa cảm ơn bạn @duongnhi99 nhiều lắm <3
Huhuuu bắt đầu từ hôm nay vào trại IELTS học rồi:(((( sáng làm chiều đi học mệt muốn chớt luôn:(((( hôm nay định không edit cơ mà buồn chán lại lôi ra:((((( chắc từ mai không được đều đều như này nữa:((((
Dì Khương nhìn tiểu bảo bối được Thiệu Văn Phong ôm vào trong ngực, lại giương mắt nhìn Thiệu Văn Phong đang cúi đầu lau mặt cho tiểu bảo bối, một suy nghĩ to gan ở trong đầu bà hình thành.
"Mẹ?" Thiệu Văn Phong thấy dì Khương nhất thời hồi lâu cũng không ra ngoài, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tiếng kéo về lực chú ý của bà.
Mím môi, dì Khương ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn Thiệu Văn Phong, lại nhìn tiểu bảo bối, hít sâu một cái nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Phong, tiểu bảo bối kỳ thật là con trai con đi?"
Nếu như không phải, con trai bà làm sao sẽ tận tâm tận lực chăm sóc như vậy? Nói như thế nào cũng là một miếng thịt mình sinh ra, con trai bà mặc dù sớm đã cùng cha nó đi nước ngoài, nhưng câu ba tuổi nhìn già cũng có chút đạo lý, từ nhỏ đã không thấy nó thân mật trẻ con nhà hàng xóm.
Thiệu Văn Phong sửng sốt, chớp mắt, trái tim trong nháy mắt thít chặt nhảy loạn. Bất quá anh là ai? Anh là Thiệu Văn Phong, nhiều năm như vậy nếu có thể bị câu nói đầu tiên làm cho bối rối luống cuống, e rằng công ty của anh cũng sẽ không phát triển tới quy mô hiện tại.
Sắc mặt bất biến, hơi thở bất loạn, giống như người không có chuyện gì đặt tiểu bảo bối đã không khóc vào trên giường, sau đó thay tã lót lau mông.
"Mẹ, mẹ sao lại nói vậy, Mạc Mạc nghe thấy sẽ không vui."
Dì Khương nhíu chặt mày không có thả lỏng, càng nghĩ cảm giác hoài nghi của mình có căn cứ.
Tiểu bảo bối lớn lên giống con trai bà, ngay cả lão Hàn cũng nói giống. Hơn nữa nếu như không phải con trai ruột, làm sao sẽ chăm sóc chu đáo như vậy? Hơn nữa, Hàn Mạc nói cái gì mà ở trên máy bay gặp được bạn gái, tính toán thời gian căn bản không đúng, đứa nhỏ này hiện tại hơn 9 tháng, đó là lúc nó còn chưa đi nước ngoài đã có mới đúng, Hàn Mạc nói dối là vì cái gì? Nhất định là giúp đỡ con trai bà giấu diếm thật tình.
Ngoài ra, Hàn Mạc sau khi trở về con trai bà mỗi ngày chạy tới trong nhà, không phải cọ cơm chính là cọ giường, mình có nhà cũng không về, cứ tụ về phía bên này.
"Con đứng đứn cho mẹ chút, nếu không phải con của con có thể tận tâm tận lực chăm sóc như vậy? Coi mẹ con dễ lừa như vậy hả! Mạc Mạc lúc mang đứa nhỏ về lấy cớ thêu dệt rách nát, nếu không phải nó giúp con giấu diếm, chính là hai đứa con cùng nhau có chuyện."
Dì Khương trừng hai mắt, hừ lạnh liên tục, "Con là mẹ sinh ra, cái tâm địa gian xảo kia của con mẹ còn không biết? Nhất định là con làm lớn bụng cô gái nào, sau đó cầu Mạc Mạc giúp con nói dối!"
Thiệu Văn Phong hít sâu một cái, thiếu chút nữa không bật cười.
Trong đầu mẹ anh chưa cái gì, sao có thể nghĩ ra lung ta lung như vậy?
"Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ ruột của con a, mẹ nhanh về ngủ chút đi, đứa nhỏ này là của con, thật sự là của con, mẹ nói đúng rồi, nhanh đi ngủ đi, đi ngủ đi." Đứng lên đẩy vai lão thái thái ra ngoài, vừa đi vừa gật đầu đáp lời.
Anh sớm dứt khoát thừa nhận như vậy sau đó dì Khương ngược lại có chút mơ hồ, không đúng...... Mình nghĩ sai rồi?
Thiệu Văn Phong đóng cửa lại, xoay người run vai buồn cười.
Vừa nãy chút biểu tình xoắn xuýt của mẹ anh chính mình nhìn rõ ràng, hóa ra thoải mái thừa nhận ngược lại giảm đi không ít giải thích miệng lưỡi, vốn anh cũng không nói sai, con chính là cốt nhục của anh, chỉ bất quá không phải phụ nữ sinh, là Hàn Mạc sinh mà thôi, mẹ anh tự mình không tin trách ai? Não bổ quá mức cũng không nên.
Tiểu bảo bối nằm ngửa trên giường, tay thịt nhỏ nắm chân thịt nhỏ, cuộn thân thể lại, miệng nhỏ cắn chân, ăn ngon lành.
Thiệu Văn Phong tắm rửa đi ra ngoài, nhìn thấy con trai trên giường mở to đôi mắt to gặm bàn chana, khẽ cười đi qua ngồi ở một bên, "Bảo bối, nhớ ba ba không?"
Tiểu bảo bối dường như biết cái phát âm ba ba này, Thiệu Văn Phong vừa nói nhóc liền buông chân ra, còn xoay xoay đầu ở trong phòng tìm bóng dáng của Hàn Mạc, không nhìn thấy Hàn Mạc, mắt to ngập nước lại quay lại nhìn Thiệu Văn Phong, dẹt miệng nhỏ.
"Wu wu, a a a a a, a a, a a." Cố gắng ngồi dậy, kéo cánh tay Thiệu Văn Phong cọ tới để cho nam nhân ôm nhóc, ở trong ngực anh bô bô nói tiếng ngoài hành tinh.
Thiệu Văn Phong đầu đầu dấu hỏi chấm, anh kỳ thực rất bội phục Hàn Mạc, làm sao có thể đối thoại với đứa nhỏ này chứ.
Suy nghĩ một chút phát âm va động tác bình thường của Hàn Mạc, anh ôm tiểu bảo bối cúi đầu đối thoại với bảo bối ngẩng đầu, "A, à à, a a a, ba ba, bảo bối, nói ba ba."
Tiểu bảo bối khanh khách vui vẻ, mở miệng nhỏ kêu a a.
Hai cha con nói chuyện một lát, Thiệu Văn Phong nhìn thời gian đã không còn sớm, vội vàng đặt ở trong ổ chăn bên cạnh, đắp chăn dỗ ngủ.
Kết quả nhóc con tinh lực dư thừa, không muốn ngủ, cho dù phủ trong chăn cũng liễn tiếp đạp chân.
Hôm nay Thiệu Văn Phong đã rất mệt, tiểu bảo bối không phối hợp, cần phải đối thoại với nó, làm cho nam nhân cả đêm chỉ hai tiếng đã dậy.
Nhóc con ngủ trễ, lúc Thiệu Văn Phong rời giường tiểu bảo bối còn đang ngủ, dáng vẻ ngủ ngon lành kia làm cho nam nhân thật sự rất ghen tỵ.
Cầm lấy cháo thịt dì Khương buổi sáng đã hầm nhừ lái xe tới bệnh viện, vẫn được, Hàn Mạc ở phòng đó không có ai khác tiến vào, Tống Tân Nghiệp ở trên giường trống cả đêm lăn qua lộn lại nướng bánh rán.
Hắn ngủ không được liền trở mình, ầm ĩ Hàn Mạc buổi tối cũng không nghỉ ngơi tốt, buổi sáng tỉnh lại nổi cáu, nhìn cái gì cũng không thuận mắt.
Một câu của Hàn Mạc mày có phải lại mang thai không của Tống Tân Nghiệp, trực tiếp làm cho cậu bạo phát.
"Tống Tân Nghiệp mày con gấu ngu, không trách được Trương Mạo chướng mắt mày, mày con mẹ nó chính là đần độn khuyết tật, trong não không chứa tế bào!" Hậu quả của rống giận chính là đau sắc mặt trắng bệch, thở đều ồ ồ không ít.
Thiệu Văn Phong lúc vào cửa vừa vặn bắt được một câu rống nguyên vẹn cuối cùng của Hàn Mạc, sau đó liền nhìn thấy cậu chống nửa người trên ngồi đó, một tay ôm bụng.
"Mạc Mạc." Vội vàng đặt hộp giữ ấm xuống, lườm Tống Tân Nghiệp duỗi tay kéo Hàn Mạc tới trong ngực ôm, một tay kéo tay cậu không để cho cậu ấn vị trí vết đau, một tay thuận sống lưng cậu giúp cậu thở.
Hàn Mạc sau khi hít sâu mấy lần, cũng xem như thuận khí.
Nghiêng đầu chờ nam nhân đầy mặt khẩn trương, trợn mắt, "Anh cũng biến, hai người đều cút xéo!"
Nếu không phải quan hệ của tên đàn ông này với mình, Tống Tân Nghiệp cũng sẽ không nói ra lời mình mang thai, cậu lúc mang thai tính tình cũng không táo bạo như vậy! Cậu chỉ là đi tiểu không được nghẹn!
Thiệu Văn Phong thở dài, ngẩng đầu nhìn Tống Tân Nghiệp bất đắc dĩ cười khổ bên cạnh, không hiểu hỏi: "Sao lại cáu lớn như vậy? Cậu bắt nạt em ấy?"
Nếu không phải ở bệnh viện sợ ảnh hưởng các bệnh nhân khác, e rằng Tống Tân Nghiệp đều sẽ gào thét.
Bắt nạt cả nhà nó đấy! Ông đây luôn bị bắt nạt có được hay không!
"Tôi làm sao dám bắt nạt cậu ta, tối qua muốn đi tiểu, kết quả đi tiểu không ra, hộ sĩ nói bởi vì ảnh hưởng của thuốc tê còn chưa tan, đây là bình thường. Sau đó vừa nãy lại muốn đi tiểu, vẫn là đi tiểu không được, bác sĩ tới khám, bảo là nếu buổi trưa vẫn đi tiểu không ra thì phải đặt ống tiểu, cậu ấy liền khó chịu nhìn cái gì cũng không thoải mái, tôi nói cậu ấy giống phụ nữ mang thai tâm tình phập phồng, cậu ấy liền xù lông."
Nhún nhún vai, Tống Tân Nghiệp bất đắc dĩ buông tay.
Hắn thật sự rất vô tội, hắn thật sự không có làm chuyện gì xấu. Cho dù tối qua hắn ngủ không yên trở mình, vậy cũng sẽ không ầm ĩ đến Hàn Mạc ngủ, chút tự giác này của hắn vẫn phải có. Hàn Mạc ngủ không ngon chỉ là do nghẹn tiểu! Làm gì cũng trách hắn, tâm tình hắn cũng không tốt.
Thiệu Văn Phong bật cười cúi đầu nhìn Hàn Mạc tựa vào trước ngực mình mím môi, giơ tay lên xoa xoa đầu cậu, "Tôi lau mặt cho em?"
Hàn Mạc bĩu môi, không nói chuyện.
Bụng dưới nghẹn tới không thoải mái, nhưng chính là đi tiểu không được, cậu muốn khóc.
"...... Hàn Mạc, tao về trước, buổi tối lại tới." Tống Tân Nghiệp có chút không quá thích ứng loại thái độ mà Thiệu Văn Phong đối với Hàn Mạc, hắn buồn nôn đứng ngồi không yên.
Gặp qua Thiệu Văn Phong mấy lần, mỗi lần khí chất thờ ơ tản ra bên ngoài của nam nhân này đều sẽ làm cho hắn khuất phục, nhất là 30 tuổi đã có thể có công ty niêm yết thuộc về chính mình càng làm cho rất nhiều nam nhân chạy theo như vịt. Lớn lên đẹp trai, lại nhiều tiền, bộ dáng lạnh lùng hấp dẫn nam nữ. Nói không ghen tỵ là giả, nhưng người ta có khả năng kia phần khí phách kia.
Thế nhưng!!
Nam nhân đi tới đâu cũng giống như vật phát sáng, nam nhân cao lớn anh tuấn, hiện tại cư nhiên mỉm cười ôn nhu với Hàn Mạc giở tính khí, thậm chí thanh âm nói chuyện đều nhẹ không ít, hắn nhìn đều muốn nổi da gà.
"Buổi tối mày không cần tới, tao không sao tự mình có thể." Hàn Mạc lắc lắc đầu với Tống Tân Nghiệp, cậu không quen Tống Tân Nghiệp ở bên người chăm sóc, cho dù lúc mang thai Tống Tân Kế cũng không phải là loại chiếu cố thiếp thân, lại nó cậu chỉ là trên bụng có một vết mổ, tối nay hẳn có thể xuống đất rồi, không cần gấp gáp.
Tống Tân Nghiệp gật đầu một cái, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, đợi thời điểm buổi tối lại thăm, nếu cần hắn liền ở đây bồi Hàn Mạc.
Thấy hắn rời đi, Thiệu Văn Phong buông Hàn Mạc ra đứng lên khóa trái cửa phòng bệnh, sau đó dưới ánh mắt không hiểu của Hàn Mạc, từ dưới giường cầm lấy cái bô, hất chăn một cái, trực tiếp cởi quần cho Hàn Mạc đang ngây người.
"Á! Tôi không cần anh giúp!" Hàn Mạc sắc mặt trắng bệch lại đỏ lên, đưa tay nắm quần không để cho nam nhân túm xuống.
Cậu biết, nam nhân này muốn giúp mình đi tiểu......
Vấn đề là, chuyện riêng tư như vậy anh ta làm sao không biết xấu hổ làm!
Thiệu Văn Phong khơi mi, híp mắt nhìn cậu.
Cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn cậu. Kết quả chính Hàn Mạc túm không được, cậu nghẹn tiểu không thoải mái, cậu thật sự rất không thoải mái, nhưng mà......
"Ư...... Không thoải mái......" Ngửa đầu tựa vào bên nam nhân, Hàn Mạc cắn răng hừ một tiếng.
Tư thế này của Thiệu Văn Phong cũng không quá thoải mái, anh ra hiệu Hàn Mạc hai tay cầm lấy bô, sau đó cả người lên giường bệnh, ôm Hàn Mạc lên chân mình, hai bàn tay to ấm áp xoa xoa đặt ở trên bụng hơi lạnh của cậu nhẹ nhàng ấn.
Nam nhân không nói chuyện, anh biết, nếu như mình nói chuyện Hàn Mạc sẽ mắc cỡ chết. Tới lúc đó thật sự đi tiểu không được lại cắm ống tiểu, đoán chừng càng cáu.
Một bên ấn một bên ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng huýt sáo, giống như dỗ trẻ con tè vậy, Hàn Mạc xấu hổ cổ đều đỏ, bất quá buồn tiểu vẫn là thêm một chút, sau đó thân thể run lên, thắt lưng ưỡn về trước, rào rào rào tiếng nước chảy vang lên.
Đỏ mặt có thể nhỏ ra máy, Hàn Mạc lần này tè đủ nhiều, đầy một bình.
Thiệu Văn Phong một câu nói không nói, chờ cậu tè xong duỗi tay nhận lấy bô đi đổ rửa, sau đó trở lại mặc quần cho cậu.
Hàn Mạc nhìn chằm chằm thân ảnh nam nhân đi đi về về, rốt cục, đợi tới lúc anh ngồi bên giường cầm tăm bông chấm nước lau miệng cho mình, nói một câu làm cho Thiệu Văn Phong trợn mắt trắng.
"Anh...... Rửa tay chưa?"