Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DL - Beta: Chi
*****
Ánh mắt Trạm Trinh có hơi đáng sợ, giống như chú chó nhỏ không được ăn thịt đang gầm gừ uy hiếp.
Hàm Sênh vươn tay muốn lấy lại cành mai kia: "Nếu Điện hạ không muốn, ta sẽ không đi nữa."
Trạm Trinh lại dời tay sang chỗ khác: "Đồ đã tặng rồi, sao còn có chuyện lấy về?"
"Vậy ngươi đồng ý sẽ dẫn ta theo sao?"
"Xem biểu hiện của ngươi."
Hàm Sênh ở ngoài chưa được bao lâu đã bị Trạm Trinh đưa về phòng, nhưng được thoải mái ngắm nhìn cảnh tuyết đã khiến hắn rất thỏa mãn.
Hiện giờ, muốn làm gì ở Đại Tấn, Hàm Sênh đều phải được Trạm Trinh cho phép nên hắn cũng cố gắng tránh xảy ra xung đột với đối phương. Trạm Trinh vắt áo khoác lên bình phong rồi đi sang thư phòng. Còn một mình, Hàm Sênh lấy sách mang theo từ quê nhà ra, tựa vào tiểu tháp bên cửa sổ đọc.
"Công chúa." Như Ý bất ngờ tới thông báo: "Công chúa Trạm Nhân tới thăm ngài, Thái tử hỏi ngài có muốn để nàng vào hay không."
Nhắc tới Trạm Nhân, Hàm Sênh nhíu chặt mày nghĩ tới chuyện mạo hiểm trên xe ngựa ngày ấy. Hắn cảm thấy Trạm Nhân và Trạm Trinh giống nhau như đúc, nếu ghét ai sẽ một lòng bức chết người ta.
Tuy Trạm Trinh có hỏi ý kiến nhưng Hàm Sênh cũng không thể từ chối, để mặc nàng đứng ngoài cửa, thế nên hắn đành gật đầu.
Trạm Nhân còn dẫn theo Trạm Cẩn và Thanh Dung. Bước vào phòng, ba người dậm chân, cởi áo khoác ngoài rồi hành lễ với Hàm Sênh: "Ra mắt Hoàng tẩu, nghe nói Hoàng tẩu bị bệnh, ta liền tới thăm... Hôm qua va ngã Hoàng tẩu là do ta không phải, mong Hoàng tẩu đừng so đo chuyện này với ta."
"Không có gì, ngươi không cần để bụng." Hàm Sênh nói lời trái lương tâm. Hắn bảo các nàng ngồi xuống rồi sai người mang điểm tâm lên. Thanh Dung cất lời: "Thái tử phi không cần phiền lòng như vậy. Ta có ít hoa mai cao (*) tự làm, vẫn còn nóng nên mang tới đây mời ngài và Điện hạ cùng nếm thử."
(*) Hoa mai cao = bánh hoa mai:
Như Ý nhận điểm tâm, đặt trước mặt Hàm Sênh.
Hàm Sênh nhìn thoáng qua, khen: "Tay nghề của Quận chúa thật tốt."
Thanh Dung ngại ngùng cười: "Thái tử phi quá khen rồi... Đúng rồi, có phải Điện hạ đang ở thư phòng không. Ta mang một ít qua cho hắn, loại điểm tâm này tốt nhất nên ăn khi còn nóng, nguội rồi thì không thể ăn nữa."
Như Ý nhìn về phía Hàm Sênh, hắn nói: "Người đâu, dẫn đường cho Quận chúa."
Vẻ mặt Thanh Dung thoáng hiện lên sự kinh ngạc, nhưng vẫn nói lời cảm ơn rồi đi theo thị nữ.
Từ khi tới đây, Trạm Nhân vẫn luôn nhìn Hàm Sênh chăm chú. Trái lại, Trạm Cẩn không đơn thuần bộc trực như nàng, vừa liếc Hàm Sênh vừa kéo tay áo Trạm Nhân.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Trạm Nhân vội lấy một cái hộp từ tay thị nữ, bước thẳng tới trước mặt Hàm Sênh: "Đây là hương cao tốt nhất trong phủ ta, được biệt quốc (**) tiến cống, nghe nói công đoạn chế tác rất phức tạp nên cực kỳ quý giá, ta năn nỉ rất lâu mới lấy được từ chỗ Mẫu hậu. Người xưa có câu phấn thơm phải dành cho mỹ nhân, mong tẩu tẩu nhận lấy."
(*) Hương cao – solid perfume (nước hoa dạng rắn): Nước hoa dạng rắn hoặc nước hoa dạng kem là nước hoa ở trạng thái rắn chứ không phải là hỗn hợp lỏng.
(**) Biệt quốc: nước ngoài, nước khác.
Nàng vừa mở chiếc hộp kia ra, sắc mặt Trạm Cẩn liền biến đổi.
Vẻ mặt Như Ý cũng có phần cứng ngắc lại. Hàm Sênh cúi đầu nhìn, nụ cười vẫn y nguyên như ban đầu: "Quả đúng là đồ tốt, lại còn là hương hoa mai, Công chúa thật có lòng."
Trạm Nhân vui vẻ nói: "Để ta thoa cho tẩu."
Hàm Sênh lui về phía sau theo bản năng. Trạm Nhân đã lấy ra một ít đưa về phía cổ tay hắn. Đầu ngón tay của nữ nhân mềm mềm, lông mày Hàm Sênh căng thẳng nhếch lên.
Trạm Nhân mang vẻ mặt chờ mong: "Có thơm không?"
"Thơm lắm." Hàm Sênh để Như Ý nhận thay, rụt tay vào trong áo ôm lò sưởi, nói: "Công đoạn chế tác của thứ này đúng là rất phức tạp, để đảm bảo chất cao tinh mịn, người chế tác phải lọc rất nhiều lần trước khi cao thành hình, không được để sót lại chút cặn nào, đến giai đoạn đông cứng cũng phải chọn nơi có nhiệt độ vừa phải. Nhưng dù là như vậy, thành phẩm có mười hộp thì ít nhất cũng phải đến tám hộp xuất hiện bọt hoặc vết rạn, thế nên sản lượng rất ít."
Trạm Nhân ngốc nghếch khen: "Tẩu tẩu thật lợi hại! Biết cả chuyện như vậy!"
Hàm Sênh lại cười: "Nếu ta đoán không nhầm, đây hẳn là cống phẩm Nam Lương đưa tới khi đồng ý đề nghị hòa thân."
Căn phòng trở nên yên lặng khoảng hai giây. Trạm Nhân ngơ ngẩn một hồi, vừa định giải thích lại nghe Hàm Sênh nói: "Ta rất thích, mời Công chúa ngồi xuống ăn chút điểm tâm."
Mặt Trạm Nhân cứng đờ, nàng quay đầu nhìn về phía Trạm Cẩn, hạ giọng thật thấp: "Sao lại là Nam Lương đưa tới chứ..."
Trạm Cẩn cũng nghiến răng: "Ngươi làm bộ thần thần bí bí với ta, nói nàng nhất định sẽ thích, ta sao biết ngươi lại chọn thứ này chứ."
"... Có phải nàng sẽ cảm thấy ta cố ý làm nhục nàng không?"
Có cảm thấy bị làm nhục hay không thì chưa biết, chỉ thấy Hàm Sênh cũng không quá thân thiết với các nàng.
Bầu không khí trong căn phòng bên này trở nên vô cùng ngượng ngùng, còn ở bên kia, Thanh Dung đã đi tới thư phòng của Trạm Trinh. Thị vệ Cao Hiên hành lễ với nàng: "Trời đổ tuyết lớn như vậy, sao Quận chúa lại tới đây?"
"Ta làm chút đồ ăn, Thái tử phi bảo ta đưa tới, mong ngươi báo lại cho Thái tử."
Cao Hiên đi vào, Thái tử đang chống má chăm chú nhìn cành mai vừa nhận được, vẻ mặt như đang mơ mộng đến chuyện yêu đương. Cao Hiên hắng giọng, truyền lại lời Thanh Dung. Trạm Trinh lập tức buông tay, nhướng mày: "Thái tử phi bảo đưa tới sao?"
"Vâng."
"Để nàng vào."
Vẻ mặt hắn trở nên sắc lạnh. Thanh Dung vào cửa, hành lễ: "Ta tự làm hoa mai cao, nhân lúc còn nóng mời Điện hạ nếm thử."
"Hàm Sênh bảo ngươi tới sao?"
"Vâng, nàng còn sai người dẫn đường cho ta nữa. Trạm Nhân đang nhận lỗi với Thái tử phi, không khí rất xấu hổ, ta không biết nói gì nên tới đây tìm đây Điện hạ."
Trạm Trinh cọ chiếc nhẫn bạch ngọc chuyên dùng để bắn cung đeo trên ngón tay cái (*), trong mắt lóe lên ngọn lửa bập bùng. Thanh Dung lấy điểm tâm ra, đặt trước mặt hắn, hỏi: "Điện hạ? Ngài sao vậy?"
(*) Đây là một thiết bị được thiết kế để bảo vệ ngón tay cái trong quá trình bắn cung. Là một vòng bằng da, đá, sừng, gỗ, xương, gạc, ngà, kim loại, gốm sứ, nhựa hoặc thủy tinh vừa vặn ở đầu ngón tay cái, đến phần còn lại ở mép ngoài của khớp ngoài. Hình minh họa:
Trạm Trinh lạnh lùng nhìn về phía nàng. Thanh Dung hơi nín thở, vẻ mặt Trạm Trinh biến hóa, dần dịu lại, nói: "Thái tử phi thật quan tâm đến ta, chỉ là điểm tâm quá ngọt, cô gia ăn không quen."
Thanh Dung không lên tiếng.
Nàng tự làm điểm tâm, tự mang tới đây, sao lại biến thành Hàm Sênh quan tâm chăm sóc Thái tử rồi? Hơn nữa hắn còn chưa nếm đã nói ăn không quen, thật chẳng khác nào chán ghét, chê bai không thể ăn được thứ nàng làm.
"Cô gia ra phía trước xem thế nào."
Hắn đứng dậy rồi lại quay về cầm theo một chiếc trâm Bạch Ngọc (*) đặt trên bàn.
(*) Trâm Bạch Ngọc:
Thanh Dung đuổi theo hắn, nói: "Trước đây ta thấy Điện hạ rất thưởng thức cây trâm này, lúc ấy ta còn đoán không biết là của ai, hiện giờ là trâm của Thái tử phi sao?"
Trạm Trinh thản nhiên đáp: "Đúng vậy."
"Chỉ có điều hơi bình dị quá, không giống đồ trang sức dành cho trưởng Công chúa của một nước."
"Ngày đó nàng mặc nam trang, cô gia đã tự tay gỡ cây trâm này trên đầu nàng xuống."
Vừa nói, bước chân của hắn vẫn không ngừng nghỉ, chỉ trong thời gian hai ba câu nói đã đến sảnh trước. Thanh Dung dừng lại một chút, tự nhéo ngón tay rồi cũng theo vào.
Bầu không khí trong phòng không được tự nhiên. Trạm Cẩn đứng lên hành lễ, Trạm Nhân theo sau, Hàm Sênh vừa định bước xuống đã bị Trạm Trinh vươn tay ngăn lại.
Trạm Trinh rất hiểu muội muội mình, thấy vẻ mặt nàng vừa khó xử vừa áy náy, hỏi: "Lại làm sai chuyện gì?"
Trạm Nhân không dám nói gì. Hàm Sênh định lên tiếng thì lại bị hắn ngăn lại: "Trạm Cẩn, ngươi nói đi."
Giọng Trạm Cẩn rất thấp, rất nhẹ. Nàng cúi người, cung kính nói: "A Nhân mang hương cao Nam Lương tiến cống tới để xin lỗi Thái tử phi."
Trạm Trinh nhìn về phía Trạm Nhân, đúng lúc đó, Thanh Dung đột nhiên tiến lên, nói: "Đây chắc chắn chỉ là hiểu lầm thôi, A Nhân tuyệt đối không có ý gì khác. Thái tử phi khoan dung độ lượng, hẳn sẽ không so đo."
Hàm Sênh thầm nghĩ, dù bản thân hắn có tức giận với Trạm Nhân vì chuyện này hay không, chỉ cần nghe những lời này, người ngoài đều sẽ cảm thấy hắn đang tức giận.
Hôm nay Trạm Nhân tới xin lỗi lại bị hiểu lầm, sau này hắn sẽ khó tránh khỏi bị mang danh bụng dạ hẹp hòi, trở thành đối tượng mục tiêu trong tương lai.
Hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng lại chẳng thể lên tiếng. Nào ngờ, Trạm Nhân đột nhiên đáp trả Thanh Dung: "Tẩu tẩu có khoan dung hay không là chuyện của nàng, đâu đến lượt ngươi dùng phẩm hạnh đạo đức gây áp lực cho nàng chứ!"
Thanh Dung: "..."
Trạm Nhân lại nhìn về phía ca ca và tẩu tẩu của mình, yếu ớt nói: "Ta thật sự không có ý khác, tẩu tẩu đừng chấp nhặt với ta."
Hàm Sênh bỗng cảm thấy hơi buồn cười: "Ta không giận, ngươi đừng lo."
Trạm Nhân còn định nói thêm nhưng đã bị ca ca đuổi ra ngoài. Nàng rầu rĩ không vui bước ra khỏi phòng. Trong lúc Trạm Cẩn đang nhẹ giọng an ủi nàng, Thanh Dung lại nói: "Rõ ràng nàng đang giận ngươi, sao ngươi phải khăng khăng cúi mình lấy lòng làm gì?"
"Ngươi thì biết cái gì!" Trạm Nhân nói: "Vốn là ta sai, nàng giận ta cũng là lẽ thường tình... Sao ta cảm thấy hôm nay ngươi rất kỳ lạ, giống như đang cố tình nhắm vào tẩu tẩu vậy? Ngươi có vấn đề gì sao?"
Thanh Dung cười cười che giấu: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ đang bất bình thay ngươi thôi."
"Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho ta, vậy ngươi nên biết hiện giờ ta chỉ hận không thể dâng cả thiên hạ lên trước mặt nàng, mong nàng đừng giận nữa!"
"... Ngươi cũng là nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không ghen tị sao?"
"Ngươi ghen tị à? Có ích sao? Dù sao ngươi cũng chẳng bằng một ngón tay của nàng."
Thanh Dung: "..."
Sắc mặt Thanh Dung có phần khó coi.
Trạm Nhân vô tâm đi về phía xe ngựa. Trạm Cẩn đi tới bên Thanh Dung, an ủi: "Trước giờ nàng vẫn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nàng không có ý gì với ngươi đâu."
"Ta biết."
Trạm Cẩn bước về phía trước, bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong mắt Thanh Dung: "Gần đây ngươi lại cao hơn rồi."
Trạm Cẩn dừng bước, quay lưng về phía Thanh Dung, bóng lưng gầy gò mỏng manh nhưng thắt lưng lại thẳng tắp như bạch dương. Thanh Dung không nhìn thấy vẻ mặt Trạm Cẩn, nhưng nàng biết chắc gương mặt ấy đang lạnh như băng. Nàng hỏi một câu chẳng rõ đầu đuôi: "Ngươi nói xem, có khi nào trưởng Công chúa Đại Lương lại giống ngươi không?"
Nhóm Trạm Nhân vừa rời đi, Như Ý đã bị đuổi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Hàm Sênh và Trạm Trinh. Hàm Sênh nhìn về phía Trạm Trinh theo bản năng, phát hiện người kia có vẻ đang tức giận.
Hắn đang thầm đoán lí do, Trạm Trinh chợt lên tiếng: "Có nhiều thị nữ trong phòng như vậy, sao ngươi lại để Thanh Dung tự đưa điểm tâm tới cho cô gia?"
Hàm Sênh từ tốn giải thích: "Là Quận chúa tự yêu cầu."
"Nàng yêu cầu ngươi liền đồng ý sao? Ngươi không nhận ra nàng có ý với cô gia sao?"
Hàm Sênh hơi bất ngờ, hóa ra Trạm Trinh cũng đã nhận ra.
Hắn giải thích: "Sức khỏe của ta không tốt, sau này hẳn là ngươi sẽ phải nạp thêm mấy vị thiếp thất nữa. Quận chúa Thanh Dung dung mạo hơn người, lại có ý với ngươi, nếu Thái hậu đồng ý cho nàng làm trắc thất (*)... Ta thấy ý này cũng không tồi."
(*) Trắc thất: vợ lẽ.
Trạm Trinh cong môi, ánh mắt chợt trở nên nguy hiểm: "Hôn lễ vừa diễn ra chưa được bao lâu, ngươi đã muốn thu xếp chuyện thiếp thất cho cô gia rồi sao? Sao vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy nếu nạp thiếp rồi, ngươi có thể vô tư làm một Thái tử phi hữu danh vô thực (*), không cần tiếp tục hầu hạ cô gia nữa sao?"
(*) Hữu danh vô thực: chỉ có tiếng, không có thực chất.
"Không phải!" Hàm Sênh biết rõ Trạm Trinh là kẻ ăn mềm không ăn cứng, lo lắng đối phương tức giận, hắn tủi thân nói: "Ta một thân một mình đặt chân tới Bắc quốc, nếu tỏ ra ghen tuông, chỉ e sẽ gây thù chuốc oán với nhiều người... Hơn nữa cũng do ngươi chưa nói rõ với nàng, nếu không sao nàng dám chủ động đề nghị tới tìm ngươi chứ? Rõ ràng là nợ phong lưu của ngươi, sao lại đổ lên đầu ta?"
Nói xong câu cuối, hốc mắt hắn thậm chí còn ửng hồng. Thân là người vừa buộc tội Hàm Sênh, Trạm Trinh cũng nhíu chặt lông mày: "Vậy là do ngươi bị ép buộc sao? Trong lòng ngươi cũng không muốn thế?"
Hàm Sênh không trực tiếp trả lời: "Có nữ tử nào bằng lòng chia sẻ trượng phu của mình với người khác chứ? Có ai không muốn độc hưởng sự sủng ái của trượng phu?"
Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh một lúc rồi vươn tay lau đi giọt lệ trên mắt hắn, vẻ mặt thả lỏng, nói: "Cô gia hy vọng có thể được Công chúa quan tâm."
"Nếu ngươi hy vọng ta quan tâm tới ngươi, vậy ngươi cũng nên để ý đến ta một chút." Hàm Sênh mếu máo: "Ngươi lăn qua lộn lại cũng chỉ vì muốn kiếm lợi từ ta chứ đâu phải thích ta thật lòng."
Trái tim Trạm Trinh rung động trước biểu hiện yếu ớt của Hàm Sênh, hạ mình: "Cô gia thích ngươi nên mới muốn ngươi."
"Nếu ngươi thật sự thích ta thì nên chờ ta cam tâm tình nguyện."
Trạm Trinh nhìn hắn, siết chặt ngón tay: "Hóa ra Công chúa bị ép gả cho cô gia."
"Vốn... là như vậy mà."
Trạm Trinh ngừng một lát, dò hỏi: "Hiện giờ thì sao?"
"Hiện giờ..." Hàm Sênh nhìn đối phương, bất ngờ đặt một nụ hôn lên má người kia, giả bộ thẹn thùng vuốt tóc, nói nhỏ: "Hiện giờ ta hơi thích ngươi một chút, nhưng vẫn cần thêm ít thời gian."
Trạm Trinh nhìn hắn, giọng khàn khàn: "Cần bao lâu?"
Hàm Sênh nhận ra sự nhượng bộ của người kia, vừa thả lỏng vừa liếc mắt nói: "Không nói với ngươi."
Hô hấp của Trạm Trinh như ngừng lại, ánh mắt kia khiến đầu óc hắn rối tung, cảm xúc mềm mại vẫn còn lưu lại trên má, như có thứ gì đó đang đâm chồi nảy lộc trong lòng hắn, trong thoáng chốc đã khiến nơi đó trở thành một vườn xuân sắc.
Hắn nghĩ, nếu Hàm Sênh cố tình quyến rũ, chắc chắn hắn đã chết trên tay nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nếu ngươi dễ dàng nhìn ra... vậy còn gì là ý đồ xấu nữa chứ.
Lược Lược: Cô gia phải làm hôn quân.
Sênh Sênh:... Tạm biệt.