Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Biết Trạm Cẩn bị thương, Hàm Sênh sai người mang thuốc liền sẹo tốt nhất của Nam Lương tới cho nàng, còn hẹn khi có thời gian sẽ cùng đi chơi.
Tuyết rơi hai ngày liên tiếp, trong phủ Thái tử thật là yên tĩnh. Trạm Nhân không vội tới tìm, Hàm Sênh đoán là vì chuyện Tần Dịch vừa qua đi, tiểu cô nương còn hoang mang lo sợ.
Từ sau khi thành thân, Trạm Trinh không còn ăn cơm ở quân doanh nữa, trưa nào cũng cưỡi ngựa vội vã trở về, lúc đi ngang qua các cửa tiệm trong thành, hắn còn dừng lại mua đồ ăn vặt cho Hàm Sênh. Thế nên đồ ăn trong phòng hai người chưa từng thiếu thốn.
Tuyết lặng trời quang, song nhiệt độ không khí vẫn thấp như trước. Hàm Sênh mở cửa sổ hít vài hơi thấm mùi tuyết lạnh. Nguyệt Hoa đã nhanh chóng đóng cửa vào: "Tuy hôm nay có mặt trời, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh lắm, chúng ta không mở cửa sổ được đâu."
Hàm Sênh thu lại ánh mắt, "ừ" một tiếng. Chơi cờ một mình được chừng nửa ván, khi hắn bắt đầu lười biếng, hạ nhân bỗng đi vào bẩm báo: "Điện hạ đã về rồi."
Trạm Trinh đứng bên ngoài cởi mũ và áo khoác. Vì trên người còn mang theo hơi lạnh nên sau khi vào phòng, hắn không đến gần Hàm Sênh mà ngồi xuống trước một chiếc lò sưởi xa xa, vừa hơ tay vừa nói: "Hôm nay tuyết đã ngừng rơi... Vốn định đưa ngươi ra ngoài dạo chơi một chút, nhưng ngươi còn yếu quá, trời cũng chưa ấm lên được bao nhiêu, nên cô gia đã sai người tới quán lẩu mua một nồi nhị hợp (*), tối nay ăn lẩu trong phủ đi."
(*) Hình minh họa:
Hàm Sênh nói: "Là hai nồi canh suông được ghép thành một cái nồi à?"
"Phía Nam ít thấy lắm."
"Ta đã thấy trong sách rồi." Hàm Sênh lại khoe mình đọc sách nhiều. Đảo con mắt, hắn lên tiếng hỏi: "A Cẩn, A Nhân có đến không?"
Cơ thể ấm lên, Trạm Trinh mới đi về phía Hàm Sênh. Người kia dịch vào bên trong, còn vòng tay ôm cổ hắn. Thấy thế, Trạm Trinh nói: "Nếu Công chúa muốn, cô gia sẽ sai người đi gọi các nàng."
"Gọi đi gọi đi." Hàm Sênh vui vẻ trong lòng, thuận tay ăn thêm vài miếng bánh.
Vèo cái đã đến tối, Trạm Nhân nện từng bước chân trên nền tuyết, chạy vào, nói: "Có phải ta đến quá sớm không? Mọi người chưa bắt đầu à?"
Ánh mắt nàng dính chặt vào mặt Hàm Sênh, con ngươi dường như còn lập lòe đốm sáng. Nếu nói Trạm Trinh là một con hổ bự, vậy nàng đích thực là một chú hổ con. Hai người đều khiến Hàm Sênh cảm thấy bọn họ muốn nuốt chửng mình, thật không hổ là huynh muội.
Hàm Sênh vừa định lên tiếng, Trạm Trinh đã bước lên phía trước, ngăn chặn tầm mắt của muội muội mình, giọng nói mang theo vài phần bài xích: "Đến rồi thì ra noãn đình (*) chuẩn bị một chút đi."
(*) Cái đình có vách ngăn gió để giữ ấm trong mùa đông, khác với đình hóng mát hở cả bốn mặt của mùa hè. Hình minh họa:
Trạm Nhân nghiêng trái nghiêng phải nhưng không thể nhìn thấy tiểu tẩu tử, có chút bực mình: "Chẳng phải có hạ nhân sao, bắt ta đi làm gì!"
"A Cẩn." Trạm Trinh nhìn về phía sau Trạm Nhân. Trạm Cẩn vừa lúc bước vào, thấy cảnh này, nàng sửng sốt trong giây lát rồi mới nói: "Bữa cơm hôm nay có đích trưởng tử và đích trưởng nữ của Hoàng thất Đại Tấn, lại thêm một Công chúa Đại Lương, chúng ta tự chuẩn bị đi, tránh cho có người đầu độc hãm hại Công chúa."
Hàm Sênh: "..."
Đây rốt cuộc là cái lý do vớ vẩn gì? Nếu phủ Thái tử dễ dàng bị hạ độc như vậy, hẳn là Trạm Trinh đã chết vô số lần.
Trạm Nhân cũng trợn tròn con mắt, nhưng Trạm Cẩn đã xoay người đi ra bên ngoài. Trạm Nhân không thể để nàng một mình, đành đuổi theo: "Sao lần nào ngươi cũng đỡ lời cho hắn vậy? Hắn chỉ muốn bắt nạt ta!"
Trạm Cẩn vô cùng bất đắc dĩ: "Ánh mắt ngươi nhìn tẩu tẩu hơi quá đáng, hắn không vui cũng là chuyện bình thường."
Trạm Nhân nhận ra một cách muộn màng. Nàng sờ mặt theo bản năng, giọng nói lập tức mềm đi đôi chút: "Quá đáng lắm à? Cũng chẳng biết tại sao... nhưng cứ nhìn thấy tẩu tẩu, ta lại không thể rời mắt được, nàng đẹp quá đi."
Nàng thả mắt về nơi xa xăm trong giây lát, đột nhiên nhận ra một vấn đề: "Không phải chứ, ta là muội muội của hắn mà! Máu ghen của hắn cũng quá nhiều đi!"
Trạm Cẩn cười khẽ một tiếng, Trạm Nhân lại nhìn thẳng vào mặt nàng: "A Cẩn cũng đẹp, muội muội của ta thật là đẹp! Ta hạnh phúc quá đi!... Nếu không có một ca ca đáng ghét thì tốt biết bao!"
"Kỳ cục." Trạm Trinh dắt Hàm Sênh ra cửa, lớn tiếng đánh giá muội muội ruột của mình. Hàm Sênh lại như có điều suy nghĩ, nghiêng người sang phía hắn, nói: "Hình như A Cẩn có tâm sự."
"Sao ngươi lại để ý đến nàng như vậy?"
"Nàng đi cạnh Trạm Nhân, nên cho ta cảm giác hơi khác biệt."
Trạm Trinh ghé mắt, nói: "Ngươi cảm thấy nàng có chuyện gì?"
"Ta không biết." Hàm Sênh đáp lời: "Có vẻ như nàng đang phải chịu rất nhiều áp lực."
"Thân thế của Trạm Cẩn hơi phức tạp, mẫu thân nàng là Mai phi, người được Phụ hoàng sủng ái nhất năm nào. Mai phi xuất thân bần hàn, bị đem bán, may được Phụ hoàng cứu giúp, nâng niu như viên ngọc quý trên tay. Nàng là một nữ nhân tốt." Nhớ lại một chút, Trạm Trinh nói tiếp: "Nhưng số mệnh lại không tốt, sinh được ba người con trai, song không một ai sống qua một tuổi. Nàng vì chuyện này mà trở nên điên khùng, sau đó lại bị phát hiện tằng tịu với thị vệ. Phụ hoàng mất mặt, lập tức đánh chết nàng. Mẫu hậu phải ra sức chứng minh A Cẩn là nữ nhi ruột của hắn, nàng mới giữ được mạng sống."
Nghe Trạm Trinh dùng vài câu ngắn ngủi để tóm gọn cuộc đời của một nữ nhân, Hàm Sênh cảm thấy hơi thổn thức, đặt câu hỏi ngược lại: "Ba nhi tử đều chết, chỉ một nữ nhi còn sống, ngươi không thấy kỳ lạ sao?"
"Thủ phạm đã cúi đầu nhận tội rồi."
Hàm Sênh nhíu mày, theo hắn đi ra hành lang ở sân sau. Trong phòng sưởi, Trạm Nhân vừa oán giận vừa thả than vào bếp. Hàm Sênh thấy thế, gọi Như Ý tới dặn dò vài câu. Như Ý nhanh chóng bưng một ít điểm tâm lên. Ngay lập tức, ánh mắt của Trạm Nhân và Trạm Cẩn đều dừng trên đĩa bánh vừa được đặt xuống mặt bàn. Sau đó, các nàng đồng loạt nhìn Hàm Sênh bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Loại bánh được chế biến đặc biệt này... sao lại mang ra mời khách?
Sắc mặt Trạm Trinh cũng hơi thay đổi, Hàm Sênh thuận miệng nói: "Đây là món ăn vặt ta thích nhất trong mấy ngày gần đây, chúng ta vừa ăn vừa chờ lẩu đi."
Trạm Nhân nhanh mồm nhanh miệng: "Thì ra tẩu tẩu đúng là bức..."
Trạm Trinh vội vàng cầm một miếng bánh nhét thẳng vào miệng nàng, trầm giọng nói: "Ngươi thích bánh hoa mai mà, ăn nhiều chút đi."
Trạm Nhân lườm hắn. Hàm Sênh cũng liếc sang, nhắc nhở: "Đó là bánh đậu."
Trạm Trinh rút tay về, ngồi trở lại vị trí của mình. Hàm Sênh nhìn chằm chằm vào hắn, lông mày hơi nhíu lại.
Tuy vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường, nhưng trong lòng Trạm Trinh đã hơi thấp thỏm. Nếu Hàm Sênh hiểu lầm bản thân bị trượng phu ghét bỏ, chẳng phải sẽ càng không cho hắn hắn chạm vào sao. Nghĩ thế, hắn lạnh lùng lườm muội muội nhà mình một cái.
Trạm Nhân: "...?"
Lời tác giả:
Sênh Sênh: Ta bấm ngón tay tính toán, chuyện này có gì đó không đúng lắm.
Lược Lược *tranh trả lời*: Bức tường cô gia cũng thích! Chỉ cần là ngươi, cô gia đều thích!