Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tháng Ngày Ta Đã Qua
  3. Chương 12
Trước /19 Sau

Tháng Ngày Ta Đã Qua

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lái xe từ Gia Hưng đến Tô Châu chỉ cần khoảng hơn một tiếng đồng hồ.

Thừa Ảnh đến nghĩa trang trước rồi mới về nhà.

Ngôi nhà đó ở trung tâm thành phố, được xây từ mười mấy năm trước, hơi cũ một chút nhưng giao thông vô cùng thuận tiện, bên cạnh là trường tiểu học mà cô đã từng học. Khi bố cô qua đời, cô đến định cư ở Vân Hải, nhưng cũng không hề có ý định bán ngôi nhà này.

Thực ra, ngoại trừ đồ dùng và đồ điện ra, trong nhà chẳng còn lại nhiều đồ, đều là mấy thứ đồ cũ không dùng đến. Lâu lắm rồi ở đây không có ai dọn dẹp, ngoài lớp bụi dày còn có cả nấm mốc.

Góc tường phòng khách có chỗ bị ngấm nước, nền nhà vương lại mấy mảnh tường vụn. Thừa Ảnh đi một vòng qua hai phòng rồi bắt đầu dọn dẹp. Cô ra bể nước ngoài ban công tìm chiếc áo phông cũ làm giẻ lau.

“Em làm gì thế?”, Thẩm Trì dừng trong phòng khách nhìn cô bận rộn ra vào, không khỏi cau mày, chỉ cảm thấy dáng vẻ của cô cực kỳ bất thường.

Quả nhiên, cô vừa lau bàn vừa nói, “Em muốn ở đây hai hôm.”

Điều này không như kế hoạch đã định, Thẩm Trì im lặng một lát, cặp mày thanh tú khẽ lay động, “Một mình ư?”

“Vâng”, cô không ngẩng đầu lên, càng không hề nhìn anh, chỉ ấn vào mép bàn, lau cật lực, loáng cái, tấm giẻ đã đen sì.

Thực ra, tối qua, cô không tài nào ngủ được, quầng mắt hơi thâm thâm, nước da cũng không được tốt lắm, vẫn còn trắng bệch như thiếu máu. Sáng sớm thức dậy, cô mới phát hiện không thể trang điểm nổi, cuối cùng, chỉ thoa một chút kem rồi để mặt mộc ra ngoài.

Dáng vẻ của cô rất tiều tụy, trong lòng càng mệt mỏi, rõ ràng biết tất cả những điều này không phải là lỗi của anh nhưng cô vẫn chỉ muốn ở một mình, dường như chỉ có như vậy mói có thể tạm thời trả lại trạng thái sống bình thường, giản dị cho cô.

Có điều, trên đường đi, cô không hề nói, đến giờ mới cho anh biết.

Cô vốn tưởng rằng hành động của mình sẽ khiến anh giận, nhưng giọng Thẩm Trì rất bình tĩnh, nhất thời không nhận ra là mừng hay giận, “Nếu em nhất định muốn ở lại đây, vậy anh ở lại cùng em.”

“Đừng”, cô ương bướng lắc đầu, “Em muốn ở một mình.”

“Thừa Ảnh, em đừng tùy hứng như vậy có được không?”

“Tại sao đây lại là tùy hứng?”, cô không hiểu nhìn anh.

“Anh không đồng ý em ở đây một mình.”

“Tại sao?”

“Không có lý do.”

Cuối cùng Thẩm Trì bị cô dồn cho có chút mất kiên nhẫn, khóe môi hơi chùng xuống, bèn rút bao thuốc trong túi ra, cúi đầu châm một điếu. Ánh đỏ lập lòe giữa hai kẽ ngón tay thon dài, sắc mặt anh bị khói thuốc che kín quá nửa.

Thực ra, anh rất ít khi làm như vậy trước mặt cô. Cô có chút mẫn cảm với mùi khói thuốc, không thích anh hút thuốc, nên những năm qua, anh rất chú ý, kẻ cả những lúc quan hệ căng thẳng nhất.

Điều này gần như đã trở thành một thói quen.

Thừa Ảnh đặt giẻ lau xuống, nhìn chăm chú vào mặt bàn, mãi sau mới lặp lại, “Em muốn yên tĩnh một mình. Không phải tối qua anh cũng đã đồng ý với em rồi sao?”

Nhưng Thẩm Trì không để ý, mà đi thẳng ra ban công rít hai ba hơi hết sạch điếu thuốc rồi mới quay lại nói, “Tùy em.”

Kết quả, anh chẳng buồn ăn trưa mà đi luôn. Cô nghĩ, chắc là anh giận.

Sau khi Thẩm Trì đi, cô lại dùng cả buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa. Khu nhà cũ nhưng cơ sở vật chất đều đầy đủ, xuống lầu đi vài chục mét là có siêu thị tiện lợi, cũng đã mở nhiều năm rồi.

Song, cửa hàng ấy đã đổi tên, đổi chủ. Chủ tiệm thấy Thừa Ảnh lạ mặt, lại thấy cô mua nhiều đồ dùng hàng ngày thì hòa nhã chào hỏi, “Cô mới chuyển đến à?”

Thừa Ảnh mỉm cười, “Vâng!”

“Khu nhà này quá cũ rồi, nhưng Chính phủ vẫn chưa có kế hoạch dỡ đi. Cô mua hay thuê vậy? Nếu mua thì không nên đâu.”

Tranh thủ lúc ông chủ tính tiền, cô rút điện thoại di động trong túi ra, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Thẩm Trì, “Em ở đây mấy hôm rồi về.”

“Năm trăm ba mươi sáu tệ. Cảm ơn cô!”, ông chủ lấy hai chiếc túi nilon lớn đựng đồ vào cho cô, rồi lại chỉ vào bộ ruột gối và ruột chăn nén chân không, hỏi, “Cô có cần người mang giúp không?”

Cô trả tiền, nói, “Không cần đâu. Cảm ơn ông.”

Thừa Ảnh về đến nhà, vừa thay toàn bộ ga gối mới thì ngoài cửa sổ ùa vào hương thơm của đồ ăn. Đây mới là cảm giác quen thuộc.

Các căn hộ trong khu nhà liền kề nhau, bếp cũng kề sát nhau. Từ nhỏ, mỗi khi tan học, đứng ở bếp nhà mình, cô đều có thể nghe thấy tiếng xào nấu từ nhà hàng xóm.

Sẩm tối là lúc nhà nhà nổi lửa nấu cơm.

Đây là cảnh tượng đời thường nhất. Trong thành phố này, thậm chí, trên thế giới này, người người đều trải qua cuộc sống như vậy.

Họ vui vẻ vì có tiền, phiền não vì không có tiền, vui vẻ vì khỏe mạnh, phiền não vì bệnh tật.

Điều họ nghĩ đến mỗi ngày chỉ là củi gạo muối dầu, sinh lão bệnh tử, dù là vui buồn, oán giận cũng là những vui buồn oán giận cực kỳ đơn giản.

Hoàng hôn dần buông xuống.

Thừa Ảnh dựa người trên thành lan can ban công sau nhà, phân biệt màu sắc từng món ăn của bữa tối của căn hộ tầng dưới. Mùi thịt kho tàu thơm lừng bốc lên. Điều này bỗng khiến cô cảm thấy thỏa mãn. Cô không thể không thừa nhận, mình cũng chỉ là một người bình thường, có điều, cô đã lấy một người đàn ông không bình thường.

Điện thoại di động không hề đổ chuông. Cô cầm chặt nó trong tay, ngẫm nghĩ, rồi gửi một tin nhắn, “Em thật sự muốn được sống cuộc sống vợ chồng bình thường, sống trong căn hộ bình thường, chỉ có anh và em. Sau khi đi làm về, chúng ta cùng đi siêu thị mua đồ ăn, rồi về nhà nấu cơm tối. Căn hộ đối diện lúc này có một đôi vợ chồng như vậy. Em nhìn họ từ xa mà cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.”

Cảm xúc như vậy vốn không mong Thẩm Trì sẽ hồi đáp, nên cô nhanh chóng vào nhà lấy chìa khóa và tiền lẻ, xuống lầu ăn cơm.

Khi điện thoại di động đổ chuông báo có tin nhắn, Thẩm Trì đang tựa vào ghế xe, nhắm mắt tĩnh tâm, nghe thấy tiếng động nhưng anh không hề động đậy.

Đến khi Trần Nam nói chuyện điện thoại xong, anh mới nhắm mắt, thản nhiên hỏi, “Thế nào rồi?”

Trần Nam biết anh không hề ngủ, bèn quay người từ ghế phụ lại, nói, “Người ở lại đã xem xét mọi thứ, rất an toàn! Chị dâu vừa đi siêu thị, giờ chắc đi xuống mua đồ ăn.”

Thẩm Trì “ừ” một tiếng rồi nói, “Đi thôi!”

“Chúng ta về thẳng Vân Hải ư?”

Thấy Thẩm Trì gật đầu, Trần Nam chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi, “Thực ra, tại sao anh không nói thực cho chị ấy biết? Tối qua xảy ra chuyện như vậy, giờ chị ấy ở đây một mình không an toàn chút nào. Người ở lại có thể quang minh chính đại bảo vệ chị ấy, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

“Trước mắt còn chưa rõ rốt cuộc ai đứng đằng sau những kẻ tối qua. Nói cho cô ấy biết chỉ khiến cô ấy cảm thấy sợ hơn thôi. Hơn nữa…”, Thẩm Trì đã đổi tư thế, để bên vai bị thương không bị tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn bóng hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, “Dù thế nào, khả năng tôi bị nhắm là mục tiêu lớn hơn, tách nhau ra, có lẽ sẽ tốt cho cô ấy.”

Cô nói muốn yên tĩnh, thực ra là chuyện ngoài dự liệu của anh.

Hơn nữa, chỉ cần thời gian hai ba ngày.

Anh mở điện thoại ra, tin nhắn trước đó vẫn chưa bị xóa, còn tin nhắn mới…

Thẩm Trì đọc xong, bỗng mỉm cười. Ước mơ đơn giản như thế nhưng anh chưa bao giờ cho cô cả.

Đoàn xe không hề dừng lại, mà chạy suốt đêm về Vân Hải, khi về đến biệt thự thì đã tảng sáng.

Người ở lại Tô Châu bảo Thừa Ảnh cũng vừa về nhà. Anh tắm xong thì gọi điện. Quả nhiên, giọng cô rất tỉnh táo, như thể đang nói chuyện ở một không gian rộng, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

“Anh đến nơi rồi”, anh nói.

Cô “vâng” một tiếng, rồi nói, “Em đang phơi quần áo ngoài ban công.”

“Tối nay em ăn gì?”

“Tìm nhà hàng gần đây ăn một chút gì đó rồi đi dạo phố.”

Tô Châu cách Vân Hải hơn một nghìn kilomet, ánh trăng sáng trắng chiếu trên ban công khu nhà cũ, Thừa Ảnh đang cẩn thận phơi quần áo lên mắc phơi. Cô một tay cầm điện thoại di động, động tác không tiện lắm, nên làm rất chậm, nhưng vẫn không hề gác máy, cứ như vậy nói chuyện với đối phương.

Chỉ là những chuyện hết sức bình thường, như thể những chuyện kinh hồn lạc phách chưa hề xảy ra tối qua vậy.

Anh không nhắc, cô cũng cố gắng quên đi.

Sống trong ngôi nhà thuở nhỏ luôn có cảm giác thân thuộc và an toàn, dường như cô đã quên hẳn cảnh tượng khiến máu mình như đông cứng lại đó.

Ngày hôm sau, Thừa Ảnh không có việc gì, bèn về trường cũ thăm thầy cô.

Vừa hay đang là tiết thể dục, đám học sinh chạy nhảy khắp sân tập. Vì mưa mấy ngày liền, nhiệt độ không khí giảm xuống, mấy vũng nước cũng chưa khô hết, nhưng đám học sinh mải chơi nên quên hết, đầu đầy mồ hôi.

Cô cảm thấy buồn cười, như thể trông thấy hình ảnh của mình trước đây. Cô học hết tiểu học ở đây, sau khi lên cấp hai thì chuyển vào ký túc ở.

“Thật giống như em hồi nhỏ”, giật mình trước giọng nói từ phía sau vọng lại.

Thừa Ảnh giật mình, vội quay đầu thì thấy một bóng người cao gầy đứng bên bồn hoa. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên khuôn mặt anh tuấn của anh ta, đôi mắt đó đang sáng lên nụ cười.

“Sao anh lại ở đây?”, cô ngạc nhiên.

Lâm Liên Thành đút tay vào túi quần thể thao, thong thả bước về phía cô, “Thái độ của em như thể anh bám theo em vậy”, nhìn vào ánh mắt cô, ánh mắt anh ta mỉm cười, nụ cười như thấm gió xuân, “Em về từ khi nào? Sao không báo với anh một tiếng?”

Dáng vẻ dĩ nhiên của anh ta khiến Thừa Ảnh có chút không biết nói gì, “Không phải anh đang trong bệnh viện ở Vân Hải chăm sóc ông nội sao?”

“Ừ. Lần này anh theo ủy thác của gia đình về làm chút chuyện, làm xong sẽ đi. Còn em? Quay về làm gì thế?”

“Đi nghỉ. Tiện thể lòng vòng chút.”

Anh ta nhướng mày, vẫn cười, “Vậy đi cùng nhé!”

Kết quả là như vậy, cô theo anh ta đi gặp thầy cô cũ, sau đó là Hiệu trưởng, đến chiều thì được mời tham gia lễ Thành lập Quỹ Khuyến học.

Cô ngồi hàng ghế đầu trong hội trường, mắt nhìn thẳng về phía thầy Hiệu trưởng già đang phát biểu trên bục, giọng khe khẽ, “Đây là hành động đền đáp công ơn của anh đối với trường cũ hả?”

Người đàn ông ngồi bên cạnh hiếm khi mặc comple chỉnh tề, cũng khe khẽ đáp lại, “Anh rất muốn làm như vậy nhưng đã bị bố anh tranh trước mất rồi. Vừa hay, anh trai anh không tiện xuất hiện trong buổi lễ này, nên cử anh làm đại biểu.”

Trong thời gian họ nói chuyện, thầy Hiệu trưởng đã phát biểu xong, tràng vỗ tay như sấm dậy từ dưới sân khấu vang lên. Thừa Ảnh cũng vỗ tay theo, vừa cười vừa nói, “Đến lượt anh lên bục rồi đấy!”

Cô vừa dứt lời, Lâm Liên Thành đã chỉnh lại tay áo đứng lên, hơi nghiêng người với cô, nở nụ cười quý ông lịch lãm, sau đó sải bước từ tốn đi lên bục.

Chưa bao giờ cô thấy dáng vẻ anh ta nghiêm túc như thế, khiến cô suýt nữa thì phì cười.

Buổi tối, họ từ chối tham gia bữa tiệc của trường, tự tìm một nhà hàng trong thành phố.

“Hôm nay, hiệu trưởng Lý rất có thành ý mời anh ăn cơm. Anh không tham gia, liệu có ổn không?”, Thừa Ảnh vừa lật thực đơn vừa nói.

Lâm Liên Thành nửa đùa nửa thật, “Em không chịu đi, anh đi một mình thì có ý nghĩa gì chứ?”

Cô không kìm được, lườm anh ta một cái qua cuốn thực đơn, “Có phải trẻ con đâu mà làm gì cũng phải kết bè kết đảng?”

“Lẽ nào em không thấy, từ nhỏ anh đã thích ăn cơm với em sao?”

Cô cười, giơ tay gọi nhân viên phục vụ, chỉ vào mấy hình ảnh khiến người ta thèm chảy nước miếng, nói, “Tôi muốn món này, món này, và cả món này nữa.”

Lâm Liên Thành nhìn cô như thế cũng cảm thấy rất buồn cười. Bao năm nay, bản lĩnh biến quan trọng thành đơn giản của cô đã tiến bộ không ít. Có lẽ là từ lần đó, hai năm trước, anh ta thật sự đã khiến cô phát khiếp.

Ăn cơm xong, anh ta mới hỏi, “Mai em có kế hoạch gì chưa?”

“Tạm thời thì chưa”, cô hỏi lại, “Không phải anh nói làm xong việc thì về Vân Hải sao?”

Anh ta cười mà như không nhìn cô, “Xem ra, em muốn tống cổ anh đi lắm rồi.”

Giọng cô vô tội, “Đâu dám. Đây là địa bàn của anh. Em nào có tư cách bảo anh biến đi?”

Lâm Liên Thành nhếch khóe môi cười, “Em đừng nói những điều này trước mặt ông nội anh nhé. Từ nhỏ, anh đã là bá vương trong mắt ông. Dường như anh chuyên cáo mượn oai hùm bắt nạt anh chị em họ hàng làng xóm vậy. Bình thường rõ ràng không ai mách với ông, nhưng ông vẫn cho rằng mọi người đều nể mặt ông nên không dám mách tội anh. Ông thường tự định tội rồi trị anh một trận. Thật sự rất oan uổng cho anh.”

Thừa Ảnh nghe mà rất buồn cười, không kìm được hơi nhướng mày, “Sao em không biết những chuyện này nhỉ?”

“Giấu em đấy. Ở nhà anh bị nhốt, bị đánh, ra ngoài vẫn phải đường hoàng trước mặt em. Đây là vấn đề hình tượng của con trai, không hiểu sao?”

Dáng vẻ tinh nghịch của anh ta thực sự rất giống hồi nhỏ khiến Thừa Ảnh không nhịn được phì cười.

Anh ta bay chuyến bay chiều hôm sau, nhưng cô không muốn đi sớm như vậy, ở nhà dọn dẹp vất vả, cũng không thể chỉ ngủ hai đêm rồi đi, như vậy thật là thiệt thòi.

Cuối cùng, không ngờ, sáng sớm hôm sau, cô nhận được điện thoại của bệnh viện yêu cầu cô lập tức thu phép đi làm.

“… Là nhiệm vụ khẩn cấp”, chủ nhiệm đích thân căn dặn, “Chuyện khá đột ngột. Nhóm trợ giúp y tế Nepal của bệnh viện có chút vấn đề. Thành viên của nhóm tạm thời bị điều sang nhóm khác nên lần này, bệnh viện quyết định cử cô đứng ra… Chúng tôi sẽ chuyển máy bay chín giờ sáng, còn phải vận chuyển một lô vật tư y tế khẩn cấp, không thể đợi cô về được. Giờ cô đang ở Tô Châu ư? Dù cô dùng cách gì, muộn nhất là trong hai mươi tư tiếng đồng hồ nữa phải đến Kathmandu nhập nhóm chúng tôi…”

Trời vừa hửng sáng, ngoài cửa sổ vẫn còn một lớp sương mờ.

Nhưng nghe mệnh lệnh này xong, Thừa Ảnh đã hoàn toàn tỉnh táo.

Mấy năm trước, cô vì yêu cầu của công việc đã ở Kathmandu gần nửa tháng. Khi đó, hộ chiếu của cô còn hạn mấy năm, nhưng giờ cô không mang hộ chiếu theo người.

Bật dậy, cô bèn lên mạng đặt vé, trước tiên là từ Tô Châu về Vân Hải, sau đó bay thẳng đến Kathmandu, trung chuyển ở Côn Minh. Do không phải mùa du lịch nên vé máy bay được giảm giá không ít.

Sau đó cô lại gọi điện cho Thẩm Trì.

Hiếm khi thấy anh vẫn còn chưa dậy, giọng anh nghe trầm trầm khàn khàn, “Tối qua, anh uống nhiều quá!”

Cô sững người, quên cả chuyện chính, chỉ nói, “Em tưởng tửu lượng anh tốt đến mức sẽ không bị say.”

Anh khẽ cười, rõng rạc nói, “Bạn bè mở tiệc, uống đến rất khuya.”

“Vâng”, cô vừa nhìn máy tính vừa nói với anh, “Hôm nay em về, nhưng không thể ở lại, phải lập tức đi Nepal một chuyến…”

Vì đang đặt vé trên mạng nên cô bất giác hơi ngừng lại, kết quả, đầu dây bên kia cũng yên lặng, mãi sau mới nghe thấy tiếng Thẩm Trì hỏi, “Một mình ư?”

Cô cảm thấy câu hỏi này hơi kỳ lạ, không khỏi sững sờ một lát, “Đương nhiên.”

“Đi làm gì?”

“Thẩm Trì!”, dường như trong đầu lóe sáng, cô bỗng rời mắt khỏi con chuột máy tính, nhíu mày, không đáp mà hỏi lại, “Thực ra anh biết mọi việc em làm ở đây, đúng không?”

Anh không hề phủ nhận, chỉ nghe xong rồi bình thản nói, “Có người ở đó bảo vệ em, tất nhiên sẽ báo cáo với anh.”

Thế nên, tất nhiên là anh đã biết hôm qua cô đi cùng Lâm Liên Thành.

Cô cảm thấy không thể ngờ tới, “… Rốt cuộc đây là bảo vệ hay giám sát? Vì sao anh không bao giờ nói với em?”

“Em đang giận sao?”, giọng đầu bên kia hơi xa xôi, như thể anh đã ra khỏi giường, nhanh chóng có tiếng bật lửa bật lên, kèm theo là tiếng rít thuốc, rõ ràng là tâm trạng không bình thường, “Em nên biết không phải là anh đang giám sát em. Hơn nữa, cũng không cần làm vậy. Tại sao đột nhiên em lại nổi giận thế?”

“Em không có”, cô mặc nhiên phủ nhận, nhưng giọng vẫn lạnh lùng, “Chỉ là em không thích cảm giác này.”

Lâm Liên Thành, con người này, ba chữ này, từng khiến mối quan hệ của cô và anh tụt xuống cực điểm.

Dù chuyện đã qua, tất cả đều quay trở lại như ban đầu, nhưng trước sau, cô vẫn cố gắng né tránh. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình sai, cũng chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì không phải, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy đây là cái gai trong quan hệ của họ.

Cái gai này đã được nhổ đi, nhưng vết thương vẫn còn đó.

Rõ ràng cô không hề làm sai điều gì, nhưng giờ bị Thẩm Trì biết hôm qua mình và Lâm Liên Thành luôn ở bên nhau, sẽ có cảm giác như bị người ta bắt quả tang.

Nhưng anh không hề nhắc đến.

Tình huống này còn nói cô đang giận, càng giống như xấu hổ quá hóa giận.

Cuối cùng, cô không nói mục đích đến Nepal mà gác máy luôn, còn anh không gọi điện lại.

Cô cảm thấy chán nản một cách khó hiểu.

Đến lúc này, không thể không thừa nhận, sự ngọt ngào và tốt đẹp đã đi mất, giống như bọt bong bóng trong không khí, càng khiến người ta trân trọng thì càng dễ tan vỡ.

Hoặc là, thời gian chiến tranh lạnh mấy năm đó quá dài, hơn nữa, cách thức quá tàn nhẫn, đã khiến cô mất đi cảm giác an toàn ở mức độ tương đối.

Thu dọn hành lý xong, trước khi ra khỏi cửa, cô gọi điện cho Trần Nam, “Anh bảo người của anh rút đi.”

Giọng cô khó chịu, Trần Nam bên kia cũng thoái thác dứt khoát, “Chị dâu, em không phụ trách chuyện này.”

Thừa Ảnh hít một hơi, đang định nổi giận, kết quả điện thoại đã bị người khác nghe, giọng Thẩm Trì nhanh chóng vang lên, chỉ hỏi, “Chuyến bay mấy giờ?”

Cô vẫn nhớ thái độ của anh trước đây, cố ý chống đối, “Sao em phải nói cho anh biết?”

“Em muốn ra nước ngoài, lẽ nào không cần hộ chiếu sao?”, anh từ tốn hỏi lại.

Đúng là tức quá hóa hồ đồ.

Thực ra, sáng nay cô gọi điện cho anh chủ yếu là vì chuyện này, cuối cùng bất đắc dĩ đành nói, “Ba rưỡi chiều đến Vân Hải, chuyến tiếp theo sẽ cất cánh lúc năm rưỡi. Em không về nhà nữa. Anh bảo người mang hộ chiếu đến sân bay cho em.”

“Được rồi”, anh không đưa lại điện thoại cho Trần Nam mà cúp máy luôn.

Đỡ chiếc điện thoại di động từ bên bàn ném tới, Trần Nam vừa nhét nó vào túi áo thì nghe Thẩm Trì dặn, “Chiều nay, tôi phải ra sân bay.”

Trần Nam đoán được phần nào nội dung của cuộc điện thoại đó, không kìm được nhướng mày, nghi vấn, “Giờ là thời điểm nhạy cảm, cách này của anh không sáng suốt đâu.”

Sau tối từ Gia Hưng về, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tin từ các nơi đã truyền về, đều là kế hoạch của kẻ địch, một số lượng lớn sát thủ đã vượt đại dương xa xôi, quyết sẽ không đánh lén đơn giản như vậy nữa. Đám người bị tiêu diệt ở Gia Hưng tối đó thực ra chỉ như đội tiên phong, chưa hiểu rõ tình hình, sự thất bại của họ vốn không quan trọng, vì sẽ nhanh chóng có nhóm khác đến bổ sung, hơn nữa, quy mô và sức mạnh sẽ càng lúc càng lớn.

Lần này giống như những thây ma bất tận trong bộ phim khoa học viễn tưởng, quét sạch đám này, đám khác sẽ càng xông đến dữ dội hơn.

Trên thực tế, ngày hôm qua, trên đường đến sòng bạc ngầm, họ cũng gặp một trận tấn công không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Đối phương đã tiêu hao một lực lượng lớn sức người sức của, làm đến nước này, giống như muốn nhân cơ hội, ra uy với Thẩm Trì và thực lực nhà họ Thẩm.

Có lẽ trong chuyện này, không thể không nhắc đến chuyện gia tộc của Hàn Duệ, có lẽ, đã có sự can thiệp bí mật của lực lượng chính thức, chỉ có điều, tạm thời còn chưa rõ rốt cuộc thế lực này đến từ Trung Đông, Mỹ hay quốc gia nào khác?

Thế nên, trong tình hình căng thẳng này, chỉ vì đưa một tấm hộ chiếu, Thẩm Trì có cần đích thân đến sân bay không? Trần Nam hoàn toàn không tán đồng, thậm chí còn cho rằng, lúc này người đàn ông một tay nắm giữ vô số sinh mạng này đang mất đi khả năng phán đoán bình thường của mình.

Dường như nhìn thấy được suy nghĩ của Trần Nam, Thẩm Trì chỉ nhìn anh ta với ánh mắt sắc bén lạnh lùng, giọng vẫn cực kỳ bình thường, “Có lẽ bắt đầu từ thời ông cố của tôi, gần như mỗi phút mỗi giây mỗi ngày đều có người thèm muốn địa vị nhà họ Thẩm và tính mạng người nắm quyền nhà họ Thẩm. Giờ cũng như vậy, nếu họ không ngại ngàn dặm xa xôi đến, tôi cũng phải chơi với họ chứ. Huống hồ, tôi cứ không xuất hiện, sao đám người trong bóng tối đó có cơ hội ra tay chứ? Trần Nam, đây là Vân Hải. Nếu tôi không thể an toàn trên địa bàn này thì có chết cũng đáng đời!”, nói đến cùng, anh cười khẩy một tiếng, ánh mắt sâu thẳm đến ớn lạnh, “Dù là ai, nếu có gan khiêu chiến với tôi thì đều phải chuẩn bị đón nhận bất cứ hậu quả gì.”

***

“… Khi anh và cô ấy ở bên nhau, không ngờ rằng em sẽ biết chuyện, đúng không?… Tự mình làm thì phải tự mình gánh lấy hậu quả.”

Hình như hồi đó, cô đã nói với anh như vậy?

Thừa Ảnh ngồi máy bay từ Tô Châu về Vân Hải, nhớ lại chuyện cũ, không kìm được nhìn sang người bên cạnh, thầm thở dài trong lòng.

Hai ngày như hình với bóng, anh ta đúng là còn trách nhiệm hơn cả đám vệ sĩ của Thẩm Trì.

Lúc đó, cô và Lâm Liên Thành chia tay là vì Lâm Liên Thành đã lên giường với một cô bạn cùng khoa.

Cô từng cho rằng, đó là tội lỗi không thể tha thứ được nhất trong cuộc đời, nên đã dùng hậu quả mà mình cho là nghiêm trọng nhất để trừng phạt anh ta.

Cô đã chủ động đề nghị chia tay.

Nhưng khi biết mình bị Lâm Liên Thành phản bội, các cảm xúc tủi nhục, giận dữ, đau buồn hòa trộn nhấn chìm cô, nhưng bao nhiêu cảm xúc đó đều còn xa mới theo kịp mùi hương trên quần áo của Thẩm Trì nhiều năm sau.

Chia tay tình đầu, cô không hề thấy đau khổ, càng không hề tan vỡ trái tim. Lâm Liên Thành lên giường với người khác một đêm khiến cô nghĩ đến một chuyện nhỏ rất lâu trước đó.

“… Anh còn nhớ khi chúng ta vừa vào học lớp một không? Có một chuyện đã khiến em có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, nhiều năm sau cũng không quên nổi”, đợi tiếp viên hàng không đưa đồ uống xong, Thừa Ảnh bỗng khẽ lên tiếng.

“Hả?”, Lâm Liên Thành vặn nắp chai nước khoáng, đưa cho cô, hứng thú hỏi, “Chuyện gì?”

“Bắt đầu năm học không lâu, có một lần lớp tổ chức tổng vệ sinh, là lớp em”, cô bổ sung một câu, vì khi đó, hai người không học cùng lớp, “Hôm đó, bố em không có nhà, em vốn hẹn anh chiều cùng đến trường, anh đã hẹn sẽ đến gọi em đúng giờ, bảo em cứ yên tâm ngủ trưa. Anh còn nhớ không?”

Lâm Liên Thành ngẫm nghĩ, cười lắc đầu, “Chuyện lâu thế rồi.”

Cô cũng không để ý nói tiếp, “Sau đó, anh thật sự yên tâm đi ngủ. Kết quả, em đã đến muộn.”

Nói xong, cô cũng phì cười, quay sang nhìn anh, ánh mắt hơi sáng lên, “Chắc anh không nhớ sau hôm đó lại lỡ hẹn. Chính là vì cán sự Văn nghệ lớp em. Chiều hôm đó, trên đường đi bạn ấy đã gặp anh. Bạn ấy tìm anh nhờ mang giúp dụng cụ vệ sinh. Kết quả… anh vì giúp bạn ấy nên đã quên mất là đã hẹn với em…”

“Đợi đã”, Lâm Liên Thành ngắt lời cô, mặt đầy khó hiểu, “Tại sao anh hoàn toàn không có chút ấn tượng gì về chuyện này nhỉ? Hơn nữa, sao anh có thể vì người khác mà quên em chứ?”

“Đừng phủ nhận. Đây là sự thực.”

“Được rồi. Coi như đây là sự thực. Nhưng cũng không đến mức khiến em nhớ lâu như vậy chứ. Trừ khi… Em vì chuyện này mà đã ôm hận trong lòng.”

“Có một chút. Vì anh hại em đến muộn, bị cô chủ nhiệm quở trách một trận trước mặt cả lớp”, cô thẳng thắn thừa nhận.

“Bạn cán sự Văn nghệ đó có xinh không?”, anh ta cười có chút tinh quái.

“Rất xinh!”

“Nhưng chắc chắn không bằng em”, anh ta nửa đùa nửa thật thở dài, “Anh vì bạn nữ khác mà bỏ rơi em. Điều này không hợp lý lắm.”

Ánh nắng màu vàng nhạt chiếu trên tầng mây, khoang máy bay ấm áp, hành khách ngồi hàng ghế trước đã sớm kéo tấm chắn nắng xuống. Cô bị thái độ quả quyết của anh làm cho phì cười, phải giơ ngón tay lên ra hiệu cho anh nói nhỏ một chút, còn mình thì bỗng nghiêm chỉnh nói, “Lần đó, em cực kỳ giận. Từ đó, mỗi khi gặp bạn cán sự Văn nghệ đó, em đều giận. Chính vì bạn ấy, em cảm thấy mình đã bị người bạn tốt nhất của mình phản bội.”

Anh ta không nói, chỉ yên lặng nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, mãi sau mới thấp giọng, tiếp tục nhớ lại, “… Giống như sau khi chúng ta chia tay vậy. Khi em biết chuyện đó, cũng có cảm giác bị phản bội đó, là sự phản bội của người bạn.”

Lúc này, cô ngừng lại. Cô tin, anh ta hiểu, vì cuối cùng đôi mắt hẹp dài dần dần nở nụ cười.

Chia tay vì tình yêu chưa thật sự đậm sâu.

Hai mấy năm qua, tình yêu cô dành cho anh ta càng giống như tình bạn, tình thân, càng giống như ruột thịt, không thể tách rời, chứ không phải là tình yêu nam nữ.

“Thế nên hai năm trước, anh hỏi em có thể bắt đầu lại từ đầu không, em thật sự không muốn, đúng không?”, dường như anh ta chăm chú nhìn cô, giọng trầm trầm hỏi.

“Vâng.”

“Nói cho anh biết, cuộc hôn nhân của em có hạnh phúc không?”, đây là điều anh ta chưa bao giờ hỏi cô, cũng không biết vì lý do gì, chỉ là luôn né tránh nó.

Thừa Ảnh ngẫm nghĩ, rồi mới mỉm cười, “Cũng không tồi.”

Chí ít, cô yêu con người Thẩm Trì, cũng chỉ có chia tay với Thẩm Trì mới khiến cô cảm thấy đau khổ như trái tim tan vỡ.

Tiếp viên hàng không nhẹ nhàng đi men theo lối đi, cẩn thận làm công tác chuẩn bị trước khi máy bay hạ cánh, thi thoảng nhắc hành khách tựa vào cửa sổ kéo tấm chắn nắng lên.

Hàng loạt hành động, cử chỉ này đã ngắt quãng cuộc nói chuyện của họ.

Đến khi chiếc máy bay khổng lồ đã đỗ yên trên mặt đất, Lâm Liên Thành vẫn không lên tiếng.

Hai người không có hành lý ký gửi, khi bước ra cầu thang, Thừa Ảnh nói, “Anh về bệnh viện cho em gửi lời hỏi thăm sức khỏe ông nội nhé!”

Lâm Liên Thành gật đầu, nhưng lại hỏi, “Anh ta đến rồi à?”

Cô hiểu từ “anh ta” ấy là chỉ ai, mỉm cười, “Chắc có đến.”

“Vậy thì tốt. Đi đường cẩn thận nhé!”

“Anh cũng vậy!”

Lâm Liên Thành không quay đầu lại, chỉ giơ tay qua đầu vẫy cô, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người.

Bóng lưng anh ta cao gầy, dù đứng ở đâu cũng nổi bật, cực kỳ bắt mắt. Thừa Ảnh nhìn qua cặp kính râm, thấy bóng anh ta xa dần mới cất bước, bất ngờ, bị người từ phía sau va phải.

Cú va không mạnh, nhưng cô không để ý nên không khỏi chúi về phía trước vài bước.

Đợi khi quay lại, cô mới nhìn rõ đối phương là một cô gái trẻ, đang tỏ vẻ xin lỗi, liên tục nói, “Thật sự xin lỗi cô. Vừa rồi tôi hơi lơ đễnh, không để ý có người phía trước. Thật sự xin lỗi cô!”

Cô gái đó cũng có chuyến đi ngắn, ngoài túi xách ra chỉ mang theo một chiếc va ly màu đen khá giống với Thừa Ảnh, trên tay kia còn cầm bình cà phê mới mở nắp, rõ ràng đã đổ nửa bình lên chiếc áo gió màu be của Thừa Ảnh.

Cuối cùng, hai người cùng vào nhà vệ sinh để gột áo.

Cô gái đứng bên vòi nước đưa tờ khăn giấy cho Thừa Ảnh, mặt vẫn tỏ vẻ áy náy, khẽ nói, “Ngộ nhỡ không gột sạch thì tôi đền tiền cô nhé!”

Thừa Ảnh không cười, cúi đầu lau vết bẩn, không để ý lắm, ngược lại còn quay sang an ủi cô ta, “Không sao. Chắc có thể gột sạch thôi!”

Tuy nói như vậy, nhưng đứng trong nhà vệ sinh người ra người vào, áo lại mặc trên người nên muốn gột sạch nó không dễ chút nào, dường như cô gái đó cũng nhận ra điều này, bèn đưa ra đề nghị, “Hay thế này đi. Cô vào bên trong thay chiếc áo khác, để tôi mang chiếc áo này đi giặt giúp cô, được không?”

Cô ta khách sáo như vậy khiến Thừa Ảnh cảm thấy ái ngại. Cô biết mình không thể cứ thế này mà ra ngoài được. Để tiết kiệm thời gian, Thừa Ảnh nghĩ, chỉ có thay áo mới là cách giải quyết nhanh nhất.

“Vậy tôi vào trong thay áo”, cô mở vali lấy chiếc áo len dệt ra rồi đưa cặp kính râm trên bồn rửa tay cho cô gái kia cầm hộ, “Cũng không có gì đâu. Đừng để ý.”

“Được rồi!”, cô gái đó mỉm cười, rõ ràng rất cảm kích, “Cảm ơn cô!”

Hai người đứng trước tấm gương lớn sạch bóng, vóc dáng cũng tương đương. Trước khi Thừa Ảnh cầm chiếc áo sạch bước đến phòng ngăn, vô tình liếc vào gương, hơi sững lại, có vẻ ngạc nhiên, “Tự nhiên phát hiện ra… hai chúng ta hơi giống nhau.”

Thực ra không chỉ hơi giống, ngoài cặp lông mày khác biệt lớn ra, hai người đều có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn nhất, môi và cằm đều có đường cong tinh tế, gần như giống hệt nhau.

Điều này đúng là hiếm có. Thừa Ảnh còn đang ngạc nhiên thì cô gái kia đã mỉm cười giục, “Ở đây chật quá! Thay đồ xong, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

“Được rồi”, Thừa Ảnh gật đầu.

Mười phút sau, Trần Nam đứng ở lối ra chính của sân bay, nhìn từ xa thấy phụ nữ cao gầy bước đến.

Vóc dáng anh ta cao lớn, giơ tay cũng có thể dễ dàng vượt qua đầu người khác. Anh ta vẫy cô, ra hiệu rồi bước ra khoảng rộng đợi cô.

Người phụ nữ kéo chiếc vali màu đen, thấy anh ta hơi sững người, dừng bước một lát rồi nhanh chóng bước đến.

Trước khi đến gần, cô ta giao chiếc vali cho Trần Nam, đẩy gọng kính râm ở sống mũi lên, không nói gì, chỉ nhìn xung quanh. Trần Nam như thể biết ý cô ta, liền giải thích, “Đại ca không đến, bảo tôi mang hộ chiếu đến.”

Anh ta nói rồi rút hộ chiếu ra, kết quả, cô ta vẫn không cầm, nét mặt sau cặp kính râm không rõ lắm, nhưng có lẽ là hơi ngạc nhiên.

Trần Nam liếc nhìn cô ta, mới tiếp tục giải thích, “Vốn dĩ anh ấy định đến, nhưng lại có việc gấp cần giải quyết, sợ chị lỡ chuyến bay nên mới bảo tôi mang đến.”

Ngón tay trong túi áo của cô ta lặng lẽ siết lại.

Xem ra, tin tức trước đó quả không sai, đúng là Thẩm Trì sẽ đích thân ra sân bay gặp Thừa Ảnh nên cô ta mới nghĩ ra cách này, đóng giả làm Thừa Ảnh, tìm cơ hội tốt nhất để ra tay.

Đây cũng là cơ hội duy nhất để tiếp xúc với Thẩm Trì ở khoảng cách đủ gần.

Chỉ là không ngờ, đến lúc quan trọng thì đột nhiên lại có thay đổi.

Thẩm Trì đã không xuất hiện.

Cô ta tự tin cho rằng mình dễ dàng qua được bằng cách hóa trang cao cấp, sau khi che mắt đi, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt sẽ giống Thừa Ảnh đến tám chín phần. Vì vậy, nếu có thể tiếp cận Thẩm Trì, cô ta sẽ có rất nhiều cách để hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng, nhưng giờ…

Là sát thủ chuyên nghiệp giá cao, cô ta nhanh chóng ngầm chuyển sang vô số hướng và giả thiết khác.

Cô ta rất rõ, cơ hội giống như hôm nay rất có thể chỉ có một lần. Qua rồi sẽ không có nữa.

Vậy thì đi hay ở lại.

Tuy nhiên, Thừa Ảnh thực sự lúc này đang bị người ta trói đi, nhưng cô ta chắc chắn biết mình sẽ không thể giả mạo quá lâu, vì người cô ta đối diện không phải là kẻ vô danh tiểu tốt nào, mà là Thẩm Trì.

Đối với cô ta mà nói, cơ hội chỉ có một lần, có lẽ chỉ tập trung trong hai ba phút.

Nhưng Thẩm Trì không hề xuất hiện.

Giống như mắt xích nào đó trong kế hoạch đột ngột đứt đoạn, khiến cô ta không thể không lên kế hoạch mới.

Thực ra, ý nghĩ này chỉ lóe lên trong giây lát. Cô ta thản nhiên rút tay ra khỏi túi áo khóa gió, nhận lấy cuốn hộ chiếu rồi lại đút vào túi.

Lúc này, chỉ nghe Trần Nam hỏi, “Chị dâu, chị bay chuyến mấy giờ? Tôi tiễn chị.”

“Không cần đâu”, cô ta hắng giọng cất câu đầu tiên, giọng rất khàn.

“Chị dâu, chị bị cảm à?”, Trần Nam nhìn chằm chằm vào mặt cô ta.

“Hơi lạnh thôi”, giọng cô ta khàn khàn như thể thật sự không khỏe lắm, mỗi câu nói đều cố gắng giảm bớt từ, trong lòng đã nghĩ ra cách, thản nhiên nói, “Thẩm Trì đâu? Tôi vừa đổi chuyến bay. Hôm nay không đi nữa.”

Trần Nam cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng mỉm cười, lấy điện thoại ra, “Vừa hay, anh ấy bảo tôi gặp chị thì báo với anh ấy một tiếng. Chúng ta ra xe trước, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho anh ấy báo chị sắp về nhà.”

Chiều thu vàng, bầu trời xanh như ngọc bích, ba chiếc Mercedes màu đen men theo con đường ra khỏi khu vực sân bay.

Đêm hôm đó, một chuyến bay quốc tế chứa đầy hành khách từ Vân Hải đến Kathmandu gặp sự cố trên không trung cách sân bay Kathmandu, Nepal hai trăm bốn mươi kilomet, mất lái đâm vào một ngọn núi, toàn bộ phi hành đoàn và hành khách đều thiệt mạng.

Trong danh sách hành khách trên chuyến bay đó có tên Án Thừa Ảnh.

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sắc Đẹp Trêu Ngươi

Copyright © 2022 - MTruyện.net