Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ha ha ha, cô cứ nói quá.” Bạn của Mộc Tri không tin, “Dù có thất bại bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không thay đổi được đánh giá của mọi người về cô đâu.”
Vậy nên đừng có nói mấy lời dễ vạch trần như thế được không? Tẩy trắng cho bản thân cũng vô dụng mà thôi.
“Không tin thì tùy anh.” Mộc Tri trợn trắng mắt, “Dù sao tôi cũng không muốn gặp người này lần nào nữa. Quá tổn thương lòng tự trọng.”
“Đó là vì mắt nhìn người của cô không tốt. Nếu hắn gặp lão đại, chắc chắn sẽ bị lão đại liếc mắt một cái nhìn ra ngay.”
Mộc Tri quay đầu trừng đối phương, theo bản năng muốn phản bác. Có điều cô chợt nhớ đến chiến tích lẫy lừng đánh đâu thắng đó của lão đại thì do dự yên lặng.
Mặc dù Boss của Hỉ tang bị tên kia lừa chạy vòng vòng thật đấy nhưng mà lão đại của cô là người như thế nào? Đến ngay cả cao thủ ngụy trang đại danh đỉnh đỉnh như “Niên Thiên Hỉ” cũng bị hắn nhìn thấu bộ mặt thật. Khả năng nhìn người của lão đại không phải để nói cho vui đâu, vậy nên người chơi kia thì tính là gì?
“Nói mới nhớ, khi nào lão đại đến vậy? Nếu không đến thì tôi ăn no cái bụng rồi về cho rồi.”
Thanh niên vừa dứt lời, dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận ồn ào náo nhiệt.
Hai người nghiêng đầu nhìn xuống. Chỉ biết trên thảm đỏ sân khấu, mấy vũ công đã dừng biểu diễn mà tránh sang hai bên. Đám nam thanh nữ tú đi săn như gặp cái gì bất ngờ, tư thế lắc lư trêu ghẹo, nóng lòng muốn nhào đến thử xem một chút.
Không biết là ai đến. Có điều người còn chưa lại gần thì mọi người xung quanh đã ồn ào thay nhau chào hỏi không ngớt. Chủ nhân của buổi yến tiệc cũng đi ra. Gã ôm eo bạn gái mới xinh đẹp, chậm rãi bước đến nghênh đón vị khách lớn.
Một người đàn ông mặc đồng phục đen đẩy cửa bước vào. Ánh sáng lạnh lẽo bên ngoài bị hắn trộm mang trên vai, rơi lên bóng lưng hắn, rơi xuống thân ảnh đám người đi phía sau hắn. Ánh đèn mờ ấm áp chiếu lên tóc mai người nọ rồi trượt đến bên gọng kính vàng, cuối cùng nó dịu dàng vẽ ra một gương mặt tuấn mỹ nhã nhặn.
Hắn gật đầu mỉm cười với mọi người.
“Là lão đại!” Mộc Tri ở lên lầu vui vẻ hô lên.
“Ngài Salman.” Người đàn ông trung niên cười lấy lòng rồi chào hỏi, “Ngài cũng đến đây chơi sao?”
“Ngài Đông Phong đã có lòng mời, làm sao tôi dám không đến được?” Salman bắt tay với ông ta, như thường lệ, trên tay hắn là một chiếc găng tay trắng.
Đông Phong ở bên này đang cẩn thận nghe ngóng, trên mặt càng lộ rõ vẻ đắc ý. Gã tiến lên bắt tay với Salman, sau đó cười ha hả mấy tiếng: “Người anh em! Nếu sớm biết cậu tới đây, tôi chắc chắn sẽ gọi người tiếp đón cậu chu đáo.”
Salman vẫn luôn cười nhìn gã: “Không sao. Tôi đến đây chỉ để tâm sự chút chuyện với ngài Đông Phong mà thôi. Không biết chúng ta nên tìm một chỗ nào đó để nói hay vẫn…?” Vẫn là ở đây?
Rốt cuộc Đông Phong cũng nghe ra ý tứ không đúng lắm, nụ cười trên mặt gã chợt cứng lại hai giây.
“Hôm nay là sinh nhật của bạn gái tôi. Chúng ta cứ tạm gác chính sự sang một bên đi, lúc sau lại nói được không? Yên tâm, còn rất nhiều thời gian mà.” Nói rồi gã vươn tay muốn khoác vai Salman nhưng nửa đường đã bị một găng tay trắng cản lại.
“Thật sự không chịu tâm sự chút nào?”
Salman ôn hòa mỉm cười, chỉ qua là trong mắt hắn không có chút thiện ý.
“Mỗi một nơi đều có một người quản lý, thế nhưng ngài Đông Phong lại lấn chiếm địa bàn của Hồng Ân mà kinh doanh. Chúng ta đều là người làm việc có quy tắc. Không biết ngài đây đã chuẩn bị bồi thường cái gì chưa? Chuẩn bị tiền bạc hay là… chuẩn bị mạng để đền?”
Khách khứa yến tiệc ở chung quanh đều không hẹn mà cùng ngưng thở. Bọn họ vừa khẩn trương vừa sợ hãi, sợ rằng mình sẽ vô tình đánh vỡ bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng này.
“Ha ha ha, người anh em thích nói đùa thật đấy.” Đông Phong buông tay đang ôm eo bạn gái ra, “Để tôi bàn bạc chuyện này với lão đại Hồng Ân sau đi.”
Salman cũng thu tay về. Hắn nhìn Đông Phong không chớp mắt, nhấn mạnh: “Đây, là chuyện mà tôi quản lý.”
Tất cả mọi người đều biết Salman không cho phép kinh doanh* trong địa bàn của mình, đây chính là quy tắc. Người nào phá vỡ quy tắc của hắn thì không khác gì cố tình gây sự với Salman.
Thế mà tên Đông Phong này không những lấn chiếm địa bàn của hắn mà còn phá hỏng quy củ mà hắn đặt ra. Đây không phải cố ý gây sự mà là cố ý đánh vào mặt hắn, Salman có thể đến đây nói chuyện ôn hòa đã là quá nể mặt gã.
*买卖 là mua bán kinh doanh nhưng trong ngữ cảnh này là chỉ hoạt động mua bán d.âm, mại d.âm.
Vả lại khi Đông Phong đến đây làm ăn, đôi tay gã đã dính không ít máu. Đám người Đông Phong vừa đe dọa vừa dụ dỗ những người chơi mới trẻ tuổi ưa nhìn để đem đi bán. Bán danh dự của họ, bán nhân phẩm của họ, bán tôn nghiêm và đạo đức của họ. Cuối cùng chẳng còn gì để bán, bọn họ chỉ muốn chết.
Thật ra Salman đã sớm quên mất vì sao mình trở thành loại người như bây giờ. Nhưng có một điều hắn vẫn luôn ghi nhớ, đó là có những thứ không thể mua bán để kiếm tiền.
Đông Phong tái xanh cả mặt. Gã cảm thấy cực kì mất sĩ diện, cục tức trong cổ họng nhất thời chưa nuốt xuống nổi.
“Cho tôi mặt mũi.” Đông Phong trầm giọng, ánh mắt gã dần trở nên tàn nhẫn, giống như đang nói rằng: Nếu Salman không chừa cho gã mặt mũi thì hắn cũng đừng hòng ăn được thứ gì tốt.
Salman khẽ cười. Hắn đưa tay lên khóe miệng rồi kéo găng tay ra: “Người không chừa mặt mũi cho tôi là anh mới phải.”
Đám người thuộc hạ của hai bên đồng loạt đứng dậy. Khách khứa bốn phía sợ hãi chen chúc chạy tán loạn, mà người hai bên ngay tức khắc nhào vào đấm đá nhau, vô số bàn ghế đều bị quăng ngã lộn xộn.
Mộc Tri đã sớm tìm một góc an toàn để trốn. Cô biết sức lực mình không đến đâu nên đành ẩn nấp xem tình hình. Một con côn trùng cánh cứng bằng kim loại bay ra từ nhẫn của Mộc Tri, toàn bộ khung cảnh hỗn loạn phía dưới đều bị nó chụp một cái.
Đối với đám người chơi, đạo cụ ở trên cửa hàng mua sắm không mấy hiệu quả. Phần lớn mọi người đều mua đao thương vũ khí các loại, số ít người thì dùng sò bạc để mua súng ống đạn dược. Chẳng qua sò bạc là vật quý giá, vậy nên súng ống đạn dược cũng là vật phẩm trân quý. Mà đám người chơi thì không thể chung sống hòa bình dưới một hành tinh được, chắc bởi vì bọn họ cảm thấy cuộc sống như vậy không đủ kích thích.
Bọn họ có đấu đá phe phái nhưng ít ra người chơi không thể giết hại lẫn nhau. Nếu hành động của họ nghiêm trọng, chẳng hạn như hành hạ người đến chết thì sẽ bị phía chính phủ bên trên trừng phạt.
Lại nói, khi người chơi ở trong xã khu, bọn họ chính là vị thần bất tử. Bởi vì cho dù người chơi có bị thương nghiêm trọng đến đâu, ngay cả tàn thân nát đầu đều có thể từ từ bình phục như trước. Có điều đó chỉ là ở xã khu, lúc tiến vào trò chơi thì không nên mang theo vết thương vào. Không ai lại đi đánh cược ba cái mạng quèn của mình cả.
Hơn nữa ân oán của người chơi thì họ rõ hơn ai hết. Thù oán không lớn có thể sử dụng phương thức đối chiến đơn giản lành mạnh, không cần tốn kém súng ống quý hiếm. Mà những kẻ có thâm thù đại hận, kẻ thù không đội trời chung thì có thể lựa chọn giải quyết lẫn nhau trong trò chơi. Bởi vì chết cả ba điểm sinh mệnh trong trò chơi thì sẽ vĩnh viễn chết đi, thật sự chết đi.
Ba mạng như đếm ngược.
Đông Phong một bên đẩy bạn gái ra chắn phía trước, một bên rút khẩu súng bên hông. Thế nhưng gã còn chưa kịp làm gì thì trước mặt đã xuất hiện một đôi giày bó sát đá gã té nhào ra đất.
Người kia nhìn qua trắng trẻo nhã nhặn, bộ dáng cũng lịch sự ôn hòa, vậy mà lúc động thủ lại tàn nhẫn dứt khoát không cho đối phương đường lui.
Đông Phong bị Salman đá cho đầu óc quay cuồng. Salman cũng không định dừng lại mà cầm tiếp băng ghế đánh tới tấp vào người gã như mưa xối, súng lục văng ra phía xa, thuộc hạ Salman nhanh tay cầm súng cất đi.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Salman kéo đến một cái ghế ngồi xuống nhìn chằm chằm người đang ngã trên đất không dậy được, một bên chân ghế đè lên người Đông Phong.
Tóc hắn không chút lộn xộn, ngay cả góc áo cũng bằng phẳng. Hắn nghiêng đầu, chậm rãi tháo xuống găng tay còn lại.
Đêm nay thành Đông Tinh ồn ào áo nhiệt bao nhiêu thì Nhậm Dật Phi ở phía bên kia say ngủ an tĩnh bấy nhiêu.
Đó là một căn phòng xi măng vuông vức, ở trong có một cái cửa sổ, một cửa ra vào và một phòng rửa mặt nhỏ, còn lại đèn đuốc gì cũng không có.
Nhậm Dật Phi không tốn quá 50 sò trắng để mua một khoảng đất nhỏ và căn phòng này, cuối cùng hắn mua thêm chút đồ dùng sinh hoạt và chăn gối, vừa lúc đủ 50 sò trắng.
Hắn nặng nề đi vào giấc ngủ, hô hấp đều đều. Trong bóng đêm, dây tơ hồng quái dị trên cổ tay lại phát ra ánh sáng đỏ tươi như máu.
Nhậm Dật Phi mơ thấy một giấc mơ.
Dường như nơi này là phim trường, xung quanh đều là người đến người đi, cao cao mờ ảo. Nhậm Dật Phi ngửa đầu nhìn thế giới xa lạ trước mặt, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò thích thú như hàng ngàn vì sao đang lấp lánh trong dải ngân hà.
Đột nhiên hắn nghe thấy thanh âm của một người phụ nữ: “Đạo diễn, đạo diễn, anh cho đứa nhỏ này một cơ hội nữa được không?”
“Không phải tôi không muốn cho mà là nó không chịu khóc… Thôi thì thời gian này…”
Giống như cách một tầng thủy tinh mờ đục, Nhậm Dật Phi không nghe rõ bất kì thanh âm gì, bên tai cứ ồn ào náo nhiệt không ngừng, nhưng lại đứt quãng mơ hồ không rõ.
Nhậm Dật Phi mờ mịt nhìn mấy bóng dáng cao cao đi xuyên qua thân thể hắn. Bọn họ như muốn nói gì đó, cuối cùng lại bị kéo ra xa như thế giới riêng ấy không liên quan gì đến hắn, mà Nhậm Dật Phi chỉ cảm thấy thật mới mẻ và thú vị làm sao.
Người người đều là bóng trắng, song lại có duy nhất một người là hắn nhìn thấy rõ ràng.
Đó là bóng dáng của một người phụ nữ mặc một chiếc đầm đỏ xinh đẹp, giống như bước ra từ sương sớm trên cánh hoa. Bà xoay người, một gương mặt mỹ lệ kiều diễm hiện ra trước mặt Nhậm Dật Phi. Bà là đóa hồng xinh đẹp nhất dưới tia nắng đầu tiên của bình minh.
Người phụ nữ từ phía xa bước về phía này, từng bước từng bước, sau đó dừng lại trước mặt hắn.
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, cổ đều sớm phát đau.
Mặc dù gương mặt của người phụ nữ đang ngược sáng nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy hàm răng dài sắc nhọn của bà: “Vẫn còn cười?”
Nhậm Dật Phi có chút không hiểu thế nào: Cười không tốt sao?
Bỗng một bàn tay thật lớn từ đâu giáng xuống giật lấy thú bông trong tay hắn. Nhậm Dật Phi cũng không biết thú bông này xuất hiện lúc nào. Nó là một con thỏ đen, trên tai là rất nhiều dấu răng nhỏ. À, hình như là món đồ chơi mà hắn yêu thích thì phải.
Người phụ nữ chợt há miệng gào lên: “Mau khóc cho ta!!!!!!!!!!”
“Con không thích… Con ghét diễn kịch.”
Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, gương mặt có nhiều nét tương tự Nhậm Dật Phi, nó xuyên qua ảo ảnh mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tôi biết.” Nhậm Dật Phi nói, “Thế nhưng thế giới này đã sớm hỏng bét. Cậu xem, bây giờ chúng ta có đi đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có một con đường là diễn kịch mà thôi.”
Nhậm Dật Phi tỉnh dậy. Hắn nhìn trần nhà xi măng một lúc.
Giấc mơ này thật khiến người ta chán ghét.
Nhậm Dật Phi vươn tay sờ phía dưới gối, sau đó hắn nhớ ra đây không phải gối nhà mình. Phía dưới gối không có viên kẹo nào.
Không có kẹo, không thoải mái nổi.
Ngoài cửa sổ là đêm đen tịch mịch. Trên đầu trời không có trăng, cũng chẳng có sao. Chỉ có phía xa xa là những dải màu ngũ sắc, nhưng mà ánh sáng cũng quá kém, không thể nào xua tan được đến bóng tối nơi này.
Nhậm Dật Phi trầm mặc, bóng đêm cũng tĩnh lặng nặng nề. Hắn không biết làm sao để giải quyết cảm xúc khó chịu trong lồng ngực, giống như mây đen vô tận đang đè trên người hắn, khiến Nhậm Dật Phi không thể thở nổi.
Ngón tay hắn vuốt nhẹ tơ hồng, tơ hồng phát ra ánh sáng nhàn nhạt đỏ tươi.
Hoang Vu Chi Giác, hệ thống bảng trắng kia đã gọi nơi này như thế.
Thế giới xa lạ hoàn toàn khác biệt với xã hội văn minh.
Một hệ thống âm phủ quái thai biến hắn từ người trở thành lệ quỷ. Bây giờ lại thêm một hệ thống quái thai nữa, nó tìm đến tận cửa nhà hắn là chuẩn bị làm gì?
Ở nơi này, người chơi dùng vỏ sò làm tiền tệ lưu thông, tất cả đều nhờ vào mua sắm trên cửa hàng. Mà cửa hàng duy nhất lại còn lòng dạ hiểm ác mà bình tĩnh viết to mấy chữ: Tất cả sản phẩm trong cửa hàng đều không thể tái sản xuất.
Một ngày ba bữa, ăn uống ngủ nghỉ đều phải cần tiền.
Người chơi ở đây cũng không bị bắt buộc phải tham gia trò chơi liên tục, thế nhưng nơi nơi đều viết to hai chữ “Đòi tiền”.
Thật ra Nhậm Dật Phi cũng không quá nôn nóng muốn biết tất cả về trò chơi hay là về Hoang Vu Chi Giác.
Hắn rất rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.
Ngoài ngủ ra thì chuyện quan trọng gì cũng tạm dẹp sang một bên được không?
Ngoài cửa sổ vẫn là đêm đen vô tận, thế nhưng thế giới xung quanh đã thay đổi. Nhậm Dật Phi đến với thế giới tư duy của hắn.
Nơi đó là phòng xi măng nhỏ hẹp như cũ, trên trần nhà có vô số cuốn sách như mây đen đang đè lên Nhậm Dật Phi. Mỗi một cuốn sách là một nhân vật hắn từng đắp nặn, từng sắm vai.
Nhậm Dật Phi nằm trên nền xi măng lạnh lẽo nhìn chằm chằm mây sách trên đầu. Bỗng một cuốn sách rơi xuống, dừng ở trên tay của hắn. Trên sách là một thiếu niên trẻ tuổi mặc một bộ vải thô phai màu, bên ngoài là một chiếc áo khoác ngắn, dưới chân mang một đôi giày vải, lười biếng đứng ở đó mỉm cười ngây ngô xán lạn, có điều hắn không thấy rõ hình dáng thật sự của thiếu niên.
A Phi.
Nhìn qua giống một đứa nhóc chơi bời lêu lổng nhưng thật ra là một thiếu niên nhiệt huyết chưa tàn.
Đúng vậy, nhiệt huyết.
Nhậm Dật Phi gối đầu lên cuốn sách này, hắn cảm nhận được rất nhiều cảm xúc ôn hòa truyền đến từ trong sách.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy dường như chính mình đang nằm trên một tảng đá mát lạnh, hệt như loài động vật máu lạnh nào đó đang lười biếng sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời. Hắn có chút ảo giác rằng thật ra bản thân mình cũng có độ ấm.
Chỉ là khi ánh nắng ấy lùi về phía sau, xung quanh sẽ lại trở về khung cảnh ban đầu.
Nhậm Dật Phi nhắm mắt cảm nhận độ ấm áp trong sách, toàn bộ linh hồn đều bị mặt trời bao phủ lấy.
Đó là tình cảm của A Phi.
Dễ chịu lắm.
“Thấy không.” Nhậm Dật Phi và đứa nhỏ trong mơ mở miệng nói, “Chúng ta là sinh vật như vậy đấy. Không diễn kịch thì không thể sống nổi.”