Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
  3. Quyển 3 - Chương 65: Cánh đồng hoang vu
Trước /320 Sau

Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 3 - Chương 65: Cánh đồng hoang vu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Người chơi thân mến, ngài có nghe tôi nói không?”

“Ừm… Không phải trình bày lý do cho tôi đâu, cậu chỉ cần nói tôi thu hoạch những gì, tổng cộng hết bao nhiêu là được, cái khác tôi không quan tâm.”

Không phải khoảnh khắc công bố phần thưởng là kích động lòng người nhất hả, sao ký chủ của nó lại lạnh lùng như vậy? Tinh linh hướng dẫn có cảm giác nó sắp héo úa tàn lụi tới nơi.

“Bởi vì lần này ngài lại vượt qua màn chơi một cách hoàn mỹ, hơn nữa phó bản phúc lợi có tính chất đặc thù nên toàn bộ các loại tiền tệ đều gia tăng gấp đôi, tổng cộng số phần thưởng mà ngài nhận được là 8 sò bạc, 4 sò vàng, một rương bạc báu vật và một quỷ bài cấp SR: Hạc Quy.”

“Ngoài ra, ngài còn được nhân vật của mình công nhận đặc biệt, đạt được các kỹ năng: Yêu hóa, Thánh Tâm, đạo cụ nhận được: Mặc Cốt Hội Phiến, Đăng Tâm Liên biến dị.”

Kỹ năng: Yêu hóa. 

Kích hoạt kỹ năng: Đọc nhẩm để kích hoạt, sau đó sẽ đạt được sức chiến đấu toàn thịnh của Hạc Quân, nhưng chỉ trong năm phút liên tục.

Hạn chế: Sử dụng trong thế giới huyền huyễn, mỗi phó bản chỉ được dùng một lần.

Đánh giá: B (Có thể biến thành đại yêu, ai dám chê năm phút là ít?)

Kỹ năng: Thánh Tâm.

Kích hoạt kỹ năng: Kỹ năng bị động, tự động kích hoạt sau khi vào phó bản, có thể tăng 5% độ hảo cảm của tất cả NPC.

Hạn chế (giới hạn sử dụng): Áp dụng cho tất cả phó bản.

Đánh giá: A (Tưởng chừng vô dụng nhưng đôi khi sẽ trở thành kỹ năng có sức mạnh quyết định.)

Nhìn thấy hai kỹ năng rơi xuống, đặc biệt là kỹ năng bị động phía sau, Nhậm Dật Phi hơi nhướng mày. Cuối cùng thu hoạch lớn nhất của phó bản cũng đến rồi.

Kỹ năng bị động có phạm vi rất lớn, cũng rất hữu dụng, quan trọng nhất là nó không giới hạn số lượng NPC.

Tâm trạng uể oải trong nháy mắt lập tức biến mất hơn phân nửa, Nhậm Dật Phi tự cảm thấy bản thân mình cũng lợi hại thật đó.

Hắn lại xem hai đạo cụ thu hoạch tiếp theo.

Mặc Cốt Hội Phiến: Pháp khí của Hạc Quân, tăng 30% sức mạnh pháp thuật sau khi kích hoạt sử dụng.

Đăng Tâm Liên biến dị: Bạn bè tặng cho, dùng hết một cánh hoa thì còn lại năm cánh. Trời sinh có tác dụng khắc chế cực mạnh với mọi loại mê dược gây ảo giác, hiệu quả liên tục của một cánh hoa là một giờ.

Nhậm Dật Phi: … Bạn bè tặng cho?

“Hai đạo cụ và hai kỹ năng xứng đáng với người phá giải phó bản mà, đương nhiên chất lượng đạo cụ mà ngài đạt được càng xịn lắm luôn.” Thấy Nhậm Dật Phi im lặng không nói lời nào, tinh linh hướng dẫn liền vội vàng an ủi hắn.

Vận khí của ký chủ nó thật sự rất thần kỳ.

Cứ cho là vận khí hắn tốt đi. Nhưng đối với phó bản phúc lợi cấp trung trăm người tham gia, ai lại chẳng có ba năm kỹ năng và đạo cụ? Vậy mà ký chủ nó chỉ có bốn cái?

Tinh linh hướng dẫn không thể không hoài nghi có khi nào chính phủ sắp phá sản nên mới keo kiệt bủn xỉn đến vậy không.

Nói vận khí ký chủ nó tốt quá không đúng, mà nói không tốt cũng không đúng. Trong số bốn đạo cụ và kỹ năng rơi xuống, vậy mà có đến ba cái là đạo cụ cực phẩm và kỹ năng quý hiếm.

Đặc biệt kỹ năng bị động cấp A có thể dùng cho mọi phó bản, đây đúng là kỹ năng bị động mà đám người chơi hằng mong ước có được. Càng quan trọng chính là: Nó không chỉ áp dụng cho tất cả phó bản mà còn cho tất cả NPC.

Vậy chẳng phải tương đương với việc người chơi có thêm một vầng hào quang NPC vạn nhân mê phiên bản thu nhỏ sao?

“Ừm, không sao đâu.” Nhậm – không biết tình cảm là gì – Dật Phi tự giác gạt bỏ cảm xúc không đáng có của mình rồi an ủi tâm hồn bị người chơi bánh ngọt làm tổn thương.

Cứ cho là đối phương nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn thì thế nào? Dù sao sau này bọn họ cũng sẽ không gặp lại lần nữa.

Còn nếu như gặp lại, vậy thì khi đó hẳn nói tiếp.

Nhậm Dật Phi cầm quần áo đi vào phòng tắm, hắn chuẩn bị ra ngoài một chuyến. Đối với Nhậm Dật Phi mà nói thì việc hắn tắm rửa và thay quần áo gọn gàng là sự tôn trọng tối thiểu trước khi thăm hỏi đối phương.

Một đoạn dây tơ hồng trên cổ tay đã bị đứt gãy, Nhậm Dật Phi nhẹ nhàng vuốt ve năm đoạn dây đỏ còn lại, tơ hồng cũng sáng lên như một lời hồi đáp.

Tắm rửa rồi thay quần áo xong xuôi, hắn đứng trước gương sấy tóc, dùng chế độ gió lạnh sấy từ chân tóc rồi đến ngọn tóc.

Nhậm Dật Phi mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong áo vải gile cổ chữ V, phối với quần jean và giày bốt thấp như cũ, sau đó lại khoác thêm áo khoác ngoài, trông vừa cổ điển vừa lịch sự. 

Thật ra hắn không biết cách phối đồ, tất cả đều do stylist mách cho vài món quần áo có thể phối đa dạng nhiều cách, tuy không được bắt mắt lắm nhưng chắc chắn Nhậm Dật Phi sẽ không nhớ sai.

“Ngài định đi đâu ạ?” Tinh linh hướng dẫn hỏi.

“Đi gặp A Kim xem tiến độ biên tập chỉnh sửa đến đâu.” Nhậm Dật Phi soi gương sửa sang lại cổ áo, hắn cũng đã báo trước chuyện này một tiếng cho A Kim.

Từ trước đến giờ tinh linh hướng dẫn vẫn luôn nhìn Nhậm Dật Phi lười nhác thành quen, lúc này thấy hắn chăm chút kỹ lưỡng thì hơi khó hiểu: “Ngài thích cô ấy hả?”

Bởi vì theo nó thì mấy người đàn ông muốn theo đuổi một người sẽ chăm chút vẻ bề ngoài của mình đó.

Gì cơ? Nhậm Dật Phi sửng sốt, sau đó hắn bật cười: “Ăn mặc gọn gàng sạch sẽ cũng là một phép lịch sự, không liên quan gì đến người gặp mặt hết.”

“Vâng, ngài xem dự báo tình hình thời tiết hôm nay nè.” Màn hình trắng sáng lên, hiển thị bản đồ thời tiết trong ngày, một phần ba vùng Đông Tinh có mưa rào nhẹ đều được đánh dấu.

“Có mưa sao? Vậy tôi cần một chiếc ô đen nhỉ.”

Găng tay, ô che mưa, đồng hồ, mái tóc tùy ý xõa tung, Nhậm Dật Phi nhìn thoáng qua gương, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn quyết định mua thêm một cái kính gọng vàng.

Dây xích vàng mỏng bên gọng kính buông xuống tô điểm thêm vẻ văn nhã tinh tế cho người đàn ông, lúc này hắn mới hài lòng ra cửa.

Thị trấn hẻo lánh xa xôi ở thành Đông Tinh vẫn yên ắng như cũ, vài người chơi nhàn rỗi tụ tập dưới ánh đèn đường đánh bài, nhân tiện thảo luận về phó bản phúc lợi trăm người vừa mới kết thúc.

Vậy mà phó bản phúc lợi trăm người kết thúc chỉ trong ba ngày, không những chỉ ra và xác nhận quỷ thành công mà còn công phá luôn phó bản, đám người chơi khác chưa kịp cảm nhận mùi vị gì thì đã bị người chơi lâu năm nuốt mất.

“Chắc chắn là phó bản cấp thấp,” Người chơi này lớn tiếng nói, “nếu không thì làm sao có thể nhanh chóng phá giải như vậy? Nếu biết đó là phó bản cấp thấp thì tôi đã sớm tham gia rồi, làm không tốt có thể nấp vào đám NPC, đợi đến khi kết thúc phó bản thì ít nhất cũng lấy được một đạo cụ. Đôi Q!”

“Nói cứ như ông đăng ký tham gia là được chọn liền vậy cha. Đôi K.” Người chơi đối diện đập hai lá bài xuống.

Đợi nửa ngày cũng không thấy người thứ ba ra bài, bọn họ đẩy cậu ta: “Làm gì đó? Ra bài coi.”

Người chơi thứ ba là một thiếu niên trẻ mặc áo ngủ khom lưng, đôi mắt mơ màng ngái ngủ, đầu tóc rối bù. Không hiểu sao lúc này cậu ta đã ngồi thẳng dậy, dùng ngón tay chải chải tóc liên tục, đôi mắt lim dim mở to, cực kỳ có tinh thần.

“Cưng bị gì hả? Có sao không vậy?” Hai người bạn của thiếu niên đều không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Khụ, không có gì.” Thiếu niên vừa đáp lời, tầm mắt vừa nhìn về một hướng.

Biểu hiện của cậu ta khiến cho những người còn lại chú ý, bọn họ đều quay đầu nhìn theo, ở cuối tầm mắt chỉ thấy một bóng lưng đã đi rất xa, dáng người thon gầy cao cao, đôi chân còn rất dài.

“Trời không mưa mà đeo găng tay cầm ô, hứ, làm bộ.” Một người mở miệng ghen ghét.

Phòng làm việc Hậu Kỳ Kim Điểm vẫn luôn bận rộn như cũ, ngoài đơn hàng lớn của Nhậm Dật Phi thì bọn họ cũng nhận rất nhiều đơn hàng nhỏ. Một vài người muốn tạo món quà bất ngờ cho người yêu, một vài đội ngũ nào đó thì muốn làm quảng cáo tuyển thành viên, đa dạng đủ loại, kiểu gì cũng có.

Tất nhiên, điều bọn họ quan tâm nhất vẫn là chuyện cắt nối biên tập phó bản “Láng giềng”.

Một mặt là vì đơn hàng này nhiều tiền, mặt khác là để tạo nên thương hiệu cho phòng làm việc. Tất cả bọn họ đều nhận thức được một chuyện —— chắc chắn đây sẽ là cơ hội lớn nhất mà phòng làm việc có thể nắm bắt, cơ hội thay đổi vận mệnh.

“Xin chào.” Nhậm Dật Phi đặt chiếc ô trong tay sang một bên rồi gật đầu mỉm cười, “Tôi có hẹn trước với bà chủ A Kim.” 

Bút ký tên lăn từ trên tay xuống đất, thiếu niên bên quầy lễ tân vội vàng cúi người nhặt lên, vừa lật xem quyển sách nhỏ vừa đỏ mặt hỏi: “Xin hỏi ngài là?”

“Láng giềng, đơn của tôi.” 

Láng giềng là đơn hàng lớn, thiếu niên không cần tìm cũng biết nó ở đâu, trong lòng cậu ta thầm thét gào: Không phải bà chủ nói là người qua màn sẽ tự đến đây sao? Chẳng lẽ vị này chính là người qua màn? Thánh thần thiên địa bốn phương tám hướng của tôi ơi, anh ấy cũng… quá xinh đẹp đi?

Thấy cậu ta hồi lâu không chút nhúc nhích, Nhậm Dật Phi nhẹ giọng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Không, không có ạ. Mời ngài đi lối này.”

Đi qua dãy hành lang sáng đèn, hắn theo thiếu niên đến phòng thu âm cuối cùng. Trải qua mấy hôm tăng ca thêm giờ liên tục, bọn họ cũng đã cắt nối xong bản thô, tiếp theo là phần hậu kỳ phối âm phối nhạc.

“Mời vào ạ.” Thiếu niên dừng lại trước cửa rồi mở cửa cho Nhậm Dật Phi.

A Kim ở trong phòng đang nói chuyện với vài người, cô vừa nhìn thấy Nhậm Dật Phi đi tới cùng thiếu niên nhỏ liền tiến đến chào hỏi: “Phim đã cắt xong, cậu có muốn xem thử không? Có phối khúc và âm thanh bối cảnh nên cảm giác rất tốt.”

“Được.” Nhậm Dật Phi đi vào gian phòng.

A Kim vươn tay cầm tay nắm cửa, nói với thiếu niên ở quầy lễ tân: “Mang cho chị hai ly trà hoa nha.”

Hành trình ba ngày, ba góc nhìn, loại bỏ những phân cảnh không quan trọng trong cốt truyện, cuối cùng biên tập viên đã cắt gọn lại thành một “bộ điện ảnh” dài hai tiếng rưỡi.

“Chỉ cần điều chỉnh ánh sáng của một phần hình ảnh, thêm điểm nhấn, không cần bộ lọc, cũng không cần làm trắng. Cảm giác ống kính của ngài rất tốt, không không, cũng không phải, nhưng mà ngài rất ăn ảnh…” Biên tập viên nói đến tác phẩm của mình là kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Cách nửa tháng, Nhậm Dật Phi lại được nghe người khác khen hắn có cảm giác ống kính. Trong giây phút hoảng hốt nào đó thoáng qua, dường như Nhậm Dật Phi có ảo giác mình đã quay trở về phim trường.

Chỉ mới nửa tháng trôi qua mà thôi, sao hắn lại cảm thấy cuộc sống sinh hoạt bình thường đã là chuyện xảy ra rất lâu về trước rồi vậy?

Đeo tai nghe vào, màn hình vòng cung sáng lên, Nhậm Dật Phi tập trung tinh thần nhìn về bộ phim đang phát.

Bên tai vang lên một giọng nữ quỷ dị hát ngâm nga, hai chữ “Láng giềng” từ từ xuất hiện trên màn ảnh.

Mở màn bộ phim là một cảnh quay khá đặc biệt, hàng mi dài của thanh niên hơi run run rồi chậm rãi mở mắt. Mọi thứ xung quanh phản chiếu vào đôi mắt hắn, cũng lọt vào tầm mắt người xem.

Từ mờ mịt, nhận ra cho đến suy tư, hết thảy mọi hoạt động tâm lý đều hoàn thành trong quá trình người nọ mở mắt.

Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, Nhậm Dật Phi đã trở nên hứng thú, hắn thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế ngồi mềm mại rồi tiếp tục xem.

Phân cảnh mở màn này rất có cảm giác dẫn dắt khán giả, có lẽ biên tập viên đã dành rất nhiều thời gian và sức lực cho nó, chỉ là chất lượng toàn bộ tác phẩm như thế nào thì phải đợi hắn xem xong mới biết được.

Kể từ lúc nhân vật chính thức dậy, thu thập thông tin, xác nhận danh tính, bộ phim mất khoảng năm phút để mở màn câu chuyện, phân cảnh tiếp theo là một đoạn cao trào nhỏ, sự cố hạt thủy tinh.

Thân phận người chơi và thân phận người mù, hai thân phận bất đồng đều bị vỡ nát trong quá trình thanh niên ngã xuống cầu thang, cuối cùng hợp thành một bộ dáng mới.

“Mở đầu lúc đó là như vậy sao?”

Nhậm Dật Phi nhìn ba góc độ của phân cảnh bế công chúa, thêm cả hiệu ứng quay chậm lúc hai nhân vật đối diện, hắn không khỏi nghi hoặc.

Ngay cả khi đây là phó bản mà bản thân hắn tự mình trải qua, tự mình làm, tự mình xem, cảm giác vẫn hoàn toàn không giống. Nhậm Dật Phi thay đổi tư thế ngồi, một tay chống tay vịn, một tay chống cằm, lấy góc nhìn của người thứ ba tiếp tục xem.

Ở trong phòng chiếu hơn hai tiếng đồng hồ, Nhậm Dật Phi dụi dụi mắt, sau đó đeo kính đơn nhãn đứng dậy ra ngoài. A Kim theo sau nhìn hắn đầy chờ mong: “Cậu cảm thấy thế nào?”   

“Khá ổn.” Tuy rằng không thể so sánh với phim điện ảnh chân chính nhưng dù sao cũng đã vượt qua mong đợi của hắn. Không nghĩ đến âm nhạc còn tốt hơn dự đoán, có cả bộ phận chuyên môn viết nhạc mở đầu, nhạc kết phim và nhạc đệm, hắn cảm giác được A Kim đã thét a a a ra lửa vì thâm hụt tiền vốn.

Tính thưởng thức và tính thực tế của bộ phim kết hợp khá ăn ý với nhau, Nhậm Dật Phi không biết khán giả có thể học được cái gì từ trong mấy hình ảnh kích thích thị giác này không nữa. Đầu tiên là phải thu hoạch tin tức thân phận của nguyên chủ, sau đó biến chính mình thành một chiếc lá nhỏ không nghe không thấy không biết gì hết tiến vào rừng rậm bạt ngàn của NPC.

Có điều…     

“Hình như tương tác giữa tôi và người chơi cách vách có hơi nhiều?” Chẳng lẽ nhiều như thế thật? Hay là bọn họ bới lông tìm vết muốn đẩy cp?

Rõ ràng trong trí nhớ hắn, người kia chỉ là người qua đường Giáp. Không hiểu sao biên tập viên tùy tay cắt nối một chút liền cắt thành vai nam phụ luôn.

Là một người trong nghề, Nhậm Dật Phi thật sự quá hiểu rõ mấy thao tác chèo thuyền đẩy cano này. Hai người tương tác quang minh chính đại, chỉ cần người khác phóng đại một chút thôi là sẽ trở thành một loại lén lút ái muội muốn chim chuột nhau cười tình mà xấu hổ.

“Bởi vì phần lớn là những phân cảnh quan trọng trong cốt truyện nên không thể cắt bỏ.” Nói rồi A Kim cười với đối phương: Chính ngài còn không đếm được tương tác giữa hai người nhiều hay ít à? Nếu ngài không làm gì hết, chúng tôi không thể cắt ghép từ không thành có, ngài nói có đúng không?

“Thôi được rồi.” Ngoại trừ điểm này thì những thứ khác đều hợp ý Nhậm Dật Phi, “Còn lại là phần phối âm của tôi nhỉ? Tôi có một video mới cần biên tập chỉnh sửa, một chuyện không phiền hai chủ, nên làm phiền các cô lần nữa vậy.”   

Thêm một đơn hàng mới đến tay, quản lý viên A Kim cười càng thêm dịu dàng.

Nhậm Dật Phi đi thẳng một đường đến cửa rồi cầm lấy ô che mưa trong góc.

Bầu trời bên ngoài đã đổ mưa nhỏ. Hắn bung ô đi được hai bước, nhớ đến tương tác của mình với NPC và những người chơi khác trong “Xuân Nhật Yến”.

Uầy… Nhậm Dật Phi nhịn không được quay đầu bổ sung một câu: “Video cắt nối có cảm giác cp cũng không sao, nhưng mà tôi phải là 1.”

Theo tư duy của một thẳng nam thì nói chung 1 là người nắm quyền kiểm soát ha. Nhậm Dật Phi cảm thấy hắn và ai đều không sao cả, nhưng hắn bắt buộc phải là người nắm quyền chủ động, chứ không phải là cái người bị đối phương kabedon vào góc tường khóc chít chít meo meo.

A Kim: …?

___

Quảng cáo
Trước /320 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sống Lại Biến Thành Mèo Chó Của Tổng Tài Phản Diện

Copyright © 2022 - MTruyện.net