Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tầm 2h chiều Lan Linh chạy đến tìm Bạch Sanh, muốn cùng nàng mua thêm đồ cho trẻ con, nhưng vạn vạn không nghĩ trong nhà của khuê mật còn có một người khác nữa.
Không tính là xa lạ, Hàn Thuần.
Lan Linh vừa nhìn thấy Hàn Thuần liền có tâm lý bài xích: "Đúng là trái đất hình tròn, cũng có ngày gặp lại nhau rồi."
Hàn Thuần không nói gì, trầm mặc ngồi trên ghế sofa.
"Này, chị mở miệng nói gì đi chứ!" Lan Linh mỉa mai: "Năm đó chả phải rất lớn tiếng hay sao? Sao bây giờ một chữ cũng nói không xong? Lúc chia tay Bạch Sanh có bao nhiêu dứt khoát, giờ tìm đến đây để làm cái gì? Thật không biết xấu hổ!!"
"Lan Linh!!" Bạch Sanh quát khẽ một tiếng: "Cậu đang mang thai, mấy lời như vậy không nên nói ra."
"Mình nhịn cũng nhịn đủ rồi, cô ta năm đó ức hiếp cậu thế nào lẽ nào cậu có thể dễ dàng cho qua như vậy!?"
"Đó là chuyện rất lâu rồi, mình cũng đã tìm được hạnh phúc của bản thân, hà tất để trong lòng mấy chuyện không vui này?"
"Cậu..." Lan Linh nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ trút: "Cậu thật quá lương thiện rồi!!"
"Không phải là mình lương thiện, mà là có nhiều chuyện quên được thì quên, giữ trong lòng cũng không vui vẻ gì." Bạch Sanh đặt cốc sữa nóng lên bàn: "Cậu cũng hiểu đạo lý đó hà tất làm khó Hàn Thuần? Chị ấy đi đến bước đường này là do trượt chân ngã vào nơi tối tăm của giới giải trí mà thôi."
"Thôi được rồi, dù sao mình cũng không nói lại cậu."
Lan Linh đỡ cái bụng to của mình, chán nản nói: "Mình còn không đến ba tháng là sinh rồi, A Sanh này, chúng ta đi mua thêm quần áo trẻ con đi."
"Hôm nay e là không được rồi, A Tranh cũng có ở nhà."
"Nha đầu đó có ở nhà thì sao? Dù sao lần nào rủ cũng không chịu đi, nói cái gì mà chỗ đó là của omega, đi cũng chỉ mất mặt thêm thôi!!"
Nhắc đến Lan Linh còn bực tức, nha đầu đó hở cái là nói nàng lắm chuyện bày vẽ lôi kéo Bạch Sanh rời nhà đến 10h tối mới về. Vẫn là người lớn không chấp nhất hài tử, dù sao nàng cũng là khuê mật của Bạch Sanh, bên nào trọng còn bên nào khinh tự khắc Bạch Sanh hiểu rõ.
"Nhưng cả Hàn Thuần cũng ở nhà..." Bạch Sanh đè thấp giọng: "Mình sợ sẽ có bão nổi lên."
"Ây, thật là!" Lan Linh buồn bực xoa bụng mình: "Bảo bảo con xem, cô Bạch Sanh không chịu đi mua đồ cho con này!"
Bạch Sanh dở khóc dở cười: "Hôm khác đi, mình thật sự đi không được mà."
"Ai, tùy cậu vậy, nếu hôm nay không được thì mình hẹn lại hôm khác, dù sao ở đây mình là người rảnh rỗi nhất rồi." Lan Linh chống đỡ cái bụng to hơn sáu tháng của mình, cười cười: "Có rảnh thì gọi ngay cho mình, mình sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ cậu!"
Bạch Sanh phì cười: "Được rồi, Lan mama đi đường cẩn thận nha."
"Không cần tiễn mình đâu." Lan Linh chợt nhớ đến gì đó, vội vàng quay trở lại: "Này, này, mình quên mất, nha đầu kia không hứa hẹn gì với cậu à?"
"Hứa hẹn?"
"Kiểu như hẹn ngày kết hôn chẳng hạn? Hay là cho cậu một câu yên lòng?"
"Cái này..." Bạch Sanh xấu hổ nói: "Em ấy bảo đợi mình nửa tháng, cho mình thời gian suy nghĩ rồi sẽ công khai."
"Nửa tháng? Sao lại là nửa tháng mà không phải bây giờ?"
"Ách... là do mình bảo em ấy đợi..."
"Cậu cái đồ ngốc này!" Lan Linh nhịn không được vỗ vào trán nàng: "Tiêu ký cũng tiêu ký rồi, giờ lại chậm chạp không kết hôn, đến mình là người ngoài còn gấp vậy mà cậu lại có thể bảo nha đầu đó đợi cậu? Không sợ nha đầu đó đột ngột trở mặt không lấy hay sao?"
"A Tranh không phải người như vậy đâu."
"Cậu..." Lan Linh hừ lạnh: "Mình nói không được cậu, mình về đây!!"
Nói xong liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài, đem cửa nhà Bạch Sanh đóng mạnh.
Bạch Sanh bị nàng làm cho giật mình, trợn trừng mắt mà nhìn, gì đây? Hôn nhân của nàng mà Lan Linh còn gấp hơn cả nàng là thế nào?
Vừa quay lại đã bắt gặp Hàn Thuần, vội vàng nói: "Chị đừng để tâm lời của Lan Linh, cậu ấy độc miệng vậy thôi nhưng tâm tính rất tốt!"
"Ân, chị biết rồi."
Nói như vậy nhưng Hàn Thuần vẫn trầm mặc ngồi trên ghế, cảm giác như cả thế giới cô độc còn lại một mình nàng.
Vừa vặn Giang Huyền Tranh cũng từ trong phòng tắm đi ra, tóc vẫn còn ướt, từng giọt rơi xuống sàn nhà đọng thành vũng.
"A Tranh, chị dặn em bao nhiêu lần rồi hả?" Bạch Sanh nhấc chân đến thay Giang Huyền Tranh chà lau tóc: "Để tóc ướt như vậy dễ bị bệnh phổi lắm đây, em chẳng bao giờ chịu nghe lời cả."
Hàn Thuần ngẩng đầu lên, phảng phất như nhìn thấy trước kia, Bạch Sanh cũng như vậy càm ràm nàng không nên để tóc ướt mà đi lung tung trong nhà. Vẫn hành động cũ, thói quen cũ, chỉ là người mà Bạch Sanh ôn nhu giúp lau tóc không phải là nàng nữa rồi.
"Chị mệt rồi, chị về phòng trước."
Bạch Sanh tuy bận lau tóc cho Giang Huyền Tranh nhưng vẫn trả lời Hàn Thuần: "Ân, chúc chị ngủ ngon."
Hàn Thuần đưa mắt nhìn thêm một lần nữa, trong mắt đều là ảm đạm, xoay người trở về phòng giam mình trong bốn bức tường cô quạnh. Lẽ ra nàng phải hiểu rõ, khi nàng buông tay Bạch Sanh ra nghĩa là đời này kiếp này đều không còn cơ hội đến gần nàng ấy nữa.
Đã không còn là tiểu cô nương mười hai tuổi luôn chạy theo phía sau nàng. Nhưng Hàn Thuần không cam tâm, trừ phi nàng không muốn, còn bằng không nếu đã thích nhất định sẽ phải có được.
Bàn tay siết lại thành đấm, trong mắt lóe lên một tia kiên định.
...
Sáng sớm hôm sau Giang Huyền Tranh nhất quyết lôi kéo Bạch Sanh đến phim trường cùng mình, các nàng không bao lâu nữa sẽ công khai với báo giới, vậy thì đi cùng nhau nhiều một chút cũng đâu có vấn đề gì.
Bạch Sanh để cho Giang Huyền Tranh giúp mình cột dây giày, nghiêng đầu hỏi: "Hàn Thuần, chị có muốn đi cùng bọn em không?"
"Chị đi theo làm gì?" Hàn Thuần uống một ngụm nước, nhấc nhấc mi: "Dù gì nơi đó cũng không có gì để làm."
"Đến đó thử xem, biết đâu lại có một đạo diễn mời chị tham gia phim."
Hàn Thuần trầm ngâm suy nghĩ, lời Bạch Sanh nói không phải không có lý, liền gật đầu đáp ứng: "Được rồi, đợi một chút."
Nói đoạn Hàn Thuần liền đi thẳng lên lầu, vào phòng của mình thay một bộ đồ khác, sau đó thì cùng hai người Bạch Sanh đi đến phim trường.
Đến nơi phim trường cũng đã được bố trí gần hết, diễn viên cũng có mặt khá đông đủ, tất cả đều đang tất bật hóa trang để kịp giờ quay. Giang Huyền Tranh một tấc cũng không muốn rời Bạch Sanh, đến lúc hóa trang cũng không ngoại lệ, kiên quyết giữ nàng ở bên cạnh.
Nhân viên hóa trang cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không có mở miệng ra hỏi, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Bạch Sanh cũng thuận miệng bảo Hàn Thuần cùng ngồi cạnh, sẵn tiện trao đổi với nàng về kịch bản mới. Diễn biến tâm lý nhân vật nàng đều đã vạch ra từ trước, dựa theo tính cách với khả năng diễn xuất của Hàn Thuần thì đây là một nhân vật thích hợp với nàng ấy nhất.
Hàn Thuần nghe xong cũng có chút hứng thú, cùng Bạch Sanh thảo luận đến hăng say.
Giang Huyền Tranh đều giận đến nghiến răng, lại không thể xen vào cuộc trò chuyện của hai người, dù gì đây là việc công, không phải tư tình mà nàng có thể ghen tuông.
Thuận tiện gạt tay nhân viên hóa trang ra, Giang Huyền Tranh bực mình nói: "Không trang điểm nữa!"
Nhân viên hóa trang mờ mịt, đang yên đang lành lại không chịu trang điểm nữa là sao?
Vừa vặn đạo diễn Lý cũng đến, sẵn giọng: "Giang minh tinh của chúng ta cũng chịu đi làm lại rồi sao? Hôm trước bệnh tình nghiêm trọng quá nhỉ?"
Giang Huyền Tranh không có tâm trạng, buồn bực nhìn về phía Bạch Sanh và Hàn Thuần.
Đạo diễn Lý cũng nhìn theo, kinh ngạc vô cùng: "Hàn Thuần!?"
Hàn Thuần ngẩng đầu lên nhìn, lịch sự cúi đầu: "Đạo diễn Lý."
"Cô rời khỏi làng giải trí cũng khá lâu rồi nhỉ?" Đạo diễn Lý tiện tay kéo ghế ngồi xuống: "Hôm nay đến cùng Bạch Sanh sao?"
Giang Huyền Tranh cướp lời: "Là cô ta đi theo chúng tôi."
Đạo diễn Lý liếc trắng mắt, cũng không nói gì, nhìn qua Bạch Sanh mà hỏi: "A Sanh này, cô tính cầu xin giúp Hàn Thuần lần nữa sao?"
Bạch Sanh sửng sốt, ký ức năm đó ùa về, chính nàng đã quỳ xuống cầu xin đạo diễn Lý ban cho Hàn Thuần một cơ hội tham gia vai chính trong [Cách Anh]. Ký ức năm đó vẫn còn, vẫn rất chân thật, chính nàng cũng biết bản thân không thể nào quên được.
"Đạo diễn Lý, có thể đơn độc nói chuyện không?"
Trong mắt đạo diễn Lý lóe lên tia chán nản, thở dài: "Đúng là Bạch Sanh, đụng đến đá vẫn không biết quay đầu."
Bạch Sanh không có nói gì, chậm rãi đứng dậy cùng đạo diễn Lý đi sang một góc khác.
Vẫn là đạo diễn Lý nhịn không được mà nói: "A Sanh, cô không phải kẻ ngốc, cô hết lần này đến lần khác giúp đỡ Hàn Thuần, cô nghĩ cô ta sẽ động lòng mà quay lại với cô sao?"
"Đạo diễn Lý hiểu lầm rồi." Bạch Sanh mỉm cười nói: "Tôi với Hàn Thuần kết thúc rồi, sắp tới sẽ cùng A Tranh kết hôn."
"Ồ?" Lý đạo diễn bật cười: "Như vậy mới đúng, như vậy mới đúng."
"Nhưng không có nghĩa cạn tình sẽ cạn cả nghĩa, hôm nay Hàn Thuần đi đến bước đường cùng, tôi càng không thể thấy chết không cứu. Đạo diễn Lý, ông là người thấu tình đạt lý, nhất định sẽ hiểu được tâm trạng lúc này của tôi, mong rằng ông sẽ cho Hàn Thuần thêm một cơ hội."
"Phải, Hàn Thuần là một người rất có tài, hơn nữa vẻ ngoài cũng không tồi, chỉ có điều..."
Nghe đến đối phương có điểm khúc mắc, nàng cũng căng thẳng theo.
"Chỉ là hình tượng của Hàn Thuần lúc này rất xấu, thật sự khó lòng cứu vãng, sợ rằng tung bộ phim này ra lượt xem không được bao nhiêu."
Bạch Sanh hít một hơi thật sâu: "Chẳng phải vai Tầm Kha của [Hoàng hôn] vẫn còn trống sao? Để Hàn Thuần đóng vai đó được không?"
"Cái này..." Đạo diễn Lý trăn trở: "Tầm Kha là vai phụ, còn là vai phản diện, cô chắc chứ?"
"Tôi nghĩ là được mà." Bạch Sanh thở dài: "Dù gì cũng phải thử một lần, dùng [Hoàng hôn] kéo lại hình tượng của Hàn Thuần."
"Thôi được rồi, theo ý cô vậy."
Đạo diễn Lý trọng trọng nhắc nhở: "Đây là lần cuối cùng tôi giúp Hàn Thuần, về sau phải xem tạo hóa của cô ấy."
"Vâng, cảm ơn đạo diễn đã chiếu cố."
Hai người trao đổi thêm đôi câu thì quay trở lại, trên mặt cũng lui đi ba phần căng thẳng, sắc mặt của Bạch Sanh cũng tốt lên được một chút. Đạo diễn Lý thẳng đến chỗ Hàn Thuần, cùng nàng trao đổi một chút, sau khi thống nhất được ý kiến thì bắt đầu phổ biến kịch bản.
Giang Huyền Tranh đưa mắt nhìn Bạch Sanh, đè thấp giọng: "Chị vui vẻ như vậy? Người ngoài nhìn vào còn tưởng chị rất yêu Hàn Thuần nữa."
Bạch Sanh bật cười, cúi xuống nhéo nhéo mũi Giang Huyền Tranh: "Đồ ngốc, chị chỉ yêu mỗi em thôi."
Giang Huyền Tranh dào dạt đắc ý, lén lút ở trên gò má Bạch Sanh hôn một cái, sau đó còn giả vờ cúi đầu chú tâm xem kịch bản.
Trong lòng đều nghẹn ức nhưng Bạch Sanh cũng không nỡ vung tay đánh mắng nha đầu này, trách sao được, nàng yêu nhiều tất sẽ phải học cách chịu thiệt thòi nhiều.