Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Lãng ngồi ở hội giao lưu tới 8 rưỡi thì bị cuộc điện thoại của lão Trần gọi đi.
Học kỳ mới này bạn gái của lão Trần cũng phải chuyển tới cơ sở cũ.
Lão Trần không nói nhiều lời lập tức theo lại.
Sau khi bán sang tay tiệm internet ở gần cơ sở mới đại học A đi thì mở một cái khác ở cơ sở cũ này.
Lúc này anh ta và Thiệu Diệp đang ở con phố phía sau trường, họ gọi điện cho Hạ Lãng qua ăn xiên nướng.
Lúc Hạ Lãng đến trước cửa hàng đồ nướng thì lão Trần và Thiệu Diệp đã ngồi chỉnh tề trong quán ven đường rồi, trên bàn còn mở sẵn mấy chai bia.
Thiệu Diệp thấy hắn tới thì đang định hỏi hắn có muốn uống vài chén không.
Còn chưa kịp mở miệng thì đã ngửi thấy mùi bia nhàn nhạt trên người hắn.
Lão Trần ồ một tiếng: “Vừa mới uống bia ở đâu về đấy?”
Hạ Lãng đưa chân khều cái ghế trước bàn lại, ngồi xuống với vẻ mặt nhàn nhạt.
“Trong lớp tổ chức một buổi giao lưu”.
Hội giao lưu hôm nay Thiệu Diệp cũng đã từng nghe nhắc đến, cậu ta hào hứng hỏi: “Các cậu giao lưu với lớp nào thế?”.
Hạ Lãng cầm chai rượu qua rót vào ly.
“Mấy lớp năm hai của viện kiến trúc cảnh quan”.
Thiệu Diệp bất ngờ.
Chuyện Dương Mao Quyển học năm hai viện kiến trúc cảnh quan cậu ta cũng biết.
Học kỳ trước Dương Mao Quyển đã từng nói trong game cậu là sinh viên đại học năm nhất.
Trên mặt Thiệu Diệp hiện lên một chút kinh ngạc.
“Không phải chứ? Cậu gặp được cậu ta ở hội giao lưu hả?”
Hạ Lãng trầm giọng đáp: “Không phải”.
“Tớ đã nói mà, sẽ không trùng hợp tới mức vậy đâu”.
Thiệu Diệp gật gù lẩm bẩm.
“Có cần tớ tìm người xâm nhập vào hệ thống điều tra thông tin của cậu ta không?”
Trường cũng chỉ lớn như thế, một ngày nào đó bọn họ bất ngờ sẽ đụng phải nhau cũng không chừng.
Ý của cậu ta là sẽ tra thông tin cụ thể của Dương Mao Quyển sau đó chủ động tránh đi để đỡ phải sinh ra những chuyện không thể kiểm soát khác.
Nhưng chắc là Hạ Lãng đã hiểu lầm ý cậu ta rồi.
Động tác uống rượu của hắn dừng lại, bất ngờ ngước mắt nhìn Thiệu Diệp chằm chằm, giọng hắn lạnh đến mức cùng cực.
“Điều tra cậu ta để làm gì? Cậu ta có học kiến trúc cảnh quan không, có phải sinh viên năm hai không thì có liên quan gì đến tớ? Tớ còn đang ước gì cậu ta nhớ kỹ lời tớ, tốt nhất là cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tớ nữa.
Nếu cậu ta còn dám xuất hiện tớ cũng không thể đảm bảo sẽ không ra tay đánh người”.
Thiệu Diệp không thể làm gì khác đành thuận theo lời hắn: “Được, vậy thì không điều tra nữa”.
Hạ Lãng nói được làm được, dường như đã quên mất đoạn thời gian mình bị lừa gạt kia rồi.
Suốt một tháng sau thói quen sinh hoạt của hắn vẫn giống y như bình thường, không có gì thay đổi quá lớn.
Trong suốt một tháng trời đúng là hắn cũng chưa từng gặp được Dương Quyển trong trường.
Mãi đến tận tuần nghỉ lễ Quốc Khánh dài ngày sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ.
Sáng hôm đó lớp Hạ Lãng và lớp bên cạnh được xếp thi tiếng anh trong phòng học lớn.
Môn học mà sinh viên khối ngành khoa học tự nhiên cảm thấy khó nhằn nhất chính là tiếng anh.
Giáo viên giám thị chưa tới, người được xếp chỗ ngồi gần hắn đều dồn dập cầu xin hắn cứu giúp.
Hạ Lãng được xếp ngồi phía cuối phòng thi, một tay chống cằm một tay kẹp bút, thong thả thờ ơ xoay xoay cái bút giữa hai ngón tay.
“Sinh ra thời gian ôn thi để làm gì? Nước đến chân mới cuống quýt.”
Mọi người lập thức than vãn ầm ĩ.
Người ngồi bên phải hắn cách một lối đi là sinh viên lớp bên cạnh, trong nhà người này có chút vốn liếng, trước giờ gã vẫn muốn tham gia vào vòng xã giao trong trường của đám người Hạ Lãng.
Bình thường mỗi lần gặp Hạ Lãng gã đều tỏ ra lấy lòng trước mặt hắn.
Bây giờ cũng không ngoại lệ, đối phương xách túi đựng đồ ăn sáng tới đưa về phía trước mặt Hạ Lãng.
“Anh Lãng ăn sáng chưa?”
Động tác xoay bút của Hạ Lãng không hề dừng lại chỉ một giây, hắn cũng không ngẩng đầu lên.
“Ăn rồi”.
Nụ cười trên mặt Chu Nam Tầm vẫn không thay đổi, gã quay đầu nhìn về phía lão Tứ – con nhà họ Triệu ngồi phía sau lưng mình.
“Anh Tư ăn sáng chưa?”
Lão Tứ không hề khách khí nhận lấy bữa sáng, đặt lên bàn mình, mở nắp hộp ra rồi gắp một cái Thang bao*.
*灌汤包 là một loại bánh hấp lớn chứa đầy súp trong ẩm thực Trung Quốc.
Chu Nam Tầm thấy thế nụ cười không khỏi tươi thêm một ít.
“Lát nữa lúc làm bài thi anh Tư cứ chép bài em đi.
Thành tích môn tiếng anh của em cũng không tệ lắm”.
Lão Tứ nói muốn Hạ Lãng cho mình chép bài cũng chỉ là đang đùa giỡn thôi.
Lúc này nghe gã nói vậy thì thuận miệng đáp: “Tính sau”.
Mặc dù cậu ta không nói rõ nhưng Chu Nam Tầm lại cảm thấy việc này đã thỏa thuận xong.
Gã lấy điện thoại ra nhắn tin với người giải đề bên ngoài, dặn đi dặn lại đối phương không được để xảy ra sự cố trong buổi thi này.
Lão Tứ ăn sáng xong rồi mà người trông thi vẫn chưa tới.
Cậu ta đổi chỗ với người ngồi trước mặt Hạ Lãng rồi quay đầu nói chuyện về một trò chơi mới phát hành với Hạ Lãng.
Hạ Lãng duỗi một tay đẩy đầu cậu ta ra, không hề khách khí cười nhạo: “Có thời gian nói chuyện chơi game còn không bằng tranh thủ đi học thêm hai ba từ vựng.
Đừng có mà để đến lúc thi xong lại khóc như cún trước mặt tớ”.
Lão Tứ – người ngay cả thi tiếng anh cấp bốn cũng không qua thở dài.
“Cái đồ chơi tiếng anh này khó học bỏ mịa.
Tớ thà rằng phải học toán cao cấp mỗi ngày cũng không muốn học tiếng anh đâu”.
Lão Tứ oán hận xong mới nhìn chằm chằm cái bút vẫn đang xoay đều trên tay Hạ Lãng, còn đang định nói gì đấy thì người mới đổi chỗ với cậu ra đã đứng dậy, chạy đến đẩy nhẹ cậu ta rồi nói nhỏ: “Giám thị đến rồi”.
Lão Tứ không hề bị lay động, cậu ta nhìn chằm chằm cái bút đang xoay trên tay Hạ Lãng, cụt hứng: “Đến thì đến, cũng không thể không để tôi nói nốt”.
Còn chưa dứt lời cậu ta đã trơ mắt mà nhìn cái bút kia rơi khỏi tay Hạ Lãng lăn xuống bàn.
Động tác trên tay Hạ Lãng dừng lại, lúc nhìn đến giám thị đứng trên bục giảng đồng tử co lại một cách hết sức rõ ràng.
Dương Quyển đang ôm xấp đề thi cũng ngây dại y như thế.
Gần đây cậu mới đi công tác ở tỉnh khác, tuần trước vừa về.
Căn bản cậu không biết chuyện có học viện trong trường phải đổi cơ sở, càng không biết hóa ra Hạ Lãng cũng chuyển tới.
Sau khi tiêu hóa hết sự thật kinh người ngày từ đáy lòng Dương Quyển nổi lên cảm giác sợ hãi theo bản năng.
Điều này làm cậu rất muốn quay đầu rời đi ngay lập tức.
Mũi chân vừa mới cố gắng chuyển động một cái thì túi đựng đề thi trượt ra, rợi xuống bụng giảng một cái nặng nề.
Bỗng nhiên Dương Quyển bừng tỉnh.
Lúc này cậu mới nhớ ra, mình đến đây là để trông thi.
Cậu vội vàng che dấu sự luống cuống của bản thân, đến lúc ngẩng đầu lên lần nữa cũng không dám lại nhìn về phía cuối phòng học.
Dương Quyển đưa mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không trong phòng học, nhắc nhở thí sinh trong phòng: “Chuẩn bị đến giờ vào thi, yêu cầu mọi người về đúng vị trí”.
Nhận ra cậu là người ở nhà ăn lần trước gọi Hạ Lãng đi, lão Tứ ngơ ngơ ngác ngác về chỗ, sau đó lại không nhịn được mà nhìn về phía Hạ Lãng ngồi chéo phía trước.
Không biết có phải là ảo giác của bản thân không mà lão Tứ cảm thấy sau khi sự kinh ngạc biến mất thì đường nét khuôn mặt của Hạ Lãng cứng lại lạnh giá, cả người như thể rơi vào vùng áp suất thấp.
Dương Quyển cúi đầu đọc một lượt các quy tắc trong phòng thi, cuối cùng nói: “Nếu không có chỗ cất điện thoại thì có thể lên chỗ tôi lấy phong bì niêm phong”.
Mặc dù tuổi của cậu không lớn nhưng trong phòng thi luôn có gắn camera không có góc chết nên mọi người cũng thành thật cất điện thoại đi.
Chỉ có Hạ Lãng từ đầu đến giờ vẫn giữ nguyên tư thế lơ đãng hờ hững dựa vào lưng ghế, trước sau như một không hề đưa tay ra cất điện thoại đang đặt trên bàn đi.
Dương Quyển đi từ trên xuống dưới kiểm tra, đến lúc tới trước mặt Hạ Lãng thì lấy hết can đảm dừng bước lại.
Cậu mở miệng bình tĩnh nói: “Điện thoại di động phải cất đi.
Nếu không sẽ tính vào hành vi gian lận”.
Đôi mắt mang theo vụn băng của Hạ Lãng quét về phía cậu, chẳng thèm há miệng nói một lời.
Dương Quyển dốc sức kìm nén ý định muốn lùi lại, chần chừ hỏi: “Cậu có cần lấy phong bì niêm phong không?”
Ánh mắt nhìn về phía cậu của Hạ Lãng dần dần nhiễm một chút ý châm chọc.
Hắn cười nhạo cậu giả vờ giả vịt trước mặt mình.
Tuy rằng Dương Quyển không hiểu lý do Hạ Lãng dùng loại ánh mắt này nhìn mình nhưng Dương Quyển vẫn bị ánh mắt của hắn đâm bị thương.
Trong lòng cậu cảm thấy nghẹn ứ khó chịu.
Dương Quyển hốt hoảng xoay người lại, đứng tại chỗ hai giây rồi mới đi về phía bục giảng, lấy phong bì và keo dán giấy.
Cậu cầm phong bì quay lại chỗ Hạ Lãng nhưng Hạ Lãng cũng không nhận lấy phong bì.
Dương Quyển không thể làm gì khác ngoài việc thăm dò, vừa đưa tay cầm lấy điện thoại di động trên bàn vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt hắn.
Thấy khuôn mặt đối phương không hề xuất hiện biến hóa nào rõ rệt Dương Quyển mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu cất điện thoại vào phong bì mang lên bục giảng.
Tiếp đó Dương Quyển bắt đầu mở xấp đề thi ra.
Toàn bộ quá trình những người khác vẫn lục đục tới để điện thoại lên.
Đến khi tiếng chuông vang lên, giờ thi chính thức bắt đầu.
Dương Quyển cầm bảng biểu lần lượt xác nhận tất cả thông tin của thí sinh.
Đến lượt Chu Nam Tầm, có lẽ nhìn vẻ ngoài của Dương Quyển hiền lành nên thậm chí gã còn trò chuyện giết thời gian với cậu: “Anh là nghiên cứu sinh trường mình sao? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Đến 20 tuổi chưa?”
Đối chiếu thông tin ngăn nắp trật tự xong, Dương Quyển nghiêm mặt cầm bảng biểu nói: “Nói chuyện trong giờ thi cũng tính là vi phạm quy định phải xử lý”.
Chu Nam Tầm ngậm miệng lại nhưng cũng không bị lời cậu dọa sợ.
Gã tiếp tục dùng ánh mắt hứng thú nhìn cậu xoay người đi về phía Hạ Lãng.
Từ lúc nãy Chu Nam Tầm đã cảm nhận được nghiên cứu sinh này có bảy phần là quen biết với Hạ Lãng.
Hơn nữa quan hệ giữa hai người còn rất xấu.
Ít nhất gã có thể nhìn thấy một điều rõ rệt: ‘Hạ Lãng rất ghét người này’.
Chứng minh thư của Hạ Lãng không để ở trên bàn, Dương Quyển không thể không chủ động mở miệng yêu cầu cậu.
Hạ Lãng vẫn đang chìm trong cơn giận giữ vì phát hiện ra thân phận thật của cậu, nghe cậu bảo thì lấy chứng minh thư trong túi ra, cực kỳ buồn bực ném lên bàn.
Hạ Lãng để chứng minh thư bên trái, Dương Quyển đứng bên phải, khoảng cách hơi xa.
Dương Quyển lo sẽ chạm phải bài thi và tay của đối phương nên do dự một chút.
Hạ Lãng ngẩng đầu, nói bằng giọng điệu lạnh như băng: “Không có tay hay là không có mắt? Không biết tự cầm xem à?”
Dương Quyển mím môi cúi người xuống, nghiêng sang cầm lấy cái thẻ chứng minh thư kia.
Trong nháy mắt khi làn da phía trong cánh tay cậu đụng phải Hạ Lãng, đối phương rút tay lại, như thể không muốn có bất cứ sự tiếp xúc thân thể nào với cậu.
Đáy mắt hắn nổi lên sự phản cảm rõ rệt.
Động tác lấy chứng minh thư của Dương Quyển khựng lại, cậu đã thấy được cảm xúc trong mắt hắn.
Rõ ràng cậu đã tự an ủi bản thân vô số lần rồi nhưng giờ đây trái tim vẫn như thể bị ai đó bóp chặt.
Ban đầu cảm giác này chỉ chiếm rất nhỏ, sau đó lâu dần thì cảm giác đau đớn bắt đầu tỏa ra.
Trong đầu Dương Quyển không thể khống chế nổi mà tua đi tua lại khoảnh khắc lúc ánh mắt phản cảm của đối phương nhìn cậu.
Lần này Dương Quyển không thể khống chế nổi biểu cảm trên khuôn mặt của mình nữa, sắc mặt cậu trắng bệch.
Đối chiếu chứng minh thư xong thì quay đầu đi không nói một lời.
Tầm mắt Hạ Lãng gắt gao nhìn theo bóng lưng cậu.
Mãi đến khi Dương Quyển đi về bục giảng rồi hắn mới nhìn lại về bài thi trước mặt.
Biến hóa rõ rệt trên khuôn mặt Dương Quyển đã bị Hạ Lãng nhìn thấy hết.
Cũng không biết là tại sao trong lòng Hạ Lãng lại chẳng hề có một tí vui vẻ nào khi đã trả thù thành công cả.
Hắn nôn nóng và phẫn nộ mím chặt môi.
Thời gian thi trôi qua được hơn một nửa thì Dương Quyển phát hiện ra Chu Nam Tầm đang dùng điện thoại để gian lận.
Cậu tiếp tục đi xuống định tịch thu điện thoại di động của gã.
Có lẽ nhìn Dương Quyển có vẻ hiền lành dễ bắt nạt nên người kia không hề lộ ra chút sợ hãi nào.
Thậm chí gã còn không hề hoảng loạn, không hề vội vã, cất điện thoại đi sau đó nói với Dương Quyển bằng giọng khinh thường: “Anh nhìn lầm rồi”.
Dương Quyển nghiêm mặt muốn kiểm tra người gã, Chu Nam Tầm cảm thấy bị xúc phạm, vẻ mặt có chút giận giữ đứng dậy.
Cả người lúc này cao hơn Dương Quyển cả nửa cái đầu.
Ánh mắt Chu Nam Tầm toát ra vẻ cáu kỉnh.
“Anh muốn làm gì?”
Dương Quyển tịch thu điện thoại của gã rồi quay đầu đi về phía bục giảng.
Cậu viết tên của gã lên tờ biên bản gian lận, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh mở miệng: “Cũng như tờ ký tên có mặt, tất cả các biên bản xử lí về hành vi gian lận đều phải nộp lên nhà trường để xử lý giải quyết.
Nếu phía nhà trường không tin thì có thể kiểm tra camera giám sát”.
Chu Nam Tầm không lên tiếng, gã ngồi xuống lại nhưng ánh mặt lại lộ ra vẻ hung ác dữ tợn.
Đây không phải lần đầu tiên gã gian lận trong lúc làm bài thi, hầu hết mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc trước chuyện này nữa rồi.
Hạ Lãng làm người đứng ngoài vụ việc càng tỏ ra thờ ơ trước tình huống Dương Quyển và Chu Nam Tầm suýt chút nữa xảy ra xung đột.
Tâm trạng của Hạ Lãng không tốt, lúc làm bài không tránh khỏi không nhập tâm vậy nên có mấy câu chưa giải xong đã nộp bài trước.
Sau khi buổi thi kết thúc, Dương Quyển thu bài thi của tất cả mọi người, đếm số lượng cẩn thận rồi mới cất bài thi vào trong túi.
Sau đó cậu trả điện thoại đã niêm phong trên bàn cho các thí sinh.
Hạ Lãng làm người nhận cuối cùng.
Dương Quyển mở phong bì, lấy điện thoại ra giúp hắn.
Vốn dĩ ban đầu Dương Quyển chỉ tùy ý cầm điện thoại trên bàn, lúc đưa cho đối phương thì lơ đãng chạm tầm mắt lên khuôn mặt không hề có biểu cảm kia.
Lúc này bỗng nhiên cậu bỗng run rẩy, dường như đã nhớ lại điều gì đó.
Bàn tay đang cầm chặt thân điện thoại đổi thành chỉ cầm một góc, cậu cụp mắt đưa điện thoại cho người kia.
Trong toàn bộ quá trình tay của hai người đều cách nhau rất xa, gần như đã chặn hết tất cả cơ hội có thể vô tình đụng phải nhau.
Hạ Lãng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này của cậu, thấy rõ động tác hơi mang tính tránh hiềm nghi này.
Không hiểu sao, đáy lòng hắn lại trào lên một cơn giận vô hình.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay anh Lãng đã tức giận chưa?.