Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Quyển cuống quýt đẩy Trác Lan ra, mở lại máy biến thanh lắp bắp giải thích: ‘Vừa nãy là anh trai tôi.”
“Anh của em?” Ghen tuông trong lòng Hạ Lãng chưa nguôi. Hắn hơi nheo mắt lại, tỏ vẻ nghi ngờ: “Anh ruột?”
Dương Quyển căng thẳng: “Anh ruột”.
“Anh trai em cũng là sinh viên đại học A sao?”
“Không phải…” Dương Quyển ăn ngay nói thật. “Anh ấy đã đi làm rồi”.
“Anh em tại sao lại ở ký túc xá của em?” Hạ Lãng vẫn khẩn trương y như cũ.
“Anh ấy đến đưa đồ cho em”. Dương Quyển nói dối.
Nếu là người bản địa thì buổi tối ghé qua đưa đồ cũng không phải không có khả năng. Nghi ngờ trong lòng Hạ Lãng dần được xóa bỏ nhưng hắn vẫn bất mãn: “Bình thường anh trai em hay gọi em như vậy hả?”
Sức lực của Dương Quyển thoáng chốc như được hồi lại. “Đúng thế…” Cậu ngượng ngùng bổ sung, “ Mẹ tôi cũng gọi như vậy”.
“Vậy những người khác thì sao?” Hạ Lãng ngừng một giây, “Bạn bè xung quanh gọi em thế nào?”
Dương Quyển suy nghĩ một lát rồi mới đáp lại: “Quan hệ tốt sẽ gọi là Quyển Quyển, nếu xã giao thôi thì sẽ gọi tên đầy đủ”.
Khóe miệng Hạ Lãng không nhịn được mà nhẹ cong lên. “Còn ai gọi em là Tiểu Dương nữa không?”
Dương Quyển nói “Không còn…”
Đối phương ồ lên một tiếng đầy vui sướng: “Anh là đặc biệt nhất”.
Ngay khi Hạ Lãng cho rằng cậu sẽ phủ nhận thì Dương Quyển bỗng nhiên mở miệng lí nhí ừ một tiếng.
Nụ cười trên mặt Hạ Lãng từ từ mở rộng. Mất nửa ngày sau hắn mới nheo mắt nói: “Nhưng anh trai em gọi em là cục cưng Quyển Quyển, giờ anh cũng không muốn gọi Tiểu Dương nữa”.
Dương Quyển sửng sốt, “Cậu muốn gọi gì cũng…”
“Vậy anh cũng phải gọi -” Hạ Lãng cắt ngang lời cậu, giọng nói lộ ra ý cười lười biếng: “Cục cưng Tiểu Dương…”
Dương Quyển ngồi trước máy tính đỏ bừng cả mặt.
Trác Lan đứng cạnh nghe hết toàn bộ quá trình thì khóe miệng méo xệch. Cậu ta xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà sau đó nhanh chóng thức thời trốn đi xa.
Hạ Lãng ở đầu kia cường điệu: “Chỉ mình anh được gọi Tiểu Dương thôi đấy, những người khác đều không được gọi”.
Dương Quyển nói: “Được nha…”
Hạ Lãng điều khiển nhân vật game đứng lên, thả thú cưỡi Bạch thỏ ra sau đó kéo Dương Quyển ngồi lên trên rồi dẫn cậu đi dạo dọc bờ biển.
Dương Quyển mở miệng hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Gần đây có một nơi câu cá có phong cảnh khá đẹp, đưa em đi câu cá”. Hạ Lãng nhìn nhân vật game đang ngồi trong lòng mình: “Em đã học kỹ năng thả câu chưa?”
“Học rồi”. Dương Quyển ấp úng nói.
Hạ Lãng ừ một tiếng. không nói thêm gì nữa.
Điểm câu cá bên cảng biển cực kỳ yên tĩnh, xung quanh không có bất cứ người chơi nào. Hạ Lãng thả cậu xuống sau đó hắn tìm một góc ngồi xuống thả câu.
Người chơi câu cá tại điểm câu cá được chỉ định không chỉ câu được nguyên liệu nấu ăn, nếu vận may tốt còn có thể câu được trang bị hoặc nguyên vật liệu.
Chỉ là hôm nay vận may của Dương Quyển hình như cũng không quá tốt. Liên tục hai ba lần cậu chỉ toàn câu được những vật liệu vô dụng như tảo biển hay vỏ sò.
Nhìn thấy Hạ Lãng ở bên cạnh đã câu được mấy con cá cậu không khỏi lẩm bẩm: “Hình như vận may của tôi không quá tốt”.
Hạ Lãng nghe vậy thì mở thuộc tính cần câu của cậu ra xem, sau đó hắn lập tức cười thành tiếng: “Cục cưng à, cần câu của em tàn tạ quá”.
Khuôn mặt Dương Quyển trở nên nóng bừng. Không biết lý do bởi vì mình ầm ỹ quá mất mặt hay là bởi vì tiếng gọi “cục cưng” kia của Hạ Lãng.
Hạ Lãng giao dịch đưa cần câu của mình cho cậu: “Dùng cần câu của anh này”.
Dương Quyển nhận cần câu của hắn rồi thả mồi câu xuống nước. Vừa mới thả câu không được bao lâu, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện từ đầu bên kia.
Đến khi âm thanh nói chuyện kia dừng lại Hạ Lãng mới mở miệng nói: “Có người tới tìm anh, cục cưng tự mình câu trước nhé. Mấy phút nữa anh trở lại kiểm tra kết quả”.
Dương Quyển chậm chạp ơ một tiếng: “Còn phải kiểm tra kết quả nữa sao?”
Hạ Lãng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nghe cậu hỏi vậy thì nhất thời thay đổi chủ ý. Hắn dụng giọng điệu như đùa giỡn nói: “Tất nhiên rồi. Nếu câu được cá sẽ có thưởng, không câu được sẽ bị trừng phạt”.
Dương Quyển nghiêm túc ghi nhớ lời đối phương dặn trong lòng. Chờ đến khi hắn treo cần câu tự động xong rồi rời đi cậu liền chăm chú hết sức nhìn chằm chằm mặt nước yên ả.
Vừa khéo lúc bên cạnh có người xuất hiện thì cậu nhận được nhắc nhở của hệ thống rằng có cá cắn câu.
Trong lòng Dương Quyển giờ không còn suy nghĩ được gì khác, cậu điều khiển cần câu chậm rãi thu dây. Người mới đến ngồi xổm trước mặt cậu, đỉnh đầu hiện ra bông bóng thoại tình cờ che đi hình ảnh trước mặt.
Con cá đầu tiên đã bị vuột mất như vậy đấy.
Dương Quyển tiếc nuối nâng mắt nhìn về phía người chơi nữ đang chắn trước mặt mình.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Tại sao?
【Gần】 Dương Mao Quyển:?
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Cô là Dương Mao Quyển?
【Gần】 Dương Mao Quyển: Cô không biết chữ sao?
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An:?
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Cô đang cố ý khiêu khích tôi sao?
【Gần】 Dương Mao Quyển: Không.
Dương Quyển cúi đầu chậm chạp gõ chữ trả lời.
【Gần】 Dương Mao Quyển: Tôi chỉ muốn nói cho cô là tên tài khoản của tôi ở ngay trên đỉnh đầu thôi.
Liêu Trường An thuận theo cậu, nhìn sang đỉnh đầu nhân vật của cậu. Cô ta không chỉ thấy tên tài khoản của Dương Mao Quyển còn có thể thấy được danh hiệu mới xuất hiện ngay dưới tên cậu: – Tình duyên của Lang Hành.
Mặc kệ là đóa sen trắng hay là trà xanh, từ trước đến giờ cô đều có thể đối phó một cách điêu luyện.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Vậy là cô đang khoe với tôi chuyện cô và anh Lãng đã kết hôn ư?
【Gần】 Dương Mao Quyển: Không có.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Cô có biết tôi là ai không?
【Gần】 Dương Mao Quyển: Biết.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Biết là tốt rồi.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Liêu Trường An múa tung bay trên bàn phím –
Biết rồi mà còn không biết đường tránh xa anh ấy ra một chút.
Nửa câu sau miễn cưỡng vừa mới đánh hoàn chỉnh, còn chưa kịp nhấn gửi đi thì câu trả lời của đối phương đã hiện ra trước.
【Gần】 Dương Mao Quyển: Cô chính là người chơi nữ có phiếu bầu cao nhất trong bài post bình chọn nữ thần trên diễn đàn.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An:…
Đầu kiên cô ta đơ cả người, sau đó nghĩ lại, nếu đối phương đã thấy ảnh của mình rồi thì có lẽ đã bị nhan sắc thật ngoài đời của mìn dọa sợ, sau đó sinh ra tâm lý tự ti cũng không chừng. Dù sao căn cứ vào tình báo cô mua được từ chỗ Rừng rậm thấy nai thì Dương Mao Quyển chỉ là một em gái có dung nhan phổ thông có đôi mắt vô thần dưới cặp mắt kính dày cộp thôi.
Liêu Trường An đi thẳng vào chủ đề chính.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Tôi và anh Lãng là thanh mai trúc mã.
【Gần】 Dương Mao Quyển: Ừ.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Cô cảm thấy tôi có xinh đẹp không?
【Gần】 Dương Mao Quyển: Xinh đẹp.
Liêu Trường An hơi dừng lại, lòng thầm nghĩ cái nhỏ vợ trên game của Hạ Lãng này là con ngốc từ đâu chui lên, thế mà lại khen tình định của mình đẹp.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Tôi nghe nói cô bị cận? Trên mặt còn có vết bớt?
【Gần】 Dương Mao Quyển: Tôi bị cận.
Không biết đối phương hỏi thăm thông tin được từ nơi nào, Dương Quyển gửi đi nửa câu đầu sau đó gõ nửa câu sau giải thích nốt –
Nhưng trên mặt tôi không có bớt.
Tuyết Lạc Trường An đã gửi đến câu tiếp theo.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Có người như tôi theo bên cạnh từ nhỏ, cô cảm thấy anh Lãng có thể để ý đến người có nhan sắc như cô sao? Tôi và anh ấy quen biết nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến nay anh ấy đều mắt cao hơn đầu. Lớn lên với khuôn mặt tầm thường như vậy thì ngay cả tư cách theo đuổi anh ấy cũng không có.
Dương Quyển xóa bỏ dòng chữ trong khung nhập, gõ dòng mới trả lời đối phương.
【Gần】 Dương Mao Quyển: Tôi không hề muốn theo đuổi cậu ấy.
【Gần】 Dương Mao Quyển: Cậu ấy tìm tôi kết hôn mà.
Nhất thời Liêu Trường An bị lời cậu làm cho nghẹn họng.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Hai người vẫn chưa trao đổi ảnh với nhau đúng không?
【Gần】 Dương Mao Quyển: Chưa.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Thay vì chờ anh ấy nhìn thấy ảnh sẽ bỏ cô, còn không bằng hiện tại cô chủ động nói chia tay trước. Ít nhất lúc đó cũng sẽ không quá xấu mặt.
【Gần】 Dương Mao Quyển: Chúng tôi sẽ không trao đổi ảnh.
Liêu Trường An cảm thấy cậu có vẻ khó chơi. Trong game người chơi nữ theo đuổi người chơi nam có tiền để lừa gạt trang bị không phải ít, cô ta thay đổi đề tài.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Trên diễn đàn có bài post nói anh ấy là quản lý quán net, cô đã thấy rồi chứ?
【Gần】 Dương Mao Quyển: Thấy rồi.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Có phải anh Lãng ngầm giải thích với cô rằng nội dung bài post là giả, nhà anh ấy rất có tiền? Hiện tại tôi có thể nói cho cô biết, nội dung bên trong bài post chính là sự thật, anh ấy thật ra chỉ là một tên quản lý quán net nghèo nàn mà thôi.
【Gần】 Dương Mao Quyển: Không phải. Cậu ấy ngầm nói cho tôi cậu ấy đúng là một nhân viên quản lý quán net không có tiền.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: …
Liêu Trường An có chút hoài nghi cuộc đời.
Cô để tay lên ngực tự hỏi, nếu thật là Hạ Lãng chỉ có cái vẻ ngoài nhìn đẹp kia thôi, trình độ học vấn chỉ dừng ở thpt, còn là một quản lý quán net nghèo nàn thì chắc chắn cô sẽ không xem trọng hắn.
Dù sao thì với xuất thân như gia đình nhà cô từ nhỏ đã được dạy bảo muốn yêu đương cũng phải tìm nhà nào môn đăng hộ đối.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Cô đã biết anh Lãng nghèo còn đồng ý yêu đương qua mạng nữa sao?
Dương Quyển trả lời nghiêm túc, không hề có một chút hàm ý đùa cợt.
【Gần】 Dương Mao Quyển: Tôi nguyện ý.
【Gần】 Tuyết Lạc Trường An: Cho dù vẻ ngoài của đối phương lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, một ngày ba bữa đều chỉ ăn mì gói, cả ngày lúc nào cũng ngồi dính ở quán net không có chí hướng hay lý tưởng, thậm chí còn chỉ là tên nghèo không thể đưa cô đi dạo phố cô cũng nguyện ở bên hắn sao?
【Gần】 Dương Mao Quyển:?
Dương Quyển không hiểu lắm tại sao lại nói tới cả chuyện đi dạo phố hẹn hò luôn rồi.
Mặc dù chỉ là yêu đương qua mạng, thế nhưng nếu suy nghĩ trong tình huống đời thật thì Lang Hành cũng chỉ làm thêm ngoài giờ ở quán net sau giờ học mà thôi. Cậu thấy Tuyết Lạc Trường An dùng từ hơi bị quá đáng.
Ban đầu vốn định phản bác đối phương nhưng cuối cùng Dương Quyển lại nghiêm túc trả lời lại:
【Gần】 Dương Mao Quyển: Tôi có thể tới trông quán net chung với cậu ấy.
Hạ Lãng – người vừa mới quay trở lại chưa kịp chuẩn bị đột nhiên thấy được dòng này cảm thấy: “…”
Ngay sau đó tất nhiên là hắn thấy vô cùng cảm động.
Trong quán net, trước quầy thanh toán tối tăm không người, hai người ngồi trong góc, chen nhau trên một chiếc ghế thì thầm nói chuyện, vành tai khẽ chạm tóc mai.
Hầu kết Hạ Lãng lăn một vòng khô khốc.
Chết tiệt, vợ của mình lãng mạn quá đi mất. Tác giả có lời muốn nói:
BMG: Trong góc tối không người có càng nhiều bí mật lãng mạn
Cũng không phải bảo vệ của trường nào cũng nghiêm.