Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng Dương Quyển vẫn phải mở miệng bằng giọng nhỏ như muỗi gọi “Ca ca” thì Hạ Lãng mới hài lòng buông cậu ra.
Ngoài miệng Hạ Lãng nói là sẽ đưa cậu xuống lầu, kết quả là lại đưa cậu thẳng một đường tới cửa tòa nhà thí nghiệm rồi mới quay về theo đường cũ. Hai người đã hẹn trước tối nay sẽ dùng bữa cùng nhau. Sau khi tham khảo ý kiến của cậu Hạ Lãng gọi luôn cả Thiệu Diệp và Lão Tứ tới.
Gần đây lão Trần khá bận, hiện tại không có mặt ở bên này nên nhất thời không về kịp. Dương Quyển ăn cơm với bạn của Hạ Lãng, Trác Lan không có gan đi theo, hơn nữa bây giờ cậu ta đang còn phải lo tìm công ty thực tập.
Thiệu Diệp gọi bạn gái hắn cùng đi, năm người đổi từ ăn cơm thành ăn lẩu. Lão Tứ ở giữa đám người chân thành đặt câu hỏi, hỏi xem giờ cậu ta đi tìm một cô bạn gái rồi dẫn tới thì còn kịp không? Ngay giây tiếp theo lão Tứ đã bị Thiệu Diệp không hề nể tình mà cười nhạo.
Chập tối, Dương Quyển ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, dựa theo địa chỉ mà Hạ Lãng gửi qua để đi tới nhà hàng lẩu cạnh trường. Bọn Hạ Lãng ngồi ở một phòng nhỏ trên lầu hai, ngoại trừ Dương Quyển thì người đã đến đủ hết, giờ này đúng là giờ cơm tối nên các ghế dài ở đại sảnh lầu một gần như đã không còn khoảng trống.
Dương Quyển xuyên qua đại sảnh, đi thẳng lên cầu thang. Chưa đi được mấy bước cậu đã bị người gọi lại.
Trần Cảnh Chanh cũng tới đây ăn lẩu với bạn gái, chỉ là bọn họ tới khá trễ nên bây giờ vẫn còn phải ngồi chờ chỗ. Đúng lúc nhìn thấy Dương Quyển cũng ở đây, Trần Cảnh Chanh còn băn khoăn chuyện lần trước Dương Quyển hỏi link để mua váy cho bạn gái nên gọi Dương Quyển để chào hỏi: “Đi một mình sao? Có muốn ngồi cùng bọn tớ luôn không?”
Dương Quyển lắc đầu đáp: “Bạn tớ đang ở trên lầu rồi”.
Trần Cảnh Chanh ồ một tiếng. “Chuyện mua váy lần trước sao rồi? Bạn gái cậu có thích không?”
Đã qua mấy tháng rồi, đáy mắt Dương Quyển lộ ra vẻ mờ mịt, trong thời gian ngắn cậu chưa kịp nhớ ra đối phương đang nói đến chuyện gì, cũng không có cách nào trả lời cậu ra.
Cuộc trò chuyện rơi vào im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên phía sau Dương Quyển vang lên một giọng nói quen thuộc đang tỏ ra khó chịu: “Bạn gái gì cơ?”
Không cần quay đầu lại cũng có thể nghe được chủ nhân của giọng nói này là ai, Dương Quyển cũng dùng ánh mắt thắc mắc y chang nhìn người bạn cùng phòng cũ của mình.
Trần Cảnh Chanh nhìn cậu với vẻ mặt kỳ quái. “Lần trước cậu hỏi bạn gái của tớ link mua váy, không phải có nói là muốn mua cho bạn gái cậu sao?”
Bấy giờ Dương Quyển mới bừng tỉnh, nhưng cậu lại không tiện đính chính lại lời nói của mình trước mặt Trần Cảnh Chanh, chỉ ừ qua loa một tiếng xem như là câu trả lời.
Đúng lúc này nhân viên cửa hàng cũng gọi đến số của Trần Cảnh Chanh, cậu ta vội nói lời tạm biệt với Dương Quyển rồi nắm tay bạn gái đi đổi số. Bả vai Dương Quyển khẽ thả lỏng, vừa xoay người nhìn Hạ Lãng đang đứng đằng sau lại thấy người sau đang nghệt mặt ra, sắc mặt nặng nề không nói lời nào.
Trong đại sảnh tiếng người vừa ồn ào vừa hỗn loạn, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Dương Quyển kéo cánh tay Hạ Lãng đi lên lầu.
Hạ Lãng rút cánh tay mình ra, bước chân cũng sải rộng hơn, nhanh chân đi trước cậu.
Dương Quyển vội vã tăng tốc đuổi theo, do dự một giây rồi lại đưa tay túm lấy tay Hạ Lãng lần nữa. Lần này cậu không nắm lấy cánh tay đối phương mà đỏ mặt cầm lấy bàn tay dày rộng của hắn.
Hạ Lãng nhìn thẳng về phía trước không thèm quay đầu lại, không đẩy tay cậu ra nữa nhưng cũng không chủ động nắm lấy tay cậu.
Dương Quyển đang định mở miệng giải thích với hắn thì ở phía đối diện bọn họ, có một đám học sinh tụ tập đi ăn đang bước xuống cầu thang. Dương Quyển nhanh chóng phản ứng lại, bàn tay thả tay Hạ Lãng ra định rụt trở về.
Mu bàn tay Hạ Lãng lại như thể có mắt, hắn nắm chặt lấy tay cậu không cho buông ra.
Đám học sinh tới liên hoan vừa nói vừa cười bước qua người hai bọn họ, không có ai chú ý tới đôi tay đang nắm chặt lấy nhau kia. Hạ Lãng kéo tay cậu đi qua khúc ngoặt chỗ cầu thang, đứng ở chỗ vắng người, không tin được nhìn cậu: “Anh sợ bị người khác nhìn thấy lắm sao?”
Dương Quyển có khả năng tiếp thu xu hướng tính dục của mình khá tốt, chuyện này có lẽ phải nhắc tới công lao của bạn cùng phòng đại học, cậu ta và bạn trai của mình chẳng hề giấu diếm gì trước mặt đám Dương Quyển cả.
“Anh sợ em không muốn bị người khác nhìn thấy”. Dương Quyển thành thật trả lời.
Hạ Lãng tức giận đến mức giơ tay nhéo mặt cậu một cái. “Em có nói là sợ bị người khác thấy à?”
Dương Quyển suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Chưa từng nói”.
Hạ Lãng chậc nhẹ một cái, cúi người ghé sát vào tai cậu nhả từng chữ: “Nếu như anh còn nghi ngờ gì đối với chuyện này, giờ em có thể hôn anh ngay tại chỗ”.
Dương Quyển đỏ mặt.
Hạ Lãng không đùa cậu thêm nữa, hắn đứng khoanh tay, con ngươi híp lại, hỏi cậu: “Giờ có phải đến lượt anh giải thích với em rồi không, chuyện bạn gái là như thế nào?”
Dương Quyển thản nhiên trả lời hắn: “Được nha”.
“Chuyện này xảy ra lúc nào?” Hạ Lãng sưng sỉa mặt mày hỏi cậu.
Dương Quyển thầm tính nhẩm trong lòng một lát rồi mới ngẩng mặt nói: “Chắc khoảng ba, bốn tháng trước”.
Sắc mặt Hạ Lãng đã đen xì hoàn toàn. “Anh vừa yêu đương qua mạng với em còn cùng lúc có bạn gái trong trường sao?”
“Không phải”. Đầu Dương Quyển lắc như trống bỏi, mặt cầu dần dần nóng lên, giọng cũng lắp bắp. “Anh, anh mua cho anh mặc mà, em cũng đã thấy tấm ảnh đó rồi”.
Nháy mắt Hạ Lãng đã phản ứng lại, cậu đang nói đến cái váy bị người ta bóc phốt là hàng nhái kia. Lông mày hắn nhướng cao, giọng điệu thoáng trở nên bất thiện: “Ồ, bọn họ chính là người hại vợ em bị người ta mắng là mặc đồ nhái sao?”
Mặc dù trong game đã được Hạ Lãng gọi “vợ” rất nhiều lần, nhưng tới tận bây giờ, mỗi khi nghe thấy đối phương gọi mình như vậy, Dương Quyển vẫn không nhịn được mà đỏ cả mặt.
“Có lẽ bọn họ cũng không biết” Dương Quyển không quá để ý.
Hạ Lãng nhướng mày, không nói gì nữa mà kéo Dương Quyển lên lầu.
Hai người đẩy cửa đi vào, giọng nói lười biếng của Thiệu Diệp vang lên: “Đi đón người thôi mà sao lại lâu như vậy?”
Trước khi tới đây lão Tứ đã nói trước với cậu ta chuyện của Dương Quyển rồi, mặt Thiệu Diệp tỏ vẻ đã sớm tính toán trước.
Hạ Lãng không để ý tới lời trêu chọc của cậu ta, hắn kéo Dương Quyển ngồi xuống ghế sô pha. Hai người bạn này của Hạ Lãng Dương Quyển đều đã biết, cậu chào hỏi bạn gái Thiệu Diệp xong, cả đám bắt đầu gọi món.
Hạ Lãng vẫn ngựa quen đường cũ báo lên những thứ mà Dương Quyển không ăn. Trước đây lúc chơi game Dương Quyển sẽ thường hay báo với hắn một ngày ba bữa cậu ăn những gì. Lâu dần Hạ Lãng cũng đã biết được khẩu vị của cậu rõ như nắm trong lòng bàn tay.
Mãi đến khi Hạ Lãng lại nói với mọi người cậu không ăn được rau thơm cậu mới ngăn lại. Lần trước lúc bọn họ cùng dùng cơm ở trung tâm thương mại với lão Trần Dương Quyển đã muốn nói cho hắn, giờ cậu không kiêng ăn rau thơm nữa rồi, nhưng lúc đó lại vướng phải tình trạng cậu không thể lên tiếng nên cũng không thể nói ra đúng lúc.
Lúc này Dương Quyển mới cắt lời Hạ Lãng: “Anh có thể ăn được rau thơm”.
Thiệu Diệp không buông tha bất cứ cơ hội có thể cười nhạo Hạ Lãng nào: “Chậc, bạn trai có ăn được rau thơm không mà cũng không nhớ hả?”
Người sau lườm cậu ta một cái, ra hiệu cho cậu ta nếu không muốn sau này phải ăn đòn thì mau ngậm miệng lại đi. Sau đó hắn nhướng mày nhìn về phía Dương Quyển, vội hỏi: “Trước đây anh nói với em là anh không ăn mà”.
Dương Quyển hơi ngượng ngùng đáp: “Nhưng em thích ăn mà”.
Hạ Lãng phản ứng lại, lòng vui như mở cờ, đưa tay dưới bàn ôm lấy eo Dương Quyển, dùng ánh mắt sâu xa quét nhìn Thiệu Diệp một cái.
Thiệu Diệp lại không cam lòng yếu thế, cậu ta ôm bạn gái mình, nói: “Em cứ làm chính bản thân em là được, không cần phải thay đổi bất cứ chuyện gì vì anh”.
Hạ Lãng nghe vậy thì xì khẽ, đang định nói mấy câu đánh trả thì cuối cùng, lão Tứ bị kẹp giữa mấy người bọn họ dường như đã không chịu nổi nữa. Cậu ta tức giận bất bình, vỗ bàn thành tiếng: “Các cậu có thể suy nghĩ đến cảm nhận của tớ chút được không?”
Hạ Lãng và Thiệu Diệp không hẹn mà cùng ném cho cậu ta một ánh mắt thương hại.
Lão Tứ: “…”
Đáng lẽ cậu ta không nên tới ăn bữa lẩu hôm nay.
Ăn xong lẩu, cả đám chia tay nhau mỗi người một ngả. Thiệu Diệp đi dạo phố với bạn gái, lão Tứ cũng có việc bận, còn lại Hạ Lãng đi bộ về trường với Dương Quyển.
Dư âm của món lẩu lưu lại trong miệng khá nồng, lúc đi ngang qua tiệm trà sữa ven đường hai người bèn đi vào mua trà sữa. Nhân viên cửa hàng đang đón tiếp đôi tình nhân nhỏ phía trước, bọn họ đi tới xếp hàng đằng sau.
Có một nhân viên khác từ trong nhà bếp đi ra, ra hiệu cho hai người có thể sang bên kia để gọi món, cả hai bèn đi tới chỗ cô. Nhân viên thấy là hai cậu con trai thì cười híp mắt hỏi: “Hai cốc trà sữa đúng không?”
Dương Quyển nói: “Đúng vậy”.
Đúng lúc nhân viên đứng bên kia cũng hỏi đôi tình nhân nhỏ: “Xin hỏi hai vị muốn mấy cốc”.
Cô gái nói: “Hai cốc”.
Chàng trai lại nói: “Một cốc”.
Cô gái hỏi: “Anh không uống à?”
Chàng trai trả lời: “Em biết là anh không thích uống trà sữa mà. Hơn nữa, nếu như anh muốn uống cũng có thể uống của em mà”.
Hai người bên cạnh còn nói thêm gì đó nữa nhưng Dương Quyển không chú ý nghe. Cùng lúc đó, Hạ Lãng đứng sau Dương Quyển bước lên một bước, cây ngay không sợ chết đứng nói với nhân viên cửa hàng: “Bọn tôi chỉ lấy một cốc thôi, cảm ơn”.
Người kinh ngạc đến lượt Dương Quyển, sau khi sự kinh ngạc quá mức qua đi cậu không nhận ra mình đã hỏi cùng một câu với cô gái vừa nãy: “Em không uống sao?”
Hạ Lãng mặt không đổi sắc: “Em không uống”.
Dương Quyển ngơ ngác gật đầu, quay đầu nói với nhân viên cửa hàng đang đón tiếp họ: “Làm phiền đổi thành một cốc giúp tôi, cảm ơn”.
Nhân viên cửa hàng lại không dễ bị gạt như cậu, nghe xong thì dùng ánh mắt như thấy chuyện lạ nhìn quét Hạ Lãng và Dương Quyển, giữa chừng lại nhớ ra mình đang còn phải làm việc, đành thu mắt lại, muốn nói lại thôi: “Được, xin hỏi anh muốn uống vị nào ạ?”
Dương Quyển không hề nhận ra chuyện gì khác lạ trong suốt toàn bộ quá trình này, cậu đang chăm chú cúi đầu chọn hương vị.
Mấy phút sau trà sữa đã làm xong. Dương Quyển cầm trà sữa, rời khỏi tiệm trà sữa với Hạ Lãng. Hai người đi chầm chậm dưới ánh đèn đường, Dương Quyển cúi đầu ngậm chặt ống hút cốc trà sữa, từ từ uống hai ngụm.
Hạ Lãng nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt từ đầu đến cuối, thấy thế thì lên tiếng hỏi bằng giọng không rõ cảm xúc.
“Uống ngon không?”
Dương Quyển ngẩng đầu lên, thành thật đáp: “Ngọt lắm”.
Trái cổ của Hạ Lãng lăn nhẹ một vòng, hắn bất thình lình mở miệng nói: “Em cũng muốn uống, Tiểu Dương”.
Dương Quyển sửng sốt, cậu quay đầu nhìn tiệm trà sữa cách đó không xa, “Hay là bây giờ quay lại mua, cũng không xa – “
Hạ Lãng khẽ nhếch miệng, cắt lời cậu: “Em muốn uống cốc này của anh”.
Dương Quyển nhớ tơi cuộc đối thoại của cặp tình nhân trong tiệm trà sữa, hai tai trở nên thiêu đốt, cậu đỏ mặt đưa cốc trà sữa trong tay cho Hạ Lãng.
Hạ Lãng đưa tay đón lấy, cúi đầu hút một ngụm.
“Uống ngon không?” Vệt đỏ trên mặt Dương Quyển vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Hạ Lãng nuốt ngụm trà sữa, không vội đưa ra lời đánh giá, tầm mắt rơi vào khóe môi dính vệt trà sữa, bị ánh sáng hắt lên sáng lấp lánh của cậu. Hạ Lãng trả cốc trà sữa lại cho Dương Quyển.
Thừa dịp đối phương đưa tay tới cầm lấy cốc trà sữa, Hạ Lãng đè bờ vai cậu lại, cúi người hôn lên môi cậu, đưa lưỡi liếm sạch sẽ trà sữa lưu lại trên môi cậu. Sau đó hắn ngậm lấy đôi môi kia, bắt đầu nhẹ nhàng cắn mút.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn vội vã và lỗ mãng hôm qua. Hôm nay Hạ Lãng đã lần mò từ giữa đến lối vào, cùng lúc đó nhanh chóng trở nên vô cùng thành thạo điêu luyện. Cảm giác này chỉ vẻn vẹn kéo dài đến khi đầu lưỡi hắn luồn vào trong miệng Dương Quyển mới dừng.
Hạ Lãng hơi nhíu mày lùi lại, trên mặt là biểu cảm dùng lời khó có thể miêu tả. “Có mùi”.
Hắn tức khắc bỏ suy nghĩ muốn đi bộ về, quay sang đón taxi ven đường, cấp tốc kéo Dương Quyển về đánh răng rồi lại hôn nhau.
Bắt đầu từ tối hôm đó, phòng ký túc xá bốn người của Hạ Lãng rõ ràng chỉ có ba người ở, nhưng phòng vệ sinh lúc nào cũng để bốn cái bàn chải đánh răng. Chuyện làm lão Tứ và lão Triệu đau răng nhất là, hai cái bàn trải trong số đó rõ ràng còn là bàn chải đôi.
Tuần thứ hai sau khi bắt đầu yêu đương Dương Quyển đã bắt đầu bận rộn chuyện triển khai luận văn tốt nghiệp, thời gian gặp gỡ Hạ Lãng cũng biến thành càng ngày càng ít. Lời hứa sẽ dạy cậu bơi của Hạ Lãng mãi vẫn không có thời gian để thực hiện, đại đa số thời điểm đều là Hạ Lãng tới tìm Dương Quyển, nhưng thời gian hai người ở cùng và nói chuyện với nhau cũng không dài.
Theo Hạ Lãng nói thì thời gian đã ngắn đến mức dùng để hôn thôi cũng không đủ.
Đương nhiên những lời này hơi phóng đại quá mức, nhưng Dương Quyển lại vẫn thấy hơi hổ thẹn. Sau khi bận chuyện chọn đề tài luận văn xong thì cũng đã sắp tới cuối năm. Bọn họ cũng đã chính thức yêu đương được khoảng một hai tháng.
Nhân dịp cuối tuần nào đó, Hạ Lãng ôm Dương Quyển xem phim trong phòng ngủ, lúc mạch phim tình yêu đến phần cao trào cảm động thiên địa, Hạ Lãng cực kỳ động tình cúi đầu định hôn cậu thì lại bị lão Tứ đột ngột mở cửa bước vào cắt ngang. Hạ Lãng thiếu chút nữa đã tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, hắn dính đinh nhão nhào cắn môi Dương Quyển một cái, yêu cầu cậu dời ra ngoài thuê phòng ở chung với hắn. Dương Quyển chẳng hề do dự đã mở miệng đồng ý với hắn.