Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thành phố NewYork.
Lâm Đô Giang ngồi mệt mỏi dựa vào chiếc ghế trong phòng làm việc, trông anh rất mệt mỏi.
“Anh có mệt lắm không Đô Giang?” Một cô gái xinh đẹp bước vào, nhìn cô rất dịu dàng, là mẫu người con gái mà mọi đàn ông đều muốn bảo vệ.
Người như tên, cô tên Cố Thủy Hi, mềm mại như làn nước ban mai đầu nguồn.
Vừa nghe thấy tiếng Cố Thủy Hi, Lâm Đô Giang thở ra một hơi, từ từ ngồi thẳng lưng lại: “Sao em lại đến đây vậy Thủy Hi?”
Cố Thủy Hi nũng nịu: “Bình thường vẫn gọi em là tiểu Hi mà, sao mấy tháng nay anh gọi tên em xa cách thế?”
Cô chạy đến ôm Lâm Đô Giang nhưng bị anh lạnh nhạt đẩy ra: “Chỉ là danh xưng, em để ý quá làm gì, ra ngoài đi, anh muốn nghỉ ngơi”
Cố Thủy Hi nghe vậy cũng chỉ cười trừ, gương mặt buồn bã rời đi.
Ra tới ngoài cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, chào hỏi: “Bác Lâm buổi tối an lành”
Lâm Hừng Mục mỉm cười hài lòng rồi bước vào phòng.
Bước vào trong sắc mặt ông thay đổi khác hẳn lúc nãy: “Đô Giang con sao vậy, con bé là hôn thê của con mà, sao lại lạnh nhạt như vậy?”
“Hôn thê? Con với cô ấy đính ước lúc nào chứ, chỉ là lời hứa miệng của cha mẹ thôi.
Con không thích cô ấy, nếu có thể làm phiền cha từ hôn giúp con” Lâm Đô Giang chóng tay xuống bàn, vẻ mặt không khỏi bất mãn nhìn Lâm Hừng Mục.
“Con là vì cái con bé hay đi chung nên mới đối xử với tiểu Hi như vậy đúng không? May mắn cho nó là không vào làm việc trong Hòa Thịnh nếu không để xem ta xử nó như thế nào.
Con lớn rồi nên biết nghĩ đến lợi ích của gia tộc đi đừng có ích kỉ như thế.” Lâm Hừng Mục nửa cái cũng chẳng thèm nhìn Lâm Đô Giang trực tiếp đi ra khỏi phòng, thô lỗ đóng sầm cửa lại.
...-----------...
Thành phố S
Tôn Thượng Phủ cầm một xấp hồ sơ được niêm phong kĩ càng, một tay nhấn gọi cho Mặc Tân: “Mặc Tân, sắp xếp cho tôi một cuộc họp gấp gọi cả trưởng phòng Trương bộ phận truyền thông lên nữa, nói Vân Diêu giúp cậu một tay.”
Phòng họp được Mặc Tân và Vân Diêu chuẩn bị chu đáo, Tôn Thượng Phủ bước vào ngồi chỗ ở đầu bàn.
Anh đảo mắt xung quanh để kiểm tra số lượng nhân viên.
Thấy mọi người đã đến đầy đủ, Tôn Thượng Phủ đứng dậy, cười nhạt có lệ một cái: “Như mọi người đã biết, tập đoàn Sun của chúng ta lớn mạnh như thế nào.
Làm việc chắc chắn phải thanh liêm trong sạch tuyệt đối không thể để thanh danh ô uế.”
Mọi người trong phòng lấy làm lạ, tại sao giám đốc lại nói mấy chuyện này? Trương Phàm cũng có chút chột dạ, hắn ngồi khép nép một góc.
Từ lúc bắt đầu cuộc họp tới giờ ánh mắt của Tôn Thượng Phủ chỉ xem xét mỗi Trương Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi biết mọi người đang ngồi đây đều biết rõ.
Nhưng mà một trong số các người đây đã biết nhưng vẫn cố ý làm sai, hôm nay tôi nhất định chuyên trị triệt để, lấy đó làm gương.”
Nói rồi Tôn Thượng Phủ lấy ra một cái usb c ắm vào máy chiếu chính giữa phòng.
Hình ảnh phía trên màn hình chiếu làm cho mọi người buồn nôn không diễn tả nổi, một vài người cảm thấy kinh tởm đến mức xoay người qua chỗ khác.
Trên màn hình chiếu chính là cảnh Trương Phàm với những người mẫu, nhân viên kí hợp đồng với tập đoàn Sun.
Toàn là những cảnh trụy lạc đến phát tởm: “Hehe chỉ cần em làm tốt đêm nay thì những hợp đồng của Sun sau này đều đến tay em dễ dàng.”
Tôn Thượng Phủ nhìn thấy cảnh con lợn đầy thịt đó đè lên người những cô diễn viên chưa có chỗ đứng vững trong giới người mẫu thì cũng không khỏi buồn nôn, cảm thấy chiếu nãy giờ đã đủ, anh đưa tay tắt màn hình đi.
“Trương Phàm, trưởng phòng bộ phận truyền thông lợi dụng chức vị của mình làm trò đáng xấu hổ trong công ty, như thế này đã đủ vào tù chưa?” Tôn Thượng Phủ bình chân như vại, chẳng hề có chút động tĩnh.
Trương Phàm lúc này mặt mày đã xanh đến mức khó coi, toát mồ hôi lạnh nhưng hắn vẫn cứng miệng: “Những cô gái đó đều là tự nguyện, cùng lắm là sếp đuổi việc tôi chứ làm sao đẩy tôi vào tù.”
Tôn Thượng Phủ cười nhạt một cái, ánh mắt như chim ưng khiến trong phòng không rét mà run: “Vậy sao? Mặc Tân, xuống phòng kế hoạch mời cô Nhan lên đây.”
Mặc Tân gật đầu một cái, xuống mời Nhan Tĩnh Ảnh lên.
Nhan Tĩnh Ảnh được mời lên nhưng chẳng hiểu chuyện gì, Tôn Thượng Phủ thấy cô bối rối nói tiếp: “Cô Nhan đây có thể làm chứng là anh lén chuốc thuốc người khác nhằm giở trò đồi bại.
Như thế đã đủ đi tù chưa anh Trương?”
Đầu nhảy số nhanh chóng, Nhan Tĩnh Ảnh hiểu ra vấn đề vội liền phân bua: “Đúng vậy, tôi từng kí hợp đồng làm mẫu ảnh cho sản phẩm mới ra mắt.
Lúc đó trưởng phòng Trương đây mời tôi đi ăn để bàn bạc thêm, thật không ngờ hắn ta lại chuốc thuốc mê tôi, cũng rất may mắn là tôi chưa bị gì.” Nhan Tĩnh Ảnh bộc trực ra nổi tức giận đã giấu kín mấy hôm nay.
Tôn Thượng Phủ ngồi trên ghế mỉm cười hài lòng: “Hôm nay đến đây thôi, tôi sẽ xử lí Trương Phàm sau.
Vân Diêu, mời mọi người về phòng làm việc cho tôi.”
Trong phòng họp bây giờ chỉ còn Nhan Tĩnh Ảnh, Tôn Thượng Phủ, Mặc Tân và Trương Phàm.
Tôn Thượng Phủ đứng dậy nói: “Chuyện này mà lộ ra ngoài thì thanh danh của công ty biết phải làm sao? Nhờ có mấy con sâu đục khoét như thế này đã tạo ra không biết bao nhiêu lỗ hỏng.
Mặc Tân, gọi cảnh sát giải quyết trong ầm thầm, điều tra xem có bao nhiêu người liên quan đến vụ việc lần này, nếu nằm trong tập đoàn, bất kể chi nhánh đều đuổi cùng diệt tận cho tôi.
Đúng là quá to gan, không coi chủ tịch ra gì, không coi tôi ra gì.”
Nhan Tĩnh Ảnh đứng yên một chỗ, đôi môi anh đào bị cô mím chặt, ánh mắt hả dạ vô cùng.
Chuyện hôm qua đã khiến cô ngầm ngưỡng mộ và thán phục Tôn Thượng Phủ.
Hôm nay lại thấy anh xử lí như thế thì lại càng thán phục hơn nữa.
Đúng là lời đồn giám đốc Tôn quản lí tốt quả thật không sai một li..