Bạn đang đọc truyện Thanh Âm Thanh Xuân của tác giả Trang. Mọi người đều nói, tuổi trẻ là hạnh phúc nhất, luôn có thể học tập, luôn có thể thử sức, và vẫn luôn có cơ hội để sửa lỗi dù phạm sai, đứng dậy dù vấp ngã. Nhưng mà dù cho cố gắng thế nào, tuổi trẻ thỏa sức tung bay cỡ nào, khi trưởng thành, vẫn luôn có một điều gì đó khiến bản thân tiếc nuối. Ngày ta còn trẻ, ta luôn ngông nghênh cho rằng mình luôn đúng, hành động bộc phát, chẳng ngại sai trái, mà không hề biết tại sao mọi chuyện càng ngày lại trở nên tồi tệ hơn. Ta gạt bỏ cái lý do để chăm chăm nhìn vào kết quả. Ta tập trưởng thành bằng những hành động ấu trĩ, để khi đã trưởng thành ta mới thấy mình thật ra chưa bao giờ trưởng thành cả. Bạn nhớ không? Ngày mình còn trẻ, thanh âm thanh xuân ta thường nghe có gì? Có phải chỉ toàn là những gì khó nghe vô cùng, chỉ muốn bịt tai lại trước những thứ âm thanh không muốn nghe mặc kệ đó là gì. Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn đừng bỏ lỡ Cô Gái Bạc Liêu hoặc Chờ Ngày Anh Nhận Ra