Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không có gì nực cười cả.
Lúc Liêu Chí Viễn và Thẩm Tử Thiện bước vào nhà hát Thái Hòa, trong sảnh đã có rất nhiều người đợi sẵn. Họ ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ, ai đến sớm thì đang thưởng trà và nói chuyện phiếm, khiến không khí trong sảnh vô cùng ồn ào. Có mấy kẻ chạy vặt, lại thêm người bán trà, thuốc lá và hạt dưa lẫn lộn trong đám khách, bốn phía là tiếng bàn tán xì xào vang vọng, náo nhiệt như ong vỡ tổ.
Đài diễn kịch được xây dựng tinh xảo huy hoàng, treo mấy tấm màn đỏ rực thêu hoa. Bệ cao, cột đỏ, xà chạm, tranh khắc, thật tráng lệ biết bao.
Hai người tìm đến vị trí rồi ngồi xuống, Liêu Chí Viễn nhìn dáo dác khắp nơi, không kiềm được tặc lưỡi:
- Thanh thế lớn thật!
Thẩm Tử Thiện cũng cười đáp:
- Đúng vậy. Không ngờ lại náo nhiệt đến thế.
Hai người đều đến đây lần đầu, vì thế mà cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Không lâu sau, bốn bề yên tĩnh trở lại, tiếng trống vang lên. Khi Quý phi đi giày kim tuyến, mặc áo bào thêu chỉ vàng cùng váy bảy màu xuất hiện, chỉ thấy y phục hoa lệ tô điểm cùng vẻ đẹp của Đán giác đã khiến không khí trong sảnh náo động hẳn lên. Ánh mắt ai nấy đều sáng rực, chẳng đợi người diễn cất lời, cả khán phòng đã vang vọng tiếng hoan hô.
Liêu Chí Viễn hưng phấn đến đỏ cả mặt, đưa tay vỗ theo đám đông, lẩm bẩm nhủ thầm:
- Vẫn là các cụ nhà ta biết hưởng phúc…
Quý phi phất tay áo, chỉnh lại mũ miện, ánh mắt lộ vẻ tự đắc, bắt đầu hát:
- Trăng vừa ló ra ngoài rặng núi, gặp thỏ ngọc, thỏ ngọc lại bay mãi tận đằng đông. Trăng rời khỏi núi, càn khôn tách lìa, trăng sáng cũng thành không, vừa hay tựa như Hằng Nga rời cung quế…
Quý phi trên đài chính là cậu Thành.
Y nhấc gót sen bước đi trên đài cao, tay cầm quạt, phất dải áo, ánh mắt say túy lúy. Y ngắm hoa, thưởng hoa, tìm hoa rồi xoay người, từ chậm đến nhanh, cuối cùng nằm ngửa xuống… Quý phi trên đài chìm trong màu xuân kiều diễm, say đến độ quên đi tất thảy, người dưới đài cũng điên đảo thần hồn, như say như mê.
Khi màn diễn kết thúc cũng là lúc tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền. Thẩm Tử Thiện hoảng hốt bừng tỉnh, vội vỗ tay theo. Rèm sân khấu dày nặng dần dần rủ xuống, khán giả có người kéo nhau đi tặng hoa, cũng có người bàn luận về vở kịch.
Liêu Chí Viễn đứng dậy, nhìn Thẩm Tử Thiện và cười nói:
- Cuối cùng mình cũng hiểu được tại sao lại có người mê đắm kịch đến thế, cho dù không hiểu, thì cứ xem hết một vở cũng được bổ mắt một lần.
Thẩm Tử Thiện gật đầu tỏ ý tán đồng, nhưng vẫn dõi mắt nhìn vào tấm màn đã hạ. Cậu ít khi lộ dáng vẻ thế này, khiến Liêu Chí Viễn có hơi ngạc nhiên, nhưng anh cũng không để ý nhiều. Sau đó, Liêu Chí Viễn còn nhìn thấy một vị trưởng bối thân thiết với gia đình mình, nên cuối cùng anh bảo Thẩm Tử Thiện:
- Tử Thiện, mình nhìn thấy người quen, mình qua đó một lát. Chúng ta đi ăn muộn một chút nhé?
Thẩm Tử Thiện đáp:
- Chuyện của cậu quan trọng, cứ đi làm trước đã. Mình không vội đâu, lần sau hẹn lại cũng được.
Liêu Chí Viễn bảo rằng vậy cũng được, dù sao nhà họ gần nhau, thế thì cứ để lần sau. Hơn nữa tiệc của bậc trưởng bối không biết bao giờ mới gặp được lần nữa, nên anh liền qua đó luôn.
Thẩm Tử Thiện xoay người đi đến con đường dẫn ra hậu trường, trong lòng vẫn còn sự kinh ngạc khi nhìn thấy cậu Thành. Cậu nghĩ, Tiểu Mãn nói đúng, cho dù cậu Thành trang điểm hoa lệ, màu phấn và màu mực dường như đã che lấp toàn bộ gương mặt thật, nhưng dựa vào cái cằm đôi lúc lại hếch lên, dựa vào cần cổ đầy cao ngạo, Thẩm Tử Thiện vẫn có thể quay lại vùng trời quá khứ.
Cậu ấm nhỏ mặc áo trắng vẫn luôn ngẩng cao đầu, liếc mắt, rồi nhìn cậu bằng vẻ hờ hững.
Đường ra hậu trường cũng náo nhiệt chẳng kém gì sảnh nhà hát, có người đi vào, có kẻ bước ra, có người mặc áo thụng, có kẻ vận đồ Tây, có người xỏ giày da, có kẻ đi giày vải, nối đuôi nhau không ngớt. Tai Thẩm Tử Thiện chốc chốc lại nghe thấy tiếng "cho tôi đi nhờ", "nhường đường, nhường đường", "xin lỗi, tôi lỡ giẫm phải chân anh", "ông chủ Sở hát hí hay thật"…
"Ông chủ Sở". Nghe thấy xưng hô này, Thẩm Tử Thiện khựng lại ngay ở cửa vào, chần chừ mãi mà chưa vén rèm lên.
Mãi đến khi có người đi từ phía trong ra, hắn vén rèm, nhìn thấy Thẩm Tử Thiện đứng đó thì ngẩn ra:
- Ngài đây cũng muốn xin chữ ký sao?
Hắn nhìn ra phía sau, tiếp lời:
- Thế thì ngài phải nhanh lên, người trong đó đã sắp tẩy trang xong rồi, áng chừng là chuẩn bị đi.
Sau đó hắn gật đầu rồi đi khỏi.
Thẩm Tử Thiện vào trong. Hậu trường nhỏ hẹp, bày biện rất nhiều quần áo và đồ trang điểm, trên bàn có không ít gương đồng. Có người đang ngồi trước gương, có người thì đứng dậy lấy quần áo.
Thẩm Tử Thiện đi vài bước đã nhìn thấy cậu Thành. Thành Bích diễn vai chính nên lớp phấn son được tô vẽ cực kỳ tỉ mỉ, tẩy trang cũng mất thời gian. Y mặc áo lụa trắng, trang sức trên đầu đã được gỡ xuống hết, làn tóc đen như mực dán lên cần cổ, khiến nước da y trông trắng như ngọc quý.
Cậu Thành đang ngồi trước gương để lau đi lớp màu vẽ trên mặt, cạnh đó còn bày vài lẵng hoa rực rỡ chói mắt.
Thẩm Tử Thiện đi tới, gọi:
- Thành Bích?
Cậu Thành dừng tay, quay lại nhìn. Mặt y đã được tẩy trang, trên khuôn mặt trắng bóc, dưới hàng mày đen sậm là đôi mắt hạnh tròn tròn chứa đựng khí thế thời niên thiếu, chỉ riêng đuôi mắt là còn vệt đỏ chưa lau sạch. Y nhìn lướt qua Thẩm Tử Thiện thật nhanh rồi tiếp tục lau mắt:
- Ai vậy?
Thẩm Tử Thiện cụp mắt nhìn y:
- Tôi là Thẩm Tử Thiện.
Cậu Thành sững lại giây lát:
- Không quen. Tôi là Sở Lan Chu.
Người trong hậu trường đều nhìn về phía bên này. Họ dõi mắt trông ra, thấy Thẩm Tử Thiện mặc âu phục chỉnh tề, ngay thẳng nhã nhặn, rồi lại thấy Thành Bích đang nghển cổ lên. Không ai hiểu mối duyên giữa hai người họ ra sao, nên không có người nào lên tiếng.
Cậu Thành lại nói:
- Anh nhận nhầm người rồi. Đi đi, đây không phải nơi anh nên đến.
Thẩm Tử Thiện vẫn kiên trì:
- Tôi đợi cậu ngoài cửa.
Trong hậu trường có người nói đùa:
- Cậu Thành, cậu quen người ưu tú như vậy từ bao giờ thế?
Cậu Thành liếc xéo:
- Đã bảo là không quen rồi!
Ai cũng bảo rằng Hoa đán tính cách mềm mỏng, dáng vẻ yêu kiều, nhưng ông chủ Sở lại không phải người như thế. Trên đài cao, y là Quý phi diễm lệ lộng lẫy, nhưng chỉ cần xuống đài tẩy trang, y lại biến thành một người phóng khoáng thanh cao. Nhưng đẹp cũng chẳng để làm gì, còn không phải chỉ là một tên nghèo hay sao?
Nhưng tên nghèo này cũng ngang tàng chẳng kém ai. Có người từng thấy y múa thương nhanh đến mức không nhìn rõ đường đi nước bước. Có người lén đồn rằng hồi ông chủ Sở còn nhỏ, nhà y rất giàu có, sau này gia đạo lụn bại, y mới bất đắc dĩ phải làm nghề này. Y biết hát hí, chính là vì thuở ấy học theo đoàn kịch được nuôi trong nhà. Sau đó họ cũng bắt đầu nửa thật nửa giả mà gọi y là "cậu Thành".
Cậu Thành nấn ná hồi lâu rồi mới ra ngoài, vậy mà đúng lúc ấy trời lại mưa. Mưa không lớn lắm, nhưng mưa thu dẫu nhỏ thì vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, hơn nữa Thành Bích cũng chỉ mặc một tấm áo dài. Đúng lúc xuống bậc thềm, có một người chợt bước đến bên cạnh y.
Thẩm Tử Thiện cầm ô che cho Thành Bích, sau đó nhìn về phía trước nói:
- Đi thôi.
Rất nhiều lá ngân hạnh ướt sũng rơi trên đường. Hai người yên lặng đi một lúc, chợt có cơn gió thổi mưa cuốn vào tán ô. Thẩm Tử Thiện sẽ sàng nghiêng ô về phía cậu Thành.
Cậu Thành liếc nhìn Thẩm Tử Thiện, nhưng Thẩm Tử Thiện không nhìn lại. Vẫn là cậu Thành thở dài, lên tiếng trước:
- Cứ đi như vậy cũng không được sao?
Ý của y là, không biết bao giờ mới về đến nơi, hai người đàn ông trưởng thành cùng nhau đi dưới một tán ô, kì dị biết bao!
- Chắc cậu thấy thế là nực cười.
Thẩm Tử Thiện đứng lại, giương ô cao hơn một chút rồi nhìn vào mắt cậu Thành. Gương mặt trắng trẻo thanh tú của cậu lộ ra chút chua xót:
- Em tình nguyện đi thế này mãi.
Không biết tự khi nào, Thẩm Tử Thiện cứ mãi không quên được khu vườn đó. Trong vườn có cây hải đường, có hoa lựu, còn có một cậu ấm nhỏ kiêu ngạo. Bóng đá, hạt dẻ, hoa mai, xích đu, những vật nhỏ bé liên quan đến người đó đã trở thành những hồi ức mà cậu chỉ có thể gặm nhấm một mình khi chuyển đến nơi xa xăm cách biệt.
Cậu Thành nhìn Thẩm Tử Thiện bằng ánh nhìn khó hiểu, đáy mắt chợt có chút tình tự vụt qua. Rất lâu sau y mới nói:
- Không có gì nực cười cả.
Cậu Thành đưa Thẩm Tử Thiện đến ngôi nhà nhỏ đơn sơ ở ngoại thành của y.
───────────
Lời tác giả: Viết lời kịch xong nhức nhức cái đầu. Còn một chương nữa là hết. Cậu Thành rất chủ động đó.
Lời người dịch:
1. "Đán giác" là người "giác" diễn vai Đán.
2. Thành Bích diễn vở "Quý phi túy tửu", vào vai Dương Quý phi.
3. "Lan Chu" vốn chỉ chiếc thuyền bằng gỗ mộc lan, sau thành nhã xưng của các loại thuyền gỗ nhỏ.
Thi nhân thời Đường - Hứa Hồn từng viết trong bài "Trùng du Luyện hồ hoài cựu" rằng: "Tây phong miểu miểu nguyệt liên thiên; Đồng túy lan chu vị thập niên" (Gió Tây mịt mùng trăng liền trời; Cùng say trên chiếc thuyền lan, vẫn chưa đến mười năm).
4. Xưng hô giữa Thành Bích với Thẩm Tử Thiện là thế này:
- Lúc Thành Bích giả vờ không quen Thẩm Tử Thiện, y sẽ xưng hô với cậu như với khách thông thường, tức là cần xưng khiêm hô tôn. Nhưng y gọi cậu là 你, không dùng 您 (kính xưng), nên mình để xưng hô là "tôi" - "anh" cho đủ tôn trọng, mà chưa đến mức quá trang trọng như "tôi" - "ngài".
- Sau khi hết làm giá rồi =))) thì họ trở về xưng hô bình thường như trước khi chia tay. Thành Bích xưng là "ta", gọi "cậu". Thẩm Tử Thiện xưng là "tôi", gọi "cậu".
- Sau khi bắt đầu không giấu được rung động thì mình để xưng hô của mấy đứa yêu nhau =))) Thành Bích xưng là "ta", gọi "em". Thẩm Tử Thiện xưng là "em", gọi "cậu".
Lý do mình để Thành Bích tự xưng "ta" xuyên suốt với Thẩm Tử Thiện là vì anh ta làm kiêu vcl 🙄 Mà Thẩm Tử Thiện thì ngoan ngoan mềm mềm xinh xinh, cũng hay nhún nhường trước mặt Thành Bích nữa, nên mới có xưng hô "em" - "cậu".