Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Về sự tình của Bình Nhạc án, Trương Triều xuất thân từ kinh thành và Giang Thu Bình là văn nhân nên cũng biết chút ít, hai ngày nay mới chia sẻ cho mọi người.
Lý Ý Lan hiểu biết nửa vời nên xem như mình chẳng biết gì cả, bèn hỏi lại từ đầu: “Vậy ngươi có oan tình gì? Muốn trả thù ai? Cường quyền mà ngươi ám chỉ là ai?”
Lưu Vân Thảo được hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lý đại nhân, vụ án này khó ở chỗ dù ta dám kêu oan thì ngươi cũng chẳng dám điều tra. Mà kể cả ngươi can đảm hơn người, dám điều tra quan gia, ngươi cũng chẳng tra được gì.”
Bởi vì những ghi chép và người có liên quan đều đã bị xóa sổ từ lâu.
Lý Ý Lan còn chưa nói thì Giang Thu Bình đã ngắt lời: “Lũ tội phạm các ngươi đúng là thú vị, ngươi cũng vậy mà tên Viên Ninh kia cũng vậy, cứ hở tí là lo lắng hết lòng giùm bọn ta. Bây giờ ta nói cho ngươi biết, không cần phải thế.”
“Có dám điều tra hay không là việc của bọn ta, có muốn giải oan hay không là việc của các ngươi, người nào tự làm theo ý định của người nấy, thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng là được, không cần dùng nỗi lo sợ trong lòng ngươi để phân xử thay bọn ta.”
“Tất cả mọi người đều dứt khoát với nhau một chút, ngươi có oan khuất gì thì ta đây xin nghe, nếu ngươi muốn nói gì thì cứ dựa theo câu hỏi mà trả lời, nếu không muốn thì bây giờ tỏ thái độ luôn để bọn ta còn đi thẩm tra người khác, khỏi phải quanh co lòng vòng lãng phí thời gian của nhau.”
Ký Thanh không biết có phải người xuất thân là tụng sư đều giỏi ăn nói hay không, nhưng đứng phía sau Giang Thu Bình, nghe y nói liến thoắng cả một tràng như vậy, cậu phải trầm trồ cảm thán đúng là uy nghiêm chính khí.
Tri Tân tán thành đạo lý của tụng sư, song cũng hiểu đa số mọi người không thể đối nhân xử thế một cách rạch ròi như thế được, nói một là một hai là hai thì dễ lắm, nhưng người trong cuộc thường chỉ thấy mơ hồ.
Lưu Vân Thảo nghe Giang Thu Bình nói mà cũng sững sờ, câu “nỗi lo sợ trong lòng” kia khiến hô hấp của y khựng lại.
Y nói những lời đó nghe thì có vẻ như đang suy nghĩ cho đối phương, nhưng thực chất lại là ngăn cản chính mình, bởi vì y không tin những kẻ này.
Mà khí thế của thư sinh này rất cuốn hút, Lưu Vân Thảo tự ngẫm lại, cảm thấy ngoại trừ cảm giác nhục nhã vì xát muối vào vết thương thì việc nói ra chân tướng không gây bất kỳ tổn thất nào cho y cả, nhóm của đề hình quan mới nhậm chức này sẽ xử trí như thế nào sau khi biết ẩn tình mới là nan đề.
Cân nhắc kỹ lợi và hại rồi, y quyết đoán gật đầu với Giang Thu Bình và nhìn sang Lý Ý Lan, nói: “Muốn biết oan tình của một người, trước hết chí ít cũng phải biết người đó là ai, tên họ là gì, nhà ở đâu, thân thiết hay có hiềm khích với ai, lời người đó nói là thật hay giả, có thể tìm ai để kiểm chứng. Trừ tên họ ra thì ta đoán những điều khác các vị vẫn chưa biết, cho nên chớ trách ta dông dài, ta sẽ nhắc tới không ít chuyện trước kia.”
Lý Ý Lan kiên trì đáp: “Không đâu, rất mong được nghe tường tận.”
Lưu Vân Thảo nhoẻn miệng, trong lòng hoàn toàn không cười, chỉ cười để đáp lại lễ ngộ của Lý Ý Lan, rồi y nhìn trân trân vào tấm chăn đắp trên đùi, cất giọng từ tốn.
“Con người ta khá nhạt nhẽo, cũng rất hèn nhát, cho nên chuyện liên quan tới ta thì chẳng có gì để nói cả.”
“Mà tính mạng và kỳ ngộ suốt nửa đời sau của ta đều khởi đầu vì một người, hắn chính là Viên Kỳ Liên, cho nên chuyện lát nữa ta phải nói đa phần đều liên quan tới hắn.”
“Ta sinh ra ở vùng duyên hải phía Đông, trong một gia đình nhỏ ở huyện Hiền An, gia cảnh cũng khá giống Vãn Chi, cha ta là một thợ mộc. Trong ký ức của ta, triều đình lúc nào cũng đánh giặc, đánh từ Tây Cương tới Bắc Cương, rồi lại đánh từ Bắc Cương tới vùng duyên hải.”
Giang Thu Bình quen đọc sách sử, vừa nghe liền biết y đang nói tới chuyện xảy ra sau năm Phụng Thiên thứ hai.
Thực tế khi kế nhiệm ngai vàng, Võ hoàng đế Cao Càn phải tiếp nhận một cục diễn hỗn loạn trăm ngàn lỗ hổng, phía Tây phải cắt ngàn dặm đất, vùng duyên hải liều chết khổ thủ, tình huống khuất nhục này khiến quá nửa thời kỳ Phụng Thiên đều chìm trong chiến tranh.
Võ đế cũng bởi vậy mà tâm lực mệt mỏi, sau khi giành lại lãnh thổ bị mất ở phía Tây liền thoái vị như thể bỏ được củ khoai nóng bóng tay, rồi ngày càng cảm thấy mình sát nghiệt quá nặng nên cuối cùng mới đến Từ Bi tự làm hòa thượng.
Kỳ thực những người đang ngồi đây đều sinh ra trong thời loạn, chỉ là khi ấy còn quá nhỏ, đầu thai vào thời kỳ ở giữa, cho nên không có ấn tượng mạnh mẽ đối với cuộc chiến tranh khốc liệt.
Nhưng vì lớn lên ở vùng duyên hải nơi giặc Oa hoành hành, Lưu Vân Thảo cực kỳ căm hận chế độ trưng binh. Càng nói, gương mặt y càng vô cảm, cảm xúc trong giọng nói cũng biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng như thể của một kẻ bàng quan đứng xem.
“Chiến tranh không chỉ cần trưng lương, trưng binh mà còn phải điều động thợ thuyền, tay nghề của cha ta cũng khá tốt trong huyện nên vào năm Phụng Thiên thứ ba đã bị triệu tập, ta không chờ được đến ngày nhận được tin tức của ông ấy, một năm sau bởi vì không đủ tráng đinh tòng quân nên chính ta cũng bị gọi đi. Trong nhà chỉ còn lại mình mẹ ta, sau chiến tranh ta trở về tìm bà ấy thì cũng chẳng còn tung tích nào nữa.” (Trưng binh, trưng lương: triệu tập binh sĩ, trưng dụng lương thực để phục vụ cho chiến tranh.)
“Sau khi được huấn luyện đơn giản, ta bị đẩy vào đội ngũ, cái gì cũng xa lạ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cả ngày đều vội vã hành quân, chưa tới nửa tháng đã không đứng dậy nổi, nhưng vẫn phải gắng gượng vực dậy, bởi vì sợ chết.”
“Những người đã chết sẽ bị bách phu trưởng ra lệnh chôn vào cái hố nông ven đường, sau đó bị bọn hạ cửu lưu quật lên trộm đồ, trấn lột hết sạch rồi vứt ở chốn đồng không mông quạnh, chờ lũ kền kền bay xuống rỉa xác.” (Hạ cửu lưu: tầng lớp hèn mạt thấp kém nhất trong xã hội, những kẻ làm nghề ăn mày, bán thân, thầy bà,…)
“Ta đã thấy một người chết như vậy, ruột thủng bụng nát, cả người trần trụi, tứ chi đứt một nửa, tròng mắt mất một con, một mắt còn lại vẫn mở trừng trừng, chết đi mà khiến người ta không thể nhận ra được họ cũng từng là một con người. Nhưng chính hoàn cảnh thảm khốc ấy lại buộc ta phải liều mạng để tiếp tục sống sót.”
“Kể ra cũng buồn cười, đói mệt không khiến ta gục ngã, nhưng xác chết của kẻ khác lại dọa ta hồn bay phách lạc. Có lẽ chính từ chuyện nhỏ nhặt này mà có thể nhìn ra được, ta càng muốn sống vì người khác.”
“Ta không nhớ mình đã đầu váng mắt hoa chịu đựng bao lâu, chỉ nhớ đến cuối cùng, ta đói đến mức trước mắt biến thành màu đen, cố chớp mắt cỡ nào cũng chẳng thấy được ánh sáng, ngửi thấy mùi bánh mà chỉ muốn nôn ói, tuy nhiên có kẻ đã bịt kín miệng ta, cạy hàm ta ép ta nuốt xuống, còn uy hiếp rằng nếu ta dám nôn thì hắn sẽ đánh chết ta.”
“Đó là lần đói mà không muốn ăn nhất kể từ khi ta tòng quân, may mà vẫn ăn hai cái bánh, vị chẳng ra làm sao, chỉ có mùi chua thối, nhưng chính hương vị ghê tởm ấy đã cứu mạng ta.”
“Lúc tỉnh lại ta thấy có một người ngồi bên chân mình, bèn hỏi có phải vừa rồi kẻ đòi đánh ta là hắn không, hắn nói phải, thế là từ ấy bọn ta quen biết nhau.”
“Bên cạnh Vãn Chi còn có vài huynh đệ nữa, đều là những người được hắn giúp đỡ, mang lòng cảm phục hắn. Khánh Tử, A Cầu, Hải Tranh, còn có những người khác nữa, ai ai cũng có tình nghĩa vào sinh ra tử.”
“Sau khi quen biết Vãn Chi, cuộc sống của ta ở trong doanh trại trở nên tốt hơn rất nhiều. Có người phối hợp cùng, lúc loạn chiến có người thay mình chú ý đao kiếm, bỗng dưng què hay trẹo chân cũng không bị bỏ lại khi chạy thoát thân.”
“Hồi ấy đúng là gian nan, thấp cổ bé họng là cái số mệnh ti tiện, phía trước phải đề phòng đao thương trên chiến trường, phía sau lại phải đề phòng tiểu nhân trong quân doanh, ngày nào cũng mệt bở hơi tai, nhưng lại vui vẻ hơn về sau thăng quan tiến chức nhiều.”
“Để bảo toàn mạng sống, bọn ta vắt óc nghĩ cách viết văn lên số binh khí ít ỏi, dính gân ngựa vào mặt sau tấm bảo hộ, nhét tài liệu bí mật vào đại đao, có lúc các tướng quân thấy được biện pháp bọn ta nghĩ ra thì sẽ được đặc cách thăng lên mấy cấp.”
“Nhờ việc thăng tiến này mà Vãn Chi và ta ngày một tiến gần hơn tới hoàng thượng, cuối cùng bởi có công vào được vào Quân Khí giám.”
Y nhấn mạnh vào người chết kia nhưng chỉ kể sơ qua về con đường thăng tiến huy hoàng, có thể thấy người này không để tâm tới tranh danh đoạt lợi.
Song Lý Ý Lan và Giang Thu Bình đều hiểu rõ, một đám con cháu nhà nghèo không có chỗ dựa, muốn thăng tiến từng chút từng chút một trong chốn quan trường là việc khó như lên trời, cho dù y có kể nhẹ tênh như thế nhưng hồi xưa chắc chắn đã chịu đủ mọi ấm ức. Ngẫm lại thì, nhóm người từng nhảy qua Quỷ Môn quan vô số lần, đến phút cuối lại ngã vào cái bẫy cỏn con của một nữ nhân thâm cung, có lẽ hoàng cung mới là chiến trường tàn khốc nhất trên cõi đời này.
Nghe xong đoạn kể lể quá khứ dài dòng, Lý Ý Lan cũng nhận ra Lưu Vân Thảo đang nhấn mạnh ân tình của Viên Kỳ Liên đối với mình, hắn bèn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Vẻ đau thương dần bao trùm trong mắt Lưu Vân Thảo: “Khi ấy hoàng thượng huy động binh sĩ quy mô lớn, chỉ cần có công sẽ được thưởng lớn, lúc nào cũng khích lệ triều đình và nhân dân kháng địch. Ước nguyện ban đầu thì tốt đấy, nhưng kết quả cuối cùng đã được viết trong sách sử từ lâu rồi, cây cao vượt rừng, gió ắt sẽ dập.”
“Vãn Chi quả thực có tài năng về mặt quân sự, mà Quân Khí giám cũng là nơi thích hợp nhất để hắn bộc lộ khả năng, nhưng đáng tiếc rằng bọn ta đều không hợp làm quan.”
“Năm Phụng Thiên thứ sáu, hắn mới hai mươi bảy tuổi, chiếu theo thánh ý thì địa vị có thể sánh ngang với tam công. Khốn nỗi họa phúc đi liền với nhau, như vậy chuyện may mắn cũng là điều xui rủi.”
“Người khác nhà to nghiệp lớn, một vị công khanh phải nuôi sống bao nhiêu người dưới trướng, từ bà con khắp mười dặm tám thôn cho đến nha hoàn tôi tớ trong phủ rồi anh chị em họ, tất cả đều phải thu xếp hết, con số thân thuộc liên quan e rằng lớn đến nỗi các ngươi khó mà tưởng tượng được.”
“Mà bọn ta ngồi ở vị trí Quân Khí giám, mỗi khi nhớ tới những người bên cạnh đã ngã xuống thì chỉ một lòng hy vọng binh khí đầy đủ sắc bén, tốt nhất là có thể dẹp loạn chiến hỏa trong thời gian ngắn nhất, nhưng mà triều đình…… không làm được.”
“Vật liệu vận chuyển đến Quân Khí giám không thiếu hụt thì cũng toàn hàng kém chất lượng, giao hàng cũng luôn chậm trễ chứ chẳng bao giờ đến sớm, đi thúc giục các cơ quan toàn gặp kẻ kiêu căng ngạo mạn, cứ phân đoạn này chặn đường phân đoạn kia. Có một năm lương thảo mà tướng sĩ biên thành tướng sĩ dùng thân thể máu thịt để trông giữ đã bị tiêu hao hết, chẳng đợi được triều đình vận chuyển binh khí tới.”
“Bọn họ chờ chết ở biên cương, còn bọn ta thì chờ khoáng thạch ở kinh thành.”
“Lần ấy Vãn Chi nổi trận lôi đình, quyết xin thánh chỉ, đi ngược theo đường thuỷ đường sông, tự tay chém hai cái đầu, một cái đầu của hà đạo sứ Nam Dương, một cái khác của phó lại án sát sứ Thục Trung.”
“Vãn Chi mang theo hoành lệnh, xử trí hai quan viên mang tội là việc đúng lẽ, nhưng tên hà đạo sứ bị chặt đầu ấy mang họ Liễu, là em ruột của hoàng thái hậu hiện tại hay cũng chính là Thành phi năm xưa.”
Lý Ý Lan cau mày nói: “Ý của ngươi là vì chuyện này mà thái hậu ghi hận Viên Kỳ Liên, cố ý sắp đặt để vu oan ông ta gian díu với Chương quý phi, một mũi tên bắn hạ hai con chim, cùng lúc diệt trừ hai địch nhân còn mình thì làm ngư ông đắc lợi?”
Lưu Vân Thảo nghĩ thầm ngươi đã đánh giá quá cao một hậu phi lúc đó chẳng được sủng ái rồi, Quân Khí giám khi ấy đang được tháng sủng quang vinh, hoàng thượng tín nhiệm Viên Kỳ Liên, không thể có chuyện không cho ông cơ hội biện minh, bọn họ rơi vào kết cục thảm khốc như vậy, thế lực đứng đằng sau hô mưa gọi gió đâu chỉ có một nhánh mỏng manh?
Song y vẫn lạnh lùng thừa nhận: “Phải, mụ ta hại quý phi bị đánh chết, hại Vãn Chi bị bức tử, ta và các đồng liêu tới cầu xin thì bị đẩy vào số phận bất nam bất nữ.”
“Ngươi biết không, năm đó ba mươi hai người bọn ta bị đẩy vào phòng tịnh thân, lúc đi ra chỉ còn lại hai mươi bảy, hai người lập tức tự sát, còn ba người phát điên.”
“Không chỉ vậy, Thành phi còn phái một tốp cung nữ phóng đãng tới để hạ nhục bọn ta, chúng chỉ trỏ đánh giá huynh đệ bọn ta như thể đang lựa chọn gia súc, gì mà tên này đẹp mã, Hưng Thịnh cung muốn tên này…… À, sau đó trên đường lưu vong, mười bảy người nữa lại lần lượt bỏ mạng, ta chôn cất cho từng người một, cũng nghe giọng nói của mình ngày càng nhỏ dần, nhìn cơ thể mình ngày càng nữ tính. Ngươi nói ta phải làm sao mới không oán hận đây ——”