Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
Tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng Giản Tần và Vinh Thường tại nhận ra nhiều ngày nay tâm trạng Hiền phi tốt lên nhiều nên mới dám tiếp tục tới nịnh nọt, tiện thể mượn cơ hội nhắc đến chuyện Vân Quý nhân.
Giản Tần vừa buông chén trà bèn oán giận nói: "Nương nương, Vân Quý nhân này đúng là không có ngày nào an phận. Ngày ngày đều chạy đến Nội Vụ phủ gây chuyện. Nghe biểu ca Dương Thắng của tần thiếp nói lâu lâu nàng ta lại chạy tới Nội Vụ phủ đòi cái này cái kia. Chủ vị một cung có cái gì, nàng ta cũng phải có cái đó, phiền phức vô cùng, thật sự cho rằng mình là Tần không bằng!"
"Đúng đó nương nương." Vinh Thường tại tiếp lời: "Nghe nói Hoàng thượng cũng không vừa lòng với nàng ta lắm. Nhân cơ hội trước khi nàng ta phục sủng, để tần thiếp ra tay loại bỏ nàng ta!"
Hai người bọn họ nói hồi lâu cũng không thấy Hiền phi có động tĩnh gì, chỉ một mực thưởng thức chén trà sứ men trắng trong tay. Đây là đồ Lưỡng Quảng tổng đốc vừa mới dâng lên, trong suốt như ngọc, đúng là đồ tốt.
Hiền phi yêu thích không nỡ rời tay, cuối cùng buông chén trà, nhìn về phía các nàng: "Các ngươi thật là! Bớt nói những lời gây nghiệt này đi. Giết một Vân Quý nhân, sau đó thì sao? Hoàng thượng mất tân sủng, khó đảm bảo sẽ không có Vân Quý nhân thứ hai, thứ ba. Hậu cung không thiếu người, các ngươi giết được hết không?"
"Nương nương nói phải."
Giản Tần nghe vậy, vội nói theo: "Rốt cuộc mấy ngày nay, nàng ta chia không ít ân sủng của Tín Quý nhân, Tín Quý nhân đáng ghét, cũng coi như xả giận cho nương nương!"
Hiền phi khen ngợi liếc mắt nhìn nàng ta. Lúc này Nhẫn Dụ đột nhiên vội vã xông vào, sắc mặt trắng nhợt: "Nương nương, nương nương, không hay rồi... Xảy ra chuyện!"
Nhẫn Dụ đi theo nàng từ nhỏ, chưa từng thất lễ như vậy. Hiền phi không khỏi nhíu mày: "Chuyện gì?"
Nhẫn Dụ nhìn Giản Tần và Vinh Thường tại ngồi đó, dù sao chuyện này đã truyền khắp hậu cung, nàng ta bèn thuật lại rõ ràng chuyện xảy ra một lượt.
Nhẫn Dụ vừa mở đầu, Giản Tần và Vinh Thường tại đã thấy nụ cười trên mặt Hiền phi biến mất, thay vào đó là khí lạnh băng đến tận xương.
Mỗi một câu Nhẫn Dụ kể, sắc mặt Hiền phi càng âm u thêm một phần. Cuối cùng, Giản Tần và Vinh Thường ngồi im ru như ve sầu mùa đông, thở cũng không dám thở mạnh.
Nhẫn Dụ càng nói càng nhỏ giọng, nói đến mấy chữ "Thứ đoạn tử tuyệt tôn", Hiền phi đứng phắt dậy, ném chén trà sứ men trắng trên bàn ra ngoài, một vạn lượng bạc vỡ nát trên mặt đất.
"Tiện nhân khá lắm! Nàng ta tưởng mình là cái thá gì mà dám nguyền rủa như vậy ở hậu cung?"
"Các ngươi làm việc kiểu gì vậy?" Lửa giận ngập trời, bỗng nhiên Hiền phi làm khó dễ, giận chó đánh mèo lên Nhẫn Dụ: "Bổn cung căn dặn thế nào? Hả? Ngươi cũng vậy, tên cẩu nô tài Thường Tề kia cũng thế! Không làm được việc gì, toàn một đám đồ bỏ! Cút hết đi cho bổn cung, cút khỏi Cảnh Nhân cung! Cút cho khuất mắt bổn cung!"
Nhẫn Dụ lập tức quỳ trên mặt đất, ngại Giản Tần và Vinh Thường còn ở đây, có một số việc nàng ta không thể để lộ quá mức, chỉ có thể khóc nức nở cầu xin: "Nương nương, chuyện này nương nương dặn dò hết lần này đến lần khác, nô tỳ sao có thể không lưu tâm, nô tỳ thông báo cho toàn bộ lục cung rồi. Vân Quý nhân mới được sủng, nô tỳ liền bày mưu tính kế với ma ma bên cạnh nàng ta, từng ám chỉ với nàng ta. Ai biết nàng ta vẫn gây phiền toái cho Tiểu Bạch gia. Thường Tề đang quỳ gối ngoài cửa lớn Cảnh Nhân cung, hắn tự biết có tội, không dám vào xin tha thứ nhưng xin được lập công chuộc tội."
Rốt cuộc đều là tâm phúc của mình, cơn thịnh nộ của Hiền phi qua đi, nàng ta cúi đầu nhìn Nhẫn Dụ còn đang quỳ gối, hỏi: "Bên Trữ Tú cung thế nào, Hoàng hậu đã biết chưa?"
Đây chính là Phó tổng quan Trữ Tú cung, Vân Quý nhân cũng đánh vào mặt Hoàng hậu. Nhẫn Dụ ngẩng đầu, chần chừ lắc đầu: "Tạm thời Trữ Tú cung còn chưa có động tĩnh gì, tin tức đã truyền khắp hậu cung, chắc chắn Hoàng hậu nương nương là người đầu tiên nghe được tin tức."
Nàng ta nói xong, sắc mặt Hiền phi nhăn nhó hơn một chút. Nàng rũ mắt, miệng lẩm bẩm: "Hoàng hậu thật sự vô tình như vậy..."
Tới lúc này, Giản Tần và Vinh Thường tại đồng loạt đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cẩn thận khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận, ngài đừng nóng giận. Chuyện này cần gì ngài phải tự mình phí tâm tư, đã có Oánh Tần và đám tần thiếp phân ưu giúp nương nương."
"Không được!" Hiền phi chém đinh chặt sắt, hận không thể xé nát khăn lụa trong tay: "Bổn cung nhất định phải cho tiện nhân kia thiên đao vạn quả, tận mắt nhìn nàng ta chết không tử tế mới có thể trút hết nỗi hận trong lòng bổn cung!"
Giản Tần và Vinh Thường nhìn nhau. Hai chữ "Bạch Nghiêu" quả nhiên vẫn là cấm kỵ. Đây vẫn là Hiền phi một giây trước cười nói vui vẻ, khuyên bọn họ đừng làm bậy sát sinh sao, vậy mà bây giờ đã trở mặt vô tình đến mức này, ngay cả tránh hiềm nghi cũng không thèm để ý.
Không khí trong Cảnh Nhân cung lạnh băng. Bất chợt ngoài cửa sổ cũng lác đác rơi xuống vài bông tuyết, gió lớn dần trở thành bão tuyết, kéo dài liên tiếp hai ngày.
Tú Nguyệt đi trên đường dẫn đến Trữ Tú cung, cung nhân hai bên còn đang bận rộn quét tuyết. Tính thời gian, còn mấy ngày nữa là đến ngày mồng tám tháng chạp.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, duỗi tay phủi tuyết rơi trên đầu, hơi chần chừ.
"Tiểu thư nghĩ đến chuyện gì vậy?" Bảo Yến ở sau lưng nàng, cũng nhìn theo lên bầu trời xám xịt.
"Không có gì. Còn không phải chuyện gấm hoa kia sao?" Tú Nguyệt cúi đầu, thở dài: "Chỉ trách ta lại gây thêm phiền toái cho hắn. Cả Lục cung đều đang bàn tán chuyện này, hại Bạch Nghiêu mất thể diện như vậy. Đều tại ta, ta có tư tâm, khuyến khích hắn đi lấy cuộn gấm kia nên mới xảy ra chuyện này."
Bảo Yến trợn mắt: "Ai nói như vậy! Sơ Lục ở bên cạnh giận đến mức dậm chân, lúc đưa gấm hoa tới đây còn ồn ào đau cả đầu. Nhưng nghe lời hắn nói, vị Phó Tổng quản nhà hắn lại coi như không có chuyện gì, chỉ hỏi khi nào có thể mang túi thuốc này đi."
Nói đến đây đột nhiên Bảo Yến biến thành miệng hũ nút. Hai ngày này, mỗi ngày Tú Nguyệt giục nàng ta phối thuốc, nấu thuốc khiến bản thân nàng ta bận rộn may may vá vá suốt ngày đêm. Cũng may chỉ là một túi thuốc, nếu lại thêm mấy túi nữa chỉ sợ chẳng bao lâu nữa nàng ta mù mất.
Tú Nguyệt vốn hổ thẹn trong lòng, nghe cách nói của Bảo Yến, trong lòng dễ chịu hơn chút. Nàng hạ quyết tâm, ngày mùng tám tháng chạp sẽ thêu xong túi thuốc, lại nấu cho Bạch Nghiêu một nồi cháo bát bảo thích hợp với thân thể hắn, cùng đưa qua.
Nàng cũng nhìn thấu rồi, thật ra tính cách thâm độc của Bạch Nghiêu chỉ là ngoài mặt mà thôi, thật ra nội tâm cực kỳ hiền lành. Ai đối tốt với hắn, tuy ngoài mặt hắn không nói nhưng thật ra hắn sẽ báo đáp lại người ta trăm ngàn lần. Chỉ là đã trải qua sự đối xử tàn khốc của vận mệnh nên hắn mới trở nên cực đoan như thế.
Nghĩ lại lời Bảo Yến vừa nói, Tú Nguyệt nhíu mày; "Nếu không phải chuyện của Bạch Tổng quản thì còn chuyện gì nữa?"
"Hoàng cung này thật náo nhiệt." Bảo Yến tấm tắc: "Hôm trước nghe người bên Nội Vụ phủ nói rất nhiều vật báu Nội Vụ phủ cất giữ không cánh mà bay, còn có mấy cung liên tiếp mất trộm. Ngẫm lại Tử Cấm thành to như vậy, kẻ cắp kia lại có thể tùy tiện ra vào phòng của các nương nương như thể vào chỗ không người, hôm nay mất của cải, nếu ngày mai là tính mạng, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"
"Hiện tại phi tần chủ tử lục cung, người nào người nấy đều hoảng sợ. Chuyện Trần Đức hành thích vẫn luôn là một cây kim trong lòng Hoàng thượng, Hoàng thượng tự mình soạn ra "29 điều lệ cung cấm" quy định vô cùng nghiêm ngặt. Nhưng nghe nói, trước đó vài ngày có hòa thượng của Võ Thần môn theo người giao thực phẩm trà trộn được vào cổng lớn hoàng cung. Cảnh vệ Hoàng cung tồn tại sơ hở lớn như thế, Hoàng thượng giận dữ vô cùng. Hậu cung lại xảy ra chuyện lớn như vậy, đây không phải thọc một dao vào lòng Hoàng thượng sao."
Giọng điệu Bảo Yến như xem kịch vui: "Nghe người ở ngự tiền nói rằng ở Ngự Thư phòng của Hoàng thượng cháy lớn. Đồ cổ, bình hoa, đồng hồ Tây Dương đều bị vỡ nát. Hoàng hậu nương nương ở bên cạnh khuyên, còn bị răn dạy, trách Hoàng hậu không quản được hậu cung. Lúc này nếu bắt được đầu sỏ gây tội, bất kể Đế Hậu, nhất định đều muốn xử tội thật nặng kẻ đó."
Tú Nguyệt hơi giật mình, nàng quay đầu lại nhìn về phía Bảo Yến, thấp giọng nói: "Ngươi phải cẩn thận, bảo Nhu Hạnh và Tiểu Lộc tử lặng lẽ kiểm tra ở nơi của chúng ta một chút, đừng để thay mận đổi đào, rơi vào bẫy của người ta, thành người chịu tội thay."
Vốn dĩ Bảo Yến một lòng xem náo nhiệt, nghe lời của Tú Nguyệt xong lập tức cảnh giác, gật đầu, giọng nói nghiêm túc hơn vài phần: "Nô tỳ hiểu, chắc chắn sẽ không để họ hãm hại đến chúng ta."
Lúc sắp đến Trữ Tú cung, từ xa Tú Nguyệt đã nghe thấy tiếng ồn ào rất lớn bên ngoài. Đến gần mới thấy rõ, Ngọc Quý nhân Đặng thị của Chung Túy cung đang phủ phục run rẩy quỳ gối ngoài điện, trên mặt đầy nước mắt. Bên cạnh, một cung nữ bị ấn trên ghế dài. Hai bên, thái giám giơ cao trượng, hết đợt này đến đợt khác đánh thật mạnh vào người cung nữ, theo sau đó là từng đợt tiếng kêu khóc thấu trời. Nửa dưới người cung nữ kia đã bị đánh chảy máu đỏ tươi đầm đìa.
Vẻ mặt Tú Nguyệt trở nên khó coi. Bảo Yến lại vô cùng vui vẻ xem náo nhiệt, nhìn cung nữ kia bị đánh còn có tâm tình bàn tán với Tú Nguyệt một câu: "Người bị đánh là thị nữ bên cạnh Ngọc Quý nhân." Ngày thường, cung nữ các cung qua lại Ngự Thiện phòng và Nội Vụ phủ, từng chạm mặt nhau, Bảo Yến nhận ra được.
Tú Nguyệt không muốn dừng lại chỗ này, nàng gọi một tiếng: "Đi thôi."
Hôm nay thời gian như mọi ngày, nàng tới thỉnh an Hoàng hậu, không ngờ bước vào trong chính điện, toàn bộ phi tần lục cung đã ngồi chỉnh tề trong điện. Thuần Tần cúi đầu quỳ gối giữa điện. Mọi người im lặng, không khí trong điện yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Tú Nguyệt còn chưa kịp nhìn kỹ, phía trên đã truyền xuống tiếng trách cứ hàm chứa tức giận: "Trẫm mới bảo ngươi lưu ý quy củ trong cung, ngươi đã coi lời trẫm nói là gió thoảng bên tai! Thỉnh an Trung cung Hoàng hậu mà ngươi còn dám chậm trễ tới muộn như vậy!"
Tú Nguyệt sững sờ nhìn Đế vương một thân long bào màu vàng chói mắt ngồi chính giữa bên trên, Hoàng hậu chỉ ngồi ở ghế bên. Sao lúc này Hoàng thượng lại tới hậu cung?
Nàng tuân thủ nghiêm chỉnh giờ thỉnh an, sao biết sáng nay phi tần lục cung đều đến sớm như vậy, ngược lại thành nàng tới muộn, cũng không thể xem như lỗi của nàng.
Tuy trong lòng cảm thấy oan ức nhưng Tú Nguyệt vẫn thành thật cúi đầu, lập tức cung kính quỳ xuống: "Tần thiếp có tội, xin Hoàng thượng tha tội."
Lục cung đều ở đây, chỉ cần vừa nghĩ đã biết chắc hẳn bọn họ đều nghe được tiếng gió nên mới đến sớm, chỉ là không ai báo với nàng mà thôi.
Thân phận như nàng, tất nhiên người trong cung đều nhìn nàng với ánh mắt khinh thường. Nhìn Lan Quý nhân ngồi vững vàng tại chỗ, nghĩ đến ngày ngày nàng ta xu nịnh Vĩnh Hòa cung, nàng ta cũng nhận được tin tức nhưng lại cố ý muốn nhìn nàng phạm lỗi.
Chỉ là nàng có thể trách móc Lan Quý nhân gì đây, Lan Quý nhân cũng không sai, nàng ta không có nghĩa vụ nhắc nhở nàng, nói hay không nói đều là tự do của nàng ta. Nói đến cùng, Tú Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo mà thôi.
Hoàng thượng chỉ vào đỉnh đầu nàng, nhắc nhở: "Ngươi ngoan ngoãn quỳ đó cho trẫm, lát nữa xử lý ngươi!"