Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi quân đội đến Thanh Châu, thứ nghênh đón Yến Từ là những bắp cải thối của bá tánh nơi đây.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, giống như năm ấy từng hãm hại Yến Thanh, sống lưng hắn thẳng tắp, lù lù bất động đối mặt với những lời chửi rủa.
"Tay sai hôn quân! Ngươi sẽ gặp báo ứng! Cả đời này ngươi chắc chắn sẽ không được ch tử tế!"
"Nếu tiên đế còn sống, nếu tiên đế còn sống... các ngươi, lũ sâu bọ này, sao có thể thao túng giang sơn Đại Yến!"
"Đồ mặt người dạ thú, đến cả người già, phụ nữ, hài tử cũng không tha, đúng là quái vật."
Tiếng chửi rủa nghe thật chói tai, ta cảm thấy nhàm chán, nên nhảy xuống xe ngựa, đi vài ba bước rồi leo lên con ngựa lớn của Yến Từ.
Lời nói đêm đó của hắn đúng thật không tệ lắm. Ta và hắn, thực sự là một cặp đê tiện trời sinh.
Một cây cải thối ném trúng sống mũi Yến Từ.
Hắn ghìm cương dừng lại, cụp mắt xuống:
"Ngươi có biết, vì sao ngươi có thể ném cây lá cải này vào ta không?"
"Ta nhận lệnh tiêu diệt quân Hộ Điền, nhưng kỵ binh của ta chưa bao giờ dẫm lên ruộng của bá tánh."
"Yến Đế muốn Kinh Châu và Thanh Châu chuyển đổi từ trồng lúa sang trồng dâu tằm. Ruộng lúa ở Kinh Châu bị quan binh huyện giẫm nát, rồi lại bị quân Hộ Điền chiếm dụng."
"Vậy nên sao Thanh Châu các ngươi lại có thể may mắn thoát nạn?" Hắn vung roi quất ngựa: "Bởi vì ta đang ở đây! Yến Từ ta đang ở đây!"
Bá tánh im nín thin thít, nhường đường cho xe ngựa, đoàn kỵ binh chạy. Yến Từ thúc ngựa phi nhanh, ta ôm lấy eo hắn, nhìn dây mũ miện bay trong gió.
Tua rua đỏ buộc trên cán rìu đã được tháo xuống, buộc trên eo ta, tắm dưới ánh nắng trông đỏ tươi rực rỡ.
52
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Chiến thắng trở về. Yến Đế không thu lại binh phù của Yến Từ, mà để lại cho hắn.
Đại Yến loạn trong giặc ngoài, loạn trong thì giao cho Yến Từ, giặc ngoài thì để cho Yến Trạm. Yến Trạm xuất chinh ra biên cương, cùng Lâm tướng quân chống địch.
Cuối cùng quyền lực chỉ còn một bước đến gần, Yến Từ trở về Yến Đô, để tiện cho Yến Đế triệu gọi bất cứ lúc nào.
Còn ta, sau hai năm hầu hạ Lâm Yến Ca, trở thành Lâm Yến Ca, không cần tốn nhiều sức, dễ dàng kế thừa mọi thứ của nàng.
Chỉ trừ một điều duy nhất, là những lá thư mà người cha tướng quân gửi nàng từ ngoài biên cương.
Yến Từ chưa bao giờ nghi ngờ sự ngu ngốc của ta, luôn nghĩ ta mù chữ. Hắn thường sai ta mài mực, rồi bắt chước chữ viết của Lâm Yến Ca để hồi âm.
Nói dối.
Đó là sở trường của hắn. Lời nói dối của hắn còn rẻ tiền hơn cả nước mắt của hắn.
Mà ta thì trồng tú cầu, rung cây quế, làm dầu thơm, nấu cá lư, đôi khi cảm thấy ngứa tay, ta còn mua nửa con lợn về để chặt.
Để không làm kinh động bọn tôi tớ, thú vui tiêu khiển này luôn diễn ra vào ban đêm, mà Yến Từ là khán giả duy nhất của ta.
Năm tháng trôi qua, chúng ta cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng cho nhau tìm niềm vui, dùng tham vọng để tô vẽ lên cuộc đời một cách đầy sống động.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");