Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi ta chưa phải là Quan Kỳ, ta tên là Yến Thiên Thu.
Phụ thân của ta là quốc quân Yến Lễ, người yêu dân như con. Mẫu hậu của ta là hoàng hậu Hạ Đồng, người đoan trang đức hạnh.
Mà ta là công chúa của Đại Yến, ta thích viết chữ, cũng thích ca hát.
Người ta yêu thích nhất là mẫu hậu, chữ mẫu hậu viết như hoa mai, ẩn chứa cốt cách kiên cường; bài hát mẫu hậu ca giống như tiếng chim hót, du dương êm tai.
Người ta yêu thích thứ hai là phụ vương, người tận tâm vì nước và được dân chúng yêu quý, ta rất tự hào về người.
Người ta yêu thích thứ ba là Lâm Xuân Lan, bà là nhũ mẫu của ta từ nhỏ, bà từng là một thợ gi*t lợn và rất giỏi nghề đó.
Người ta yêu thích thứ tư là Hoàng Đức Hải, ông là thái giám với vô số mưu kế quỷ quái, ta thấy ông ta rất thú vị.
Lúc nhỏ, ta thật sự rất xấu xí. Nhiều người khen ta thông minh, có học thức, nhưng chẳng ai khen ngoại hình nông cạn của ta.
Vì vậy, người ta yêu thích thứ năm là Trương Ngộ, một tiểu tướng giữ cổng thành cho phụ vương, hắn rất giỏi khen người.
Xe ngựa trong cung đi qua cổng thành, ta nhảy xuống xe nhìn quanh, hắn sẽ mỉm cười nói với ta: “Điện hạ lại cao thêm rồi.”
Cái ta yêu thích thứ sáu là ngọc tỷ, ngọc tỷ có một sợi tua rua đỏ, mỗi ngày ta đều đến Ngự Thư Phòng, nghịch sợi tua rua đó.
Phụ vương cảm thấy phiền không chịu nổi, đã tháo sợi tua rua đỏ đó xuống và tặng cho ta.
Ta treo nó đầu giường, dùng tay quấn quanh nó mà chơi.
73
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tóm lại, có rất nhiều thứ ta thích, nhưng chỉ có một thứ ta không thích, đó là thúc phụ của ta.
Thúc phụ, chính là em ruột của phụ vương, hắn tên Yến Khang. Ta không thích vì trông hắn gầy gò như một bộ xương khô.
Nghe nói hắn rất xui xẻo, từ trong bụng mẹ đã mắc phải chứng bệnh kỳ lạ, căn bệnh khiến hắn không thể ăn uống gì và ngày càng tiều tụy.
Mỗi lần thấy hắn, ta đều đi đường vòng, phụ vương nghiêm khắc trách mắng ta, ông nói:
“Thúc phụ con rất đáng thương, hắn cũng không muốn mắc bệnh.”
Lúc ấy, quan hệ giữa phụ vương và thúc phụ rất tốt, sau này thì xấu đi vì thúc phụ lén gi*t rất nhiều người mà không nói với phụ vương.
Thúc phụ muốn chữa bệnh nhưng khắp thiên hạ không có phương thuốc nào trị được căn bệnh quái lạ đó, thế là hắn tìm đến nhiều phương thuốc cổ truyền, chẳng hạn như ăn tim người sống.
Phụ vương trách mắng hắn, hắn liền lớn tiếng: “Đây không phải lỗi của đại ca sao! Từ lúc trong bụng mẫu thân, đại ca đã cướp đi sức khỏe của ta!”
Sau khi bị phạt, thúc phụ lại thay đổi. Hắn ra biên cương đánh trận, rèn luyện thân thể, lập được rất nhiều chiến công, dự định dẫn binh về Yến Đô để được thưởng.
Binh mã không được phép tiến vào Yến Đô. Nhưng vào đêm đó, cổng thành Yến Đô đã bị một tiểu tướng canh giữ mở ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");