Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Văn Mục mất tích, Yến Thanh xin nghỉ ở Quốc Tử giám, dẫn theo chó ngao đi tìm người, phát hiện ra một đoạn đùi trắng bệch.
Cung nhân bàn tán xôn xao, ta chen vào đám đông xem náo nhiệt, nhưng thật thất vọng:
Cái này có gì hay đâu?
Trái lại, vị thái y xem rất hứng thú, xoay qua xoay lại đoạn chân một lúc lâu rồi nói: "Điện hạ, vẫn chưa thể xác định thân phận người ch."
"Vô dụng!" Sắc mặt Yến Thanh đanh lại:
"Ngươi nói đi, bao giờ mới có thể xác nhận thân phận người ch?"
"Điện hạ bớt giận! Đợi khi chó ngao của ngài tìm đủ các phần thi thể, khâu lại diện mạo ban đầu, hạ nhân sẽ xác định được ngay thân phận của người ch."
"Qua đây dắt nó!" Yến Thanh quay sang quát ra lệnh thái giám: "Dù phải đào sâu ba thước, cũng phải đào cho ta."
Thái y nhận tiền thưởng, khúm núm cúi đầu nịnh nọt liên tục: "Điện hạ anh minh! Ngày di hài được khai quật cũng chính là ngày thủ phạm phải đền tội."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Hoàng hôn buông xuống, chân trời nhuộm đỏ, những đám mây lửa rực rỡ nhuộm cam khắp khoảng trời đến mê người.
Tường đỏ ngói vàng Yến cung dưới ánh hoàng hôn càng thêm rực rỡ, phủ lên một lớp vàng ròng mỹ lệ. Nhưng không ai có lòng dạ nào để thưởng thức cảnh đẹp ấy.
Cung nhân vây quanh ghé tai xì xào, ai nấy đều lo lắng, người thì bảo có quỷ, kẻ thì nói có kẻ ác.
Ta không phải ma quỷ, vậy thì là kẻ ác rồi.
Mọi người luôn nói kẻ ác tất sẽ bị trời phạt, nhưng ta còn chưa sống đủ, không muốn bị trời phạt.
Quần áo có thể đốt sạch, d.a.o gi*t mổ có thể ném xuống ao, nhưng đôi tay dính m.á.u của ta lại không có cách nào bẻ gãy.
Chó ngao có thể ngửi thấy mùi xác ch, cũng có thể ngửi thấy mùi m.á.u còn sót lại trên tay ta. Nếu nó cắn ta, liệu Yến Từ có cứu ta không?
Hay hắn sẽ vứt bỏ ta không chút do dự, giống như cách Yến Thanh đã vứt bỏ Văn Mục?
19
Những phần t.h.i t.h.ể liên tiếp được đào lên khiến những người trong cung hoảng loạn, nhoáng một cái, đủ loại lời đồn thổi rộ lên khắp nơi.
Hiếm khi trong lúc nạo vảy cá ta lại thất thần làm xước tay mình. Nữ đầu bếp, Ngân Đào liền hỏi: “Quan Kỳ, ngươi làm sao vậy?”
Ngân Đào có thiên phú đặc biệt, đối với thủ ngữ của ta chỉ hiểu một phần, nhưng lại có thể trò chuyện với ta rất trôi chảy.
Có lần lưng ta rất ngứa, muốn nhờ nàng gãi hộ. Nàng nhìn tôi khoa tay múa chân, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ngươi là con khỉ, muốn ăn đào phải không?”
Nàng đưa quả đào cho ta, ta thì có lòng nhưng không đủ lực, đôi lúc sẽ trở thành “hốc cây” của Ngân Đào. Nàng giãi bày tâm sự, ta ngồi cạnh lắng nghe.
Ngân Đào thích một người, nàng vì thế cảm thấy rất phiền não. Ta không hiểu sự phiền não đó của nàng, vì ta là người rất ít phiền não.
Nhưng hiện tại ta cũng có phiền não rồi. Ta lo rằng con ch.ó ngao sẽ đánh hơi được việc làm của ta, rồi sẽ cắn đứt đôi tay của ta.
Ta ngồi bên bếp than, hun khô cá mà lòng nặng trĩu. Ngân Đào chen vào, sờ tay ta rồi tặc lưỡi: “Chà! Như miếng băng vậy!”
Để khiến ta vui vẻ, nàng mang đến cho ta một quả đào lớn. Nhưng ta không muốn quả đào lớn, ta muốn một chiếc rìu lớn.
Nếu ta có một chiếc rìu lớn, ta có thể dùng nó c.h.é.m nát mọi thứ ta ghét – c.h.é.m chó ngao, c.h.é.m kẻ tham ô, c.h.é.m kẻ hôn quân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");