Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ sau khi nuốt than, địa vị của ta trong lòng Yến Từ đã thay đổi.
Ta từ mối họa nguy hiểm nhất được thăng lên làm tâm phúc của hắn.
Quá trình tìm kiếm tiến triển nhanh chóng, chỉ còn lại phần đầu của Văn Mục chưa được tìm thấy. Nếu thái y tìm thấy vết nứt trên hộp sọ thì mọi thứ sẽ được xác định.
Ta không sợ mà rất tò mò. Yến Từ sẽ dùng cách nào để thoát thân?
Đúng lúc này, Yến Từ nói rằng nương nương nhiễm bệnh nặng, bảo ta ra ngoài cung mua thuốc thay hắn. Nếu không được ra ngoài, phải nói là lệnh của Yến Đế.
Hắn muốn ta phải nhớ: không được lộ tiếng, không được lộ mặt, đến canh Dần không được ở lại.
Yến Từ lấy ra một bầu rượu đã ướp lạnh, tự mình mở ra uống một ngụm, rồi đưa cho phu xe. Phu xe vội vàng cảm ơn liên tục, rồi cất vào trong n.g.ự.c áo.
Chiếc xe ngựa lắc lư, ta ngồi cuộn mình bên trong, cúi đầu kiểm tra đơn thuốc.
Quá nhiều chủng loại, lại giữa đêm khuya, e rằng đến canh Dần cũng không thể thu thập đủ các loại dược liệu trong danh sách, đành phải vội vã hồi cung.
Màn đêm bao phủ cung điện, tiếng chó săn vang vọng, xen lẫn một giọng nói thô ráp của một nam nhân:
‘Hãy mở to mắt ra, tìm cho kỹ! Nếu không tìm thấy đầu của thư đồng đó, Thái tử điện hạ sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u các ngươi!’
Tiếng canh báo từ bên ngoài cung điện mỗi lúc một gần, đêm nay thật sự rất dài.
23
Chạy gần nửa kinh thành, ta vẫn không thể mua đủ đơn thuốc trước canh Dần. Vừa đến giờ hẹn, ta đẩy cửa chính bước vào sân cung Hoài Từ.
Yến Từ đứng trong viện, tay cầm chiếc đèn lồng nhỏ, nét mặt vô cảm, không rõ hắn đang nghĩ gì. Ánh nến trong đèn lồng lay động, phản chiếu trong mắt hắn hai ngọn lửa tham vọng đỏ rực. Gió lớn thổi qua, chiếc đèn lồng trước đại sảnh lắc lư không ngừng. Ánh nến liên tục lay động, bóng của cây quế trong viện nhảy múa, như những móng vuốt vươn ra từ bóng tối.
"Vào trong sắc thuốc đi!" Yến Từ nói khẽ:
"Mẫu phi đang ở trong điện chờ ngươi."
Một cỗ dự cảm nguy hiểm khiến ta căng thẳng. Trên tay vẫn cầm mấy gói thuốc, vừa bước lên bậc thềm thì một mùi kỳ lạ xộc vào mũi.
Mùi hoa quế nồng nặc trộn lẫn với mùi sắt gỉ, lại hôi thối đến mức khó tả.
Cách một cánh cửa, ta nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách. m thanh vang vọng trong gian phòng trống trải, từng tiếng tí tách đập xuống sàn như dội thẳng vào tai.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tim ta như bị trùng xuống, ta từ từ đẩy cánh cửa đại điện. Vài con sóc bay hoảng hốt chạy tán loạn. Đập vào mắt ta là đôi mắt xinh đẹp trợn to của nương nương, tầm mắt ta vội lướt qua gương mặt tái xám rồi dừng lại ở vùng bụng đầy m.á.u me bê bết của nàng. Bộ y phục trắng của nàng không thể thấm nổi dòng m.á.u đang tuôn ra, từng giọt m.á.u nhỏ xuống đất.
Nương nương ch trong tư thế ngồi ngay ngắn trên ghế, bụng bị mổ toạc, tay vẫn nắm chặt con dao, trông như một con búp bê bị rách toạc, bông gòn bị lòi ra một nửa.
Tí tách! Tí tách! Máu chảy lan tràn ra tận cửa, ta buông tay, những gói thuốc rơi xuống đất, rơi vào vũng máu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");