Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi vòng vèo qua các nẻo sâm lâm, dường như chẳng có một lộ tuyến cố định gì, Y Tiên đi được một đoạn rồi lại dừng ngó nghiêng đây đó rồi lại một lần nữa đổi hướng đi.
Phương lão cũng cẩn thận không kém đặt chân đúng y như nơi Y Tiên vừa đặt tới, đội trưởng đội hộ về ra hiệu cho những người phía sau chú ý khi thấy Phương Lão rời đi mới ra hiệu cho mọi người tiến lên.
- Công tử, bọn người này thần thần bí bí nhưng dường như đều cùng có chung ý định vậy??
Tiểu Thanh tạo ra một lớp ngăn cách thần thức cùng ảo cảnh để không bị người khác phát hiện, nhìn hành vi mấy người này nàng có chút tức cười.
Gióng ngẫm nghĩ nói:
- Qua thể hiện ban chiều, có vẻ như Y Tiên này và Phương Lão cùng phe với nhau, còn những gã này đang tìm kiếm điều mà hai người kia che dấu.
- Công tử nói đúng, tên hộ vệ lúc chiều cố hạn chế tu vi mà chịu ăn thiệt thòi xem ra để tìm ra bí mật này hắn đã nằm vùng khá lâu.
Tiểu Thanh gật đầu, lúc chiều nàng cảm nhận được tu vi gã hộ vệ không hề thua kém Phương lão nhưng chỉ chống đỡ qua loa thì ra là có dụ mưu từ trước.
Tiểu Kim nghe hai người nói thì nghi hoặc:
- Vậy sao Phương lão không đi cùng Y Tiên??
- Nàng để ý không khoảnh cách giữa hai người vừa đủ để Phương lão cảm ứng thần thức, giữa Phương lão và hộ vệ cũng là một khoảng xa ngoài thần thức của Phương lão, đây hẳn là cố ý để cảnh giới hộ vệ có thể thấy Phương lão nhưng lại không thể thấy Y Tiên, nếu có biến Phương lão hoàn toàn có thể báo cho Y Tiên mà nhanh chóng thoát đi.
- Ra vậy.
Nhị nữ gật đầu hiểu ý, khoảng cách vừa đủ để cảnh giới vừa đủ để ứng biến trước sự cố, xem ra cũng đủ cẩn thận vì hai ngươi cũng nắm rõ tu vi những người đi cùng đoàn.
- đi thôi!
Gióng thấy những người phía trước đã rời đi thì ra hiệu cho nhị nữ cũng cất bước mà theo.
- Đội trưởng, chúng ta đi theo họ mấy lần rồi nhưng chẳng thế biết được họ đi đâu cả cứ đi lung tung cả thôi.
- Ta nghĩ lão già này cứ như chim mồi vậy, cơ bản không phải cố ý đi theo Y Tiên mà chỉ là để đánh lạc hướng chúng ta.
Mấy tên hộ vệ xì xào bàn tán, mấy đêm rồi lão dẫn họ đi loanh quanh rồi lại trở về trại trước trời sáng như kẻ mộng du.
Tên đội trưởng gật đầu nói:
- Điều ấy ta biết, nhưng muốn vượt qua Phương lão mà đi theo Y Tiên thì sẽ bị lão phát hiện.
- Đội trưởng vậy sao chúng ta vẫn đi theo??
Mấy người phía sau nghe vậy nghi hoặc nếu đã biết như vậy rồi mà vẫn bám theo chẳng phải phí công vô ích sao??
- Ta đã tính toán rồi! Mấy ngày này dù đường đi liên tục thay đổi nhưng phạm vi không quá khác biệt có chăng chỉ lệch đôi chút, nhưng hẳn Y Tiên là vẫn trong phạm vi thần thức bảo hộ của Lão, vậy thì hiển nhiên nơi Y Tiên đến là ở trong khu vực Thần thức của lão, vậy lão như đứng ở giữa trung tâm một vòng tròn thần thức mà điểm Y Tiên đến hẳn là điểm cuối của vòng tròn đó.
Tên đội trưởng cười nói:
- Giờ tuy hơi mất thời gian, nhưng ta chỉ cần đi vòng qua lão qua phía bên ngoài thần thức của lão và tìm kiếm là được.
- Hảo, không hổ danh là đội trưởng.
Mấy gã nghe vậy suy nghĩ gật đầu hiểu ý.
- đến lúc rồi đi thôi!
Đội trưởng ra hiệu cho người khác rồi dẫn chúng vòng theo hướng khác mà đi, hắn buông thần thức kiểm tra khoảng cách với Phương lão một cách tỉ mỉ, thần thức của lão hắn đã kiếm tra qua nên có tể nắm rõ.
Gióng và nhị nữ nhìn theo mấy gã này khá kinh ngạc:
- Nói không sai, đó là cách không tệ.
- Công tử Y Tiên dừng lại trước đỉnh núi lớn phía kia... Oh
Tiểu Thanh chỉ tay về một hướng nói, nhưng khiến nàng bất ngờ khẽ nhăn mặt.
Gióng thấy biểu hiện của nàng thì nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì thế??
- Công tử, Y Tiên tiến vào một động khẩu nhưng thần thức của ta lại không thể xâm nhập vào trong đó được.
Tiểu Thanh, thửa đưa thần thức tiến vào nhưng chẳng thể đổi khác.
- Đi chúng ta đi xem sao??
- dạ..
Tiểu Thanh gật đầu chỉ tay dẫn đường cho Gióng tới động khẩu mà Y Tiên vừa mới biến mất không lâu.
Ba người đứng trước một động khẩu bị che kín bằng những cành dương xỉ lớn, khẽ vén những cành cây tiến vào trong nhưng đó chỉ là một cái hang động cụt.
Gióng kiểm tra bức tường xung quanh đánh giá đôi chút lắc đầu nói:
- Không có cách nào, thần thức của nàng không thể tiến vào thì hẳn nhiên có cấm chế cường đại, thần thức đã không thể thì dùng lực cũng không thể, trừ khi lực lượng tương xứng hoặc lớn hơn nhưng như vậy quá dễ gây chú ý.
- À công tử thấy nhớ dường như lúc nàng đặt tay lên tường dường như cố làm tay mình bị thương??
Tiểu Thanh ngẫm nghĩ nhớ lại nói.
- Dùng huyết mạch để mở cửa?? Có ý tứ.
Gióng cười nói, chìa khoá cửa là huyết mạch vậy thì không quá khó để giải quyết, chỉ cần có chút huyết là được.
Tiểu Kim nói:
- Công tử, giờ tính sao??
- Đợi Y Tiên ra rồi tính, ra ngoài thôi!
- dạ...
Nói rồi ba người rời khỏi hang động để chờ đợi, đứng ở ngoài động khẩu Gióng đánh giá xung quanh rồi chọn một cây cao mà làm nơi đặt chân, ở sâm lâm này chỗ đó vẫn là nơi lý tưởng nhất để ẩn thân.
Ba người ngồi vắt vẻo trên cây cao ngay trước động khẩu nhìn xuống thảnh thơi chờ đợi, một hồi lâu thì những gã hộ vệ cũng tìm tới nơi đây chúng hơi đánh giá một chút
- Đội trưởng, ta không thấy gì khả nghi ah??
Tên đội trưởng chỉ tay về đám dương sỉ cười nói:
- Người nhìn thấy không?? Cỗ bụi dương xỉ đó tuy rậm rạp nhưng có thể thấy chúng mọc toán loạn nhưng có một khoảng chúng lại tác biệt một khoảng rộng??
- Ý đội trưởng là ở đó là động khẩu??
- Đúng vậy.
- Chúng ta vào chứ??
- Tất nhiên nếu đã tìm ra cần gì cố kỵ?? Giết hết là xong, hừ Tiểu Y Tiên này ta muốn nằm trên nàng đã lâu... Hắc hắc.. Cuối cùng cũng đến lúc. Đi vào..
Hắn cười lớn, phất tay ra hiệu bước tới động khẩu.
- Đội trưởng, không biết có thể cho chúng ta chung vui chẳng??
- Không vấn đề nếu như nàng còn thở để đến lượt các ngươi..
- Ách còn hơi ấm thì hấp thi cũng không quá tệ..hắc hắc..
- Thằng quỷ...hắc hắc..
Một thanh âm nói lớn từ phía xa vang tới, thì ra mấy người đã bước vào trong phạm vi cảm ứng của Phương lão.
- Lâm Hải, đêm hôm khuya khoắt ngươi không ở lại trại canh giữ mà đi đâu vậy??
Phương lão đằng không bay từ xa tới, Lâm Hải thấy vấy đánh mắt với mất người khác:
- Các ngươi vào kiểm tra đi, ta cần nói chuyện với Phương lão ca một chút ít.
- rõ..
Mấy người hộ vệ gật đầu tiến về phía động khẩu.
- Dừng lại... các ngươi không nghe thấy ta nói gì sao??
Phương lão cất lời phóng tới hướng động khẩu.
- hắc hắc.. Phương lão ca có chút nhầm, ở đây bọn họ chỉ nghe lời ta thôi!
Lâm Hải xuất thương cười nói, bật người lên không chắn lại đường Phương lão.
Phương lão tay cũng xuất kiếm mà chém tới, hai người va chạm trên không rồi đồng loạt bắn người về phía sau.
Phương lão nhìn Lâm Hải truy vấn:
- Lâm Hải, ta cần ngươi cho ta câu trả lời, ngươi không ở lại bảo vệ trại mà tới đây làm gì??
Hoành thương ngang khung trời, thân thể Lâm Hải lơ lửng, hắn không đáp mà hỏi lại:
- Vậy Phương lão ngươi cùng Y Tiên đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì?? Không lẽ ngươi trâu già gặm cỏ non hay loạn luân thúc - điệt trong truyền thuyết???
Khuôn mặt trở nên đỏ lựng vì tức giận, Phương lão lảng tránh nói:
- Ta hơi khó ngủ chỉ là đi tản bộ mà thôi! Y Tiên chẳng phải đang ở trại sao??
- hắc hắc... Tản bộ sao?? Chẳng phải ngươi theo dấu Y Tiên suốt cả mấy đêm nay sao??? Hay lão hấp người dấu xác rồi nhỉ??
Phương lão đầu muốn bốc hỏa nhưng không dấu đi cảnh giác:
- Ngươi theo dõi chúng ta?? Các ngươi là ai??
- Là ai không quan trọng, ta chỉ muốn biết Dược Các các ngươi đang dấu diếm điều gì?? Ta bảo hộ các ngươi đi hái thuốc nhưng mấy ngày qua số lượng thuốc các ngươi hái không đủ như các ngươi xuất ra ah.
Lâm Hải nhếch miệng nói, hắn đi theo bảo hộ những người Dược Các đi hái thuốc, nhưng những ngày này thấy số lượng linh thảo hắn thấy họ thu thập cũng không có gì đặc biệt, hắn cũng là người biết hàng vậy số đan dược xuất ra hàng ngày từ đâu mà tới???
- Đội trưởng đây chỉ là hang cụt.. Không có gì cả, hay là chúng ta đoán sai rồi??
Mấy tên hộ vệ từ trong hang ra lắc đầu nói.
- haha... các ngươi nhầm rồi! Khả năng suy diễn của ngươi thật khiến ta khâm phục đấy. Các ngươi muốn làm gì thì làm, ta trở về trại đây..
Phương lão nghe vậy cười nói chế diễu, hắn vốn lo lắng Y Tiên bất chợt xuất hiện nên vội mà đến, những lúc này điều hắn cần làm là dẫn tụi này rời khỏi chỗ này.
Lâm Hải nghi hoặc không thôi, khẽ đưa thần thức kiểm tra cười nói:
- Thần thức không thể tới hẳn có thứ đã cản, vậy được ta đành giữ lão Phương ngươi lại đây vậy.
Nói rồi Lâm hải vung thương, thương nhận sắc vàng đan chéo mà hướng tới Phương lão.
- hừ..
Phương lão hừ lạnh, thủy kiếm uyển chuyển ra chiêu chống lại.
Hai người kẻ công người thủ rồi luân chuyển trên không, mấy tên hộ vệ nghe Lâm Hải nói vậy thì đứng canh ở trước động khẩu, mắt hướng tới hai người đang giao chiến ở trên không chờ đợi.
Gióng cùng nhị nữ cũng theo dõi hai người tranh đấu, Tiểu Thanh cất lời:
- Công tử, Dược Các này là người phương nào ah?? Ta chưa từng nghe qua ở Lam Nhiên có thế lực này??
Gióng gật đầu nói:
- Có lẽ là người nơi khác, Dược Các này hẳn là thế lực chuyên luyện đan dược gì đấy... Có vẻ cũng là thế lực không nhỏ, có cường giả bán thần thì không phải tôm tép bình thường được.
Bán Thần Không phải ở Lam Nhiên Không có, giả dụ như bọn người Bá Nhan với Vạn Tượng không phải sao?? Nhưng thế lực ở Lam Nhiên này Gióng chưa từng nghe tới Dược Các này.
Tiểu Kim:
- Nói như Lâm Hải thì phía trong động khẩu ẩn chứa bí mật không nhỏ của Dược Các đâu.
Gióng gật đầu, được bố trí bảo vệ cẩn thận nhường này thì làm sao có thể nhỏ được.
- Hẳn là vậy, nếu có thể ngăn chặn thần thức của Tiểu Thanh thì không phải thứ phàm, khiến ta cũng thấy khá tò mò.
Cuộc chiến không mất qua lâu để trôi về chiều hướng kết thúc, đúng như Tiểu Thanh đánh giá về thực lực của hai người, Lâm Hải chẳng những không thua kém mà còn hơn hẳn Phương Lão một đường, lão nhanh chóng rơi vào thế yếu, tóc tai phất phơ trong gió vẫn cố sức chống đỡ.
- Long Thương Kinh Vân..
Thương trong tay Lâm Hải đâm thẳng về phía Phương lão, kim linh lực bao quanh thương hoá thành kim long há miệng ngầm rú.
- Hải Triều Dậy Sóng..
Thủy linh lực từ thân Phương lão theo kiếm pháp như cơn sóng lớn dập dềnh muốn phá tan Kim Long.
" phập"
" phập"
Kim Long xuyên thủng qua Hải Triều, mũi thương sắc nhọn đâm xuyên vai phải của Phương lão, tiên huyết chảy dài trên lớp y phục.
- hắc hắc... Ngươi thua rồi!
Lâm Hải cười dài cầm thương nhấc bổng Phương lão hạ xuống trước động khẩu đập lão xuống đất, khiến cơ thể lão lún sâu xuống mặt đất miệng phún huyết hồng người bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Kim nhìn thảm trạng của Phương lão lắc đầu:
- Công tử, Tên Lâm Hải này có chút hơi nặng tay ah.
- Chuyện này tính sau, Phương lão cũng chỉ là bất tỉnh thôi, thoát lực suy nhược cũng không đáng ngại.
Gióng trầm ngâm nói, nhìn bạch phát lão giả nằm bất tỉnh trên nền đất có vẻ chật vật, nhưng về cơ bản chỉ là tạm thời lâm vào hôn mê sâu, nếu có một chút tác động là sẽ nhanh tỉnh lại thôi.
Không gian trước động khẩu trở nên yên ắng trở lại, Lâm Hải và những người khác dấu mình trước bụi cây cao, rồi khoanh chân đả toạ chờ đợi Y Tiên xuất hiện.
Màn đêm dần trở nên nhạt hơn, trời bắt đầu hửng sáng, từng tia nắng xuất hiện trên những ngọn cây cao, tiếng chim hót véo von đón chào ngày mới, Phương lão đôi mày hơi nhéo nhưng thân thể vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
- Đội trưởng, không lẽ không phải ở chỗ này??
Một gã chờ đợi ngán ngẩm cất lời.
- Cứ yên lặng chờ đi, mọi khi Y Tiên Phải một hai canh giờ nữa mới xuất hiện ở trại cơ mà? Không còn lâu nữa đâu.
Lâm hải mở mắt nói, rồi lại nhắm lại khoanh chân tiếp tục đả toạ kiên nhẫn mà chờ đợi sự xuất hiện của Y Tiên, bao lâu nay hắn nếm mật nằm gai để có thể tới được bước này, giờ chỉ còn cách một chút nữa thôi là vén được bức màn hắn tìm kiếm rồi! Chỉ chờ thêm một chút thì đã sao??
" két"
" két"
Dường như chẳng muốn để hắn chờ đợi lâu, từ trong động khẩu vang lên tiếng mở cửa, tiếng bước chân nhè nhẹ bước ra, một thân thanh y khẽ đưa bàn tay ngọc vén lớp lá dương xỉ còn vương hơi sương sớm.
- Phương thúc... Người sao thế??
- Phương thúc... Ta là Y Tiên đây... Phương Thúc...
Y Tiên một thân bạch y vừa bước ra khỏi hang thì đập vào mắt nàng là một người đang im lặng nằm trong vũng máu, nhận ra người này lại chính là Phương lão nàng vội nhanh chân xà xuống vội hỏi han lo lắng, nhưng ánh mắt chợt loé suy nghĩ trong đầu liền lay chuyển.
- không xong.
Nàng quay người chạy về phía động khẩu những đã muộn, những bóng người quen thuộc đã đứng chắn trước động khẩu, họ nhìn nàng với ánh mắt khiến nàng cảm thấy run sợ.
Một thanh âm vang lên khiến nàng quay người lại nhưng chân từng bước lùi về sau:
- Y Tiên... Xem lần này còn có ai cứu được nàng nữa không??
Lâm Hải bước về phía Y Tiên, lưỡi dài khẽ liếm môi, ánh mắt nhìn đánh giá từng bộ vị trên cơ thể nàng thèm thuồng cười nói.
Y Tiên trở nên sợ hãi lắp bắp:
- Ngươi... Lâm Hải... Ngươi.. các ngươi muốn làm gì??
- Ta muốn làm gì thì làm gì ah.. Nàng hẳn cũng biết sao lại còn hỏi như vậy làm gì chứ?? Ngoan ngoãn rồi nàng sẽ được vui...
- hắc hắc...
- hắc hắc...
Cả đám cười hùa theo, từng người từng người lại gần dần quây nàng vào giữa vòng người.
Y Tiên lo lắng xoay người nhìn xung quanh, những khuôn mặt này ngày thường luôn tỏ ra thân cận nhưng lúc này sao mà trở nên xa lạ trong mắt nàng như vậy??
Trên cành cây cao ở phía xa, Hai người Tiểu Thanh thấy vậy đã đứng cả dậy:
- Công tử...
- Công tử, Hay là chúng ta ra tay cứu nàng đi..
Nhị nữ hướng về Gióng mà hỏi ý kiến, Y Tiên lúc này như chú cừu nhỏ giữa bầy sói hoang, tình cảnh này khiến hai nàng không nỡ trơ mắt nhìn.
- Từ từ ah... Cứu người cũng phải có một chút phong thái chứ, cứu đúng lúc đúng chỗ..
Gióng ngồi vắt vẻo nói, mắt chăm chú nhìn xuống trò đuổi bắt phía dưới.
- Còn vậy nữa sao??? Chậm nữa là con gái nhà người ta đã xong rồi đấy công tử ah.
Nhị nữ ngẩn tò te, cứu người còn cần phải tính giờ giấc sao??? Chỉ một chút nữa thôi là cái cảnh vùi hoa dập liễu giữa đồng cỏ non xanh bắt đầu rồi!
Gióng lắc đầu, mắt không rời cử động của mấy người cất lời:
- Không đến nỗi phải chờ lâu thế, mỹ nữ như vậy ta cũng không nỡ nhìn nàng bị người ta cường bạo. Nhưng ít ra cũng phải chờ đến lúc nàng thể hiện sự phản kháng của mình.
Con người khi đứng trước sự uy hiếp cần phải có sự phản kháng của mình, chứ đừng luôn chờ mong đến sự cứu giúp của người khác hay là buông xuôi trước số phận, và tự nhủ rằng ta không thể làm gì khác được đó là ý trời!! Y Tiên là nữ nhân lương thiện nó không sai nhưng sự lương thiện ấy đôi khi khiến con người ta trở nên yếu đuối.
Gióng tất nhiên sẽ cứu nàng, nhưng mà muốn nhìn thấy sự phản kháng của nàng, muốn nàng trở nên mạnh mẽ hơn nữa để đối diện và nhận ra rằng đôi lúc nàng cần phải dựa vào sức lực mình, tu chân giới là thế giới nguy hiểm và con người ta cần phải trưởng thành.
Nhị nữ càng ngày càng trở nên lo lắng hơn, thân thể rục rịch luôn sẵn sàng bay xuống đá bày bọn người đáng ghét phía dưới chỉ chờ đợi một quyết định của Gióng, họ biết Gióng sẽ cứu Y Tiên và cũng có lý do cho sự chờ đợi họ vào lúc này.