Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mưa ngày càng nặng hạt, những giọt mưa làm nặng đi những lớp y phục, khiến nó dính sát vào thân thể nam nhi trúc trang làm hiện rõ những thân hình lực lưỡng cơ bắp và những vết sẹo ngang dọc, họ nhìn về phía những người vừa mới đến, không nói chỉ chờ đợi mà nhiệt huyết sôi sục.
Ngũ Lang trại lần dẫn đầu là nam tử bạch diện Bạch Khởi cùng với Tam Muội và hai đệ đệ của hắn những lực lượng mạnh nhất dưới Đại Trại chủ.
Nữ tử là Hàn Lệ vóc dáng nuột nà mạc bộ váy xe cao lộ chân dài miên man vòng eo bó sát, bộ ngực lồ lộ hẳn nửa, khuôn mặt dâm đãng ánh mắt lúng liếng liếc nhìn những cơ thể rắn chắc đang đứng dưới mưa mà đưa chiếc lưỡi hồng nhỏ xíu lếm liếm từng giọt mưa trên khoé miệng.
Tứ đệ Tiểu Ngư Nhi, phì lũ ục ịch có bộ râu xồm xoàm mặt như cái mẹt đặt trên gác bếp lâu ngày đen thui, tóc thì như rễ tre xoè ra hai bên tai vì gã đội cái mũ bé so với đầu lớn.
Ngũ đệ ai ái, da trắng bóc tay mai hoa chỉ vuốt tóc mai, phương danh Hoa Vô Tử.
Phía sau tứ Lang là hơn sáu trăm người tên nào cũng hằm hằm sát khí.
Hai bên nhìn nhau một lúc lâu không nói. Trúc thanh tiến lên trước chắp tay nói:
- Chẳng mấy khi mấy vị đương gia đến chơi, quả là hân hạnh.
Bạch khởi vẫn vung vẩy chiếc quạt mặc dù trời đang mưa, cái mặt trắng như một nữ phụ đánh phấn bông mỉm cười:
- Nào dám, nào dám.. Trúc trang kín cổng cao tường, tại hạ phận nhỏ sợ chẳng dám bước vào.
- Tràng cảnh đón tiếp của Trúc gia trang hoành tráng như vậy, cũng khiến bản trại chủ và các huynh đệ đây nở mày nở mặt ah.
Chúng nhân Lang trại nghe thấy Trại chủ nói vậy cười ha hả.
Trúc Thanh mỉm cười:
- Không biết chư vị trại đại giá có gì dạy bảo chăng???
- Quả thật ta đến đây có chuyện nói với Trang chủ. Chuyện là hôm qua ta đi dạo đèo Mã Phục có nhặt được món đồ Trang chủ để quên nên giờ đến bàn giao lại với Trang chủ.
Bạch Khởi khách sáo đẩy đưa qua lại, đôi mắt chếch nghiêng đánh giá nhân lực Trúc gia, lòng hắn có chút kinh ngạc vì chỉnh thể kém so với người của hắn không bao nhiêu.
- Nhị Trại chủ thật nhiệt tình, vốn món đồ đó ta định mang tặng quý Trại không hiểu sao lại đánh rơi. Thật may lại rơi về phía Trại chủ, Trại chủ thích món quà này chăng??
Trúc Thanh, trả lời ý thể hiện lựa chọn buông bỏ.
- Bản nhân thật sự yêu thích, nhưng không nỡ nhận vì món quà này quá quý gia ah, làm sao trả được nhân tình này bây giờ??
Trúc Thanh không vong động, khách khí nói:
- trại chủ khách khí rồi, trại chủ vui là tốt nào mong đáp trả gì. Món quà quý giá dành cho người tài lực, Trúc trang bất thụ lộc thiên.
- Bản nhân vốn là người tốt, có nhận có trả. Tiễn phật thì tiễn đến tây thiên, ta quyết định tiễn trang chủ một đoạn đường.
Bạch Khởi ánh mắt sắc lạnh, thân toát ra sát khí không bỏ.
- Việc vốn dĩ chẳng cần động can qua, sao không dĩ hoà vi quý. Ta biết quý Trại lo nghĩ điều gì, ta có thể hướng thiên thề không để tin tức về sơn động lộ ra ngoài, Trại chủ vẫn không thể bỏ qua ư??
- Trang chủ nghĩ ta là hài tử lên ba?? chỉ có người chết mới không thể mở miệng, Thiên thệ? Thiên bất nhân mọi thứ đều là cỏ rác, thử hỏi thiên đáng mấy đồng?
Dứt lời bạch khởi giơ tay lên trời quát:
- lên giết hết cho ta, cho chúng xem dù có thiên ở đây cũng không giúp được chúng.
Chúng nhân lang trại xông lên hò hét:
- giết giết...
Trúc Thanh nhìn tràng cảnh cười khinh miệt:
- đúng là lũ chó hoang.
- lên giết đám chó này cho ta.
Đám nam nhân trúc gia trang gầm thét, giây phút đến rồi!
- giếtttttttt.....
Hai đám người đâm xầm vào nhau người phi hành, phi kiếm tung bay, luyện khí kỳ chân đạp đất nước bắn tung toé, người ôm chầm lấy nhau vật lộn trong Vũng nước vung quyền thụi.
Trúc thanh tay cầm kiếm đằng không đối mặt với bạch khởi cầm quạt lửa, từng vệt lửa luồng nước qua lại. Lưu thủy kiếm pháp khiến hắn như một con cá uyển chuyển trong mưa, bạch khởi một thân lửa đỏ phấp phới.
Lưu Vũ cầm đại đao vuốt râu chém Ngư Nhi, Ngư Nhi mặt đen hoá đỏ au cầm song rìu đón ngang trên trán. Ngư nhi chẳng kém giơ rìu bổ, Lưu Vũ cười kẻ dũng phu điên cuồng.
Mạnh Cường cười khổ nhìn Hàn Lệ, nàng nhìn háng hắn khiến hắn nhíu mày,đánh sao đây? Tay vung tiên dài, nàng uốn mông. Ngực đi trước nhất hở cả núm, hắn đành đáp lại giơ côn sắt. Đánh qua đánh lại mệt cả hơi.
Lão Trúc Mặc tóc trắng ướt nhẹt mưa, đưa mắt chán ghét nhìn kẻ ái nam ái nữ trước mặt, Cầm trượng đưa cao đập tới tấp về phía hắn. Vô Tử tay kiếm tay nhành hoa, chật vật vẻ mặt khổ sở không thôi, lão già này tuổi cao nhưng khí lực vẫn rất sung túc.
Trận chiến kéo dài hồi lâu mưa càng nạng hạt, dưới nền đất máu hết chảy thành từng dòng lênh láng, có nơi đất trũng nước mưa với máu dồn lại thành vũng nhầy nhụa, những mảng thịt đỏ au, tứ chi đứt từng khúc vung vãi khắp nơi, có những cái xác liên tục đổ rạp xuống.
Như không để ý đến tất cả, cuộc chiến vẫn diễn ra cả dưới đất cũng như trên không, quang mang linh lực nhiều sắc màu, tiếng la hét chửi rủa nhộn nhạo.
Trúc Thanh mặt mày phờ phạc hơi thều thào hắn đã đuối dần, phía đối diện Bạch Khởi hơi choáng váng vì sức chiến đấu của lão.
Hắn khẽ lau máu chảy trên miệng nói:
- Ngươi khá lắm đáng tiếc. Tới đây kết thúc đi, Hỏa Tiễn xuất.
Dứt lời hắn phất quạt lửa hình thành một mũi tiễn hỏa lớn bay nhanh về phía Trúc Thanh.
Trúc Thanh gắng gượng đứng thẳng giang tay giữa không trung đại kiếm lại xuất hiện trong màn mưa, tiễn kiếm va nhau Trúc Thanh bay ra sau như diều gặp gió, bạch khởi toàn thân trên xuất hiện một vệt kiếm lớn máu chảy lênh láng.
Mạnh Cường thân thể bị cuốn chặt trong tiên của Hàn Lệ, tiên sắt sắc nhọn cứa vào da thịt hắn khiến huyết dịch chảy dài, Hàn Lệ tay rờ trên bắp ngực nở nang của hắn cười nhẹ.
Lão Trúc bị Hoa Vô Tử thanh niên vừa thoá mạ vừa xuất kiếm làm lão khổ sở đón đỡ trái phải, vết thương trên người xuất hiện càng trở nên nhiều hơn.
Lưu Vũ nhìn thấy thảm trạng của Trang chủ, có tâm muốn giải cứu. không để ý bị Tiểu Ngư Nhi dùng rìu vả một nhát khiến hắn rụng mấy cái xương sườn đau điếng hạ xuống đất ôm bụng thở dốc.
Chúng nhân Trúc trang cắn răng không buông kiếm trong tay, mắt đỏ rực với những tia máu chằng chịt.Gióng ngó mắt nhìn qua khe cửa nhìn tràng cảnh rối loạn chém giết, mà hào hứng nhiệt huyết trong mạch máu sôi trào.
Chân tay khua lung tung đạp vào tấm cửa thùm thụp, thấy chiến cuộc dừng lại thì tức giận đạp mạnh một, cái cánh cửa lớn có lẽ đã lâu ngày không tu sửa hay vì lực đạo quá mạnh mà đổ đánh rầm một cái nước văng tung tớ khắp nơi.
Toàn trường nghe động, quay lại thì nhìn thấy một hài tử tay đưa gãi đầu chân bé xíu giơ giơ còn chưa kịp đặt xuống.
Mọi người nhìn gióng, Gióng nhìn mọi người đứng hình:
- Chết cha...
- Phá hỏng nhã hứng của mọi người rồi!!! nào nào... cứ tiếp tục đi.
Khẽ đặt chân xuống đất, mỉm cười đưa tay vẫy vẫy chào tạm biệt.
Chắp tay sau lưng điềm nhiên như vốn không có chuyền gì sảy ra, từng bước từng bước trở vào phía trong Trúc gia, trước từng ánh mắt to tròn vì kinh ngạc của chúng nhân.
Dường như nhớ ra điều gì chân bước chợt dừng lại, quay người sang hướng khác lẩm bẩm độc thoại:
- Mẹ nó, có tuổi rồi toàn nhầm lẫn nhà mình ở hướng này. giờ muộn rồi không về ngay nương tử lại cho nhịn đói. haizzz chỉ khổ cái bộ xương già này thôi!
- Thật hoài niệm ngày còn thơ cũng ham vật luộn dưới mưa như vậy lắm...
Gióng lách qua những người đang đứng trong sân, hướng về phía nhà mình mà đi tới, mặc những giọt mưa trên mái đầu như thể chỉ muốn nhanh chóng trở về ngôi nhà đang có người chờ mong.