Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thả lão gia của tao ra.”, bà ta nhắc lại, “Nếu không, tao sẽ giết nó.”
“Chị cả? Chị biết mình đang làm gì không? Hai người họ chỉ đang cố giúp mình thôi.”, một trong ba hồn ma còn lại la lên.
Mọi chuyện tiếp theo đó xảy ra nhanh trong tích tắc. Tích tắc thứ nhất, Trúc Chi chỉ kịp thấy một bóng người lướt về phía cô, đánh bay người đàn bà. Tích tắc thứ hai, cô đã nằm gọn trong vòng tay gã đó. Cô chớp chớp mắt nhìn gã, hơi bối rối. Huyết Yêu giữ chặt cô trong lòng, mắt vẫn hướng về phía người chồng.
“Chỉ bằng ngươi cũng đòi dọa ta?”, Huyết Yêu lạnh lùng.
“Được rồi. Mọi người làm ơn nghe tôi nói một chút.”, Trúc Chi lấy hết can đảm nói, cô tiến về phía người chồng hằn hộc, “Thật ra, ông là một kẻ cô độc.”
Gã chồng trừng mắt với Trúc Chi, miệng lầm bầm cái gì đó chẳng ai nghe rõ. Trúc Chi phớt lờ ông ta. Cô nhìn thẳng vào gã, giận dữ.
“Không có con nối dõi, ông sợ cả đời mình hiu quạnh. Ngay cả khi ông trở thành ma, ông cũng sợ mình cô đơn. Nên mới giữ họ lại bên cạnh. Đúng chứ? Ông cũng chỉ một kẻ đáng thương mà thôi.”
“MÀY.”, Lão già, lấy hết sức bình sinh, hét lên. Ông ta tính cho Trúc Chi một trận. Nhưng cố gắng của ông ta chỉ làm ông ta thêm đau đớn.
“Ông cho rằng giữ họ lại sẽ khiến ông bớt cô độc sao? Ông nhìn họ xem, ngoài nỗi sợ hãi và lòng căm hận ra thì họ có cái cảm tình nào khác không? Lúc sống không được ông yêu thương. Chết đi vẫn bị ông hành hạ. Ông chỉ xem họ như bao cát để trút giận thôi. Một con ma như ông còn muốn lưu lại nhân gian này làm gì? Nhanh chóng đầu thai chuyển kiếp không phải tốt hơn sao?”
“MÀY BIẾT CÁI GÌ MÀ NÓI?”, người vợ cả lên tiếng, “TAO TỰ NGUYỆN. LÀ MA CŨNG MUỐN Ở BÊN LÃO GIA.”
“Vậy những người khác thì sao? Họ chỉ muốn siêu thoát. Nếu không làm sao nhờ đến sự giúp đỡ của một con nhóc tì như tôi? Tôi không nhớ mình đã hứa những gì. Nhưng bây giờ tôi sẽ hứa lại. Tôi nhất định giúp họ giải thoát khỏi kiếp nạn này. Dù là ma cũng là một con ma tự do tự tại. Dù có chết tôi cũng sẽ giữ lời.”
Huyết Yêu liếc nhìn cô gái trước mặt. Một người nhỏ bé như vậy, lại ẩn giấu một nội lực phi thường như vậy. Không hề sợ hãi hay nao núng điều gì. Một người như vậy thật xứng đáng được hắn cứu sống.
“Xin ông hãy làm điều tốt cuối cùng cho họ đi.”, Trúc Chi dịu giọng.
Linh hồn người đàn ông co rúm lại, nhìn về phía những người vợ của mình. Quả nhiên, ngoài sợ hãi và căm hận ra, ông chẳng nhìn thấy tia cảm tình nào. Ông đã sai sao? Họ đã là vợ của ông. Sống cũng vậy, chết đương nhiên cũng như vậy. Trước giờ, nào có ai dám đứng ra chỉ trích việc của ông làm? Nào có ai dám nói ông ta là “kẻ đáng thương”. Ông ta không đáng thương. Ông ta giàu có. Tiền tài và danh vọng đều có hết. Duy chỉ có tuổi già và sức yếu là đeo bám ông cả đời.
Ông từng mời một gã pháp sư. Ông muốn hắn giúp ông trở nên bất tử. Nhưng hắn không làm được. Trên đời này không có sự bất tử. Ông bất lực đối diện với bệnh tật. Ngày qua ngày, ông trở nên cáu gắt. Ông giải tỏa nỗi bực tức bằng việc trút hết vào đám thê thiếp. Họ cũng phải chịu nỗi đau như ông đã chịu. Họ không thể cứ mãi sống trẻ trung được. Như vậy thật không công bằng.
Thế nên, ông mời ông thầy pháp một lần nữa và ra lệnh cho hắn lập một lời nguyền: Khiến linh hồn của họ sau khi chết sẽ vĩnh viễn ở lại với ông. Giải nguyền duy nhất chính là dùng một thanh đoản kiếm có tẩm máu con chó đen (phải là loài chó xuất hiện ở nghĩ địa) đâm vào trái tim của ông. Bất cứ ai tìm cách cứu họ đều sẽ chết.
Ông đã nghĩ họ đáng bị như vậy. Vậy mà con bé này xuất hiện, quăng thẳng vào mặt ông những lời khiến ông vô cùng bẻ mặt.
“Đáng tiếc, trái tim của ta đã thối rửa. Các người đừng hòng thoát khỏi tay lão già này.”
“Vẫn còn một cách.”, Huyết Yêu đi nhẹ như lướt trên mật đất, hắn dừng lại bên cạnh Trúc Chi, “Chỉ cần lấy máu của ngươi đổ đầy lên những hình nộm này. Sau đó, chính tay ngươi dùng ngọn lửa hắc ám này đốt chúng đi là được.”
“Cái này? Gã pháp sư không hề nói cho ta biết.”
“Hắn làm sao biết được cách này? Hắn cũng chỉ là kẻ phàm nhân tục tử. Chỉ cần ngươi chịu đốt chúng. Chuyện ở âm phủ, ta sẽ mở lời một chút. Những hồn ma này sẽ được siêu thoát.”
“Khoan đã. Nếu nói lấy máu của ông ta. Không phải là chuyện bất khả thi sao? Ông ta còn xương không mà máu ở đâu ra?”, Trúc Chi bất lực nhìn Huyết Yêu.
“Huyết mạch của ông ta vẫn còn.”, Huyết Yêu nhếch mép tươi cười nhìn lão.
Nghe được tới đó, lão họ Lê sững sờ kèm run rẩy. Hắn lắc đầu ngoài ngoại. Hắn chỉ có bốn người vợ. Họ đâu thể nào mang thai mà hắn không biết.
“Ngươi lừa ta.”, gã thì thào, “Cả cuộc đời này của ta chỉ lấy bốn người đàn bà. Không một ai mang thai. Không một ai. Làm sao huyết mạch của ta vẫn còn?”
“Phải không? Ngươi hỏi họ lại xem. Nào, chỉ các ngươi mới cứu lấy mình. Nói thật ra đi chứ.”
“Đúng vậy. Chỉ cần nói cho tôi biết con cháu của tôi vẫn còn. Tôi sẽ tiễn các bà một đoạn.”
“Là em.”, hồn ma người đàn bà từng gặp gỡ với Trúc Chi trước đó lên tiếng, bà lao ra khỏi vòng tròn, chạy tới ôm đầu gối người chồng của mình.
“Mình còn nhớ có đoạn thời gian em bỏ về nhà mẹ đẻ không? Cái lúc mình cưới thêm cô ba ấy. Em đã giận dỗi bỏ đi. Em không hề biết trong bụng của mình đã có đứa nhỏ. Em âm thầm sinh đứa nhỏ. Nhưng nó là con gái. Nếu là con trai thì đã tốt rồi. Em không cố ý giấu mình. Em sợ mình sẽ giết đứa nhỏ vì nó không phải là con trai. Nên thay vì em mang đứa nhỏ về, em lại để cho bên ngoại nuôi dưỡng.”
“Bà đúng là hồ đồ. Tôi có bao giờ quan trọng chuyện con trai hay con gái. Tôi chỉ cần có đứa con để ẵm bồng. Dù là con gái, tôi cũng sẽ nuôi nó khôn lớn, tìm cho nó một tấm chồng tốt mà gả đi, không thì bắt rể. Gia tài của tôi cũng sẽ để lại cho vợ chồng nó.”
“Chuyện lớn như vậy mà mợ hai tự ý quyết định.”, người vợ cả trách mắng, “Lão gia sẽ không đối xử tệ với cốt nhục của mình. Mợ là vợ mà mợ không hiểu tính tình của lão gia. Lão gia trước đây đối xử tốt với mợ nhất. Món gì ngon, đồ nào đẹp cũng không thiếu phần mợ. Mợ bỏ về cả năm trời, phòng ốc lão gia vẫn cho người dọn dẹp sợ mợ trở về lại giận. Người khác mà bỏ về nhà mẹ đẻ lâu như vậy đã thôi vợ rồi. Do lão gia yêu mợ. Mợ quên rồi hả? Lão gia nhiều lần cho người qua nhà mời mợ, mà mợ có thèm về đâu. Là chị ép lão gia cưới thêm mợ ba, mợ tư. Vì lâu rồi không ai sinh được cho lão gia một đứa con. Lão gia từng thủ thỉ bên tai chị rằng “Út Lầm mà sinh cho tôi một đứa con thì tôi vui lắm.””
“Em không hề hay biết..”, bà hai ôm chầm lấy chồng mình, vỡ òa, “Mình ơi. Em đã không hề hay biết. Em xin lỗi mình.”
“Nghe chồng mình thủ thỉ muốn có con với người đàn bà khác, ai chẳng ghen tức. Nhưng chị biết chị không sinh con được nữa. Nên buồn cũng để trong lòng. Kiếp chung chồng, nhưng chị có đối xử tàn nhẫn với mợ chưa? Chị có bao giờ lấy tư cách vợ cả ra để chèn ép ai chưa?”
“Chị cả.”
“Lão gia càng lớn tuổi, tính tình càng thay đổi. Người ngoài đàm tiếu lão gia không thể có con. Gia nô trước mặt thì sợ sệt, sau lưng lại cười vào mặt ông ấy. Ông ấy không có chổ phát tiết nên mới trút hết lên đầu chị em mình.”, mợ cả cùng ngồi cạnh mợ hai, ôm lấy chồng mình, cùng khóc, “Nhưng em không hề căm giận mình. Giá như mình đừng chịu đựng một mình. Giá như mình tâm tình cùng em thì hay biết mấy. Giá như mình đừng dùng đòn roi để trút nỗi lòng. Thì mọi chuyện đã khác.”
“Còn mợ ba, mợ tư…”, mợ cả lau nước mắt nhìn về phía hai người còn lại đang đứng trong vòng tròn kia nói tiếp, “Gia cảnh hai người khó khăn nhất. Ông ấy không những trả hết số nợ cho hai người. Còn cho người chăm lo cho cả gia đình. Chu cấp một món hời cho cả nhà làm ăn. Bộ hai người không nhớ sao? Hay chỉ nhớ những lầm lỗi ông ấy gây ra?”
Hai người kia chột dạ, cúi đầu. Chẳng ai mở lời nói thêm một câu nào. Chỉ nghe tiếng nấc nghẹn ngào của bà cả và bà hai.
Trúc Chi đến nước này cũng không kiềm được cảm xúc. Cô cũng khóc theo như chính mình là nhân vật trong đó vậy. Huyết Yêu nhìn cô lắc đầu.
“Vậy anh biết người đó là ai sao? Huyết mạch của ông ấy?”, Trúc Chi vừa lên tiếng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Huyết Yêu như chờ đợi điều gì đó.
“Phải. Ta đã lục tìm gia phả của lão. Ta biết huyết mạch của lão là ai.”, Huyết Yêu khẳng định.
“Bà không cảm thấy tò mò sao?”, Huyết Yêu lôi mợ hai lên, “Tại sao tất cả đều là ma. Nhưng chỉ có cô ấy nói chuyện được với bà? Còn hứa với bà? Tại sao bà lại hiện ra cho cô ấy thấy mặt mà không bị hắn ta cản trở?”, nói đến đây Huyết Yêu chỉ tay về phía Trúc Chi rồi nói, “Cô ấy chính là huyết mạch của bà,, là cháu chắt của bà. À, còn thêm một người dì gái và cả một anh trai nữa.”
Trúc Chi lùi hai bước, không tin vào tai mình. Cô hết ngó mặt người này đến nhìn mặt người kia, xoa xoa thái dương đang nhức nhối.
Hắn biết điều này từ lúc nào mà miệng kín như bưng. Cả con đường đến đây, cũng chẳng thèm hé răng nửa lời. Làm cô lo lắng cả buổi. Còn sợ không cứu được họ. Vậy ra, chỉ cần nhỏ máu của cô vào mấy hình nhân này là được.
“Nếu là vậy...”, Trúc Chi rút thanh đoản kiếm trên người ông già, rồi rạch vào tay mình đến chảy máu.
Cô nhỏ từng giọt từng máu lên mấy hình nhân trong hộp, cho đến khi máu lấp đầy cả hộp. Mặt cô tái đi vì mất máu. Cô hơi choáng, phải dựa cả người vào Huyết Yêu mới đứng vững.
“Cô không cần phải tốn nhiều máu như vậy.”, Huyết Yêu nói nhỏ vào tai cô.
“Cái tên này. SAO ANH KHÔNG CHỊU NÓI SỚM?, cô hét toáng lên.
“Ta chưa kịp ngăn cô lại.”
“Con không sao chứ?”, gã họ Lê dịu dàng, “Mặt con xanh xao quá. Con phải tự bảo vệ mình. Có như vậy, ông mới yên tâm.”
“Vậy làm ơn làm phước làm cho xong để mọi ngươi ai cũng được giải thoát đi. Sau này, tôi sẽ thường xuyên tới thắp nhang cho mọi người. Tôi sẽ tới kể cho mọi người nghe những vui buồn mà tôi trải qua. Tôi sẽ không để ai phải cô đơn đâu. Tôi cũng là huyết mạch nhà họ Lê mà.”
Lời nói ấy xuất phát từ trái tim của Trúc Chi. Cô nói vô cùng chân thành. Cả đám hồn ma, nhìn cô, mỉm cười thỏa mãn.
“Câu nói hay lắm. Huyết mạch nhà họ Lê ta. Huyết mạch của Lê Bạch Họa ta. Từ giờ có thể ăn nói với dòng tộc nơi suối vàng rồi.”
Lê Bạch Họa gật gù cái đầu, đốt hộp đựng hình nhân thành tro bụi.