Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mau kiểm tra thông tin bên trong, chúng ta phải đưa ra bằng chứng xác thực để lão Howson không còn giảo biện được nữa, phải biết rằng, lão ta có quan hệ thân thiết với rất nhiều nghị viên quốc hội.” John giao con chip cho nhân viên bên cạnh.
Khi Phong Tiêu Dã trở lại bệnh viên, Vương Dĩ Cầm còn đang ngủ say.
Bác sĩ nói cơ thể cô vô cùng suy nhược, nhưng may là chỉ bị hoảng sợ chứ không bị thương nghiêm trọng, điều cần nhất bây giờ là để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi anh đi khỏi Đài Loan, có lẽ cô chưa từng nghỉ ngơi thật tốt. Phải đi một chặng đường dài đến Mĩ, sau đó lại bị nhốt trong hầm tối không thấy ánh mặt trời, góc sáng sủa trong hầm lại có thi thể trần trụi của Sam, cô nhất định rất sợ hãi.
Phong Tiêu Dã khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, cô đã ốm đi nhiều, hai má bầu bĩnh đã hóp đi, song cô thật kiên cường, thật dũng cảm, cô đã mệt như vậy, suy yếu như vậy mà lúc sáng sớm vẫn cố gắng tỉnh lại, đem con chip giấu trong người giao cho anh, sau đó không cố được nữa mới thiếp đi.
Phong Tiêu Dã ngồi ở bên giường, dường như không chớp mắt chăm chú nhìn Vương Dĩ Cầm. Chiều nay John đã gọi điện nói cho anh biết con chip đó không chỉ có bằng chứng Anthony cấu kết với Sam mà còn có những chứng cứ phạm tội liên quan đến buôn lậu vũ khí, ma túy của những chuyên án quốc tế khác.
John phái người đưa cho anh một chiếc vali, thần bí nói chắc chắn anh sẽ có hứng thú với những thứ bên trong. Phong Tiêu Dã mở chiếc vali ra, thấy toàn bộ bên trong đều là thư từ mấy năm anh đã viết cho Vương Dĩ Cầm từ khi sang Mĩ. Lúc đó quản gia nói để ông ấy gửi giúp anh sẽ nhanh hơn, không ngờ một bức cũng không được gửi ra ngoài, toàn bộ đều bị giữ lại.
Phong Tiêu Dã cầm một bức thư lên, đây là bức thư anh trịnh trọng nói lời tạm biệt với Vương Dĩ Cầm, khi ấy anh nghĩ cô đã có cuộc sống mới, không cần đến anh nữa.
Phong Tiêu Dã quay đầu tiếp tục chăm chú nhìn Vương Dĩ Cầm, thật may mắn là họ đã gặp lại nhau, và yêu nhau.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Phong Tiêu Dã, Vương Dĩ Cầm từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Phong Tiêu Dã một lúc rồi khẽ cười, giây tiếp theo, nước mắt cô tràn ra.
“Tiểu Cầm, xin lỗi em…” Vì anh mà Vương Dĩ Cầm phải chịu nhiều uất ức như vậy khiến anh rất đau lòng, anh thấy mình thật đáng trách, điều duy nhất mà anh có thể làm là sau này sẽ cố gắng bồi thường cho cô, mang đến cho cô hạnh phúc và vui vẻ.
“Anh còn muốn ly hôn nữa không?” Vương Dĩ Cầm dùng ánh mắt đáng thương nhìn Phong Tiêu Dã.
“Không ly hôn, có chết cũng không ly hôn!” Phong Tiêu Dã lập tức trả lời, anh đỡ Vương Dĩ Cầm ngồi dậy, giúp cô uống nước, “Anh yêu em, anh chỉ yêu mình em thôi! Anh bị người khác ép buộc phải ly hôn với em, lúc ấy anh thật sự hận bản thân mình…” Phong Tiêu Dã kể hết những chuyện anh đã trải qua từ khi đến Mĩ cho cô, lần này Anthony sẽ không còn cơ hội trở mình nữa, hai người sẽ không bao giờ bị lão ta uy hiếp nữa.
“Anh nghe em nói đã, chuyện Alice em không trách anh.” Vương Dĩ Cầm kể lại những chuyện cô đã nghe lén được dưới tầng hầm cho Phong Tiêu Dã, lúc ấy cô nghe không rõ lắm, giờ mới biết Anthony đã khiến Phong Tiêu Dã phải gánh chịu gánh nặng tâm lý lớn đến mức nào, nó cơ hồ thay đổi cả cuộc đời anh.
Mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt, để cô ngất xỉu bị Sam bắt đi, để cô nghe thấy cuộc đối thoại của Sam và Anthony, lại để cô phát hiện con chip nằm trong móng tay Sam trước khi đèn tắt, nhờ đó cô mới xóa bỏ được bóng ma tâm lý trong lòng Phong Tiêu Dã.
“Quá khứ, tất cả đều là quá khứ rồi.” Phong Tiêu Dã ôm chặt lấy Vương Dĩ Cầm, “Mọi chuyện trước khi đều là quá khứ, sau này chúng ta chỉ cần yêu nhau, chỉ cần hạnh phúc bên nhau là đủ rồi!” Mọi ân oán của anh với gia đình Howson đều chấm dứt, mà oán hận và áy náy anh dành cho dì Lan và Alice cũng đã tan thành mây khói.
Tinh thần Vương Dĩ Cầm trở nên tốt hơn khi thấy chiếc vali đựng đầy thư mà Phong Tiêu Dã viết cho cô, cô quyết định mỗi tuần sẽ đọc một bức, tuần tự từ bức đầu tiên cho đến cuối cùng.
Phong Tiêu Dã thoáng ngượng ngùng, những bức thư này anh viết cho cô khi còn nhỏ nên tình cảm trong đó rất mãnh liệt và thẳng thắn, nhưng anh không ngăn được Vương Dĩ Cầm.
Ngày hai người rời khỏi Mĩ tiết trời rất đẹp, có nắng ấm, gió mát tiễn đưa hai người.
Phong Tiêu Dã ôm lấy bờ vai Vương Dĩ Cầm, Vương Dĩ Cầm nép vào trong ngực anh, hai người vừa nhìn cảnh người qua lại trong sảnh sân bay, vừa hạnh phúc âu yếm nhau.
Sau đó, anh thấy Lan Hinh, mới vài ngày trôi qua mà Lan Hinh dường như đã biến thành một người khác.
Sau khi cảnh sát Mĩ thu được chứng cứ Anthony và Sam cấu kết với nhau liền niêm phong toàn bộ tài sản của gia đình Howson và bắt đầu điều tra trang viên Howson, tuy tạm thời bà vẫn ở trang viên Howson nhưng sẽ phải chuyển đi bất cứ lúc nào, mà Alice sau khi biết được sự thật khi cô bị bắt cóc thì đã phát điên, đang được điều trị ở bệnh viện tâm thần.
Gia đình Howson nhà tan cửa nát, từ khi kết hôn với Anthony, Lan Hinh luôn sống an nhàn sung sướng, giờ đây Anthony sụp đổ, tài sản mất hết, bà không biết phải sống tiếp như thế nào.
“Tiêu, dì có thể nói chuyện với con không?” Lan Hinh đi đến trước mặt Phong Tiêu Dã, ánh mắt phức tạp, tâm tình bà cũng phức tạp, bà đã trách lầm Phong Tiêu Dã nhiều năm như vậy, suýt chút nữa còn hủy đi gia đình và hạnh phúc của anh, nhưng đồng thời, chuyện Anthony bị tố giác lại liên quan đến Phong Tiêu Dã, khiến bà vừa áy náy lại vừa oán hận Phong Tiêu Dã.
Cho dù Anthony trong mắt người khác có xấu xa cỡ nào, thì đó vẫn là người chồng đáng để bà nương tựa.
“Dì Lan, tôi biết dì muốn nói gì, nhưng thật sự không được.” Lan Hinh chưa bao giờ buông tha ý định bắt anh cưới Alice.
“Nhưng Alice bây giờ đang rất cần con.” Lan Hinh vì con gái mà không ngừng cố gắng.
“Dì Lan à, thương hại không phải là yêu.” Phong Tiêu Dã lấy ra tấm chi phiếu đã chuẩn bị trước, vốn định sau khi về Đài Loan mới gửi cho dì Lan, bây giờ gặp mặt tiện thể đưa luôn cho bà, “Đây là số tiền lúc trước dì mua nhà cũ của tôi, hy vọng có thể giúp đỡ phần nào cuộc sống sau này của dì và Alice.”
Lan Hinh thoáng nhìn con số trên tấm chi phiếu, hai má đỏ lên, bà không phải đến đòi tiền, thật sự không phải, nhưng bà lại không thể từ chối số tiền này được, nó sẽ giải quyết được tiền thuốc men của Alice, cũng như cuộc sống sau này của bà, “Cảm ơn con…” Làn Hinh ngập ngừng nói rồi xoay người từ từ đi khỏi sảnh sân bay, đi vài bước đột nhiên quay đầu lại nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”
Phong Tiêu Dã hoàn toàn không thấy hành động này của Lan Hinh, anh đang cúi đầu nghe Vương Dĩ Cầm nói chuyện, Vương Dĩ Cầm thì thầm vào tai anh, “Bà ấy thật đáng thương…”
Phong Tiêu Dã ngẩng đầu nhìn dáng đi thất thểu của Lan Hinh, hốc mắt ướt át, anh mãi mãi ghi nhớ những ấm áp mà Lan Hinh đã cho anh, nhưng bọn anh không còn duyên phận để ở cạnh nhau nữa.
Từ Boston đến Đài Bắc, khoảng cách nửa vòng Trái Đất, mười mấy giờ bay, vậy mà thứ hai người mang về chỉ có mỗi chiếc vali đựng đầy thư, Vương Dĩ Cầm chỉ mới đọc hai bức, cô còn rất nhiều thời gian để cảm nhận tình yêu mà anh Tiểu Dã dành cho cô.
Vừa về tới Đài Bắc, Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm liền đón taxi đến bệnh viện Nguyên Thịnh thăm Điềm Điềm vẫn đang nằm điều dưỡng tại đó.
Lúc này viện trưởng Vương có việc phải quay về Đường Quả Ốc, việc chăm sóc Điềm Điềm giao lại cho hai chị em xuất thân Đường Quả Ốc đang sống ở Đài Bắc. Hai má Điềm Điềm đã phúng phính hơn, đỏ bừng như táo chín. Hai chị em nhà này đều đã dự hôn lễ của Vương Dĩ Cầm, thấy vợ chồng họ trở về liền hàn huyên đôi ba câu rồi rời khỏi bệnh viện.
“Chị Cầm!” Điềm Điềm vừa thấy Vương Dĩ Cầm lập tức nước mắt ngắn dài, vươn tay đòi bế, mẹ viện trưởng nói chị Cầm đi Mĩ mang anh về, quả nhiên anh đã theo chị Cầm về, nhưng cô sẽ không thèm để ý anh nữa đâu.
“Điềm Điềm ngoan, chị rất nhớ em!” Vương Dĩ Cầm gắt gao ôm Điềm Điềm, thấy cô bé nặng hơn một tí. Cứ nghĩ đến việc thiếu chút nữa không còn gặp lại cô bé này cùng viện trưởng Vương là Vương Dĩ Cầm liền khóc như mưa, dù lúc trên taxi cô đã tự hứa sẽ không khóc.
“Điềm Điềm!” Phong Tiêu Dã thoáng bối rối, đây là lần đầu tiên Điềm Điềm không đòi anh bế, anh cảm thấy hơi mất mác. Điềm Điềm vừa nghe tiếng Phong Tiêu Dã gọi liền nép vào lòng Vương Dĩ Cầm, xoay lưng về phía anh, biểu lộ thái độ rất rõ ràng.
“Điềm Điềm à, anh xin lỗi em, sau này anh nhất định sẽ chăm sóc cho em thật tốt.” Phong Tiêu Dã tiến lại gần, ngập ngừng giải thích với cô bé rồi vươn tay xoa gáy Điềm Điềm, cô bé lập tức lúc lắc đầu không cho anh chạm vào, càng nép sâu hơn vào người Vương Dĩ Cầm.
Dáng vẻ chịu đả kích của Phong Tiêu Dã khiến Vương Dĩ Cầm vừa đau lòng lại vừa buồn cười, cô dùng ánh mắt cổ vũ anh tiếp tục cố gắng.
“Điềm Điềm à, em tha thứ cho anh được không?” Phong Tiêu Dã hạ giọng tiếp tục thuyết phục cô bé, sự kháng cự của Điềm Điềm khiến anh rất buồn.
Điềm Điềm ở trong lòng Vương Dĩ Cầm, ra sức lắc đầu, xoay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn Phong Tiêu Dã. Tuy cô rất muốn được anh ôm, nhưng cô đang rất tức giận, giận anh không giữ lời hứa, giận anh đi lâu như vậy không trở về, khiến chị Cầm ngày nào cũng khóc thầm.
“Điềm Điềm, tha thứ cho anh đi, anh thề, về sau không bao giờ rời xa em và chị Cầm nữa được không? Anh cam đoan đấy!”
Thực tế chứng minh, Điềm Điềm là một cô bé cực kì có cốt khí và chấp nhặt, cả một buổi chiều cô không ngó ngàng gì đến Phong Tiêu Dã, ngay cả nói chuyện cũng chỉ nhìn Vương Dĩ Cầm.
Đến tối, viện trưởng Vương đã từ Đài Nam quay lại, bà về gặp một công ty đồng ý tài trợ cho Đường Quả Ốc xong liền vội vội vàng vàng quay lại Đài Bắc chăm sóc Điềm Điềm, khi nhìn thấy Phong Tiêu Dã ngồi gọt táo còn Vương Dĩ Cầm đang kể chuyện cổ tích cho Điềm Điềm nghe thì hốc mắt bà đỏ lên.
Vương Dĩ Cầm ôm chặt viện trưởng Vương, cảm ơn bà đã yêu thương và ủng hộ cô.
Phong Tiêu Dã chân thành nói xin lỗi, “Viện trưởng, con nguyện dùng mạng sống để thề con sẽ không phụ bạc Tiểu Cầm thêm lần nào nữa.”
Viện trưởng, Tiêu Dã không cố ý làm thế, anh ấy bị ép buộc…” Vương Dĩ Cầm vội thanh minh giúp anh.
“Chỉ cần con hạnh phúc là tốt rồi.” Viện trưởng Vương ngắt lời Vương Dĩ Cầm, từ đầu bà đã thấy có gì đó không ổn, quá trình thế nào không quan trọng, giờ đây nhìn hai người có thể ở cạnh nhau, ngọt ngào yêu nhau là đủ rồi.
“Viện trưởng, cảm ơn mẹ.” Phong Tiêu Dã nắm lấy tay viện trưởng Vương, gửi gắm toàn bộ cảm kích và xin lỗi vào đấy.
Sáng sớm hôm sau, Phong Tiêu Dã cùng viện trưởng Vương quay về Đường Quả Ốc, nơi đó có rất nhiều công việc đang đợi viện trưởng Vương giải quyết, còn Phong Tiêu Dã quay lại là để làm thủ tục nhận nuôi Điềm Điềm. Trên đường quay về Đài Bắc anh và Vương Dĩ Cầm đã nhất trí nhận nuôi Điềm Điềm, cùng nhau chăm lo cho cô bé trưởng thành.
Viện trưởng Vương suy nghĩ chốc lát rồi đồng ý, so với cô nhi viện thì bầu không khí ấm áp, hòa thuận của một gia đình nhỏ sẽ có lợi cho sự phát triển của Điềm Điềm hơn.
Khi Phong Tiêu Dã không ở phòng bệnh, Điềm Điềm liền nóng ruột chăm chăm nhìn ra cửa ngóng anh.
“Điềm Điềm, em tha thứ cho anh ấy được không? Em không để ý đến anh ấy khiến anh ấy rất buồn đấy.” Vương Dĩ Cầm thấy hết những hành động này của Điềm Điềm, cô bé này giận dỗi trông thật đáng yêu.
Điềm Điềm bĩu môi không nói gì, khuôn mặt tròn tròn đỏ như táo chín trông lại càng thêm dễ thương.
“Em tha thứ cho anh ấy lần này được không? Về sau anh ấy sẽ không bao giờ bỏ đi nữa đâu, dù đi du lịch hay làm gì khác thì cũng sẽ mang em đi cùng, được không?” Vương Dĩ Cầm lấy lòng Điềm Điềm, “Em có biết hôm nay anh ấy đi đâu không?”
Điềm Điềm tròn xoe mắt nhìn Vương Dĩ Cầm, tuy cố chấp không lên tiếng, nhưng sự tò mò trong mắt đã phản bội tâm tư của cô bé.
“Anh ấy cùng mẹ viện trưởng quay về Đường Quả Ốc làm thủ tục, về sau em sẽ sống cùng anh chị nhé?”
“Vậy sau này em không thể nhìn thấy mẹ viện trưởng nữa sao?” Điềm Điềm chưa kịp vui mừng thì đã lo lắng hỏi.
“Đương nhiên có thể, khi nào em muốn về thăm mẹ viện trưởng thì hãy nói cho anh, anh ấy sẽ mang em về thăm mẹ viện trưởng.”
Vương Dĩ Cầm hôn lên má Điềm Điềm, “Em, chị và anh sẽ sống cùng nhau, chúng ta sẽ xây dựng một gia đình vui vẻ hạnh phúc được không?”
“Dạ được.” Điềm Điềm gật đầu lia lịa.
“Vậy em tha thứ cho anh ấy nhé?” Vương Dĩ Cầm thừa dịp cô bé vui vẻ mà thỉnh cầu.
Điềm Điềm nhíu này, “Về sau anh ấy thật sự sẽ không bỏ rơi chúng ta nữa sao?” Điềm Điềm cẩn thận hỏi lại.
“Chị cam đoan với em là không.” Vương Dĩ Cầm đau lòng ôm lấy Điềm Điềm, cô bé chắc đã phải chịu rất nhiều tổn thương nên mới sợ hãi bị vứt bỏ như vậy. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để Điềm Điềm phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa.
Phong Tiêu Dã hoàn tất thủ tục nhận nuôi quay về Đài Bắc liền ghé qua quán kem mà Điềm Điềm thích mua cho cô bé, hy vọng lấy lòng Điềm Điềm. Khi anh vừa bước vào phòng bệnh thì Điềm Điềm liền cười rạng rỡ đón anh, còn lớn tiếng gọi anh nữa, khiến hai hốc mắt anh không khỏi nóng lên.
Đây chính là cô bé đáng yêu, bảo bối của anh. Phong Tiêu Dã ôm Điềm Điềm, cảm nhận được đứa bé này ngoan ngoãn để cho anh ôm, anh vô cùng thỏa mãn, cảm động, chợt nhận thấy ánh mắt Vương Dĩ Cầm liền đưa mắt nhìn sang, phút chốc ánh mắt anh càng mềm mại, vươn tay về phía cô. Khi cô đi tới anh liền đem hai cô gái của mình ôm vào lòng.
Mười ngày sau Điềm Điềm xuất viện. Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm tạm thời chưa nghĩ ra muốn làm gì nên hiện tại chỉ hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, mỗi sáng tay trong tay đưa Điềm Điềm đến nhà trẻ gần đó, lúc đầu Điềm Điềm không muốn xa họ, nhưng sau khi quen được nhiều bạn mới ở nhà trẻ thì về nhà lúc nào cũng chỉ kể về mấy người bạn mới quen đó, khiến Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm đều không nhịn được ghen tị.