Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trans: Meo Meo + Beta: Mine
Nghe Nhậm Lang nói câu này đơn giản như vậy, Ninh Tư Viễn cho rằng não của mình bị úng nước nên nghe nhầm, không khỏi ngẩn ra hỏi: "Cậu vừa nói cái gì?"
“Cậu lại đây.” Nhậm Lang ngoắc ngoắc ngón tay, Ninh Tư Viễn ngốc nghếch đi tới, Nhậm Lang ôm mặt Ninh Tư Viễn, đặt lên má cậu một nụ hôn.
Kết quả, Ninh Tư Viễn sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, đỏ mặt mắng: "Cậu, cậu, cậu làm cái gì vậy?!"
“Nhiều nhất cũng chỉ có thể đến đây thôi.” Nhậm Lang lau miệng bình tĩnh nhìn Ninh Tư Viễn nói: “Có thể nắm tay, ôm, không thể hôn môi, lên giường cũng không được."
"Cậu nghĩ thật đi đâu thế!" Ninh Tư Viễn kêu lên, "Tớ chỉ muốn yêu đương bình thường!!"
"Cậu vừa mới nói, không được nghĩ con trai đơn giản mà."
……Mẹ kiếp!
Ninh Tư Viễn nhìn Nhậm Lang với vẻ mặt như dẫm phải đống phân, cuối cùng, cậu nắm lấy tờ hóa đơn còn lại trong tay Nhậm Lang, chạy đi, ‘Tớ đi thanh toán’. Nhậm Lang nhìn về phía Ninh Tư Viễn đang rời đi, đột nhiên cảm thấy chuyện này thật vui vẻ.
Dù sao thì cô cũng không có ý định trong lúc học đại học kết hôn. Dự định ban đầu của cô ấy là học tập thật tốt. Sau khi đi làm, cô sẽ tìm một người đàn ông phù hợp về mọi mặt để kết hôn. Tốt hơn hết là nên tìm một người giàu có và đủ khả năng còn hơn là tìm một người không có tiền.
Ninh Tư Viễn không tệ đến mức như vậy, dù sao thì họ cũng đã lớn lên cùng nhau, Nhậm Lang cũng biết rằng cô không chỉ là bạn gái đầu tiên của Ninh Tư Viễn, mà cho đến nay Ninh Tư Viễn cũng không có quan hệ lung tung với bất kì người con gái khác nào, so với những người bạn của cậu thì cậu tốt hơn nhiều.
Vì vậy, sau khi quay trở về, cô liền đem chuyện này nói cho bạn cùng phòng của mình, muốn cô ấy đưa ra chủ ý làm sao để chia tay với bạn trai cũ.
Bạn cùng phòng Julie rất xem thường hành vi đứng núi này trông núi nọ của cô, đồng thời bày tỏ sự thương cảm vô hạn với bạn trai cũ của Nhậm Lang, còn hỏi làm sao Nhậm Lang lại quyết định chia tay nhanh chóng như vậy.
"Không có cách nào, Tư Viễn nói không trả tiền quần áo cho người phụ nữ của người đàn ông khác, tớ không còn cách nào."1
"... Vậy hai người yêu rồi sao?"
“Không được sao, tớ cũng rất thích cậu ấy, hơn nữa lúc ấy quần áo trên người tớ còn chưa thanh toán xong.” Nhậm Lang vừa sơn móng tay vừa nói.
"Mẹ kiếp, không thể như thế này, cậu không thể bị tiền bạc cám dỗ nha tiểu Nhậm."
Nhậm Lang liếc nhìn Julie, khẽ nói: "Quần áo là 5000..."
"Cậu vì năm ngàn mà đem mình bán mất!"
“...một cái áo 5000.” Nhậm Lang nói và nhìn vào đống túi hàng chất đống ở góc tường, Julie lặng lẽ liếc nhìn, khi cô quay lại, thật sự hết sức đau xót.
"Cậu ấy ấy chưa..."
Không ngạc nhiên chút nào khi bị hỏi như vậy, Nhậm Lang hong khô sơn móng tay liếc nhìn Julie, bắt chước giọng điệu chỉ trích vừa rồi nói: “Tớ không phải đứng núi này trông núi nọ nha, cậu phải cản tớ lại mới đúng."
“Em gái, tuổi này rồi mà còn tin vào tình yêu đơn thuần nữa sao?” Julie trả lời không chút do dự, không còn đặt bạn trai cũ của Nhậm Lang ở trong lòng, "Cậu liền cùng cái người bạn trai cũ kia tính là gì... Đúng, bạn trai cũ của cậu gọi là gì? Tớ chỉ biết rằng bạn trai hiện tại của cậu tên là Ninh Tư Viễn, cả ngày cậu chỉ nói về cậu ta. "
Đúng vậy, nhìn xem, mọi người xung quanh chỉ biết Ninh Tư Viễn mà không hề quen biết bạn trai cũ, đây là kết quả của một mối tình do ông trời định sẵn, nên Nhậm Lang không có áp lực.
Ngày hôm sau, cô đã gửi một tin nhắn cho bạn trai cũ với giọng điệu kể lể, nói rằng cô từ nhỏ đã cùng với Ninh Tư Viễn lớn lên, là thanh mai trúc mã, bởi vì luôn cảm thấy rằng mình không xứng với cậu ấy, vì vậy cô không dám nói lời yêu đương lại càng không dám thổ lộ tình cảm của mình, nhưng hôm qua cô mới biết Ninh Tư Viễn thật ra cũng yêu mình, không cầm nổi lòng...
Cuối cùng, bạn trai cũ trả lời tin nhắn nói "uh" và không còn liên lạc lại nữa. Tình yêu trong xã hội hiện đại thật qua loa và tùy tiện. Chia chia hợp hợp đã trở thành xu hướng bình thường, không nghiêm túc như trước kia nữa.