Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô chợt nghĩ ra một lí do, sau đó nhanh chóng bắt máy trước khi tiếng đổ chuông tắt đi.
“Alo, Tổng giám đốc?” Lăng Viên cố gắng giả vờ nói bằng giọng vô cùng mệt mỏi. Nhưng cô có chút mệt thật, từ tối đến giờ trong bụng cô chả có chút thức ăn nào cả.
“Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Có thể nhận ra được trong giọng nói của Từ Huân là đang tức giận.
Lăng Viên giả vờ ho vài cái rồi nói: “T...Tổng giám đốc, hôm nay tôi mệt quá, anh có thể cho tôi xin nghỉ vài hôm không? Có lẽ là tôi bị bệnh mất rồi.” Sau đó cô lại ho thêm vài cái.
“Cô bệnh sao? Có nghiêm trọng không?” Giọng nói của Từ Huân lập tức thay đổi, không còn là sự giận dữ như ban đầu nữa.
“Kh... Không sao đâu, tôi nghỉ vài hôm sẽ khoẻ lại mà.”
“Cô có thuốc uống chưa? Hay giờ nghỉ trưa tôi mua rồi mang qua cho cô nhé.”
Lăng Viên vội nói lại: “Khô... Không cần phiền anh đâu, tôi có rồi, có rồi.” Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn vì hồi hộp bởi câu nói của anh ta.
“Vậy được, cô nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Tắt điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm. Không nghĩ rằng anh ta vậy mà lại đòi mang thuốc qua nhà cho cô. Nếu mà vậy thì sẽ bị lộ tẩy mất, cô làm gì có ở nhà đâu cơ chứ? Nhưng cô chỉ có thể xin nghỉ được vài ngày, sau đó thì sao chứ? Cô phải biện ra lí do gì mới được đây. Anh ta không phải kẻ ngốc mà không phát hiện ra điểm lạ.
Khi cô đang mãi suy nghĩ thì cửa phòng được mở ra. Là ông Lăng đang cầm thức ăn trên tay mang vào.
Thấy ông ta vào cô lập tức đứng lên.
“Ông nhốt tôi ở đây làm gì vậy hả?” Lăng Viên lớn tiếng hét lên.
“Bình tĩnh nào con gái yêu.” Vẻ mặt của ông ta trông như đang rất vui sướng. “Con phải nghe lời ta, con không được phép ra bên ngoài kia, nhỡ đâu lại chạy đi chỗ nào đó làm loạn thì không hay đâu.”
“Ông điên rồi, mau thả tôi ra.”
“Chắc con đói rồi phải không? Mau ăn ngay đi để nguội mất ngon đó.” Đặt thức ăn lên bàn rồi ông ta quay người rời đi.
Khi ông đi đến cửa chuẩn bị đóng lại thì cô chạy tới bắt kịp cánh cửa kéo ngược lại.
“Mau thả tôi ra ngoài, tôi sẽ không nói chuyện của ông ra đâu.”
Ông ta không nói gì, đẩy mạnh người cô ngã xuống trên nền nhà, sau đó là tiếng đóng cửa lại lần nữa vang lên.
Ba ngày sau đó, Lăng Viên không còn thấy ông ta mang thức ăn vào cho cô nữa. Vì suốt ba ngày không ăn không uống nên sức lực cô đang dần suy giảm. Khuôn mặt trắng hồng ngày nào giờ đã trở nên hơi xanh xao không chút sức sống. Cô ngồi gục trên chiếc giường lạnh lẽo, thoáng nghĩ. Liệu số trời đã định rồi ư? Định rằng cô sẽ bị nhốt ở đây mãi sao? Không ai quan tâm đến, cũng chẳng ai biết cô đang nơi đâu.
Lăng Viên cầm điện thoại lên mở nhưng nó đã hết pin từ lúc nào. Thứ mà cô có thể hy vọng, giờ đây thì không còn nữa rồi...
...
Truyện Quân Sự
Trong phòng làm việc, Từ Luân đang mãi nhìn vào màn hình điện thoại, miệng lẩm bẩm: “Đã hai ngày rồi sao cô ta chưa trả lời tin nhắn nào vậy? Lần trước đã nói là hẹn đi ăn mà.”
Tiếng gõ cửa vang lên vài cái rồi mở toang ra, thấy Từ Huân bước vào thì Từ Luân liền đứng phắt dậy. “A...Anh.”
Từ Huân đi thẳng đến ghế sofa rồi ngồi xuống, Từ Luân cũng gấp gáp đi đến ngồi đối diện.
“Anh có việc gì không?”
“Cần có tôi mới đến được sao?”
“Em không phải ý đó...”
“Dạo này tôi bận nên không chú ý đến cậu, có nghiêm túc tập trung làm việc không đấy?”
“Có, chắc chắn có!” Từ Luân trả lời với vẻ mặt cô cùng chắc nịch.
Không gian đột nhiên trở nên yên ắng, không hiểu vì sao nhưng đến cả thở mạnh mà Từ Luân cũng chẳng dám. Khuôn miệng cứ mấp máy dường như đang muốn nói điều gì đó.
“Cậu có gì muốn nói sao?”
Từ Luân vội gật đầu lia lịa.
“Lăng Viên là thư ký của anh đúng chứ?” Từ Luân chỉ muốn xác nhận lại một chút, việc của Lăng Viên dạo gần đây thì anh ta cũng đã nghe phong phanh khắp công ty rồi.
“Thì sao?”
“Hôm nay cô ấy có đi làm không?”
Có một điều là Từ Luân chẳng dám đi đâu ngoài phòng làm việc của mình, bởi vì anh đang bị bố và người đàn ông trước mặt theo dõi cực kì nghiêm ngặt. Chỉ đi đến toilet thôi mà Từ Luân cũng phải rất rón rén.
“Cô ta nói không khoẻ, không đến công ty đã bốn hôm rồi.” Nói đến chuyện này thì trong lòng Từ Huân có chút khó chịu. Lăng Viên một mực không cho anh đến nhà cô, không biết rằng cô có bị làm sao hay không mà đã mấy ngày rồi không đi làm.
“Cái gì?” Vẻ mặt Từ Luân liền trở nên bất ngờ. “Em... Em phải đến nhà cô ta xem thử mới được.” Từ Luân nói rồi đứng bật dậy.
“Không được.”
“Tại sao chứ? Lỡ như cô ta xảy ra chuyện gì rồi sao? Tin nhắn em đã gửi hai ngày rồi không hề thấy xem.”
Nhắc đến chuyện này thì Từ Huân cũng sực nhớ ra, anh cũng gọi cho cô biết bao cuộc nhưng đều không được.
Nghĩ ngợi một lúc rồi Từ Huân lập tức chạy ra ngoài, bỏ lại Từ Luân vẫn đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác.