Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Căn nhà này có lẽ do những người đánh cá để lại, ước chừng lâu rồi không tu sửa, nên khắp nơi đều bị đổ nát. Trong nhà chỉ có chiếc giường mục cùng một chiếc nồi sứt mẻ, có lẽ dùng để nấu nướng.
Ta đem giường thu dọn lại một chút, sau đó trở lại thuyền, lấy hết sức lực còn lại cõng Phong Tranh lên bờ, mang hắn thả trên giường. Phong Tranh đang lên cơn sốt, cả người run lên nhè nhẹ. Cũng may trên người ta mặc một chiếc áo da khá dày, liền cởi ra làm mền đắp cho hắn.
Ta thu xếp ổn thỏa cho Phong Tranh xong, lại quay ngược về kéo thuyền đến vịnh nhỏ trên đảo dùng cỏ lau giấu đi. Sau đó, lấy nồi sắt múc ít nước, xử lý lại miệng vết thương cho Phong Tranh, đem loại thuốc tốt nhất đắp lên, lại tiếp tục xé áo trong, cẩn thận băng lại cho hắn.
Trong lúc băng bó, Phong Tranh có tỉnh lại một lần, mơ mơ màng màng hỏi: “Chúng ta đã lên bờ rồi sao?”
Ta không muốn hắn lo lắng, liền lừa hắn nói: “Đã lên bờ. Ngươi đừng nói chuyện, cố gắng nghỉ ngơi đi.”
Phong Tranh cũng khá nghe lời, ngoan ngoãn tiếp tục ngủ. Ta lại xé một bên tay của chiếc áo trong, thấm ướt nước đặt lên trán hắn.
Ta vừa đắp vừa lầm bầm nói bên tai hắn: “Ngươi thật đúng là đại gia, bổn cô nương chính là kim chi ngọc diệp, băng thanh ngọc khiết, nhưng bây giờ lại phải nới lỏng quần áo, xé chỗ này bứt chỗ kia, hết dùng làm vải buột vết thương cho ngươi rồi lại tới khăn lau mặt. Nếu sau này chúng ta thoát chết về được đến nhà, ngươi nếu không tặng ta mười rương quần áo để cảm ơn, ta sẽ một kiếm đâm chết ngươi.”
Phong Tranh nửa tỉnh nửa mê rên rỉ hai tiếng, giống như là nghe được lời phàn nàn của ta.
Cứ như vậy giằng co tới lúc xế chiều, Phong Tranh vẫn không có dấu hiệu hạ sốt, ta cũng có chút sốt ruột. Thuốc trong tay đã muốn dùng hết, bây giờ chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn.
Ta thấy hắn nóng đến cả mặt đỏ bừng, lúc mê man còn không ngừng dãy dụa, hiểu được hắn đang rất khó chịu. Nhưng ta cũng không có cách nào, chỉ có thể cứng rắn cởi ra quần áo của hắn, dùng khăn vải thấm ít nước lạnh lau người cho hắn.
Thân thể của nam nhân ta cũng không phải là chưa thấy. Nhưng đó cũng là chuyện lúc nhỏ, các sư huynh cùng nhau cởi quần xuống suối bắt cá, ta thì ở trên bờ nướng khoai. Hơn nữa dù gì ta cũng theo sư phụ học vài ngày y thuật, sinh lý cấu tạo của nam nữ đều biết rõ ràng.
Chỉ có điều biết rõ chứ không phải là thấy rõ. Nên bây giờ Phong Tranh nửa người cởi trần đang nằm trước mặt ta, lòng can đảm của ta mặc dù lớn, nhưng mặt cũng đã đỏ bừng.
Tuy mặt đỏ thì đỏ, nhưng cứu người cũng cần phải nhanh. Ta nhẫn nại lau người cho hắn một lần lại một lần, nước trong nồi thay đổi không biết bao nhiêu đợt, rốt cuộc đến khi mặt trời ngả về phía tây, nhiệt độ của Phong Tranh mới từ từ hạ.
Lúc này toàn thân ta cũng đầy mồ hôi, đói bụng đến mức ngực dính vào tận lưng, hai mắt thấy đầy đom đóm.
Tiểu Kim cũng rất biết quan tâm ta, bản thân tự bắt cá ăn, còn bắt thêm cho ta một con cá lớn. Tiếc là ta sợ ánh lửa và khói sẽ khiến cho truy binh chú ý, đá lửa không dám mang ra dùng, đành phải đem cá cắt thành miếng mỏng ăn sống. Cũng may cá nơi này chất thịt mềm mịn, ăn sống cũng không thấy tanh, ngược lại còn có vị ngọt.
Ta ăn no rồi, nhưng Phong Tranh còn nằm trên giường. Hắn đang bất tỉnh nên không thể ăn được gì, ta chỉ phải không ngừng mớm nước cho hắn. Hắn xem như cũng biết phối hợp, ta cho uống gì hắn cũng uống, đôi lúc lại lầm bầm hai câu gì đó mà ta nghe không hiểu.
Suy cho cùng bây giờ vẫn đang là lúc đầu xuân, trời vừa xẩm tối, mặt nước liền có gió lạnh thổi lên, thổi đến mức lông tơ trên người ta đều dựng đứng cả lên. Ta nhân lúc ánh tà dương còn chưa tắt hẳn đi cắt một bó lớn cỏ lau, một phần trải lên đất, phần còn lại đem khe hở trong nhà bịt kín. Gió không thổi vào trong nhà, ban đêm cũng tốt hơn một chút.
Đêm này quả thật dài dằng dặc. Giường thì nhường cho Phong Tranh, ta chỉ có thể cuộn mình nằm trên đất, ngủ được một chút lại tỉnh. Một nửa vì lạnh, một nửa là do lo lắng cho Phong Tranh, thỉnh thoảng lại đi dò xét nhiệt độ của hắn. Cũng may tuy hắn vẫn còn sốt nhẹ, nhưng nhiệt độ cũng không tiếp tục tăng. Cứ dày vò như vậy tới nửa đêm, ta thật sự là mệt không chịu nổi, mặc dù lạnh tới mức run cầm cập, nhưng vẫn nằm xuống ngủ như chết.
Đến sáng, ta mang theo một đôi mắt cú mèo từ trong cỏ ngồi dậy, đột nhiên một chiếc áo da từ trên người ta trượt xuống. Người ta run lên một cái, nhìn lại thì đó là chiếc áo da hôm qua ta đắp cho Phong Tranh.
Ta vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía giường.
Phong Tranh đã tỉnh lại, đang tựa vào trên giường, ánh mắt sáng ngời của hắn đang dịu dàng nhìn ta chăm chú. Gương mặt hắn vẫn không có một chút huyết sắc, nhưng tinh thần lại có vẻ khá tốt, trên mặt mỉm cười, có lẽ là đêm qua mơ thấy mộng đẹp.
Ta thừa dịp này mặc quần áo tử tế, rồi leo lên giường, giơ tay sờ sờ trán hắn, “Hết nóng rồi à? Nếu còn tiếp tục nóng sẽ nóng tới chín mất.”
Phong Tranh hơi giật mình, tùy ý để ta động tay động chân với hắn, “Lúc hừng đông thì xuất mồ hôi, bây giờ đã hết sốt.”
Ta một bên vắt khăn cho hắn lau mặt, một bên hỏi: “Ngươi có đói không? Ta không dám đốt lửa, nhưng cá trong hồ này ăn cũng khá ngon, để ta gọi Tiểu Kim bắt cho ngươi một con.”
“Cũng được.” Phong Tranh cầm lấy khăn lau mặt và cổ, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cầm khăn lật lại xem, “Đây là…”
“Là quần áo của ta.” Ta nói, “Ngươi nghĩ rằng vải băng bó vết thương cho ngươi là do ta biến ra từ không khí à?”
“Loại vải này… là từ áo trong của ngươi?”
Ta tức giận, “Ngươi ghét bỏ à? Đây chính là loại tơ mềm nhất. Chỗ hoang dã này, có loại vải này để sử dụng là không tệ rồi.”
“Không phải.” Phong Tranh vội vàng nói, “Vậy ngươi… ngươi…”
“Ta cái gì mà ta?” Ta không hiểu gì hết, bưng lên nồi sắt đi ra ngoài, “Ngươi không có việc gì là tốt rồi, ăn xong chúng ta sẽ xuất phát, dù sao nơi này cũng không phải là nơi có thể ở lâu.”
Sau đó ta liền đi ra ngoài, để lại Phong Tranh ngồi một mình trong phòng không biết đang nói thầm cái gì.
Tiểu Kim bắt được hai con cá, ta cùng với Phong Tranh ăn xong, rồi đến đám cỏ lau kéo thuyền ra, tiếp tục hành trình chạy trốn.
Tiểu đảo đằng sau càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn là một chấm đen nổi trên mặt nước. Có một, hai con chim nhỏ bị chúng ta kinh động, men theo mặt nước hướng phương xa bay mất.
Ban đầu Phong Tranh muốn chèo thuyền, lại bị ta nghiêm khắc từ chối. Thương trên người hắn vẫn còn đang xuất huyết, lỡ đâu lại phát sốt thì phiền phức to. Phong Tranh không lay chuyển được ta, đành phải để cho ta chèo thuyền.
Cũng may đoạn đường này vô cùng bình an, không gặp được truy binh, mà vết thương của Phong Tranh cũng không tiếp tục tái phát lần nào.