Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biên tập: Soleil
“Tôi là anh trai cậu, ” Từ Thanh Phong mặt mày bình tĩnh đưa qua một tấm ảnh chụp, “Cái tên trắng béo mập mạp này, là bạn trai cậu.”
Trên ảnh chụp là ba đứa nhóc bảy tám tuổi kề vai sát cánh đứng cạnh nhau, trên người là bộ đồng phục màu trắng sọc xanh, trước ngực còn cột chiếc khăn quàng đỏ thắm. Lương Tấn chỉ có thể nhận ra tên nhóc đẹp trai nhất là Từ Thanh Phong, còn với hai đứa trẻ khác lại không chút ấn tượng.
Cậu bối rối chẳng hiểu chi hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn chỉ vào thằng bé béo nhất, “Là đây hả?”
“…” Từ Thanh Phong nhíu mày, lúc lâu sau mới nói: “Đó là cậu.”
“Hả?” Lương Tấn trợn mắt nhìn chằm chằm thằng ranh béo tròn múp míp trên ảnh, nhìn một lúc lâu mới giật mình tỉnh ngộ gật gật đầu, “À à à, em sao lại béo như vậy nhỉ!”
“Cậu hồi xưa thích ăn thịt đầu heo, mỗi ngày ngón tay đều bóng nhẫy, ” Từ Thanh Phong cúi lưng vươn người nhìn thoáng qua, ghét bỏ mà nói: “Cậu mà không mập thì thật thiên lý khó dung.”
“Vậy cậu ta thì sao?” Lương Tấn hơi xấu hổ, mau chóng chỉ vào người thứ ba nói sang chuyện khác, “Cậu ta cũng ăn thịt đầu heo hả?”
Từ Thanh Phong ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp im lặng thật lâu sau mới chậm rãi đứng thẳng thân mình, gật đầu.
“Phải. Là cậu mỗi lần mua đều ăn không hết, sợ mang vào lớp học bị thầy cô mắng nên bảo hắn ăn phần còn lại.” Hắn nâng tay nhéo mũi, thở dài, “Lúc ấy Tần Thời đang luyện múa ballet, phải khống chế thể trọng, ban ngày lại ăn thịt nên chỉ có thể chịu đựng không ăn hai bữa còn lại thôi mà vẫn béo.”
Ánh nắng nhỏ vụn từ cửa sổ chiếu vào, khiến đuôi mày khóe mắt Từ Thanh Phong như thoáng nhiễm một tầng quang vàng. Hắn đẹp trai đến gần như hoàn hảo, Lương Tấn ngồi ở trên giường bệnh si ngốc mà nhìn, hoảng hốt nghe thấy Từ Thanh Phong nhẹ giọng hỏi: “Lương Tấn, cậu mất trí nhớ thật sao?”
Lương Tấn theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng mà cậu còn chưa nói, Từ Thanh Phong đã xoay người nhanh rời khỏi.
——
Tề Diệp ở cạnh Lương Tấn hai ngày, đối với chuyện Từ Thanh Phong hành động không theo lẽ thường, kết luận đưa ra vẫn là Từ Thanh Phong muốn chia tay Lương Tấn. Hắn không nói cho Lương Tấn việc hắn lén lút tiết lộ chuyện đen tối về cậu tiểu thịt tươi kia, dù sao Lương Tấn tính cách mềm mại như vậy sẽ không đồng ý loại phương pháp hạ cấp này đâu. Nhưng là Tề Diệp vẫn rất bực bội, bởi vì trong khi Lương Tấn nằm viện, mọi người trong giới ai cũng biết Từ Thanh Phong có tân hoan.
Hai người bọn họ không gặp thì thôi, đã gặp thì hi hi ha ha cùng ăn cùng ngủ. Tề Diệp làm công ty giải trí thường xuyên giao tiếp cùng các loại ngành nghề khơi thông quan hệ, gì không được chứ đạo lý ngoài miệng là ra ngô ra khoai.
Hắn nhận định Từ Thanh Phong thành lão miêu trộm tinh bên ngoài liền cực lực khuyên bảo Lương Tấn cũng di tình biệt luyến.
“Từ Thanh Phong tám phần là đã ngoại tình, muốn thừa dịp bồ mất trí nhớ phủi sạch quan hệ với bồ, bồ nói xem bồ thầm mến hắn ta nhiều năm như vậy cuối cùng muốn xác định quan hệ còn phải tự mình ra trận bắt ép, có lúc nào do hắn tự chủ động không hả?”
Lượng tin tức trong lời nói quá lớn, Lương Tấn hoảng sợ che miệng Tề Diệp lại.
Tề Diệp trừng mắt kiên trì ưm ưm ưm không ngừng: “Trong công ty nhiều tiểu thịt tươi như vậy, đuổi đi một lại đến hai, bồ không chia tay bây giờ thì sớm muộn gì cũng thành Tôn Ngộ Không mỗi ngày đi tróc yêu. Từ Thanh Phong có gì tốt chứ… được mỗi cái mặt đẹp trai thôi có gì mà bỏ không được … Chim bự… A…”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, vị y tá tình cờ đi ngang cau mày răn dạy hai người: “Ồn ào gì đấy, có biết đang dưỡng bệnh không hả! Cậu kia! Mau về lại giường cậu ngay!”
Lương Tấn sớm đã thu tay thành thật mà trở mình nằm xuống, Tề Diệp cúi đầu khom lưng, chờ y tá đi xa mới trộm thở ra, trợn trắng mắt.
Lương Tấn nhìn hắn, bỗng nhiên đỏ mặt nói: “Ừa.”
“…” Tề Diệp giật mình, “Ừa cái gì ừa…”
Hắn trừng mắt, chợt nhớ tới câu hỏi lúc nãy, trời biết hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai biết Lương Tấn lại cho là câu nghi vấn mà trả lời, còn cho đáp án khẳng định nữa chứ.
Tề Diệp mặt cũng xoẹt đỏ bừng. Hắn lúc trước còn nghĩ bụng điều kiện Lương Tấn tốt hơn Từ Thanh Phong, làm gì mà nhất định phải treo cổ trên cái khỏa táo thụ vặn vẹo này, nguyên lai vấn đề là đây.
Hắn bưng khuôn mặt đỏ như đít khỉ, cố gắng làm bộ ra vẻ già giặn đứng đắn, vỗ vỗ vai Lương Tấn: “Cái này… E hèm, cái vụ tính phúc này… Cũng không phải nhất định là thế…” Hắn ha ha hai tiếng, cuối cùng hỏi: “… Lớn cỡ nào?”
“…”
Giơ tay múa chân ra thước tấc xong hai người đỏ mặt song song nằm trên giường. Tề Diệp ý chí cũng không quá kiên định: “Haiz, kích cỡ cũng hiếm thấy ghê ha, bồ nếu đổi đối tượng có thể hạnh phúc hay không đây…”
Quan hệ cả hai không mỏng, nói chuyện đề tài cũng không kiêng kị, chỉ là Tề Diệp Nhất vẫn còn độc thân nên Lương Tấn bình thường ít nói với hắn về Từ Thanh Phong. Hôm nay đề cập chỉ do ngoài ý muốn, đương nhiên đề tài có thể tiếp tục cũng là vì Lương Tấn bản thân còn đang mê mang.
Lương Tấn nhắm miệng, chờ nhiệt độ trên mặt thoáng giảm mới nhẹ giọng nói: “Tôi thật không biết, có nên … tách ra không. Từ Thanh Phong thật sự rất tốt rất tốt, tôi thích ảnh lắm.”
Cậu nói, thanh âm cũng thấp xuống, “Nhưng tôi càng không biết ảnh có thích mình không. Ảnh làm chuyện gì cũng đều do tôi ép, chung sống cũng do tôi yêu cầu, trước kia tôi cho rằng chỉ là ảnh không thích biểu đạt ra ngoài thôi, nhưng ngày đó tôi thấy ảnh ôm cậu trai kia, tôi đột nhiên rất sợ hãi.”
Tề Diệp quay đầu lại, kéo tay Lương Tấn dùng sức chà xát.
Lương Tấn buông mắt, hàng lông mi dày chớp chớp. Cậu nói: “Tôi sợ ảnh vốn không thích tôi, chẳng qua vì chiếu cố tôi, đồng tình tôi, mới miễn cưỡng sống với tôi.”
Tề Diệp giật môi, đang loay hoay không biết nên khuyên cậu thế nào, lại nghe Lương Tấn nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, buông tay ảnh để ảnh vui vẻ bên người khác, tôi thật không làm được.”
Tình yêu là thứ rất khó nói, đặc biệt như Lương Tấn cùng Từ Thanh Phong, thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm, đi đến bước này đã không dễ dàng. Giữa bọn họ từng trải qua muôn vàn khó khăn, tuy phần nhiều là Lương Tấn bất khuất mà phát huy tinh thần cách mạng, thế nhưng Từ Thanh Phong chưa bao giờ để cậu chịu khổ ấm ức. Hai người bên nhau đã nhiều năm, làm sao nói tách liền tách, Lương Tấn thật sự không chấp nhận được.
Cậu nói rất trực tiếp, Tề Diệp cũng mơ hồ hiếu được tâm sự của cậu.
Giả vờ mất trí nhớ kỳ thật cũng không phải vì sợ Từ Thanh Phong đánh cậu, Từ Thanh Phong thà bị đâm chết cũng sẽ không đánh Lương Tấn. Lương Tấn kinh hoảng là sợ Từ Thanh Phong nói chia tay. Cậu vừa tỉnh đã thấy nam sinh bên người Từ Thanh Phong, bản thân liền tự mình hoảng trước, chỉ có thể làm bộ quên hết để kéo dài thời gian. Nhưng thật ai cũng không nghĩ tới Từ Thanh Phong lại tùy cơ ứng biến, bày vẽ ra một anh trai.
Tề Diệp im lặng một chốc, thở dài nói: “Thôi thì cũng lỡ rồi, cứ gạt trước rồi tính. Bồ với Từ Thanh Phong thật là đôi oan gia mà, trước kia tôi đã khuyên bồ mau cách hắn ta xa một tí, có gì tốt đáng để bồ ngóng trông như vậy đâu. Bồ mà chia tay sớm chút thì đã không bị lún sâu vậy rồi.”
“Trước kia cũng muốn chia tay, ” Lương Tấn nói, “Nhưng chia không được.”
Đó là lần duy nhất Lương Tấn muốn tách ra. Lý do là gì thì cậu đã sớm quên, chỉ nhớ rõ thái độ Từ Thanh Phong lúc ấy làm cậu thực thất vọng, mà người ngoài đồn đãi cũng khiến cậu chịu không nổi. Cậu đã tưởng tượng ra rất nhiều kiểu chia tay, tỷ như kiểu văn nghệ, gửi Từ Thanh Phong một tin nhắn thông báo chia tay, rồi ném di động một mình đi du lịch bên ngoài; hoặc như kiểu phát tiết, hung tợn ném thứ gì đó vào khuôn mặt cậu si mê suốt hai mươi năm rồi lớn tiếng mắng “Ông đây không chơi với anh”; hoặc là kiểu gió thoảng mây bay, viết một lá thư hồi ức về quãng thời gian hai mươi năm họ bên nhau, cuối cùng thoải mái chúc phúc đối phương, chỉ cần anh mạnh khỏe là ánh mặt trời tỏa sáng.
Nhưng lên kế hoạch quá nhiều Lương Tấn còn chưa kịp lựa chọn, cha cậu Lương Kiến Quân lại xảy ra chuyện. Lão Lương đồng chí nguyên bản đang khảo sát bên nước ngoài, sau lại nhanh sắp đến sinh nhật Lương Tấn, liền quyết định về nước một chuyến. Hôm đó trời còn rất đẹp, xa tại phía bên kia đại dương lão Lương nhắn tin cho Lương Tấn một câu “Con trai, chờ đó” liền lên máy bay.
Sau đó máy bay gặp tai nạn, Lương Tấn chỉ chờ đến bình tro cốt rỗng.
Lương Tấn thuở nhỏ mất mẹ, lên bốn tuổi có thầy bói lắm mồm nói cậu mệnh cứng khắc người, bị lão Lương giơ gậy đuổi ra đường. Nhưng câu nói kia cậu vẫn khắc sâu nhớ rõ.
Khi ấy cậu cả ngày hoảng hốt, mấy lần xém chút nữa gặp chuyện không may. Từ Thanh Phong toàn quyền phụ trách lo liệu hậu sự cho Lương Kiến Quân, mọi chuyện hắn xử lý rất gọn gàng kỹ lưỡng, cậu lại bắt đầu quay về ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Có lần Lương Tấn ngủ trong nhà, lặp đi lặp lại mơ thấy trước đây Lương Kiến Quân mang xe đạp lảo đảo chở cậu đến trường. Lương Tấn khi đó còn là cậu quý tử béo nhà địa chủ, ngồi phía sau bám yên xe nhỏ giọng kêu: “Ba ba chậm một chút, ba ba chậm một chút.”
Lương Tấn cuối cùng tỉnh lại, gần như không kịp thở theo bản năng túm di động gọi cho Từ Thanh Phong.
Điện thoại đả thông xong lại bỗng nhiên không biết nói gì, Từ Thanh Phong cũng không hỏi, ngược lại ngữ khí mềm nhẹ kể cho Lương Tấn một ngày công tác của hắn, cẩn thận đến món trưa cơm khoai tây cũng kể đến rõ ràng.
Tâm tình Lương Tấn dần trầm tĩnh lại, cuối cùng mới nhỏ giọng nói, thanh âm nồng đượm giọng mũi: “Không cần báo cáo nữa, em không hỏi chuyện đó. Em chỉ… chỉ hơi kinh hoảng thôi.”
Từ Thanh Phong cúi đầu nở nụ cười, nói: “Ừ, tôi biết.”
Thanh âm hắn trầm thấp nhẹ nhàng, cảm giác dịu dàng yêu chiều chậm rãi tràn ra bên tai Lương Tấn. Lương Tấn nghe hắn lại nói, “Tôi chỉ muốn nói với em, có tôi ở đây.”