Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mưa to vẫn tiếp tục rơi, phía trước tiểu cư Nhã Ý là một đống rượu thịt hỗn loạn và bừa bãi. Lâm Kiếm cùng Mã Đằng cũng đã ngừng đánh nhau.
Lúc này, Lâm Kiếm đã tiêu hao hơn phân nửa linh lực, mà Mã Đằng thì tốt hơn nhiều. Nguyên nhân bọn họ dừng lại là bởi vì vòng xoáy linh khí trước gian phòng của Nhậm Thanh Phong đột nhiên biến mất. Nói cách khác, Nhậm Thanh Phong lại thất bại.
Trong khoảnh khắc, tình cảnh trở nên trầm lặng. Bắt gặp ánh mắt đầy oán hận của Lâm Kiếm, Mã Đằng nở nụ cười, nhưng là là nụ cười hả hê vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Ha ha, tu vi của Lâm sư đệ quả nhiên cao thâm, trải qua một hồi luận bàn như vậy, mà mặt còn có thể không đỏ, tâm không loạn! Vị bằng hữu này của ngươi cũng không tầm thường! Sư huynh lúc này thật muốn chúc mừng hai vị!”
Mã Đằng dứt lời, mặt cười âm hiểm, thần sắc hèn mọn hướng qua Lâm Kiếm thi lễ. Hành động phá hoại vừa rồi tuy rằng không có hiệu quả gì, nhưng mà lúc này phải kích động Lâm Kiếm một phen.
Sắc mặt Lâm Kiếm xanh mét, không nói lời nào. Trong tay cầm một khối trung phẩm linh thạch, đang ra sức hấp thu linh khí trong linh thạch.
Hắn cũng không cho rằng sự tình sẽ chấm dứt như vậy. Đã có kinh nghiệm lần trước, Lâm Kiếm biết Nhậm Thanh Phong rất có thể còn tiếp tục trùng kích vào Trúc Cơ kỳ lần thứ ba. Dù rằng, Lâm Kiếm không rõ Nhậm Thanh Phong vì sao trong vòng nửa ngày lại có thể trùng kích vào Trúc Cơ đến hai lần.
Trong lúc này, đối với Lâm Kiếm mà nói là khoảng thời gian vô cùng trọng yếu để bổ sung linh lực.
Nếu Nhậm Thanh Phong thực sự lại trùng kích vào Trúc Cơ, Mã Đằng khẳng định sẽ nổi lên sát ý, đến lúc đó không nghi ngờ là khó tránh khỏi phải đánh một trận.
Tiếc rằng, trời mưa to như vậy, đệ tử phổ thông ở ngoài trăm dặm căn bản không phát hiện ra động tĩnh tại đây. Trừ khi là các sư trưởng của tông môn trong thời tiết này vận dụng thần thức xem xét.
“Nếu mình không nhàn rỗi chạy đến đây hộ pháp, cũng sẽ không khiến cho Mã Đằng chú ý đến Nhậm Thanh Phong. Mà hiện tại nếu chính mình ly khai, Mã Đằng nhất định sẽ thừa cơ hội mình không có ở đây để đối phó với Nhậm Thanh Phong.”
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Kiếm trở nên bất an cùng áy náy. Hắn biết lúc này đã kết thù. Nếu là trước đây, cho dù Mã Đằng một mình gặp phải Nhậm Thanh Phong, nhiều nhất cũng chỉ là châm chọc vài câu. Tuy nhiên, trải qua trận chiến vừa rồi, tình hình lại trở nên bất đồng! Hiện tại, biện pháp tốt nhất chính là một mực bảo hộ nơi này, chờ Mã Đằng rời đi.
Thấy Lâm Kiếm im lặng bổ sung linh thạch, Mã Đằng cho rằng Lâm Kiếm còn muốn tranh đấu với mình một lần nữa, trong lòng tràn ngập khinh bỉ, đồng thời cũng có một chút chờ mong.
“Ta đang muốn nhân cơ hội này làm cho phế vật này nhục nhã lần nữa. Trước tiên cho hắn chút hy vọng, cuối cùng là làm cho hắn tuyệt vọng.” Mã Đằng nghĩ thầm trong đầu. Bởi vì đã quyết tâm bỡn cợt, cho nên hắn cũng không vội ra tay, mà tiếp tục châm chọc, chế diễu Lâm Kiếm.
Một canh giờ sau, mưa lại càng lớn, Mã Đằng vẫn đang độc thoại, nước miếng bay tứ lung tung, trên mặt đầy đắc ý cùng thỏa mãn.
Mắng chửi, châm chọc lâu như vậy làm cho Mã Đằng thỏa mãn được hư vinh, hơn nữa đối tượng mà hắn phát tiết lại là “Phế vật” Lâm Kiếm, kẻ mà hắn thống hận nhất.
Sắc mặt Lâm Kiếm đã sớm bình phục, mà pháp lực cũng đã khôi phục tám chín phần mười.
“Nếu lại tiếp tục đánh một trận với Mã Đằng, kiên trì trong nửa canh giờ hẳn là không có vấn đề gì. Ta không tin tên Mã Đằng này dám ở trong tông môn hạ sát thủ đối với ta. Tuy nhiên A Phong là bất đồng, cho nên ta phải tiếp tục kiên trì.”
Trong lòng Lâm Kiếm nghĩ đến, đồng thời đánh giá kết quả nếu chính mình lại động thủ với Mã Đằng.
Đột nhiên, khu vực lân cận tiểu cư lại xuất hiện hàng loạt vòng xoáy linh lực. Trong thời gian ngắn như vậy thế nhưng Nhậm Thanh Phong lại bắt đầu lần trùng kích thứ ba.
Tâm tình Lâm Kiếm lúc này có thể nói là vừa lo vừa vui. Vui chính là Nhậm Thanh Phong thực sự lại trùng kích vào Trúc Cơ, mà lần này cơ hội thành công khẳng định sẽ cao hơn trước. Lo chính là Mã Đằng nhất định sẽ phá hoại.
Lúc này, Mã Đằng vô cùng nghi hoặc, ngẩn người phát động một luồng hỏa vân hướng về phía tiểu cư. Cùng lúc đó, Lâm Kiếm cũng xuất ra Hồn Thiên xích.
Khi lịch sử lặp lại, thời gian trôi qua càng nhanh. Trong khoảng khắc hai người lại giao thủ với nhau một hồi, tuy nhiên thiên địa dị tượng lúc này lại không giống trước, chỉ xuất hiện một lát rồi biến mất.
Lâm Kiếm cũng biết Nhậm Thanh Phong đã trùng kích thành công, tuy nhiên lúc này chỉ có thể nói là thành công một nửa, bởi vì sau khi trùng kích thành công, nếu không lập tức tu luyện ổn định cảnh giới, cũng sẽ Trúc Cơ thất bại.
Lúc trùng kích thành công, thiên địa sẽ đồng thời sinh ra một lượng lớn linh khí, chính là thời cơ tốt nhất để tu sĩ ổn định cảnh giới.
Nhưng mà nhìn thấy Mã Đằng dần dần trở nên điên cuồng, Lâm Kiếm chỉ e chính mình không kiên trì được lâu như vậy!
Nửa canh giờ về sau, Lâm Kiếm dốc hết sức lực cuối cùng đánh ra một cái Lạc Thạch thuật, sắc mặt tái nhợt rồi té xuống mặt đất.
Cảm nhận được mưa rơi xối xả trên người, lại nhìn thấy hào quang của Hồn Thiên xích bên người trở nên ảm đạm, Lâm Kiếm toàn thân ướt đẫm, đột nhiên thấy xúc động muốn khóc.
Lúc này Mã Đằng cũng vô cùng mệt mỏi. Dù hiện tại Lâm Kiếm hầu như không còn pháp lực để ngăn cản hắn giết Nhậm Thanh Phong, nhưng lúc nãy Lâm Kiếm liều mạng làm cho Mã Đằng cũng không tốt hơn chút nào.
Hiện tại pháp lực của Mã Đằng cũng chỉ còn trên dưới ba thành. Khinh bỉ liếc nhìn Lâm Kiếm đang ngồi trên mặt đất, Mã Đằng nhấc tay trái đánh tan viên đá trên không, tay phải cấp tốc di động, một luồng hỏa vân hơn một trượng nhẹ nhàng bay tới tiểu cư.
Làm xong mọi thứ, Mã Đằng lại nhìn thấy sự tuyệt vọng và phẫn nộ trong mắt Lâm Kiếm, liền phá lên cười ha ha.
Lúc này, Lâm Kiếm cùng Mã Đằng cũng không có chú ý đến trong khoảnh khắc hỏa vân tiếp cận tiểu cư, trong không trung vốn có một lượng lớn lốc xoáy linh khí bỗng nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, bên trong tiểu cư Nhã Ý, Nhậm Thanh Phong lãnh đạm mở hai mắt, khẽ thở dài, thần quang trong mắt lóe lên!
Quay lại một canh giờ trước, trong tiểu cư, Nhậm Thanh Phong hoàn toàn không biết gì về trận chiến ở bên ngoài. Cũng chính vì hắn quá tập trung vào tu luyện, mặt khác cùng lúc đó bên ngoài mưa to, ngoài ra chủ yếu là vì hiệu quả cách âm của tiểu trận bên ngoài tiểu cư.
“Lần thứ hai tiến hành trùng kích quả nhiên khả năng thành công nhiều hơn. Ngay cả bản thân mình cũng cảm nhận được sự khác biệt của thân thể so với trước kia. Linh lực trong đan điền rất nhanh chóng tập trung, phóng thích, phần còn lại đều tinh thuần hơn so với trước kia. Ngay cả kinh mạch cũng trở nên cứng cỏi, hơn nữa tốc độ chuyển động một chu thiên linh lực nhanh hơn rõ rệt so với lúc trước.
Nhậm Thanh Phong yên lặng cảm thụ biến hóa của thân thể, sau đó vô cùng hưng phấn. Lúc này, hắn liền chuẩn bị bắt đầu lần trùng kích thứ ba.
Trải qua hai lần trùng kích trước, kinh mạch, tinh thần của hắn tại trong khẩn trương và thả lỏng dần trở nên càng thêm cứng cỏi. Tạp chất trong cơ thể cũng càng ít đi, linh lực dưới ảnh hưởng của những nhân tố này cũng trở nên tinh thuần hơn, dồi dào hơn.
Hít sâu vài lần, cuối cùng Nhậm Thanh Phong ăn vào viên Trúc Cơ đan thứ ba, lại một lần nữa trùng kích Trúc Cơ kỳ.
Chu thiên linh lực vận chuyển rất nhanh, ngũ hành linh khí xung quanh cũng cấp tốc tụ tập về phía Nhậm Thanh Phong. Sau đó, kinh mạch cùng đan điền của Nhậm Thanh Phong lại cảm nhận được áp lực cuồn cuộn, linh khí trong đan điền cũng trở nên dày đặc, tinh thuần hơn so với hai lần trước.
“Thình thịch”, Nhậm Thanh Phong dường như nghe rõ ràng tiếng đan điền cùng kinh mạch vỡ tung. Ngay sau đó, liền cảm nhận được sự đau nhức từ trên thân thể truyền đến, sau cùng, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Lúc này, chút dược lực còn lại của Trúc Cơ đan đã không còn hiệu quả gì. Ngay lúc ý thức sắp tiêu tan, cổ ngọc màu xanh lam đeo trên ngực bỗng nhiên lóe lên một luồng ánh sáng màu xanh lam, luồng ánh sáng này nhanh chóng chui vào trong cơ thể Nhậm Thanh Phong, sau đó chảy về phía đầu của hắn.
Dưới tác dụng của ánh sáng xanh lam, ý thức sắp tiêu tan của Nhậm Thanh Phong cuối cùng cũng dần dần khôi phục, hắn có cảm giác ấm áp như hồi còn bé ngủ trong nôi.
Nếu có người đó ở đây lúc này liền có thể nhìn thấy trên trán Nhậm Thanh Phong có một luồng ánh sáng xanh lam mờ mờ ảo ảo lóe lên.
Sau một lát, luồng ánh sáng xanh lam kia chợt lóe lên trở về ngọc cổ, mà Nhậm Thanh Phong cũng đồng thời tỉnh lại. Đang muốn vận dụng Thiên Nhãn thuật quan sát tình huống trong cơ thể mình, không ngờ ý niệm vừa động, hắn phát hiện tất cả mọi thứ đều xuất hiện trong óc như một bức tranh, ngay cả diện mạo của chính mình cũng có thể nhìn rõ ràng.
Ngoại trừ ngoài thân thể có một lớp tạp chất sền sệt mùi quái dị, dường như Nhậm Thanh Phong không có biến hóa gì khác.
Tiếp tục nhìn kỹ, Nhậm Thanh Phong lại phát hiện kinh mạch trong cơ thể dường như trở nên rộng lớn, kiên cố, thân thể cũng trở nên tinh thuần, không có tạp chất.
Thứ mà Nhậm Thanh Phong lo lắng nhất là đan điền cũng hoàn hảo như lúc ban đầu, tựa như chưa từng xảy ra điều gì. Vừa vận linh lực, hắn phát hiện trong cơ thể không hề có một chút linh khí.
“Trúc Cơ thành công! Từ nãy đến giờ quan sát mọi thứ chính là thần thức đi.” Nhậm Thanh Phong mừng rỡ nghĩ đến, đồng thời vận dụng tầng thứ nhất Ngũ Hành quyết.
Ngũ hành linh khí xung quanh như thủy triều dâng lên tìm được đường thông ra, cuồn cuộn đổ vào bên trong kinh mạch của Nhậm Thanh Phong, sau đó lại hình thành từng luồng linh lực màu trắng tụ hợp vào đan điền. Mà đan điền nhìn như không có gì biến hóa, lúc này lại như một cái thùng không đáy, rót vào mãi cũng không đầy.
Hóa ra ngay tại thời điểm Nhậm Thanh Phong đột phá, lượng lớn linh lực trong đàn điền cực nhanh nổ tung tràn ra, linh lực nhanh chóng thẩm thấu qua thân thể, đẩy ra những tạp chất cuối.
Cùng lúc đó, kinh mạch cùng đan điền cũng đồng thời vỡ vụn. Nhưng rồi được đại lượng vòng xoáy linh khí trong không trung dẫn dắt, chúng lại được phục hồi.
Việc vừa phá vừa lập này chính là chỗ tinh diệu nhất của tu sĩ Trúc Cơ, trực tiếp làm cho khả năng dung nạp và tiếp nhận của đan điền, kinh mạch được nâng cao rất nhiều. Đan điền cũng không xuất hiện hiện tượng cái phễu như trước kia nữa.
Quá trình này tuy rằng kinh người nhưng không có nhiều nguy hiểm, chỉ có điều tình huống của Nhậm Thanh Phong là ngoại lệ. Hắn liên tục trùng kích ba lượt, tâm thần mặc dù kiên cường dẻo dai cũng trở nên vô cùng mệt mỏi. Trước khi đột phá, cũng vì linh khí trong đan điền tinh thuần, dày đặc hơn nhiều so với những tu sĩ khác, nên trong quá trình đó, hắn nhận đến trùng kích cũng lớn hơn nhiều.
Dưới tình huống nguy hiểm này, nếu không có khối ngọc cổ kia phát ra ánh sáng xanh lam quái lạ chỉ sợ Nhậm Thanh Phong đã hồn phi phách tán.
Nửa canh giờ sau, Nhậm Thanh Phong hấp thụ xong lượng lớn linh khí, đang muốn cảm thụ một cách tỉ mỉ những biến hóa sau khi Trúc Cơ một lần nữa, không nghĩ thần thức vừa động, lại phát hiện một luồng hỏa vân đang bay đến tiểu cư.
-----o0o-----