Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhậm Thanh Phong thở dài một hơi, nhìn độn quang biến mất ở phía cuối chân trời sau đó mới đi vào trong tiểu cư.
"Thực lực của tu sĩ Kết Đan kỳ thật sự phi phàm. Không cần tới pháp khí cũng có thể phi độn, tốc độ lại còn nhanh như vậy. Lúc lão phi hành xuất hiện độn quanh màu xanh, ắt hẳn là vì tu luyện công pháp phong hệ. Không biết khi ta tiến vào Kết Đan kỳ liệu tốc độ có được như vậy hay không?"
Nhậm Thanh Phong nhàn nhã nằm trên giường đá, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Tuy Nhậm Thanh Phong xác định Phí trưởng lão sẽ không quay trở lại nơi này lần nữa nhưng hắn cũng không vội vàng lấy túi trữ vật của Mã Đằng ra xem. Sau khi tiến vào trong tiểu ốc, hắn đóng cửa lại sau đó ngả lưng lên giường nghỉ ngơi.
"Theo phương hướng Phí trưởng lão rời khỏi, chắc hẳn lão sẽ đến Tư Quá Nhai Âm Phong động. Lão già này tuy giảo hoạt, nhưng rốt cục thì cũng bị ta lừa ột vố."
Nhậm Thanh Phong vừa nghĩ vừa cười.
Âm Phong Động Tư Quá Nhai chính nơi là đệ tử Huyền Dương môn diện bích mỗi khi phạm sai lầm. Tuy nhiên Tư Quá Nhai cũng chia thanh hai loại tình huống:
Đệ tử phạm tội tương đối nhẹ thì phải ở lại bên trong Tư Quá Nhai một thời gian là có thể rời đi.
Phạm tội trầm trọng nhưng không đến mức bị đuổi khỏi sư môn thì sẽ bị an bài đến Tư Quá Nhai trên Âm Phong Động diện bích ba năm.
Hoàn cảnh ở Âm Phong động cực kỳ tồi tệ. Do đó, những đệ tử mới bị phạt diện bích ở nơi này. Bởi vì đệ tử Huyền Dương môn đông đúc nên hằng năm rất nhiều đệ tử phạm phải sai lầm và phải đến đây diện bích. Thậm chí có đệ tử còn bị phạt diện bích tới hơn mười năm.
Huyền Dương môn đã có lịch sử trên vạn năm, Âm Phong Động cũng dần dần trở thành một thế giới của những đệ tử bị diện bích. Thế giới này cũng dưa theo nguyên tắc "Cường giả vi tôn" giống như tu chân giới. Vì vậy, những đệ tử nào có tu vi thấp đều bị người khác khi dễ.
Huyền Dương môn không quản lí nơi này quá sâm nghiêm. Họ cho rằng như vậy mới có thể rèn luyện đệ tử và cũng để cảnh cáo hắn không nên sai phạm như vậy nữa.
Mặc dù các đệ tử ở đây có thể bị coi như cầm tù nhưng cũng được phép tự do hoạt động. Thỉnh thoảng bằng hữu cũng sẽ đến thăm. Mã Đằng cũng từng đi thăm bằng hữu vài lần, hơn nữa cũng có lần xảy ra xung đột với một đệ tử khác. Cho nên khi Nhậm Thanh Phong ám chỉ, Phí trưởng lão lập tức nghĩ tới Âm Phong Động.
Nếu như Mã Đằng đi vào Âm Phong Động rồi trong một phút nóng nảy mà đánh nhau với đệ tử ở trong đó dẫn đến mất mạng là điều có thể xảy ra. Trong Âm Phong Động cũng có vài vị đệ tử tu vi tương đối cao nhưng tính tình cũng nóng nảy.
Tuy rằng tông môn đối với việc sát hại đồng môn sẽ trừng trị nghiêm khắc. Nhưng ở bên trong Âm Phong Động xảy ra xung đột khiến đệ tử tử vong cũng chỉ là chuyện bình thường, tông môn cũng không có để ý.
"Lần này cũng may mà ta tương đối trấn tĩnh, nếu không sớm đã bại lộ mà bị Phí trưởng lão một chưởng đánh chết."
Nhậm Thanh Phong trong lòng nghĩ vậy, rồi lại lấy pháp khí Hoàng Chu mà Phí trưởng lão tặng hắn ra ngắm nghía.
"Ừm, trước tiên ta phải luyện hóa Hoàng Chu này đã, còn Thanh Phong cổ kiếm thì để sau. Về phần Phá Kim Toa, bây giờ tạm thời không lấy ra nếu để người khác thấy được thì sẽ có phiền toái lớn.
Nhậm Thanh Phong nhìn Hoàng Chu trong tay tiếp tục suy nghĩ viển vông.
Pháp khí Hoàng Chu này là một pháp khí trung phẩm, đối với đệ tử cấp hai cũng có thể coi là không tệ. Tại Huyền Dương môn, ngoại trừ đệ tử cấp một có tu vi tương đối cao thì có thể thông qua các loại nhiệm vụ sư môn để nhận được pháp khí thượng phẩm. Những đệ tử cấp hai còn lại, khi làm nhiệm vụ cũng chỉ có khả năng lấy được pháp khí trung phẩm mà thôi. Đệ tử cấp ba thì chỉ có thể nhận được pháp khí hạ phẩm. Hơn nữa, tu vi của họ cũng chỉ có thể luyện hóa được pháp khí có cấp bậc như vậy mà thôi.
Đương nhiên, cũng có tình huống ngoại lệ. Tỷ như Lâm Kiếm và Mã Đằng, họ chính là đệ tử của các trưởng lão trong tông môn. Nên nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ vượt cấp liền được thưởng pháp khí thượng phẩm. Còn lại vẫn là vận khí cũng như kỳ ngộ của mỗi người.
Đối với việc luyện hóa pháp khí, Nhậm Thanh Phong cũng biết đại khái. Bởi vì trong sổ tay đệ tử nhập môn có giải thích sơ lược. Việc luyện hóa pháp khí đa phần đều giống nhau. Chỉ cần trích một giọt máu huyết vào pháp khí cần luyện hóa sau đó rót linh khí rồi lợi dụng thần thức khống chế.
Pháp khí được sử dụng càng nhiều thì kỹ xảo sử dụng của tu sĩ càng được đề cao. Đồng thời pháp khí cũng càng ngày càng phát huy uy lực lớn hơn.
Đương nhiên, khi tu sĩ đã có thể phát huy được uy lực cao nhất của pháp khí thì chứng tỏ tu sĩ này đã luyện hóa hoàn toàn pháp khí đó.
Dựa theo độ cường độ thần thức của tu sĩ, thời gian phục hồi sau khi điều khiển pháp khí nhanh hay chậm. Do đó một gã tu sĩ bình thường sẽ không thể sử dụng kỹ xảo đối với nhiều pháp khí cùng lúc.
Việc sử dụng một lúc nhiều loại pháp khí, không phải là không thể, nhưng mỗi một pháp khí đều có khả năng phát ra uy lực mạnh yếu khác nhau. Đồng thời, người sử dụng phải tiêu hao phần lớn tinh hoa cùng máu huyết trong cơ thể mới sử dụng được. Cho nên, phần lớn tu sĩ sẽ không luyện hóa nhiều pháp khí. Tất nhiên, họ cũng không có khả năng sử dụng nhiều pháp khí.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ khi chiến đấu sinh tử đều đứng trên mặt đất đều toàn lực sử dụng kỹ xảo để pháp khí có uy lực tốt nhất.
Lúc này, Nhậm Thanh Phong lấy ra một cái ngọc giản màu xanh. Sau khi đặt ngọc giản lên trán, sắc mặt hắn nghiêm túc sử dụng thần thức tra xét. Rốt cuộc lại cũng nở một nụ cười.
Khối ngọc giản này chính là khối ngọc giản màu trắng của Lâm Kiếm trước kia. Tuy nhiên bây giờ đã bị Nhậm Thanh Phong khắc Hỗn Độn Ngũ Hành Quyết cùng với một số pháp thuật hữu dụng vào trong.
Còn quyển sách ghi lại công pháp sớm đã bị Nhậm Thanh Phong thiêu hủy. Thu hồi ngọc giản, Nhậm Thanh Phong không lập tức luyện hóa pháp khí mà quyết định ngủ một giấc.
Sáng sớm ngày thứ hai. Nhậm Thanh Phong đả tọa trên một tảng đá lớn bên ngoài tiểu ốc, vẻ mặt chờ mong nhìn Thanh Phong cổ kiếm, trong lòng thầm nghĩ:
"Nếu có thể luyện hóa cổ kiếm Thanh Phong thì ta cũng không cần phải ra ngoài tìm pháp khí khác."
Nói xong, chỉ thấy ngón giữa tay trái của Nhậm Thanh Phong nhẹ nhàng vung lên, còn ngón trỏ tay phải thì chỉ vào ấn đường.
Bỗng nhiên, có một giọt máu đỏ tươi lóe lên kim quang nhàn nhạt từ đầu ngón giữa tay trái bay ra. Sau khi rơi lên thân cổ kiếm ngay lập lức liền biến mất không chút tăm hơi. Kỳ lạ chính là, cổ kiếm chỉ phát ra kiếm quang màu xanh ảm đạm, dù có run lên một chút nhưng sau đó lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nhậm Thanh Phong thấy vậy cũng không từ bỏ mà lại điểm hai cái lên ấn đường. Đầu ngón tay lại bay ra hai giọt máu tươi, một trước một sau nhỏ lên thân cổ kiếm, nhưng một lần nữa lại tiếp tục biến mất.
Lần này, vì tiếp nhận ba giọt máu nên cổ kiếm có phản ứng mạnh mẽ hơn trước. Sau khi phát ra một trận thanh ngâm, thanh quang trên thân kiếm trở nên cực thịnh. Đồng thời cũng kịch liệt rung rẩy, cổ kiếm tựa như có thể bay lên trời bất kỳ lúc nào.
Nhậm Thanh Phong nghe tiếng ngâm của cổ kiếm thì lại tỏ ra vẻ mừng rỡ. Hắn biết, mình đã thành công rồi. Vì vậy không chần chờ, hai tay nhanh chóng bắn ra một đạo linh lực màu trắng.
Cổ kiếm Thanh Phong gặp được linh lực thì kích thước lớn lên gấp đôi. Thanh quang càng ngày càng thịnh hơn. Nhậm Thanh Phong liền dùng thần thức để khống chế khiến cổ kiếm liền xoay trên đỉnh đầu.
Hắn cảm giác được cổ kiếm giống như một phần thân thể của mình. Chỉ cần ý niệm vừa động, cổ kiếm liền bay về phía trước.
"Trước tiên phải thử xem uy lực của Thanh Phong cổ kiếm đã."
Nhậm Thanh Phong nghĩ đến đó, trong lòng cũng cảm thấy kích động không thôi. Vừa nhảy xuống tảng đá, hắn liền xuay người hướng phía trước. Một tay Nhậm Thanh Phong chỉ về phía tảng đá lớn, cổ kiếm Thanh Phong theo đó lập tức hóa thành một đạo thanh quang bay về phía tảng đá.
Cực nhanh!
Thanh quang lóe lên, không ngờ tảng đá lại không hề bị sứt mẻ tí nào. Thì ra, khi cổ kiếm hóa thành thanh quang thì đã đâm xuyên qua tảng đá. Hơn nữa, cũng nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh đầu của Nhậm Thanh Phong.
Nếu cẩn thận xem xét kỹ tảng đã hẳn là sẽ phát hiện ra trên tảng đá xuất hiện một khe hở rất nhỏ, chính là chỗ mà thanh quang đã phi qua. Nói cách khác tảng đá tuy không nhúc nhích, nhưng trong chốc lát đã bị kiếm quang xuyên thấu. Bởi vì kiếm quang quá nhanh nên mới không thể nhìn thấy tổn hại của tảng đá.
Dựa vào nhãn lực của Nhậm Thanh Phong mà vẫn phải đến tận nơi quan sát. Khi nhìn rõ hắn mới ngẩn người, rồi lại mừng rỡ reo lên.
Tuy cổ kiếm Thanh Phong tạo ra thanh thế không lớn, hào quang cũng không có bằng những pháp khí khác. Nhưng tốc độ lại vô cũng nhanh, độ sắc bén cũng kinh người, ngay cả Phá Kim Toa của Mã Đằng có lẽ cũng phải chào thua. Hơn nữa, Nhậm Thanh Phong có cảm giác, nếu tu vi của mình được đề thăng, tốc độ của cổ kiếm cũng sẽ thay đổi.
Hiện tại, Nhậm Thanh Phong cũng có phần thất vọng. Đó là vì hắn không thể sử dụng cổ kiếm để phi hành. Thân kiếm khá nhỏ, tốc độ lại quá nhanh, quả thật không thích hợp để phi hành. Nếu không trong lúc đang bay, hắn có thể bị rơi xuống đất.
Nhậm Thanh Phong cũng đã sử dụng cổ kiếm này gần mười năm, cũng vừa mới luyện hóa xong. Bây giờ chỉ cần trải qua một thời gian sử dụng thì việc điều khiển sẽ càng tự nhiên hơn.
"Thật sự lúc này, ta cũng phải cảm ơn hai thầy trò Mã Đằng. Nếu không có hai người đó thì ta làm sao có được hai pháp khí phi hành. Sau này trong Huyền Dương môn có thể sử dụng Hoàng Chu để phi hành, còn ở ngoài Huyền Dương môn thì ta sử dụng Phá Kim Toa. Đến một lúc nào đó, thực lực đã cao, ta sẽ sử dụng Thanh Phong cổ kiếm. Mặt khác, nếu lại đem mười ba kiếm trong Thanh Phong kiếm quyết luyện đến xuất thần nhập hóa không phải là hổ mọc thêm cánh hay sao."
Sau một hồi lo nghĩ, Nhậm Thanh Phong bắt đầu cảm thấy cao hứng. Cũng không có hề nghĩ đến việc hao hụt một lượng lớn máu huyết mà tiếp tục luyện hóa Hoàng Chu.
Kỳ thật luyện hóa Hoàng Chu chỉ cần một giọt máu là đủ rồi. Lúc trước do tình thế cấp bách nên Nhậm Thanh Phong mới sử dụng ba giọt máu để luyện hóa Thanh Phong cổ kiếm. Nhưng tu vi Nhậm Thanh Phong chưa à Thanh Phong cổ kiếm sử dụng vẫn chưa được lâu nên hiện tại kiếm quang khá ảm đạm.
Trong lòng Nhậm Thanh Phong lại càng tin tưởng, Thanh Phong cổ kiếm sẽ không giống như một pháp khí bình thường. Sau này nhất định còn có những biến hóa kinh người khác.
-----o0o-----