Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liêm Quân ngước mắt nhìn Thời Tiến, không nói lời nào.
Thời Tiến vội vàng che miệng, hết sức ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, nếu không chúng ta đổi lại một bàn thức ăn mới?”
“Không cần.” Liêm Quân hơi di chuyển chén canh của mình, bình thản nói: “Ai làm bẩn, người đó xử lý, không được lãng phí.”
Thời Tiến: “…”
Bữa cơm không biết là cơm trưa hay là cơm tối vẫn tiếp tục, Thời Tiến đứng ngồi không yên, ánh mắt thỉnh thoảng thoáng liếc nhìn qua máy tính bảng của Liêm Quân, cuối cùng thực sự nhịn không được, lén lút lôi điện thoại di động của mình ra, mở phần mềm weibo.
Bằng nhân khí của Dung Châu Trung, Thời Tiến cũng không cần tốn sức tìm tòi, tùy tiện mở ra một trang, liền thấy chỗ bắt mắt nhất mang theo nội dung thông tin là “Dung Châu Trung tìm kiếm người khiêu vũ trẻ tuổi”.
Lòng cậu hoảng loạn đến không xong, tại trong đầu hỏi Tiểu Tử: “Cậu nói Dung Châu Trung có nhận ra tôi không?”
Tiểu Tử cũng không nghĩ tới Dung Châu Trung sẽ xài chiêu này, chần chờ trả lời: “Hẳn là không, bây giờ cậu biến hóa quá lớn, hơn nữa thanh tiến độ không có phồng, vẫn là 770.”
Thời Tiến hơi hơi yên lòng —— thanh tiến độ sẽ không lừa người, không phồng nhất định là không có việc gì xảy ra. Như vậy nếu không phải là bởi vì Dung Châu Trung nhận ra cậu mới phát weibo, vậy hắn làm như thế, lẽ nào đơn thuần chỉ là vì giúp Long Thạch xả giận? Muốn phát động bạo lực mạng?
… Thật là keo kiệt.
Thời Tiến tắt điện thoại di động cất kỹ, giống như học sinh lên lớp lén chơi điện thoại di động, theo bản năng đang chơi xong ngẩng đầu nhìn về phía “thầy giáo” Liêm Quân.
Liêm Quân đang nhìn cậu chằm chằm, mặt không cảm xúc.
Thân thể Thời Tiến cứng đờ: “Ách…”
“Nói về Dung Châu Trung này một chút.” Liêm Quân để muỗng canh xuống, bày ra tư thế trường đàm, “Lúc trước cậu nói muốn lưu lại ở bên cạnh tôi, tôi đồng ý, nhưng xét thấy cậu vẫn chưa triệt để ổn định lại, cho nên tôi không dò hỏi quá nhiều về chuyện tư của cậu. Hiện tại cậu theo bên cạnh tôi, tôi nghĩ chúng ta cần phải làm một lần trao đổi thông tin. Quẻ Nhị nói ngày hôm qua cậu rõ ràng đang trốn tránh Long Thạch, tại sao?”
* trường đàm: trường là dài, đàm là bàn luận. Có thím nào có từ khác hay hay để thay ko?
Thời Tiến sửng sốt một chút, vội vã để đũa xuống, trong lòng kỳ thực đã sớm muốn trình bày ngọn nguồn của mình với Liêm Quân, vì vậy đàng hoàng nói: “Bởi vì tôi nhận thức cố chủ của Long Thạch là Dung Châu Trung, hắn là anh ba tôi. Trừ hắn ra, tôi còn bốn người anh trai nữa, anh cả Thời Vĩ Sùng anh đã biết rồi, còn lại ba người anh trai theo thứ tự là anh hai Phí Ngự Cảnh, anh tư Hướng Ngạo Đình, anh năm Lê Cửu Tranh, tôi đang trốn tránh bọn họ.”
Liêm Quân ngồi ngay ngắn lại, hỏi: “Phí Ngự Cảnh, là vị luật sư Phí Ngự Cảnh kia?”
Thời Tiến gật đầu.
“Lê Cửu Tranh, tôi nhớ không lầm, đệ tử cuối cùng của ông Tôn ở thành phố Dung gọi là Lê Cửu Tranh, là một bác sĩ rất lợi hại.”
Thời Tiến tiếp tục gật đầu.
“Mà Hướng Ngạo Đình…” Liêm Quân gõ gõ bàn, lông mày hơi nhíu lại, dường như không nhớ ra được nhân vật quan trọng trong nước mang tên này gồm có ai.
Thời Tiến chột dạ bổ sung: “Hắn lái máy bay… chiến đấu, là người của quân đội.”
Tay Liêm Quân đang gõ bàn ngừng lại, nhìn cậu thật sâu.
Thời Tiến yên lặng cúi đầu.
“Mấy anh trai này của cậu…”
“Người nào người nấy cũng phiền phức.” Thời Tiến thức thời bổ sung.
“Bọn họ thật sự đều muốn cậu chết?” Liêm Quân dò hỏi.
Thời Tiến dùng sức gật đầu, còn sờ sờ vết tích tự mình hại mình trên cổ tay.
Trong phòng ăn yên tĩnh lại, một hồi lâu, Liêm Quân đưa tay nhấn chuông bấm bên cạnh bàn, bảo người dọn tiệc dưa chuột trên bàn, mang cho Thời Tiến một bát canh suông.
“Ăn đi.” Liêm Quân mở miệng.
Thời Tiến không đoán được ý nghĩ của anh, bé ngoan cầm lấy đũa, nhỏ giọng nói rằng: “Quân thiếu, tôi biết hoàn cảnh gia đình tôi tương đối phức tạp, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ cẩn thận xử lý tốt, tận lực không gây phiền toái cho anh…”
“Sự tồn tại của cậu bản thân nó đã là một phiền phức.” Liêm Quân ngắt lời cậu, liếc cậu một cái, lại bảo người cho cậu thêm hai quả trứng chần, nói rằng, “Chuyện Weibo tôi sẽ xử lý, sắp tới cậu ít đi ra ngoài… Cái Dung Châu Trung kia có nhận ra cậu không?”
Thời Tiến lắc đầu, cảm động đến hai mắt biến thành trứng chần, nhìn Liêm Quân, nước mắt lưng tròng: “Quân thiếu, anh đối với tôi thật tốt…”
Liêm Quân chuyển tầm mắt, mười phần tuyệt tình: “Đừng dùng cái đầu tóc lung ta lung tung đó làm loại vẻ mặt này, xấu.”
Thời Tiến: “…”
Hiệu ứng Weibo tiếp tục lên men, nhân khí của Dung Châu Trung quá cao, sau khi weibo được phát ra, fan của hắn tích cực hưởng ứng hắn kêu gọi, trong vòng mấy canh giờ ngắn ngủi, trên mạng đã đào ra tổng cộng mười mấy cái video từ không cùng một người quay dưới nhiều góc độ khác nhau, trong đó có nét có mờ, nhưng rõ ràng đủ để lôi ra một phần video có toàn mặt Thời Tiến, đủ để người ta thấy rõ tướng mạo ngũ quan của cậu.
Thời Tiến hận không thể xuyên về tối hôm qua, đánh chết chính mình lên đài khiêu vũ kia.
“Tôi cảm thấy còn tiếp tục như thế, Dung Châu Trung nhận ra tôi chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Thời Tiến tức ngực đến khó chịu.
Tiểu Tử muốn an ủi, nhưng không cách nào lừa mình dối người. Mập gầy tuy rằng có thể ảnh hưởng bề ngoài của một người, nhưng giảm béo cũng không phải chỉnh dung, đặc thù ngũ quan là sẽ không có biến hóa lớn, hơn nữa trước đây Thời Tiến ở thời kỳ trưởng thành chỉ là hơi mập, dùng bức ảnh hiện tại cùng bức ảnh trước đây so sánh một chút, muốn nhận ra cũng không khó khăn lắm.
“Không được, tôi phải sửa đổi hình tượng một chút, nếu không sau này không cách nào ra cửa!” Thời Tiến đột nhiên đứng lên, nhanh chân đi ra bên ngoài.
Tiểu Tử sợ hết hồn, hỏi: “Tiến Tiến, cậu muốn sửa như thế nào, sửa mặt sao?”
“Không phải, sửa mặt quá đau.” Thời Tiến lắc đầu, giơ tay gạt tóc của mình một chút, ngốc nghếch giận chó đánh mèo, “Đều là cái đầu tao khí này gây họa, tôi muốn cạo nó đi!”
Tiểu Tử: “… A?”
Vào bữa tối, ngay khi Liêm Quân lại nhìn thấy Thời Tiến, đỉnh đầu Thời Tiến đã sạch sẽ đến một cọng lông cũng không còn.
Liêm Quân để đũa xuống, mặt không cảm xúc: “Chuyện gì thế này?”
“Không phải anh chê tóc tôi lúc trước xấu sao, cho nên tôi cạo luôn, hắc hắc.” Thời Tiến sờ cái đầu trọc cười khúc khích.
Sự thực chứng minh, người có bộ dạng đẹp cho dù cạo trọc thì cũng dễ nhìn, hơn nữa bởi vì không còn tóc che đi, bây giờ Thời Tiến nhìn càng nhỏ hơn so với lúc trước, đặc biệt lúc cười lên, độ ngu đần và độ ấu trĩ quả thực tăng vọt.
Liêm Quân bình tĩnh nhìn đầu trọc của cậu vài giây, giơ tay xoa xoa mi tâm.
“Anh làm sao vậy?” Thời Tiến ngu ngốc dò hỏi.
Liêm Quân liền liếc mắt nhìn cậu, khoát khoát tay ra hiệu cậu ăn cơm, chính mình cũng cầm đũa lên, nói rằng: “Dung Châu Trung đã xóa weibo, cũng biểu thị hắn chỉ là chỉ đùa với mọi người một chút, người khiêu vũ trong video thật ra là người hắn quen biết.”
Thời Tiến trực tiếp phá giọng: “Cái gì?! Hắn nhận ra tôi?”
“Hắn không biết, đây chỉ là lời giải thích cho bên ngoài. Tôi bảo Quẻ Nhị báo cho chính phủ, để chính phủ dùng danh nghĩa của bọn họ liên lạc Dung Châu Trung, nói cho Dung Châu Trung cậu là chính phủ phái đến nằm vùng gần phạm nhân Từ Hoài, hi vọng hắn không được trắng trợn tuyên truyền ảnh chụp của nằm vùng, cho nên hắn phối hợp chính phủ cấp lời giải thích, cắt bỏ weibo.” Liêm Quân giải thích.
“Nha nha, là như thế à…” Thời Tiến bình tĩnh lại, lúc này mới chú ý tới trong tay Liêm Quân có một chén canh, vội vàng chân chó mười phần mà khen, “Quân thiếu ăn canh à, gần đây không kén ăn nữa, thật tốt.”
Liêm Quân nghe vậy trực tiếp rung chuông cho người mang lên một quả trứng luộc, sau đó tàn nhẫn cắt nát ngay trước mặt Thời Tiến.
Thời Tiến cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo, biết mình vỗ mông ngựa vỗ phải đùi ngữa, ngoan ngoãn vùi đầu yên tĩnh ăn cơm.
…
Đảo mắt lại qua nửa tháng nữa, thông qua Liêm Quân điều khiển phía sau, video Thời Tiến khiêu vũ nhanh chóng hạ nhiệt, lặng yên không tiếng động biến mất ở trên internet. Thần kinh căng thẳng của Thời Tiến rốt cục cũng thả lỏng, không còn lo lắng đề phòng cả ngày sợ mình bị mấy tên anh trai nhận ra.
Trong thời gian này Từ Hoài đã bị chính phủ chính thức xác định thân phận người giao dịch, không lâu sau đó, Từ Hoài đột nhiên bị người chụp bao tải đánh một trận thật đau, còn bị lột sạch nhét ở cửa quán rượu Linh Độ, xấu mặt lớn một lần.
Sau đó nữa, Từ Hoài chữa khỏi thương tổn đi nơi khác giải sầu rồi hoàn toàn biến mất, cũng không có xuất hiện nữa, đồng thời một chiếc du thuyền nào đó trên biển đột ngột phát sinh sự cố, chết mấy du khách nước ngoài, khơi dậy một làn bọt sóng nhỏ rồi nhanh chóng bị người quên lãng.
Trận tuyết đầu mùa đông bất tri bất giác đã rơi xuống, Thời Tiến dùng mũ khăn quàng cổ bọc mình lại đến chặt chẽ, ra ngoài mua đồ cùng Quẻ Nhị.
“Chúng ta thật sự phải trải qua mùa đông ở thành phố B sao?” Thời Tiến dò hỏi, âm thanh bị khăn vây che biến thành rầu rĩ.
Quẻ Nhị ghét bỏ liếc cậu một cái, vặn vặn cái cổ trơn nhẵn không hề mỏi của mình, trả lời: “Kế hoạch nguyên bản vốn là muốn đi tới đảo nước M trải qua mùa đông, mà chính phủ bên kia lại xảy ra chút chuyện, nhờ Quân thiếu ở thêm một lúc, cho nên cũng chỉ có thể ở lại.”
Thời Tiến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi tiếp: “Vậy lần này chúng ta ra khỏi cửa là muốn mua cái gì, bên trong hội sở không phải có người chuyên phụ trách mua sắm sao?”
“Tới đó cậu sẽ biết.” Quẻ Nhị thừa nước đục thả câu.
Thời Tiến bất mãn mà hừ một tiếng, cùng hắn lên xe.
Ô tô hướng về trung tâm thương mại gần nhất, Thời Tiến buồn bực ngán ngẩm, đưa tay lau sương mù trên cửa sổ xe chơi.
Lúc xe sắp đến trung tâm thương mại, Tiểu Tử đột nhiên rít gào trong đầu Thời Tiến.
Thời Tiến sợ hết hồn, ngón tay trượt, thân thể nghiêng đi thiếu chút nữa bổ nhào vào cửa xe, vội đỡ cửa ngồi vững vàng, hỏi trong đầu: “Làm sao vậy?”
“Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu đột nhiên cao lên tới 870! Không hề có dự báo trước, đột nhiên liền tăng!” Tiểu Tử hoảng loạn đến giọng nói cũng đổi tông.
Thời Tiến giật mình chấn động, vội vàng nhìn chỉ số thanh tiến độ, sau nhiều lần xác nhận là mình không có hoa mắt, cũng choáng váng: “Chuyện gì xảy ra? Làm sao đột nhiên tăng nhiều như vậy?!”
Tiểu Tử cũng bị làm cho hồ đồ, lên tiếng trả lời: “Tui không biết nữa!”
Thời Tiến vội quay đầu nhìn bốn phía——hiện tại cậu ở trên xe, chuyện gì cũng không làm, thanh tiến độ đột nhiên tăng vọt, nhất định là phụ cận có căn nguyên nguy hiểm xuất hiện! Mà ở thành phố B, có thể trở thành căn nguyên nguy hiểm của cậu, ngoại trừ mấy anh trai kia thì không còn thứ khác!
“Cậu làm gì vậy?” Quẻ Nhị thấy cậu uốn tới ẹo lui nhìn ngoài cửa sổ, vô cùng khó hiểu, cười dừng xe lại, nói, “Được trồi, xuống xe đi, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, Quân thiếu còn đang chờ chúng ta trở lại đấy.”
Thời Tiến ngoại trừ xe cái gì cũng không thấy, chậm rãi thu tầm mắt lại, nhìn về phía trung tâm thương mại cách đó không xa, do dự một chút, vững vàng nắm chặt chốt cửa xe, kiên định nói rằng: “Tôi không xuống, Quẻ Nhị, chúng ta hiện tại liền trở về đi, tôi buồn tè.”
Động tác xuống xe của Quẻ Nhị ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu, giơ tay liền lột mũ trên đầu cậu xuống, túm phần tóc cứng thô ráp chỉ mới mọc ra một chút của cậu, cười mắng: “Tôi thấy cậu không phải buồn tè, là ngứa da, mau xuống xe.”
Thời Tiến vẫn không làm theo.
Hai người đối với chuyện xuống xe này đã xảy ra tranh chấp kịch liệt, Thời Tiến khăng khăng không xuống, rầm rì nửa ngày lại không đưa ra được một lý do hợp lý. Quẻ Nhị kiên trì muốn cậu xuống, cũng biểu thị ngày hôm nay bọn họ không ở trung tâm thương mại ngốc đủ hai giờ, ai cũng không cho trở lại.
Đang nháo tới hăng thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở ngoài xe, đưa tay nắm lấy tay cầm cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, nhẹ nhàng lôi kéo, trực tiếp kéo ra cửa xe vốn không khóa chết, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: “Các vị rốt cuộc có thể dừng xe hay không, tôi —— “
Tiểu Tử điên cuồng rít gào, Thời Tiến cứng đờ cả người, Quẻ Nhị cau mày nhìn sang.
Ngoài xe, lời Thời Vĩ Sùng nói đột ngột dừng, tầm mắt chậm rãi rơi vào Thời Tiến bị Quẻ Nhị kéo tới nghiêng ngả, tầm mắt tinh tế đảo qua mặt cậu, cuối cùng dừng ở nốt ruồi trên chóp mũi cậu, trong mắt bắt đầu nổi lên gió bão, lạnh lùng lên tiếng: “Thời Tiến, em thật là biết trốn.”
Thời Tiến: “………” Đòe mòe!
Vỹ Vỹ: Tiến Tiến trọc đầu vẫn rất đáng yêu! Bảo bối thì càng lúc càng bảo bối rồi ~!