Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ.
Cơn sốt này của Thời Tiến tới hung mãnh, trị mãi không khỏi, mỗi lần bác Long dùng thuốc làm cậu hạ sốt, chưa qua mấy tiếng nhiệt độ mới hạ xuống đã tăng trở lại, liên tục nhiều lần, nhìn chung là không thấy khá lên.
Liêm Quân không yên lòng, bảo bác Long làm kiểm tra toàn thân tỉ mỉ cho Thời Tiến, kết quả hiển nhiên là tra không ra cái gì, thân thể Thời Tiến rất khỏe mạnh, không có tật xấu gì lớn, thật sự chỉ là sốt cao mà thôi.
Cuối cùng không còn cách nào, bác Long chỉ có thể áp dụng trị liệu bảo thủ cho Thời Tiến, sợ tiêm nữa là sẽ đâm người ta choáng luôn.
Truyền nước khoảng mấy ngày, uống thuốc thêm mấy ngày, sắc mặt Thời Tiến tiều tụy một mảng lớn, ăn gì cũng không thấy ngon miệng, đi hai bước liền cảm thấy choáng đầu, nói chuyện cũng uể oải, so với Liêm Quân còn giống bệnh nhân ốm yếu bệnh nặng hơn.
Tiểu Tử nhìn vậy quả thực áy náy đau lòng muốn chết, càng ngày càng tự trách mình cân nhắc không chu đáo, hối hận lúc đó nên giần sàng danh sách trước đã, sau đó truyền từng mục danh sách cho Thời Tiến, mà không phải đưa toàn bộ tư liệu sang một mạch.
Thời Tiến lại nghĩ rất thoáng, còn động viên ngược lại nó, nói mình đây coi như là nhân họa đắc phúc, kiếm lời được một kỳ nghỉ.
Cứ như vậy nằm trên giường chừng mấy ngày, vào một buổi sáng sau khi tỉnh ngủ Thời Tiến rốt cục cảm thấy đầu không còn đau, nhìn mọi thứ cũng không còn choáng váng nữa, đoán rằng hẳn là di chứng tiếp thu tư liệu sắp hết, lập tức làm một cú nhảy cá chép bật dậy khỏi giường, sau khi rửa mặt thì bọc vài lớp quần áo dày vào, mò tới thư phòng của Liêm Quân.
Trong lúc cậu bệnh thì mỗi ngày Liêm Quân đều tới thăm cậu, nhưng bởi vì cậu khi ngủ khi tỉnh, cho nên cơ hội nhìn thấy Liêm Quân không nhiều, mỗi lần vào lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, Tiểu Tử nói cho cậu biết Liêm Quân có sang đây thăm cậu, cậu mới biết Liêm Quân đã từng tới đây.
Bây giờ bệnh của cậu có thể thấy được là sắp khỏi, nhịn không được muốn đi vỗ mông ngựa Liêm Quân, xem Liêm Quân còn giận hay không, thuận tiện muốn tìm Liêm Quân xin nghỉ phép, đi tìm Thời Vĩ Sùng đàm luận chuyện của Từ Xuyên, giáp mặt thăm dò ý tứ của Thời Vĩ Sùng.
Lúc tới thư phòng, Liêm Quân đang nói chuyện với đám Quẻ Nhất, bầu không khí trong phòng có chút nặng nề, dường như là đề tài tán gẫu không quá vui vẻ.
Thời Tiến thấy thế thức thời không tiến lên quấy rối, chào hỏi Quẻ Nhị ra mở cửa một chút rồi chuẩn bị trở về, lát nữa quay lại.
Liêm Quân bên trong đã chú ý tới cậu, đưa tay ra hiệu Quẻ Nhất tạm dừng nói chuyện, từ trong gọi vọng ra cửa: “Thời Tiến?”
Thời Tiến dừng bước, thấy đã bị phát hiện, liền xoay trở lại, đứng ở cửa cười cười với Liêm Quân, nói rằng: “Tôi chỉ là tới xem một chút, các anh bận, lát nữa tôi sẽ trở lại.”
“Không cần, vào đi.” Liêm Quân bảo Quẻ Nhị thả cậu vào, chỉ vào ghế sô pha, “Ngồi, ở yên đó nghe trước.”
Thời Tiến vì vậy đàng hoàng đi qua, bé ngoan ngồi bàng thính.
Liêm Quân bảo Quẻ Nhị cho Thời Tiến chén nước, còn nhường thảm của mình sang, lúc này mới tiếp tục cùng Quẻ Nhất nói chuyện.
Những người khác trong phòng nhìn rõ mồn một tất cả những thứ này ở trong mắt, lòng hiểu mà không nói liếc mắt nhìn nhau, ăn ý giả bộ mù.
Bọn họ đang đàm luận sự tình của Trần Thanh, thông qua điều tra mấy ngày nay, Quẻ Nhất cơ bản đã xác định được tung tích người nhà của Trần Thanh, có thể đi cứu người bất cứ lúc nào, nhưng có vấn đề mới xuất hiện —— cứu trẻ em thì đơn giản, cứu Trần Thanh bị khống chế lại có chút khó khăn.
Tình huống trước mắt là, đứa bé nhà Trần Thanh bị giam giữ riêng ở bên ngoài, người trong coi không nhiều, muốn cứu thì tương đối đơn giản, nhưng Trần Thanh lại bị khống chế ở bên trong sào huyệt của kẻ địch, nếu muốn cứu, nhất định phải thâm nhập trại địch, tương đối nguy hiểm.
Bàn tay đen sau màn muốn thông qua Trần Thanh tính kế Liêm Quân cũng đã xác định, là tổ chức bạo lực hợp pháp đã xuống dốc Hoa Hồng Đen. Hoa Hồng Đen này trước đây rất hung hăng, thuộc về tổ chức lớn có thể đứng ngang hàng cùng Diệt, sau lưng còn có nhân viên chính phủ làm chỗ dựa, nhưng mấy năm trước chỗ dựa của Hoa Hồng Đen ngã ngựa, bản thân thì bởi vì sau khi treo biển hành nghề vẫn luôn làm vài vụ làm ăn màu xám, bị chính phủ thu thập mấy lần, hạn chế phát triển, dần dần cũng sa sút.
Hoa Hồng Đen này lại kỳ ba cực kì, sau khi sa sút không nghĩ tới việc thu thập hỗn loạn nghỉ ngơi lấy sức, mà đổ hết nguyên nhân sa sút lên người Liêm Quân trách tội, cảm thấy là Liêm Quân cấu kết với chính phủ, làm chỗ dựa của bọn họ ngã ngựa, phá hủy việc làm ăn của bọn họ, luôn muốn tìm Liêm Quân báo thù.
Mấy năm nay Liêm Quân bị Hoa Hồng Đen nhằm vào không ít lần, nhưng lần nào Hoa Hồng Đen cũng thất bại, còn bị Liêm Quân tìm cơ hội đâm ngược lại. Lần này, chuyên của Trần Thanh, xem như là lần thành công nhất trong những năm Hoa Hồng Đen nhằm vào Liêm Quân.
“Sắp xếp nhân thủ cho tốt trước, sau đó lên kế hoạch cứu trẻ em, bên chỗ Trần Thanh thì phải bàn bạc kỹ càng hơn.” Liêm Quân dùng một câu nói nhanh chóng kết thúc cuộc đàm thoại, ra hiệu cho đám người Quẻ Nhất tản đi, sau đó trượt xe lăn đến bên cạnh Thời Tiến, đưa tay sờ lên trán Thời Tiến.
Thời Tiến còn đang suy tư làm sao cứu Trần Thanh, thân thể không tự giác mà lệch qua, hoàn toàn không chú ý tới tất cả mọi người đã tản đi, lúc bị sờ soạng cái trán mới hồi thần từ trong suy nghĩ của mình, nghiêng đầu nhìn về bên kia của ghế sô pha.
Liêm Quân thuận thế thu tay về, quét mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu một cái, hỏi: “Hôm nay thấy thế nào?”
“Vẫn ổn, không sốt nữa, đầu cũng không còn choáng.” Thời Tiến trả lời, ngồi dậy cầm lấy thảm đắp lại lên đùi Liêm Quân, sau đó hỏi, “Mấy ngày nay anh có ăn cơm đàng hoàng hay không?”
Liêm Quân liếc nhìn tấm thảm trên đùi, giọng nói chậm lại, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu tới chính là vì hỏi cái này?”
“Cũng không hoàn toàn là vậy… không phải là sắp đến giờ cơm trưa sao, tôi đến chờ anh cùng ăn cơm.” Thời Tiến trả lời, cứ cảm thấy ngữ khí của Liêm Quân ngày hôm nay đặc biệt ôn hòa, nhưng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Liêm Quân săn sóc bệnh nhân là cậu, hỏi thêm, “Trần Thanh bên kia gặp phải phiền toái?”
“Không phải phiền toái lớn.” Liêm Quân trả lời, rồi đưa tay sờ trán cậu, xác định thật sự không còn sốt nữa mới thu tay về, nghiêng người trượt xe lăn, nói, “Đi phòng ăn, nên ăn cơm.”
Thời Tiến được Liêm Quân “sờ hai cái” tới hơi sững sờ, choáng váng đứng lên, chủ động đỡ xe lăn cho Liêm Quân, ở trong lòng đắc ý hỏi Tiểu Tử: “Liêm Quân quan tâm tôi như vậy, có phải đại biểu là anh ta không giận tôi nữa? Vụ bê bối anh cả tôi nháo cũng đã xí xóa?”
Tiểu Tử không nói gì, chỉ “A” lên một tiếng vô nghĩa.
Thời Tiến lại cảm thấy là nó đồng ý với lời của mình, càng ngày càng đắc ý, không nhịn được lảm lảm nhảm nhảm với Liêm Quân về đủ loại việc ác của bác Long trong mấy ngày sinh bệnh, thoạt nhìn có tinh thần hơn rất nhiều.
…
Cơm trưa món ăn phong phú, so với lúc thường hơi đậm vị hơn một tí, Thời Tiến ăn rất vui vẻ —— mấy ngày nay cậu bị bác Long nhồi cho ăn những món ăn mùi vị nhạt nhẽo của bệnh nhân mỗi
Nhét miếng thịt dê xào hạt thì là cuối cùng vào trong miệng, Thời Tiến thỏa mãn sờ sờ bụng, cảm thán nói: “Vẫn là thịt ăn ngon, ợ, tôi đã lâu không ăn thịt dê, đúng rồi Quân thiếu, trước khi tôi đi làm nhiệm vụ anh không phải đã đáp ứng tôi là chờ tôi trở về sẽ mời tôi ăn dê nướng nguyên con sao, dê đâu, anh không phải là muốn đổi ý chứ?”
* thịt dê xào hạt thì là: tiếng anh là ‘cumin lamb chops’, raw là [孜然羊肉片], ai muốn biết thêm thông tin chi tiết mời hỏi bác Gồ, gõ cái nào cũng ra (mỗi tiếng việt ko ra).
Liêm Quân ngừng động tác uống nước, giương mắt nhìn cậu, thấy cậu mang vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng cùng hơi hơi lên án, chậm rãi đặt chén nước về, trả lời: “Tôi không nợ cậu thịt dê.”
Thời Tiến nghe ngữ khí của anh thay đổi, lá gan được thịt nuôi cho đầy hơi bay lơ lửng xì một cái xẹp xuống, ngồi quy củ ngay ngắn, cứng đờ nói sang chuyện khác, hỏi: “Quân thiếu, Trần Thanh bên kia anh chuẩn bị sẽ làm gì? Thật sự muốn tới sào huyệt của kẻ địch cứu người sao?”
“… Không đi.” Liêm Quân rũ mắt không nhìn cậu nữa, lấy giấy ăn lau miệng, trả lời, “Thủ lĩnh hiện tại của Hoa Hồng Đen có tính tình tàn nhẫn, không thích nhất là bị kẻ khác áp chế, trực tiếp tấn công trụ sở chính của gã, gã rất có thể sẽ cá chết lưới rách. Muốn an toàn cứu Trần Thanh, hiện tại có hai biện pháp, một là để cho Hoa Hồng Đen thả Trần Thanh ra thêm một lần, hai là trực tiếp đàm phán. Cậu cảm thấy loại nào phương pháp thích hợp?”
Thời Tiến nghe vậy cau mày, không chút do dự trả lời: “Dụ Hoa Hồng Đen thả Trần Thanh ra lần nữa là biện pháp tương đối tốt, với tình huống bây giờ của Hoa Hồng Đen, đi đàm phán rất có thể bọn họ sẽ giở công phu sư tử ngoạm, căn bản không có khả năng đạt được yêu cầu, cuối cùng còn rất có thể sẽ lừa chúng ta một cú, cầm chỗ tốt lại không thả người.”
Liêm Quân gật gật đầu tán đồng với ý của cậu, trượt xe lăn nói: “Đi nghỉ ngơi đi, chuyện Trần Thanh có bọn Quẻ Nhất xử lý, cậu dưỡng bệnh cho tốt.”
Thấy anh muốn đi, Thời Tiến vội chân chó tiến lên giúp anh đỡ xe lăn, lấy lòng nói: “Vậy Quân thiếu, hiện tại tôi gần như đã khỏi bệnh, có thể đi ra ngoài một chút hay không?”
Liêm Quân cau mày: “Cậu muốn đi đâu?”
“Đi tìm anh cả tôi.” Thời Tiến trả lời, bổ sung thêm, “Tôi có chút chuyện muốn nói với hắn… Việc nhà, tương đối quan trọng.”
Liêm Quân ngừng xe lăn, trượt xe lăn qua nghiêng người nhìn Thời Tiến.
Thời Tiến vội ngồi xổm người xuống kéo tay Liêm Quân lên, chạm vào trán của mình, bảo đảm nói: “Tôi thật sự không sốt nữa, cũng không cảm thấy nhức đầu, anh cho tôi đi nhé, tôi sẽ cố gắng đi sớm về sớm, có thể chứ?”
Cánh tay Liêm Quân cứng đờ, không rút tay về, mà lại còn thuận theo động tác của cậu tỉ mỉ sờ trán cậu một chút, vốn định cự tuyệt, thấy cậu tha thiết mong chờ nhìn mình, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nói rằng: “Để Quẻ Nhị đưa cậu đi, nhất định phải trở về trước cơm tối.”
“Quân thiếu anh tốt quá!” Thời Tiến vội vàng nịnh hót, còn nghiêng người ôm Liêm Quân một chút, ôm xong mới phản ứng được là mình đang làm gì, nhận thấy thân thể Liêm Quân cứng đờ, nuốt một ngụm nước bọt, lúng túng cười hai tiếng lui người lại, không dám nhìn Liêm Quân, cúi gằm mặt nói “Tôi đi tìm Quẻ Nhị”, rồi xoay người chạy mà không dám quay đầu lại.
…
Quẻ Nhị bị ép ngừng việc đang làm, ra cửa làm tài xế cho Thời Tiến.
“Cái tên nhà cậu thực sự là…” Quẻ Nhị khởi động ô tô, nghiêng đầu nhìn Thời Tiến vài lần, nhỏ giọng thầm thì, “Cậu rốt cuộc rót thuốc mê gì cho Quân thiếu…”
Thời Tiến đang cài dây an toàn, không nghe rõ hắn nói cái gì, nghiêng đầu hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Không có gì.” Quẻ Nhị nhìn mặt cậu bởi vì bị bệnh mà có vẻ ngu xuẩn hề hề, thở dài, lắc đầu, “Có lẽ đây chính là người ngốc có phúc của người ngốc.”
Thời Tiến trợn mắt nhìn: “Anh mới ngốc, anh vô duyên vô cớ mắng tôi làm cái gì!”
Quẻ Nhị: “…” Đột nhiên cảm thấy trái tim mệt mỏi quá.
…
Vào giờ hành chính buổi chiều, Thời Vĩ Sùng khẳng định là không có ở nhà, trước tiên Thời Tiến gọi điện thoại cho Thời Vĩ Sùng, xác nhận là hắn đang ở công ty làm việc, bảo Quẻ Nhị trực tiếp đưa cậu tới công ty Thời Vĩ Sùng, sau đó đứng ngoài công ty gọi điện thoại cho Thời Vĩ Sùng.
Mấy phút sau, Thời Vĩ Sùng vội vã bước ra từ trong công ty, liếc nhìn Thời Tiến và Quẻ Nhị chờ ở ngoài cửa lớn, hai ba bước tới gần, dẫn Thời Tiến vào sảnh lớn của công ty, đánh giá sắc mặt của cậu một chút, cau mày hỏi: “Sao đột nhiên em lại tới đây? Chờ bên ngoài làm gì, cũng không biết tiến vào, còn sắc mặt em nữa này, ốm sao?”
“Hai ngày trước có hơi sốt, đã hết rồi.” Thời Tiến cười trả lời, quan sát tỉ mỉ biểu tình của Thời Vĩ Sùng, thấy hắn không có tức giận bởi vì mình không mời mà tới, trái lại mặt đầy lo lắng quan tâm, tâm lý ổn định hơn một chút —— nhìn biểu hiện bây giờ của Thời Vĩ Sùng, hắn thật sự là đang quan tâm đứa em trai của chính hắn, không giống như là giả bộ.
“Cười ngốc cái gì, mặt bị lạnh đỏ lên rồi.” Thời Vĩ Sùng bị cậu cười đến không tức giận nổi, gật gật đầu với Quẻ Nhị xem như là bắt chuyện, mang theo hai người đi tới thang máy, hỏi: “Trưa đã ăn chưa? Bị bệnh bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, em vừa mới ăn, anh thì sao, ăn trưa chưa?” Thời Tiến vừa đi vừa hỏi.
Thời Vĩ Sùng không lên tiếng, dẫn cậu vào thang máy rồi đột nhiên giơ tay sờ lên trán cậu.
Thời Tiến đã được Liêm Quân sờ quen, hơi sửng sốt chút liền tỉnh táo lại, thấy lông mày Thời Vĩ Sùng sắp nhíu thành cái khe, trong lòng có chút ấm áp, không nhịn được cười, hỏi: “Trán em sờ thích lắm sao?”
“Không thích, bị bệnh còn chạy loạn, không biết tự chăm sóc mình chút nào.” Thời Vĩ Sùng thu tay về, không đồng ý mà dạy bảo cậu một câu, nói, “Em muốn gặp anh, trực tiếp gọi điện thoại cho anh là được, anh có thể qua đó tìm em, em cần gì chạy tới đây.”
Thời Tiến cười híp mắt: “Em nhàn rỗi mà.”
Thời Vĩ Sùng vẫn không quá tán thành, sau khi thang máy mở ra thì mang theo Thời Tiến cất bước ra ngoài, đi một đường xuyên qua khu làm việc rồi dẫn Thời Tiến và Quẻ Nhị vào phòng làm việc của mình, bảo trợ lý đưa hai ly đồ uống nóng vào.
Quẻ Nhị biết lần này Thời Tiến lại đây là có “việc nhà” muốn nói với Thời Vĩ Sùng, ngồi một hồi là thức thời nói muốn ra ngoài đi dạo, để lại không gian cho hai người.
Chờ hắn rời đi, Thời Vĩ Sùng quay lại ngồi đối diện Thời Tiến, hỏi: “Tiểu Tiến, lần này em tới đây là có chuyện gì?”
Thời Tiến cũng không lằng nhằng, trực tiếp trả lời: “Anh cả, còn nhớ cái hồi em đi làm nhiệm vụ cùng anh tư không? Sau khi trở về nhìn kỹ lại tư liệu nhiệm vụ, phát hiện một chuyện.”
“Chuyện gì?” Thời Vĩ Sùng dò hỏi, còn không quên bóc bánh ngọt cho Thời Tiến.
Thời Tiến quan sát biểu tình và động tác của hắn, tổ chức ngôn ngữ một chút, trước tiên nói đơn giản một lần nội dung đại khái của nhiệm vụ và bối cảnh của Lang Nhân, sau đó mới lên tiếng: “Mục tiêu nhiệm vụ Nguyên Mặt Rỗ từng đề cập tới một chuyện, gã nói vào mấy tháng trước, Lang Nhân từng tiếp nhận một đơn bắt cóc ở nước ngoài, nhưng sau đó thất bại. Lúc em về lật lại thì bất ngờ phát hiện, cái đơn bọn họ nói hình như là về em.”
Thời Vĩ Sùng dừng ngay động tác bóc bánh ngọt, biểu tình lập tức khó coi, hỏi: “Em chắc chắn chứ?”
“Đây chỉ là suy đoán, có điều em lật qua lật lại danh sách khách hàng của Lang Nhân, thì phát hiện một cái rất tên quen thuộc, Từ Xuyên.” Thời Tiến trả lời, tỉ mỉ quan sát biểu tình của Thời Vĩ Sùng.
Nghe thấy tên Từ Xuyên, Thời Vĩ Sùng rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó như là nghĩ tới điều gì, mặt xoẹt một cái đen thui, lấy điện thoại di động ra bấm một cú điện thoại chuẩn bị gọi, gọi được một nửa thì nhấn tắt, ngược lại gọi cho Hướng Ngạo Đình.
Hướng Ngạo Đình nhận điện thoại rất nhanh, nghi hoặc hỏi: “Anh cả, có chuyện gì không?”
Thời Vĩ Sùng nói một lần sự tình mà Thời Tiến nói cho hắn, sau đó bảo Hướng Ngạo Đình nghĩ biện pháp để xác định cái đơn trong miệng Nguyên Mặt Rỗ có phải là chỉ Thời Tiến.
Hướng Ngạo Đình nghe xong thì sự thoải mái trong giọng nói biến mất, nghiêm túc trả lời: “Em đi làm ngay.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Thời Tiến nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ vào tai, rốt cục triệt triệt để để yên lòng —— Thời Vĩ Sùng quả nhiên không hề biết chuyện vụ bắt cóc, bàn tay đen sau màn là người khác, anh trai là anh trai tốt, cậu không nhìn lầm người.
Cúp điện thoại, Thời Vĩ Sùng nhìn về phía Thời Tiến, câu nói đầu tiên là động viên: “Tiểu Tiến em đừng sợ, chuyện này anh cả khẳng định giúp em tra xét rõ ràng minh bạch, sẽ không để cho ai động tới em.”
Thời Tiến gật đầu, cười với hắn, nói rằng: “Em không sợ, có việc thì anh cả giúp em gánh.”
Thời Vĩ Sùng thấy cậu cười thì biểu tình dịu đi một chút, nhịn không được đứng dậy sờ sờ đầu cậu.
Hai ngày sau, bệnh của Thời Tiến rốt cục khỏi hoàn toàn, bên phía Thời Vĩ Sùng và Hướng Ngạo Đình cũng truyền tin tức tới —— xác định chuyện Từ Xuyên từng tìm Lang Nhân hạ đơn bắt cóc Thời Tiến, chính mồm Nguyên Mặt Rỗ bàn giao, hiện tại chính phủ đang phái người bắt Từ Xuyên về thẩm vấn.
Thời Tiến không nghĩ tới sự tình sẽ thuận lợi như vậy, thậm chí không nghĩ rằng Hướng Ngạo Đình và Thời Vĩ Sùng có thể làm việc hiệu suất như vậy, vậy mà lại trực tiếp tìm Nguyên Mặt Rỗ xác nhận sự thực, sau đó bảo chính phủ đứng ra bắt Từ Xuyên.
“Đây chính là cảm giác được anh trai che chở à…” Thời Tiến tự lẩm bẩm, còn nhéo mình hai cái, muốn xem xem có phải là mình đang nằm mơ.
Tiểu Tử cũng như ở trong mơ, trả lời: “Vậy mà Thời Vĩ Sùng lại thật sự là anh trai tốt…”
Một người một hệ thống cùng nhau xuất thần, đều có loại cảm giác lâng lâng không chân thật, cả hai đều quên mất một chuyện —— nhiệm vụ về Nguyên Mặt Rỗ là chính phủ hợp tác hoàn thành cùng Diệt, tin tức bên phía chính phủ, sẽ phản hồi toàn bộ sang bên Diệt.
Liêm Quân cúp điện thoại chính phủ gọi tới, trầm mặt gọi Quẻ Nhị, bảo Quẻ Nhị mang Thời Tiến đến.
Quẻ Nhị đã lâu chưa từng thấy sắc mặt Liêm Quân khó coi như thế, nghi hoặc trong lòng, đáp lời rồi đi tới phòng Thời Tiến tìm Thời Tiến, vừa mang cậu tới thư phòng vừa hạ thấp giọng hỏi: “Cậu chọc Quân thiếu tức giận? Sắc mặt anh ấy có vẻ rất xấu.”
Thời Tiến nghe vậy kinh hãi, nhớ tới hai ngày trước lúc mình đi tìm Thời Vĩ Sùng có thể gọi là phi lễ mà ôm Liêm Quân một cái, chột dạ trả lời: “Không có mà, hai hôm nay lúc ăn cơm Quân thiếu thoạt nhìn tốt lắm mà, không giống như là tức giận mà.” Không những không giống như là tức giận, mà thái độ còn ôn hòa hơn so với trước đây một ít, thâm chí tán gẫu mấy chuyện thường ngày linh ta linh tinh không quan trọng.
Quẻ Nhị liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự chột dạ của cậu, giơ tay quàng qua vai cậu, uy hiếp: “Nói thật, bằng không anh đây cũng không giúp được chú, anh thật sự là đã lâu chưa nhìn thấy biểu tình Quân thiếu khó coi như vậy, lần trước Quân thiếu lộ ra cái biểu tình này, là lúc Quẻ Nhất tra ra Quẻ Tứ là kẻ phản bội.”
Thời Tiến nghe vậy liền hoảng rồi, hơi hơi do dự, đành khai ra sự thật, nói: “Cũng không có gì, chỉ là hai hôm rồi trước khi tôi ra cửa, trong một thoáng kích động, ôm Quân thiếu một chút… Tôi xin thề, thật sự là chỉ có một chút, ôm xong là tôi buông ra ngay lập tức!”
Quẻ Nhị không dám tin nhìn cậu, chậm rãi thu hồi cánh tay đang quàng lên cổ cậu, dời sang bên cạnh hai bước, bảo trì khoảng cách với cậu.
“Tiểu lão Nhị, anh nhất định phải giúp tôi!” Thời Tiến vồ tới chỗ hắn.
Quẻ Nhị tàn nhẫn bứt cậu ra, mặt không đành lòng nhìn thẳng: “Cậu tự cầu phúc đi… Thời Tiểu Tiến, tôi xem như nhìn rõ cậu rồi, cậu chính là thuộc họ con cóc, gan lớn lại da dày.”
Cõi lòng Thời Tiến lạnh đi một nửa, thống khổ hỏi: “Thật sự hết thuốc chữa sao?”
“Hết rồi.” Quẻ Nhị lắc đầu, thấy mặt cậu lộ vẻ đau khổ, nhớ tới thái độ kỳ quái gần nhất của Liêm Quân mỗi khi đối mặt với cậu, bổ sung thêm, “Đương nhiên, cậu cũng biết, Quân thiếu tương đối nhẹ dạ, cậu ngỏ lời xin lỗi, nhận sai, nói mấy câu êm tai chút, nói không chừng có thể được xử nhẹ đó.”
Thời Tiến hoàn toàn nguội lạnh cả lòng.
Đến thư phòng, Liêm Quân lại không có ngồi sau bàn làm việc xem văn kiện, mà ngồi trên ghế sô pha đối diện cửa thư phòng, trong tay không có thứ gì, trên đầu gối là một phần văn kiện, như đang đặc biệt chờ Thời Tiến tới đây.
Thời Tiến cơ hồ muốn quay đầu chạy mất, bởi vì biểu tình của Liêm Quân quả nhiên đúng như Quẻ Nhị hình dung, hết sức xấu, mặt không biểu cảm, trong mắt không có một chút nhiệt độ nào, dường như biến về bộ dáng âm u đầy tử khí, trong mắt không chứa một thứ gì lần đầu tiên gặp mặt.
“Thời Tiến ở lại, Quẻ Nhị ra bên ngoài trong coi.” Liêm Quân dặn dò, ngay cả ngữ khí cũng lạnh lùng.
Quẻ Nhị ném cho Thời Tiến một ánh mắt tự cầu phúc, quay người ra khỏi thư phòng.
Thời Tiến kiên trì bước những bước nặng nề đi tới trước mặt Liêm Quân, cố cong khóe miệng cười cười với anh, hỏi: “Quân thiếu, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Ngồi xuống.” Liêm Quân dặn dò.
Thời Tiến ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ đối diện Liêm Quân, suy nghĩ một chút, quyết định xin lỗi đàng hoàng trước, nói: “Quân thiếu tôi sai rồi, xin lỗi.”
Vẻ mặt Liêm Quân vẫn rất khó coi, hỏi: “Sai ở đâu?”
“Tôi không nên phi lễ anh…” Thời Tiến cúi đầu.
Biểu tình của Liêm Quân trở nên càng thêm khó coi, thậm chí tức giận đến mức ngồi thẳng dậy, cầm văn kiện trên đầu gối lên ném tới trước mặt cậu, cố gắng đè nén cơn giận, nói: “Đây là vật chính phủ vừa mới chuyển tới, tự cậu nhìn, xem xong hẵng nói cậu sai ở đâu.”
Văn kiện của chính phủ?
Giờ Thời Tiến mới hiểu được Liêm Quân không phải đang giận về cái ôm hai ngày trước, đầu óc mơ hồ cầm văn kiện lên mở ra nhìn một chút, đôi mắt tạch một cái trừng lớn —— vì thứ này chính là khẩu cung Nguyên Mặt Rỗ khai ra Từ Xuyên cùng danh sách khách hàng đã phiên dịch hoàn chỉnh của Lang Nhân!
“Giải thích.” Liêm Quân thấy biểu tình cậu thay đổi, biết cậu đã nhận ra văn kiện bên trong, nỗ lực đè xuống cảm giác thất vọng khi không được tín nhiệm, nói tiếp, “Tôi nhớ là cậu hoàn thành nhiệm vụ và trở về trong cùng một ngày, tôi liền tìm cậu hỏi tình huống hoàn thành nhiệm vụ cụ thể, lúc đó tại sao cậu không hề đề cập đến việc mình là mục tiêu của khách hàng Lang Nhân? Trái lại không chờ khỏi bệnh, đã lén lút đi tìm Thời Vĩ Sùng và Hướng Ngạo Đình giúp cậu điều tra? Nếu như không phải chính phủ đưa tin tức này lại đây, cậu định giấu tôi chuyện này bao lâu?”