Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm tất niên náo nhiệt, trên quảng trường nhỏ cách một khu dân cư nào đó không xa, một con gấu bông lớn màu nâu đeo nơ bướm trên cổ bước ra từ trong nhà vệ sinh công cộng, xách theo một cái ba lô trong tay, bộ dáng nghiêng đầu nhìn xung quanh thoạt nhìn hết sức đáng yêu.
Người đến trên quảng trường kết bạn đón giao thừa chú ý tới sự tồn tại của cậu rất nhanh, dồn dập quay đầu nhìn lại, có bạn nhỏ hiếu động thậm chí nhịn không được rít gào thành tiếng, hô lớn “Gấu lớn, gấu lớn”, lôi kéo phụ huynh sang bên đó, muốn chạy lại tiếp xúc thân mật cùng chú gấu bông lớn.
Nhưng bọn họ còn chưa tới gần, con gấu bông lớn thoạt nhìn ngu ngốc kia lại đột nhiên dừng động tác nghiêng đầu nhìn xung quanh, chạy về phía gánh bán hàng rong hoạt động xung quanh quảng trường, sau đó cực kỳ có tính mục đích mà dừng trước sạp một cụ già bán bóng bay, đứng đó khoa tay múa chân biểu đạt, cuối cùng lấy từ trong ba lô ra mấy tờ tiền giá trị lớn màu hồng phấn, phóng khoáng mà nhét vào trong tay cụ già.
Vẻ mặt cụ già cảm động, khom lưng nói tạ ơn với chú gấu bông lớn, sau đó xách ghế nhựa cùng hòm đựng tiền của mình lên, bỏ lại xe ba bánh nhỏ treo đầy bóng bay, đi về.
Một giây sau, chú gấu bông lớn để ba lô lên xe ba bánh nhỏ treo đầy bóng bay, nhấc chân lên xe, thuần thục cưỡi xe ba bánh nhỏ tới gánh hàng rong, dọc theo cửa hàng quán nhỏ ven đường… Bắt đầu vừa cưỡi vừa mua đồ.
Quần chúng vây xem: “…” Ơ này, phong cách của thím hình như có hơi sai sai?
“Kẹo đường, pháo hoa đồ chơi, đèn màu, băng rôn tất niên… Thật muôn màu muôn vẻ, thì ra đón giao thừa ở bên ngoài náo nhiệt như thế sao?” Thời Tiến trốn trong bộ đồ gấu bông nghĩ linh tinh, bề ngoài thoạt nhìn hết sức nhàn nhã thoải mái, kỳ thực tâm lý sắp bị thanh tiến độ vẫn đang thong thả tăng trưởng bức điên rồi.
Tiểu Tử từ sau khi tiến vào quảng trường vẫn trầm mặc rốt cục có động tĩnh, hưng phấn nói: “Có định vị rồi! Bảo bối chưa tiến vào khu dân cư đâu, đang đứng ở cửa tiểu khu!”
Ánh mắt Thời Tiến sáng lên, vội vứt ra vài tờ màu hồng mua hết pháo đồ chơi của một quầy hàng nào đó, rồi chất chúng lên xe, leo lên xe, mang cả xe đầy bóng bay kẹo đường đồ chơi, tựa như một trận gió cuốn qua quảng trường nhỏ, chạy về phía khu dân cư.
Quần chúng vây xem: “…”
Bạn nhỏ chuẩn bị chạy tới: “… Oa a a a ——! Gấu gấu chạy rồi, ta muốn gấu gấu!”
…
Tiểu khu mà Trần Thanh mời Liêm Quân ăn cơm tên là Đoàn Kết, là một tiểu khu tương đối cũ, diện tích nhỏ, xanh hóa loạn, đường hẹp, chỗ đậu xe ít, đối diện cửa lớn là một phố cũ náo nhiệt, nhiều nhất chỉ đủ cho hai chiếc xe chạy song song.
Quẻ Nhất dừng xe cạnh khúc cua cách tiểu khu một khoảng, quan sát tình huống bốn phía một chút, nói: “Kiến trúc bên này quá hỗn tạp, nơi nào cũng có thể giấu người, một khi bị phục kích, rất khó thoát thân.”
Tài xế Quẻ Nhị ngồi ghế cạnh bổ sung: “Tiểu khu quá cũ, bố cục bên trong nhỏ, giống như còn không có thang máy, thủ lĩnh của Hoa Hồng Đen là điên rồi sao? Bảo Trần Thanh lấy chỗ này để hẹn ăn cơm, không sợ chúng ta khả nghi sao?”
Liêm Quân nghe bọn họ thảo luận, liếc mắt quét đám người đi trên đường phố náo nhiệt một cái, hỏi, “Bố trí người xong hết rồi sao?”
Quẻ Tam ngồi ở bên tay trái anh nhấn tắt máy tính bảng, trả lời: “Đã chuẩn bị xong nhân viên cứu viện bên phía người nhà Trần Thanh, có thể hành động bất cứ lúc nào. Người của chính phủ và chúng ta cũng đã thuận lợi mai phục đến chung quanh tiểu khu, hiện tại đang lần tìm nhân viên cùng xe cộ khả nghi sắp xếp bốn phía, không rõ tình huống nội bộ của tiểu khu, đang chờ nhân viên đã vào tra xét phản hồi tin tức.”
Liêm Quân gật đầu tỏ vẻ đã biết, liếc nhìn thời gian, gọi một cú điện thoại cho Trần Thanh.
Quẻ Cửu ngồi ở bên còn lại của Liêm Quân lập tức bắt đầu định vị vị trí cụ thể của Trần Thanh.
Điện thoại được tiếp rất nhanh, giọng Trần Thanh vẫn như mọi ngày, hỏi: “Liêm Quân anh đã tới chưa? Tôi sắp nấu xong món canh cuối cùng rồi, lần này anh nhất định phải nếm thử tay nghề của tôi, canh của tôi được nấu bằng công thức đặc biệt đấy, phải đầy đủ nguyên liệu, chỉ chọn nguyên liệu thôi đã mất hơn nửa tháng.”
Hơn nửa tháng.
Liêm Quân tinh tường lọc ra được tin tức quan trọng, nhìn về phía cửa hàng dán chữ Phúc mừng năm mới trên kính bên đường, trong đầu hiện lên hình ảnh Thời Tiến hứng thú bừng bừng đắp người tuyết, tinh thần hơi hơi hoảng hốt nhưng đã hoàn hồn rất nhanh, thuận theo lời hắn ta mà nói: “Vậy tôi nhất định phải nếm thử mới được. Tôi vẫn chưa tới, tình hình giao thông bên này không tốt, đường hẹp, tuyết đọng ven đường cũng chưa quét sạch sẽ, xe của tôi khó mà đi vào, phỏng chừng phải mất thêm một lúc nữa mới đến.”
“Không có chuyện gì, là lỗi của tôi, chỉ nghĩ tụ họp gặp mặt với anh, quên cân nhắc vấn đề đường xá bên này.” Trần Thanh trấn an, bên trong bối cảnh âm thanh còn có tiếng nồi niêu xoong chảo cùng tiếng ti vi, vô cùng giống như đang ở nhà, “Vậy anh lái xe chậm một chút, lúc sắp đến thì gọi lại cho tôi, để tôi báo anh biết là khu nhà nào.”
Liêm Quân nhân cơ hội nói: “Đến lúc đó anh trực tiếp đi ra tiếp tôi đi, tôi chờ anh ở cửa tiểu khu.”
Phía Trần Thanh an tĩnh vài giây, sau đó mới bình tĩnh nói: “Anh cứ tới trước đi đã, đến thì gọi điện thoại cho tôi, giờ tôi phải múc canh ra tô, cúp trước đây, anh đến đây nhanh lên.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Quẻ Cửu dừng hai tay đang múa may lia lịa trên bàn phím máy tính lại, cau mày nói: “Có thể đại khái xác định tín hiệu điện thoại đúng là truyền ra trong phạm vi tiểu khu này, nhưng không có cách nào xác định được cụ thể là cái nhà nào, thời gian trò chuyện quá ngắn.”
“Xác nhận người ở trong tiểu khu là được.” Liêm Quân để điện thoại di động xuống, nhìn về phía Quẻ Tam bên tay trái, “Hoa Hồng Đen tốn hơn nửa tháng để chuẩn bị cho bữa cơm này, rất có thể đã tiến hành thay máu cư dân trong tiểu khu rồi, bảo người tiến vào tiểu khu điều tra tình huống cẩn thận ứng đối.”
Quẻ Tam gật đầu, vùi đầu truyền tin cho thuộc hạ.
Đợi tầm mười phút, người tiến vào tiểu khu tra xét truyền tin về—— mọi thứ bình thường, nói cách khác, chính là người tiến vào tiểu khu không tra được thứ gì cả. Nói chuẩn xác hơn chút, chính là suy đoán của Liêm Quân hơn phân nửa là đúng, Hoa Hồng Đen rất có thể đã thay máu cư dân của tiểu khu, cư dân hiện tại hoạt động trong tiểu khu, phỏng chừng đều là người của Hoa Hồng Đen giả trang.
Mọi người cau mày, tay Liêm Quân chỉ gõ gõ đầu gối, dặn dò Quẻ Nhất lái xe tới gần tiểu khu, đồng thời gọi một cú điện thoại cho Trần Thanh.
Điện thoại được tiếp rất nhanh, sau khi Trần Thanh lên tiếng, Liêm Quân biểu thị mình đã đến cửa tiểu khu, bảo Trần Thanh đi ra đón người. Trần Thanh hết sức ngượng ngùng từ chối, nói hắn ta đột nhiên đau bụng, đang giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó báo địa chỉ cụ thể gian nhà mình ở, nói hắn ta đã mở sẵn cửa rồi, bảo Liêm Quân trực tiếp đi tìm là được.
Tất cả mọi người bên trong xe: “…”
“Làm sao bây giờ, chờ hay là tiến vào?” Quẻ Nhị dò hỏi.
Quẻ Tam nói tiếp: “Nếu như chờ, vậy phỏng chừng lát nữa Trần tiên sinh liền gọi điện thoại tới nói mình táo bón.”
Quẻ Cửu cũng nói theo: “Nhưng nếu cứ thế đi vào, chúng ta sẽ trực tiếp thành dê vào miệng cọp.”
Mọi người cùng nhau dời tầm mắt đến chỗ Liêm Quân, chờ anh quyết định.
“Đợi.” Liêm Quân trả lời, ngữ khí khẳng định, thái độ bình tĩnh đến lạnh lùng, “Hoa Hồng Đen tưởng dẫn chúng ta tiến vào cạm bẫy, nếu như chúng ta cứ bất động, bọn họ tuyệt đối sẽ có sự thỏa hiệp, cho nên chờ, Trần Thanh sẽ ra đây, không thể vào tiểu khu, tình huống bên trong không rõ ràng, bước vào chính là đi nạp mạng.”
Mọi người nghe vậy tâm lý kiên định, yên tĩnh chờ đợi.
Ba phút, năm phút, mười phút đồng hồ… Trần Thanh chậm chạp không gọi điện thoại, Liêm Quân vẫn rất vững vàng, cũng không có gọi điện thoại cho Trần Thanh.
Cục diện giằng co trong vô hình, ngoài xe là phố cũ tràn ngập không khí năm mới nhưng lại ít người đi đường, bên trong xe là bầu không khí lặng im, một tấm cửa sổ xe, phảng phất tách hai thế giới rời ra.
…
“Móa!”
Trong một căn phòng nào đó ở lầu hai của cửa hàng đối diện tiểu khu, thủ lĩnh của Hoa Hồng Đen là Vương Mân không nhịn được lấy ống nghe xuống, mạnh mẽ đập bàn một cái, tức giận mắng: “Liêm Quân này quá trơn trượt, gặp bạn cũ thôi mà còn cẩn thận như thế!”
Trợ thủ ngồi ở bên cạnh gã cũng không nghĩ rằng Liêm Quân sẽ cẩn thận như vậy, không thấy Trần Thanh, thậm chí ngay cả cửa tiểu khu cũng không muốn vào, cau mày nói: “Vậy anh Vương, bây giờ chúng ta nên làm gì, cù cưa với tên đó sao?”
“Cù cưa cái rắm! Liêm Quân là kẻ tiếc mạng nhất, số cạm bẫy từng gặp còn nhiều hơn tiền chúng ta đời này kiếm được, còn cù cưa thêm nữa, mày có tin tên đó dám trực tiếp lỡ hẹn, quay về sào huyệt của nó để trốn tránh hay không?” Vương Mân tức giận nạt một câu, trầm mặt đi tới bên cửa sổ nhìn cái xe của Liêm Quân đang ngồi phía đối diện cửa tiểu khu một chút, cắn răng nói, “Đi! Bảo Trần Thanh lại gọi điện thoại cho Liêm Quân, cố hết sức lừa Liêm Quân đi vào tiểu khu, nếu như thực sự không lừa dối được, thì để Trần Thanh đi ra đón người!”
Trợ thủ nghe vậy có chút lo lắng, nói tiếp: “Thế lỡ như Trần Thanh đi ra, nhưng Liêm Quân vẫn không chịu tiến vào tiểu khu, thậm chí ngược lại yêu cầu mang Trần Thanh đi chỗ khác ăn cơm làm sao bây giờ?”
Câu lo lắng này không phải không có lý, với trình độ cẩn thận của Liêm Quân, anh thật sự có thể làm ra chuyện như dụ dỗ bạn cũ từ bỏ bữa tiệc lớn người ta tự mình nấu, tới địa bàn của anh ăn cơm.
Đến lúc đó Trần Thanh ở trong tay Liêm Quân, bọn họ còn diễn xướng cái gì nữa?
Vương Mân nghe thế biểu tình càng khó coi hơn, ánh mắt âm u nhìn Liêm Quân ngồi trong xe, thuận tay cầm khẩu súng đặt trong ngăn tủ lên, dùng sức lau, nói: “Không thể để cho Trần Thanh đi cùng Liêm Quân, phái người cảnh cáo hắn ta một chút, nhắc cho hắn ta nhớ kỹ con trai mình bây giờ đang ở trong tay ai. Nếu như lát nữa Liêm Quân khăng khăng không vào tiểu khu, vậy chúng ta thủ tiêu tên đó ngay tại đây! Đi dặn Trần Thanh, bảo hắn ta cho dù không thể lừa gạt Liêm Quân tiến vào tiểu khu, cũng phải lừa tên đó xuống xe hoặc mở cửa sổ xe, cho tay súng bắn tỉa có góc độ công kích, nói cho hắn ta biết nếu như hôm nay Liêm Quân không chết, vậy con trai hắn ta cũng đừng mong sống sót thấy mặt trời ngày mai!”
Trợ thủ vẫn có chút lo lắng, nói thêm: “Nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì hết!” Vương Mân xoay quay đầu lại ngắt lời gã ta, khẩu súng khẩu nhắm ngay gã ta, “Hay là mày hèn nhát tới mức chuẩn bị cứ như vậy mà thả Liêm Quân đi? Mày biết, tao không lưu trữ thuộc hạ nhát gan.”
Trợ thủ bị doạ sợ vội vã ngậm miệng, không dám nói thêm cái gì nữa, thuận theo xoa dịu gã hai câu rồi cầm điện thoại di động lên, liên hệ thuộc hạ bên trong tiểu khu.
…
Bên trong xe, Quẻ Nhất thu hồi tầm mắt đánh giá bốn phía, nói: “Xung quanh đây có năm vị trí thích hợp để đánh lén, chỗ gần nhất là lầu hai của cửa hàng đối diện cùng lầu hai của cửa hàng phía sau xe, hai vị trí đó một chỗ tắt đèn nhìn không rõ tình huống trong phòng, một chỗ bật đèn kéo rèm cửa sổ, đều rất khả nghi.”
“Tìm người xâm nhập vào.” Liêm Quân dặn dò, ngón tay vuốt ve điện thoại di động, đột nhiên hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Mọi người sững sờ, Quẻ Tam vừa vặn đang nhìn máy tính bảng ngó xem thời gian, trả lời: “Sáu giờ rưỡi.”
Bọn họ xuất phát vào khoảng năm giờ, bỏ ra nửa giờ để đến khu vực này, sau đó nghĩ biện pháp kéo dài thời gian tầm một tiếng, hiện tại trời đã đen toàn tập, người đi trên đường cũng dần dần ít đi, chính là thời gian thích hợp để làm chút chuyện gì đó.
Liêm Quân gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, phân phó nói: “Phái người chậm rãi tới gần bên này, chuẩn bị kỹ càng để giao chiến ngoài cửa tiểu khu. Bảo chính phủ nghĩ biện pháp dẹp gọn đường phố một chút, miễn cho lát nữa ngộ thương người vô tội.”
Quẻ Tam gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, hấp dẫn chú ý của mọi người bên trong xe.
Liêm Quân liếc mắt nhìn điện thoại di động, nói: “Là điện thoại của Trần Thanh.” Sau đó ấn nhận.
Trần Thanh gọi điện thoại tới để hỏi sao Liêm Quân vẫn chưa tới, Liêm Quân biểu thị mình đang mua hoa quả bên ngoài ở tiểu khu, lý do là cảm thấy tay không tới nhà ăn tết không tốt lắm, dù là bạn bè, nhưng chỗ nên khách sáo thì vẫn cần phải khách sáo, sau đó hỏi Trần Thanh có rảnh không, biểu thị dãy nhà của tiểu khu Đoàn Kết sắp xếp thật không có quy luật, mình có chút không biết đường, cần người tới đón.
Trần Thanh cười trêu chọc anh vài câu, sau đó liền tìm vài câu lý do, tỉ mỉ chỉ đường, ý trong lời nói là vẫn hi vọng Liêm Quân có thể tự mình tiến vào.
Liêm Quân tiếp tục than thở mức độ mù đường của mình, nói mình chính là không tìm được đường.
Hai người ngầm hiểu ý nhau mà diễn kịch, ngữ khí ấm áp vui vẻ như bạn tốt sắp gặp nhau, Vương Mân nghe trộm thì càng nghe càng muốn hộc máu, trong miệng điên cuồng mắng Liêm Quân giả vờ giả vịt nói dối hết bài này đến bài khác.
Là người cầm quyền của Diệt, Liêm Quân học được loại đạo lí đối nhân xử thế giữa người với người này từ lúc nào vậy? Còn mua hoa quả, Liêm Quân lớn bằng ngần này rồi, biết đường đến cửa tiệm hoa quả đi như thế nào sao? Nói dối như thật vậy, mày dám nói muốn mua hoa quả, vậy sao mày không dám xuống xe!
“Không đợi! Bảo Trần Thanh đi ra đón người, tất cả mọi người chuẩn bị, tìm cơ hội mai phục Liêm Quân, thuận tiện lái mấy chiếc xe lại đây, một khi thành công, mọi người lập tức lui lại!” Vương Mân rốt cục nghe không vô nữa, dặn dò một hồi rồi quăng điện thoại, tự mình giơ súng nhắm ngay xe Liêm Quân ngồi.
…
Trần Thanh cuối cùng vẫn đi ra đón người, một mình, ăn mặc rất đơn bạc, trên người còn đeo một cái tạp dề buồn cười, vô cùng giấu đầu lòi đuôi.
Hắn ta đi tới cạnh xe của Liêm Quân, thừa dịp lúc người núp trong bóng tối không thấy mặt mình, dùng khẩu hình, không tiếng động nói với Liêm Quân trong xe rằng: Sau cánh cửa của tiểu khu có người mai phục, trong tay mỗi tên đều có súng, phụ cận còn có tay súng bắn tỉa, đừng xuống xe.
Liêm Quân gật đầu tỏ vẻ đã biết, trong miệng lại nói: “Xin lỗi, đã khiến cho anh phải đi ra đón tôi.”
“Có gì mà phải xin lỗi, là tôi qua loa, quên mất tiểu khu này là một chỗ khó tìm.” Ngữ khí của Trần Thanh vẫn như cũ, trên mặt mang theo tươi cười, nhưng tâm lý có chút sốt ruột.
Hắn ta rất sợ, sợ Liêm Quân thật sự mạo hiểm vì mình. Kỳ thực hắn ta đã phần nào cam chịu số phận, hắn ta chỉ cầu Liêm Quân có thể cứu con trai hắn ta ra, sau đó đưa vợ con hắn ta tới chỗ an toàn, còn an nguy của mình thì ngược lại không để ý chút nào.
Chết thì chết thôi, người từng lăn lộn trên đường này, dù cho nửa đường rút ra, trong lòng cũng đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi nếu một lần nữa bị kéo vào thế giới hắc ám, có thể có những năm sinh sống như người bình thường này, hắn ta đã rất thoả mãn.
Hơn nữa năm đó nếu không phải Liêm Quân che chở hắn ta, hắn ta không thể có chuỗi ngày tháng bình an đấy, hắn ta không hy vọng Liêm Quân vì hắn ta mà bị thương.
Nghĩ như thế, hắn ta chậm rãi đứng thẳng lên, không nghe theo Vương Mân dặn dò là phải chủ động kéo cửa xe của Liêm Quân, mà ngược lại lùi về sau một bước, dùng ánh mắt ra hiệu cho Liêm Quân đi mau, không cần phải để ý đến hắn ta.
Liêm Quân cau mày, lắc lắc đầu với hắn ta, sau đó ra hiệu Quẻ Nhị chuẩn bị mở cửa xe kéo Trần Thanh vào xe, những người khác làm tốt chuẩn bị yểm trợ, miệng thì không quên tiếp tục nói chuyện, động viên Vương Mân có khả năng đang nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người: “Anh chờ đó, tôi xuống xe bây giờ đây, cửa lớn của tiểu khu này quá hẹp, hình như xe không đi vào được.”
Trần Thanh lại cho là anh thật sự muốn xuống xe, gấp đến độ tiến lên đè lại cửa xe, động tác hết sức rõ ràng.
“Chết tiệt, Trần Thanh đang làm gì! Tại sao thằng đó không đi kéo cửa xe của Liêm Quân, mà lại đi chặn cửa xe lại, hắn ta không muốn mạng của con hắn ta à!” Vương Mân giận đùng đùng, hận không thể kéo tay Trần Thanh để mở cửa xe của Liêm Quân ra, khiến Liêm Quân nằm dưới họng súng của mình.
Trợ thủ đứng ở bên cạnh gã đột nhiên kinh hoảng đặt điện thoại di động xuống, sốt ruột nói: “Anh Vương, không xong, bên ngoài có người bao vây tới đây, có vài đội anh em canh giữ ở vòng ngoài của chúng ta đã mất đi liên hệ!”
Biểu tình của Vương Mân biến đổi ngay lập tức, lập tức biết ngay là mình bị Liêm Quân chơi ngược lại một vố, kế hoạch đã bại lộ từ lâu, biểu tình hung ác, bỏ qua việc đánh lén, nhắm vào Trần Thanh bên cạnh xe, chuẩn bị thu thập tên phế vật vô dụng này trước tiên.
Răng rắc.
Gã nạp đạn lên nòng.
Cạch.
Quẻ Nhị nhẹ nhàng mở cửa xe, chuẩn bị túm Trần Thanh vào trong xe.
Toàn bộ tay súng bắn tỉa ẩn trong bóng tối cũng đồng loạt chĩa súng nhắm ngay xe của Liêm Quân.
Thời gian phảng phất dừng lại, nhân viên của Hoa Hồng Đen mai phục bên trong tiểu khu cùng thuộc hạ của Liêm Quân đóng giả qua người đường trên phố từ từ tới gần, tất cả đều cẩn thận nhìn chăm chú vào tình huống bên phía chiếc xe, bầu không khí bị kéo căng đến cực hạn, tất cả mọi người đều đang đợi tín hiệu khai chiến.
A a a a a a a a!
Thời Tiến điên cuồng đạp xe ba bánh, nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân đột nhiên vọt đến 999. 5, sợ tới mức thiếu chút nữa nghẹt thở, thấy phía trước rốt cục xuất hiện hình bóng chiếc xe quen thuộc, không chút nghĩ ngợi liền thắng gấp một cái, quay đầu lại lôi từ trên xe ra một quả pháo đồ chơi, nhờ Tiểu Tử bỏ thêm cho chính mình buff sức lực lớn, châm pháo rồi dùng sức ném sang bên đó.
Bùm!
Đùng đùng đùng——
Pháo hoa bay ra theo đường pa-ra-bôn, lạch cạch một tiếng đập vào giữa đường phố cũ, sau khi rớt xuống nổ tung ầm một tiếng và một đống dải lụa màu, sau đó khói bảy màu bay lên, cấp tốc khuếch tán, bao phủ một phần đường phố.
Bốp!
Thời Tiến quăng pháo hoa xong duỗi tay gấu ra, dùng sức nhấn loa khuếch đại âm thanh trên xe ba bánh, vặn âm thanh tới mức to nhất.
“Chúc mừng bạn phát tài, chúc mừng bạn thăng hoa… Bán bóng bay đây, bóng bay đáng yêu xinh xắn… Mong điều tốt lành tới, mong xui rủi đi xa…”
Tiếng ca cùng tiếng rao hàng bị chập điện làm cho sai lệch luân phiên truyền đến, phá vỡ bầu trời đêm của thành thị, cũng gây ù tai tất cả mọi người.
Những thứ này… Là cái gì?
Tất cả mọi người choáng váng, sau đó không chờ bọn họ phản ứng lại, vài tiếng ầm ầm ầm lại vang lên, một đống pháo hoa đồ chơi bị châm lửa đồng thời rẹt rẹt rẹt đập tới, có cái rơi xuống cửa tiểu khu, có cái đập phải bảng hiệu cửa hàng của phố đối diện, còn có cả cái trực tiếp bị ném vào bên trong cửa tiểu khu, đâu đâu cũng có dải lụa màu rồi tiếng nổ vang cùng khói bảy màu tung bay, đường phố trong nháy mắt mông lung mộng ảo lên.
Vương Mân đang chuẩn bị bóp cò súng choáng váng, bên trong tầm nhìn là cả một vùng “Tiên khí mờ mịt”, đừng nói đánh lén người, mọi thứ gã nhìn thấy đều sắp chồng ảnh lên nhau.
Quẻ Nhị đang kéo của xe cũng ngây ngẩn cả người, có điều hắn chỉ sửng sốt một giây liền tỉnh táo lại, thừa dịp tình huống bây giờ hỗn loạn, quyết đoán đẩy cửa, bước nửa bước xuống xe, kéo Trần Thanh vào xe, trượt ghế dựa dịch về sau, đưa tay nhấc Trần Thanh vào, giúp hắn ta thu chân vào trong xe, sau đó dụng lực đóng sầm cửa, động tác làm liền một mạch, cả quá trình chỉ dùng đúng năm giây.
“Lái xe, rút lui!” Hắn mở miệng nói, không nhịn được quay đầu nhìn về chỗ tiếng ca truyền đến.
Những người không cần lái xe cũng làm động tác giống hắn.
Chỉ thấy trong một vùng khói mù bảy màu múa may theo gió, một con gấu bông lớn đang đạp xe ba bánh hấp tấp tới gần, vừa đi vừa ném kẹo đường pháo hoa, thỉnh thoảng còn thả hai trái bóng bay lên không trung, quả thực là một “tên đầu gấu” sống sờ sờ.
“Đậu móa! Đây là con nhà ai, cuối năm chạy ra đây làm trò đùa dai, thực sự là… Thực sự là quá hung tàn! Trực tiếp giúp chúng ta bớt đi một trận ác chiến.” Quẻ Nhị không nhịn được khen.
Quẻ Tam lại cau mày, nói: “Cậu ta rối loạn kế hoạch của Hoa Hồng Đen, rất có thể sẽ bị trả thù, nhất định phải phái người đi bảo vệ cậu ấy.”
“Vậy thì phái người đi!” Quẻ Nhất mở miệng, cấp tốc gạt vô-lăng, thừa dịp người của Hoa Hồng Đen vẫn chưa kịp phản ứng lại, chuyển xe, quay đầu, ống xả phun một cái, không quay đầu lại rời khỏi nơi thị phi này.
Liêm Quân lại hơi khép lông mày lại, tầm mắt vẫn khóa chặt vào vùng khói mù bảy màu kia—— không biết có phải là ảo giác hay không, anh cứ luôn cảm thấy động tác ném đồ vật của con gấu bông lớn kia có chút quen mắt, giống như đã từng thấy ở đâu đó rồi.
“Liêm Quân.” Trần Thanh núp ở trên ghế phó lái đột nhiên mở miệng gọi anh.
Liêm Quân hoàn hồn, thu tầm mắt lại, bỏ qua suy nghĩ khó giải thích được nổi lên trong đầu, nhìn về phía Trần Thanh mang vẻ mặt sống sót sau tai nạn, động viên: “Yên tâm, đã có người đi cứu con trai của anh, người trông coi bọn họ không nhiều, sẽ an toàn cứu ra.”
Trần Thanh gật gật đầu, mượn lực đạo của Quẻ Nhị bò dậy, ngồi chen kế bên ghế tài xế, cảm kích gật gật đầu với Liêm Quân, nói rằng: “Cảm tạ, tôi còn tưởng rằng lần này tôi không về được nữa.”
Liêm Quân trấn an hắn ta vài câu, nhớ tới Thời Tiến lưu lại hội sở một mình, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Cửa tiểu khu.
Sau khi Liêm Quân rời đi, thành viên Hoa Hồng Đen muộn màng tỉnh lại lập tức hỗn chiến thành một đoàn với thuộc hạ của Liêm Quân giả bộ người qua đường. Số lượng lớn quân của chính phủ chính tràn qua bên này, Vương Mân mai phục thất bại, tức giận đến thiếu chút nữa đập phá gian nhà, cuối cùng vẫn là trợ thủ lựa lời khuyên ngăn, lôi kéo gã chuẩn bị rút lui.
Mãi đến tận khi an toàn ngồi lên xe rút lui, Vương Mân vẫn có cảm giác không cam lòng, tàn nhẫn lên tiếng phân phó: “Bảo tay súng bắn tỉa đừng rút vội! Tìm tên gấu chó thả pháo hoa bừa bãi hồi nãy, giết nó!”
Trợ thủ nghe vậy cả kinh, lo lắng nói: “Hiện giờ ở nơi đó đâu đâu cũng là người của chính phủ và Diệt, chúng ta để người lại thực sự quá nguy hiểm.”
“Rốt cuộc mày là lão đại hay tao là lão đại? Làm theo lời tao nói!” Vương Mân tức giận đến mức rút súng ra chĩa vào gã ta, hung ác nói, “Tao nói rồi, ngày hôm nay nhất định phải có người chết, mày không hi vọng người chết là chính mày nhỉ.”
Trợ thủ khó khăn nuốt ngụm nước miếng, lắc lắc đầu, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho tay súng bắn tỉa ở ngay trước mặt gã.
Thời Tiến cưỡi xe ba bánh chạy như bay trên phố cũ, muốn mau chóng rời khỏi con đường này. Cậu đã nhìn ra được, trên đường này căn bản không có người đi đường bình thường, tất cả đều là xã hội đen cùng xã hội trắng, nếu còn không rút lui, cậu sợ là sẽ bị cuốn vào trong chiến hỏa.
“Tiến Tiến, thanh tiến độ bắt đầu tăng!” Tiểu Tử đột nhiên rít gào thành tiếng.
Thời Tiến kinh hãi, thiếu chút nữa đạp hụt bàn đạp của xe ba bánh, nói: “Chuyện gì xảy ra, thanh tiến độ của Liêm Quân phải bắt đầu hạ rồi chứ!”
“Không phải của bảo bối, là của cậu! Thanh tiến độ của cậu đang tăng! Tốc độ rất nhanh!” Tiểu Tử kêu rách cả giọng, sợ đến mức sắp chết máy.
Thời Tiến vội nhìn thanh tiến độ của mình, thấy nó không ngờ đang lấy tốc độ mỗi giây 10 điểm mà tăng vòn vọt, hiện tại đã cao lên tới trên 900, lòng trầm xuống, nghĩ đến điều gì đó, vội quay đầu nhìn bốn phía một chút, cấp tốc nhìn chặt mấy chỗ có khả năng bắn tỉa, khi thanh tiến độ chạy tới 980 liền buông tay rời khỏi xe ba bánh, nhảy về phía sau xe lăn một vòng, hướng về phía rìa đường.
Phụt.
Đạn phá không bay tới, bắn trúng đất mặt cách đó không xa.