Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thanh tiến độ bỗng dưng giảm rồi, ngay sau khi Thời Tiến và Dung Châu Trung hoàn toàn trở mặt đánh nhau.
Thời Tiến đần mặt ra, nhìn thanh tiến độ trong đầu, rồi nhìn Dung Châu Trung đang sầm mặt co quắp trên ghế sô pha cách đó không xa điều chỉnh nhịp thở, lòng rối như tơ vò vì không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Nhưng có một điều có thể khẳng định: Dung Châu Trung không có sát ý với hắn.
Vừa rồi ngay cả súng hắn cũng đã dâng tận tay cho Dung Châu Trung, song Dung Châu Trung sắp tức điên lại ném phắt đi. Chuyện này không phù hợp với phản ứng của một kẻ giết người. Một kẻ thật sự có sát ý khi bị nỗi khát khao giết chóc lấn át cả lí trí sẽ không đứng đờ ra dù đã có hung khí trong tay.
Quả nhiên nội dung truyện có lỗ hổng.
Sau khi xác định điều này, Thời Tiến vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy có chút chột dạ.
Cuộc cãi vã biến thành ẩu đả, tuy hắn chọn cách này là để làm rõ những điều còn ẩn giấu trong thanh tiến độ, loại trừ mối ngờ giết người của mấy ông anh đi, nhưng động tay động chân vẫn rất quá đáng. Vả chăng hắn còn chẳng phải nguyên chủ, làm những thứ này quả thật lí không thẳng mà khí cũng chẳng hùng.
Nếu đứng ở vị trí của Dung Châu Trung, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay chính là tai bay vạ gió.
Rõ là thế, người ta đang say giấc nồng ở nhà, tự dưng bị thằng em trai khó ưa bấy lâu nay chạy ào vào cửa xoi mói...
Lòng hắn lập tức tràn ngập cảm giác tội lỗi đối với "công cụ rà mìn" Dung Châu Trung. Thời Tiến lồm cồm bò dậy, thấy Dung Châu Trung đã điều chỉnh nhịp thở, đang nhắm mắt nằm cuộn tròn trên ghế không biết nghĩ gì, bèn thăm dò: "Ờ thì, vết thương có đau không?"
Dung Châu Trung lập tức mở mắt nhìn hắn, khóe miệng vẫn còn xanh xanh tím tím, cặp mắt đào hoa lạnh đi, nói: "Mày nói xem có đau không? Sao mày chưa cút đi đi?"
"Cút không được, chân em đau, lúc nãy đánh nhau va phải bàn trà." Thời Tiến thành thật thú nhận, liếc nhìn gương mặt của Dung Châu Trung rồi chột dạ hỏi, "Anh vẫn còn công việc nhỉ? Thế... vết thương trên mặt anh..."
Dung Châu Trung sững sờ, đưa tay sờ lên khóe miệng đau âm ỉ, càng thêm tức hơn. Hắn ta sừng sộ đạp bàn, quát: "Thời Tiến, mày đúng là rách việc, cút cút cút! Cút ngay và luôn!". Đam Mỹ Hiện Đại
Thời Tiến không chịu cút, trái lại còn khập khiễng tới gần, hỏi: "Tủ thuốc nhà anh ở đâu?"
Dung Châu Trung quay ngoắt đi, vẻ sắp tức phát ngất.
"Không nói thì thôi, em đi lấy đá cho anh chườm nhá. Anh kiếm tiền bằng mặt mũi, trị thương quan trọng hơn." Thời Tiến vừa nói vừa lết về phía nhà bếp.
"Thằng ranh, mày bảo ai kiếm tiền bằng mặt đấy!" Dung Châu Trung ngồi dậy nhìn Thời Tiến, nghiến răng nghiến lợi, "Tao dựa vào thực lực! Thực lực nhá! Thời Tiến, mày cố ý phải không? Rốt cuộc hôm nay mày đến đây làm gì, muốn chết à!"
Thời Tiến nhìn hắn ta bằng vẻ mặt "Là em có lỗi với anh", lại đưa khẩu súng tới, thành thật trả lời: "Đúng là em cố ý đó... Cho anh cái này, nếu anh giận, có thể..."
"... Đệch mẹ!" Dung Châu Trung tức giận vò đầu bứt tai, gương mặt méo mó đi, "Có thể cái gì? Tao có muốn giết mày cũng không được! Mày đi không, đi mau!"
... Có thể bắn mấy cái thùng rác cho hả giận.
Thời Tiến yên lặng ném khẩu súng lên ghế, nhưng vẫn không đi mà quay người đi vào nhà bếp.
Dung Châu Trung nhìn bóng lưng khập khiễng của hắn, giận đến nỗi phải nhắm mắt ngồi phịch xuống ghế, ngực phập phồng kịch liệt, như đang cố kìm nén cơn bực bội.
Quái Nhị sau khi hóng hớt toàn bộ quá trình thấy hắn ta như vậy, bỗng dưng thầm thấy đồng cảm. Quá thảm, có thằng em xui xẻo như Thời Tiến, thỉnh thoảng nảy sinh ý muốn ép chết hắn cũng không khó hiểu cho lắm.
Thời Tiến cầm đá lạnh ra, nhân tiện nấu một nồi mì. Quần nhau đến tận giờ này, qua cả giờ ăn trưa, chắc hẳn mọi người đều đói cả rồi.
"Lấy đá chườm khóe miệng trước đã." Thời Tiến đưa cục đá đến trước mặt Dung Châu Trung, bắt đầu cầm bát múc mì từ cái nồi mới vừa bưng lên. Hắn vừa múc vừa lải nhải, "Sao trong tủ lạnh của anh chẳng có gì để ăn, chỉ có một bao mì với mấy quả trứng gà, đến cả rau cũng không tìm được. Anh thế là không được đâu. Của anh này, ăn đi, lót bụng trước."
Dung Châu Trung vừa ngửi thấy mùi mì liền mở mắt. Lúc này, thấy Thời Tiến đang ngồi xổm ở phía đối diện của bàn trà vừa ân cần lải nhải vừa múc mì, mặt mày vẫn xanh xanh tím tím, hắn ta nhất thời giận không được mà mắng cũng không xong. Dung Châu Trung vừa cảm thấy Thời Tiến là đồ điên, vừa cảm thấy hắn ngu như heo, suy nghĩ và cảm xúc cứ đảo loạn, cơn giận vừa nén xuống lại muốn trồi lên.
"Cậu còn biết vào bếp à?" Quái Nhị chen chân vào nói chuyện, ngồi bên cạnh Thời Tiến.
"Biết, có điều tay nghề không tốt lắm." Thời Tiến vô cùng khiêm tốn, đặt bát mì đầu tiên trước mặt Dung Châu Trung, bát thứ hai cho Quái Nhị, bát cuối cùng không quá đầy cho mình.
Dung Châu Trung không nhúc nhích, nhìn chòng chọc bát mì.
Quái Nhị đã không khách sáo bắt đầu ăn, dù sao anh ta cũng đói bụng rồi.
Hai vị khách không mời mà tới cứ ngang nhiên ngồi trong nhà người ta chén sạch mì, húp mì sùm sụp kêu ơi là kêu, dường như đang cố ý.
Trán Dung Châu Trung nổi gân xanh, nhưng mặt vẫn ra vẻ nhẫn nại lắm. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắn ta đứng phắt dậy, trừng trừng quả đầu kiwi đang chôn trong bát mì của Thời Tiến, vừa định há mồm "phun nọc độc", Thời Tiến lại bất thình lình ngẩng đầu lên.
"Mau ăn đi, mì để lâu quá sẽ bị trương, ăn không ngon đâu." Thời Tiến ôn tồn khuyên bảo, còn đẩy đẩy bát đến gần Dung Châu Trung.
Dung Châu Trung đối mặt với ánh mắt ngây thơ vô tội như chưa có gì xảy ra của hắn, biết bao lời muốn nói cứ thế nghẹn ở cổ họng, không nuốt xuống được mà cũng không nhả ra được. Tròng mắt hắn ta đảo qua đảo lại, cuối cùng hắn ta vươn tay cầm bát mì, bắt đầu ăn thật. Hắn ta ăn trong giận dữ – ăn no mới có sức đuổi người, trước đó hắn ta đánh thua, chắc mẩm là do ngủ cả ngày trời không ăn uống gì nên mới không có sức, chứ không phải vì hắn ta kém! Thằng ranh con hai mặt giả ngu kia, hãy đợi đấy!
Nhưng đợi đến khi hắn ta no nê, ấp ủ kế hoạch ứng phó với Thời Tiến cứng đầu mãi không chịu đi, Thời Tiến lại ngoan ngoãn đi rửa bát, quét nhà và dọn sạch thùng rác, sau đó lễ phép cáo từ, trước khi đi còn dặn Dung Châu Trung cẩn thận với fan cuồng, bởi vì hắn đã mò tới đây bằng chính chỉ dẫn của bọn họ.
Dung Châu Trung lặng lẽ hít thật sâu, nặn ra ba chữ qua kẻ răng: "Cút, đi, ngay."
"Vậy em đi nhá." Thời Tiến xách bao rác ra cửa, lúc đến huyền quan bỗng quay người lại.
Dung Châu Trung lập tức nhìn chằm chằm, cơ thể căng lên, ra thế sẵn sàng chiến đấu.
"Anh ba, chuyện ngày hôm nay... em xin lỗi." Thời Tiến khom lưng xin lỗi với Dung Châu Trung, sau đó dứt khoát kéo Quái Nhị đi mất. Lúc đóng cửa còn rất cẩn thận, động tác cực kì nhẹ nhàng, trông lễ phép vô cùng.
Cành cạch. Căn biệt thự lại về với vẻ yên tĩnh.
Dung Châu Trung nhìn huyền quan, cứ nhìn huyền quan, cuối cùng không nhịn được giơ chân đá văng cái ghế bên huyền quan, tức tối mắng: "Thằng ranh con chết giẫm!"
Thời Tiến vừa lên xe liền ngồi phịch xuống ghế, cau mày sờ chân.
"Làm sao vậy, bị thương thật à?" Quái Nhị hỏi thăm.
Thời Tiến gật đầu, đáp: "Hình như bị sưng rồi."
Quái Nhị cau mày, ngậm một điếu thuốc chưa đốt, nổ máy, nói: "Nhịn chút đi, trên xe này không có tủ thuốc, chúng ta về câu lạc bộ. Cậu đấy, đánh nhau thì cứ đánh nhau, lén lút nhường anh mình là sao? Anh ta đánh cậu thật lòng, cậu còn cho anh ta mặt mũi, lại còn chừa mặt anh ta ra. Trên mặt hắn chỉ có một vết bầm ở khóe miệng, còn cậu nhìn mặt mình xem, tôi không biết phải nói gì với cậu mới được đây."
"Chẳng phải ban đầu không muốn đánh nhau đấy à..." Thời Tiến chột dạ, thấy anh ta cau mày, bèn cười nịnh, "Cám ơn hôm nay anh đã đi với tôi nhá, về tôi đãi."
"Ăn cơm miễn phí của câu lạc bộ ấy à?" Quái Nhị tức giận liếc xéo hắn, "Được rồi, được rồi, đau thì đừng cố nói chuyện. Cậu nên ngậm mồm đến khi về câu lạc bộ, rồi tính chuyện làm sao để giải thích với cậu Quân về vết thương của mình đi."
Thời Tiến: "..." Nguy rồi, sao lại quên mất vụ này nhỉ.
Bữa trưa hôm đó, Liêm Quân đợi mãi không thấy "bà mẹ già" Thời Tiến đâu, hỏi Quái Nhất mới biết Thời Tiến đã kéo Quái Nhị ra ngoài, bảo là đi tìm Dung Châu Trung để trả đồ. Liêm Quân không tỏ vẻ gì, song bữa trưa lại ăn ít đi nửa bát cơm.
Qua bữa trưa chưa lâu, Thời Tiến đã cùng Quái Nhị quay về. Quái Nhị vẫn khỏe như vâm, nhưng Thời Tiến lại bị thương, chân còn đi cà nhắc.
"Có chuyện gì thế?" Liêm Quân cau mày, buông giấy tờ trong tay xuống.
Thời Tiến hơi chột dạ, liếc anh một cái rồi đáp: "Tôi và anh của tôi đánh nhau."
"Thắng hay thua?" Liêm Quân tiếp tục hỏi.
Thời Tiến đần mặt, rồi đáp: "Coi như là tôi thắng đi, cuối cùng anh tôi bị ta đè xuống đất đánh." Tuy là đúng, nhưng thật ra vết thương trên người hắn lại nặng hơn.
Liêm Quân liếc nhìn bản mặt xanh xanh tím tím của hắn, xua tay: "Đi xử lí vết thương đi."
Thế là không truy xét chuyện hắn tự ý ra ngoài đánh nhau à?
Thời Tiến ngay lập tức trở nên vui vẻ, nhịn đau nịnh hót Liêm Quân vài câu rồi mới đắc ý khập khiễng đi đến phòng y tế.
Đợi đến khi hắn rời đi, Quái Nhất đứng bên cạnh bảo vệ Liêm Quân cau mày nói: "Cậu Quân, nhiệm vụ mới hợp tác với chính phủ thật sự phải cho cậu ta đi ư?"
"Tuổi của cậu ta là thích hợp nhất." Liêm Quân trả lời, thấy Quái Nhị vẫn chưa đi ngoái đầu nhìn lại, bèn giải thích, "Tin tức từ phía chính phủ đến rồi. Thời gian này các anh chuẩn bị một chút, tập huấn ngắn hạn cho Thời Tiến, phía chính phủ hẳn cũng sẽ cử người đến đây, chuẩn bị bàn bạc."
Quái Nhị cau mày, lo âu nhìn về hướng Thời Tiến rời đi, rồi gật đầu, thấp giọng đáp lại.
Sau khi Thời Tiến xử lí vết thương xong và trở về phòng, nhóc Chết bất thình lình cất tiếng: "Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu giảm xuống 880 rồi, mới vừa rồi luôn."
Lại giảm?
Thời Tiến lấy làm lạ, toan hỏi kĩ hơn thì điện thoại trong túi bỗng reo lên. Hắn lấy ra xem, thế mà là tin nhắn của Dung Châu Trung, nội dung vô cùng đơn giản, thô lỗ: Mày chờ chết đi!
"..."
Thời gian thanh tiến độ giảm xuống và tin nhắn được gửi đến liền kề nhau, quả khiến người ta không thể không liên tưởng.
Thời Tiến nhìn chằm chằm tin nhắn ngắn ngủn ấy vài giây, đoạn mỉm cười, cử động ngón tay, trả lời lại: Dạ được, anh ba. Anh nhớ bôi thuốc cho vết thương nha.
Dung Châu Trung:... Cút!
Gương mặt Thời Tiến tràn đầy tình phụ tử, hắn thở dài thỏa mãn: "Nếu bị anh ta dọa chết mà thanh tiến độ có thể giảm xuống, vậy tao tình nguyện để anh ta nguyền rủa tao mỗi ngày."
Nhóc Chết: "..."