Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một thời gian sau, vào một buổi trưa, Uyển Thanh mang cơm vào phòng mời nữ thần y ăn cơm. Ở bàn ăn chỉ có một mình nàng như mọi khi. Bấy giờ Cửu Dương đã lên tới chức thượng thư bộ hộ nên công việc lại càng nặng nề hơn xưa. Cả một buổi chiều dài dằng dặc, nữ thần y sốt ruột. Cửu Dương vẫn chưa về. Nữ thần y đi ra vườn hoa, đứng bên hồ nước, hiện là mùa đông nên trong hồ không còn đàn cá vàng bơi lội qua lại, vườn hoa cũng rất trống trải, hàng liễu chỉ còn những cành trơ xương. Nữ thần y đứng trong vườn hoa một lúc nàng trở về phòng. Bóng hoàng hôn đã lùa vào trong phòng nhưng nàng vẫn cảm thấy thì giờ đi quá chậm. Nữ thần y đi qua, đi lại, từ đầu trường kỷ đến cuối trường kỷ, chốc chốc nàng lại đến bên khung cửa sổ nhìn ra sân.
Nàng nhớ lại sau buổi cơm trưa, Uyển Thanh nói: “Dạo gần đây trong triều giữa đại nhân của chúng ta và Phủ Viễn tướng quân xảy ra một trận tranh chấp kịch liệt, hình như có liên quan đến một việc trong quân cơ xứ. Sau đó Phủ Viễn tướng quân sai người mang chiến thư tới phủ hẹn đại nhân tỉ võ.”
Nữ thần y nhớ khi đó nàng đã nhìn Uyển Thanh sửng sốt. Với hơi thở bỗng nhiên trở lên gấp rút vì bị kích động quá mạnh, nàng hỏi: “Thế huynh ấy có nhận lá thư không?” Tuệ Dung rót trà ra li cho nữ thần y, không ngần ngại gật đầu: “Tế Nhĩ Ha Lãng hẹn đại nhân ngày mười lăm tháng năm này ở Thiên Sơn giải quyết thù mới hận cũ, đại nhân vốn dĩ không muốn tiếp nhận lá thư chút nào, nhưng Tế Nhĩ Ha Lãng sau khi gởi chiến thư cho ngài lại gởi thiệp anh hùng đến các môn phái trong võ lâm.” Lúc này tam mệnh đại thần đã biết Cửu Dương là người của Đại Minh Triều quy hàng triều đình. Tuệ Dung và Uyển Thanh lại càng tin tưởng vào võ công của thất đương gia Đại Minh Triều nên Tuệ Dung lắc đầu cười khẩy tiếp: “Tế Nhĩ Ha Lãng làm sao đánh thắng được đại nhân chứ, có trách thì trách hắn suy nghĩ không được thấu đáo, tự chọn ngày tháng để đi chết!” Hai cô gái nói đoạn bưng mâm thức ăn rời đi. Từng lời của Uyển Thanh và Tuệ Dung vang lên trong đầu nữ thần y làm đầu nàng nặng trĩu, mắt hoa lên. Cả nửa ngày hôm đó, hình ảnh đẫm máu của Tiêu Phong ở Thiên Sơn cứ lởn vởn trước mắt nàng, không thể nào xua đuổi đi được...
Đêm đã quá khuya, đèn cầy đỏ treo trên vách phòng cũng đã tàn một nửa. Bên ngoài gió đông nổi dậy và mưa rơi lất phất làm cành liễu khua vào nhau tạo nên tiếng xạc xào.
Sau khi nữ thần y tắm xong có vài giọt nước vẫn còn đọng trên mi mắt khiến nàng vốn đã xinh đẹp lại càng động lòng người. Nàng ngồi trên trường kỷ chờ đợi, hai tay nắm chặt vào nhau, không hiểu sao hôm nay chàng tới trễ như vậy? Bên ngoài chiêng điểm sang canh, ba tiếng như búa tạ nện thẳng vào trái tim nàng. Một tiếng, một tiếng, lại thêm một tiếng nữa, cùng đè trĩu xuống làm nàng ngạt thở.
Tối nay ngoài trời mưa không ngừng rơi, từ chỗ nữ thần y ngồi có thể nhìn thấy mưa bay trắng xóa hoa viên, đêm mưa mênh mông, đầu óc của nàng cũng mênh mông chuyện quá khứ trong tân giả khố... Ký ức như từng cơn sóng to đập mạnh vào cõi lòng nữ thần y. Cảnh mấy năm trước đây, cảnh nàng ngả người vào lòng người đàn ông vận y phục màu bạch kim, thủ thỉ, cái dĩ vãng đáng ghi nhớ đó bên dưới hàng cây bạch quả dường như mới xảy ra hồi hôm qua.
Chiếc đèn lồng treo trên vách phòng mờ mờ ảo ảo, nữ thần y cứ ngồi yên như thế trên trường kỷ không động đậy. Lâu lắm, cho đến lúc có tiếng chân người vang lên, nàng biết chàng đang đi ở hành lang, rồi tiếng cửa mở, chàng bước vào.
Tối nay thần sắc Cửu Dương bơ phờ như kẻ mất hồn. Chàng đến bên trường kỷ lặng lẽ ngồi xuống cạnh nàng. Nữ thần y không như hằng ngày không màng đến sự hiện diện của chàng mà khẽ đưa mắt dò xét nhìn chàng, Cửu Dương biết, nhưng chàng im lặng đưa cặp mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nữ thần y dùng răng cắn lấy môi, trên mặt nàng lộ nét lo âu, nàng nhìn chàng một lần nữa và cứ thật tình nói:
- Huynh thật sự sẽ đi tỉ võ sao?
Cửu Dương không nhìn ngoài cửa sổ nữa, quay sang nữ thần y. Chàng thấy nàng tối nay đã được Uyển Thanh và Tuệ Dung trang điểm tề chỉnh, đẹp đẽ, ngồi dưới ánh đèn lồng treo trên vách phòng, đôi má nàng được đánh phấn hồng hào, đôi mắt được chiếu sáng long lanh bởi những tia đèn vàng. Trên đầu cài cây trâm ngọc bích, nói chung mặt mũi đều tươi tốt, nàng đã trở thành người khác hẳn con người của thời gian trước. Nàng mặc tấm áo chẽn bằng đoạn trắng tinh, chiếc váy màu hồng nhạt, áo khoác cộc nền hồng thêu hoa trắng, ngoài cùng là tấm áo choàng lông cáo trắng.
Ánh mắt mệt mỏi của Cửu Dương trở nên sắc bén lạ lùng. Nữ thần y có cảm giác hai luồng nhãn tuyến ấy trực tiếp chiếu vào nội tâm sâu kín của nàng. Có khi nào chàng đã lột trần được tư tưởng và cảm giác của nàng không? Nữ thần y nhủ bụng nhưng sau đó ánh nhìn của Cửu Dương chuyển sang ôn hòa, chàng nói với nàng bằng giọng đượm buồn:
- Khuya rồi muội nên nghỉ sớm, huynh còn việc phải làm.
Cửu Dương nói rồi đứng dậy khỏi trường kỷ, tự kết thúc câu chuyện, gần như coi việc tỉ võ là một việc không đáng phải đàm thoại thêm gì nữa. Nữ thần y thấy Cửu Dương đứng dậy nàng cũng lập tức đứng dậy. Nàng vốn dĩ đã quá quen với việc chàng vẫn cứ sáng đi, tối về, rất khó gặp. Nên tối nay nàng không muốn chàng đi mất trước khi nàng kịp nói ra những gì muốn nói trong lòng.
- Muội không muốn huynh tỉ võ, muội không muốn mất huynh!
Nữ thần y nói nhanh, có một lớp lệ trào lên phủ lấy mắt nàng. Nàng nói xong ngẩng lên nhìn chàng, có quá nhiều tia ngạc nhiên ánh lên trong mắt chàng. Nàng biết sự tử tế đột ngột của mình đã khiến cho chàng băn khoăn, nàng tự nhủ nếu nàng là chàng cũng khó mà tin được…
Không biết có phải giọng nói khẩn khoản của nàng hay ánh mắt tha thiết của nàng đã làm chàng cảm động mất hết tự chủ, ngoan ngoãn đứng yên không đi nữa, song cặp mắt vẫn nhìn nàng, chòng chọc không chớp.
Đúng như sự dự đoán của nữ thần y, lời vừa rồi của nàng đã giữ được chân Cửu Dương, nhưng cái nhìn soi mói của chàng làm nàng cảm thấy khó chịu. Đồng thời, nàng có cảm giác là luôn luôn lúc nào nàng cũng phải tìm cách mê hoặc người đàn ông này, một nỗi buồn man mác lướt qua tâm tư nàng nhưng nàng mặc kệ cảm giác đó, từ đây tới tháng năm chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, nàng tiếp:
- Muội chỉ còn mình huynh là người thân duy nhất nên muội không muốn rồi cũng sẽ mất đi huynh, mấy năm nay đêm nào muội cũng gặp ác mộng, trong cơn mơ lúc nào cũng phảng phất hình ảnh của ánh lửa chập chờn ở hồi cương, vết máu loang lổ và xác người chất cao thành núi của ngày hôm đó.
Cửu Dương hãy còn nhìn chăm chú vào mặt nữ thần y. Chàng thấy mặt nàng trắng bệch, lo lắng có, khổ sở cũng có nhưng phần nhiều là nhìn chàng bằng ánh mắt van lơn.
- Huynh đã từng nói huynh yêu muội mà, phải không? - Giọng nàng tiếp tục vang lên đều đều - Bất kỳ việc gì huynh làm cũng đều vì muội. Huynh nói kể cả hơi thở và sự sinh tồn của huynh. Tất cả, tất cả những gì của huynh đều thuộc về muội nên xin huynh đừng bỏ muội một mình. Muội không muốn làm quen với sự cô độc, không muốn bị sự tịch mịch bủa vây, muội không muốn trải qua cảm giác mất đi người thân một lần nữa.
Những lời của nữ thần y khiến ánh mắt Cửu Dương ngời lên trong đêm tối. Chàng nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc nàng. Phải, chỉ có tuổi thơ của nàng là có những nụ cười, khi nàng lớn lên, chỉ có cô đơn, với quá nhiều những chết chóc và bi thương.
- Xin huynh đừng bỏ muội một mình - Nữ thần y lại nói - Muội sẽ chẳng còn là gì nữa nếu vắng huynh, chẳng khác gì bóng hình tăm tối, mọi ánh sáng bị hút cạn kiệt.
Ánh mắt nữ thần y như được phủ bởi một lớp sương, mơ màng trông nó sâu thăm thẳm, giọng nói cũng nhẹ nhàng êm dịu như sương. Nàng nói xong tiến thêm một bước đứng sát vào chàng, để khuôn mặt của chàng cách nàng thật gần, hơi thở của chàng phà lên mặt nàng nóng hổi. Nàng chờ đợi... Chờ đợi... Chờ đợi. Phút chờ đợi lâu như một thế kỷ. Cuối cùng nét âu lo trên mặt nàng đã tiêu tan và nhường chỗ cho một vẻ mơ màng não ruột khi chàng nâng cằm nàng lên, chạm mũi chàng vào mũi nàng để nhìn vào mắt nàng rõ hơn.
(còn tiếp)