Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương hướng lo nghĩ của nhóm đệ tử quý tộc Dilin hiển nhiên không giống với những tân sinh khác.
Cả bọn đều đang ngồi xổm trong một góc của đại lễ đường số 1 thánh viện, liều mạng tận dụng những giây phút cuối cùng mà ôn tập.
“Đi học ngủ gà ngủ gật, nghiêm trọng xâm hại tôn nghiêm của đạo sư, không coi trọng tâm huyết của đạo sư, phá hư không khí của lớp học, thì sẽ bị trừng phạt như thế nào?” ánh mắt Michel nhanh chóng đảo một vòng, sau đó cố định ở trên người Ali Di, “Ngươi tới trả lời.”
Đối với vấn đề này, Ali Di sớm đã có chuẩn bị kỹ càng, “Này tổng cộng có vài loại tình huống. Thứ nhất, tuy rằng đang ngủ, vẫn như cũ bảo trì được sự tôn trọng đạo sư cùng lễ nghi, không ngáy ngủ, không lí sự, không chảy nước miếng, thì phạt một ngày quét dọn phòng học. Thứ hai, có ngáy ngủ, ảnh hưởng tới cảm xúc của đạo sư lúc giảng bài cùng các bạn học đang nghiêm túc, thì phạt quết dọn phồng học một tháng. Thứ ba......”
Michel nghe được hắn niệm từ đầu tới đuôi một chữ cũng không sai, tán dương nói: “Ngươi đối với những điều khoản liên quan mật thiết tới lợi ích của bản thân nhớ thật là tốt nha.”
Ali Di không thèm tranh cãi.
Dilin thấy Soso khẩn trương đến độ khuôn mặt đều trắng bệch, vỗ vỗ đầu cậu an ủi: “Không sao đâu, hết sức là tốt rồi.”
Soso tội nghiệp giương mắt nhìn cậu, lã chã – chực khóc, “Ta giống như...... Quên hết rồi.”
“......”
Những người khác đều câm lặng mà nhìn cậu.
Dilin nói: “Không sao cả, lúc vào thi nhớ rõ là tốt rồi.”
Soso vẻ mặt cầu xin nói: “Vạn nhất không nhớ rõ thì làm sao bây giờ?”
Dilin nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp khác giúp ngươi tìm được người hạ chú ngữ.”
Soso hấp hấp cái mũi, “Thật sao?”
“Ân.” Dilin ôn nhu cười.
Ali Di nhẹ nhàng thở ra nói: “Sớm biết như vậy thì đã không học như điên vậy rồi.”
Dilin tươi cười không thay đổi, đối với hắn nói: “Lời nói mới rồi, là ta nói với Soso.”
Ali Di không phục nói: “Dựa vào cái gì?”
Dilin bâng quơ nói: “Buổi tối ở đồ thư quán thật là mát mẻ.”
Ali Di tựa như quả bóng bị xì hơi.
Trận đấu phân tổ bắt đầu.
Tổ của Dilin bị an bài ở cuối cùng.
Chúng đệ tử có khẩn trương có thả lỏng.
Nhóm đạo sư tạm thời đảm nhận vị trí giám khảo biểu tình thực ra lại thực giống nhau, đều thực nhàm chán.
Trận đấu ba năm một lần loại này bọn họ thật ra đều đã ngán đến tận cổ rồi. Hàng năm đều có ý kiến loại bỏ loại trận đấu này được đưa ra, nhưng là số lượng đề nghị quá nhỏ mà luôn bị bỏ qua.
Cho nên, mặc kệ là ghét bỏ cỡ nào, các đạo sư vẫn là không thể không nghiêm trang ngồi ở chỗ này, sau đó từ trong đống sách tựa như một hòn núi nhỏ tùy tay chọn ra một quyển, tìm một chỗ tùy ý hoặc một vấn đề khó nhất để hỏi. Nếu nói loại trận đấu này còn có thể có cái gì lạc thú, thì đại khái chính là ngắm nhìn đủ loại biểu tình hoang mang e lệ của đám đệ tử đi.
Dilin bọn họ cũng không có xuất ra được cái gì gọi là bài thi xuất sắc, mà là trong khoảnh khắc tùy tay lấy ra một quyển sách lật xem, sắc mặt liền thay đổi.
Ali Di đương nhiên hiểu được nguyên nhân cậu biến sắc, gương mặt nguyên bản còn mang theo vài phần u oán lập tức tái nhợt. Nhưng nghĩ đến Dilin sẽ quát hỏi hắn về chuyện bài thi, cũng cố gắng chuẩn bị tốt đáp án, nhưng ngoài ý chính là Dilin cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu chăm chú đọc sách.
Ali Di lặng lẽ quan sát thật lâu, sau khi phát hiện cậu thật sự không có dấu hiệu sẽ không lập tức khởi binh vấn tội, ngược lại cảm thấy được càng thêm không yên bất an, quyển sách đang ôm trong lòng cũng đều trở lên tối nghĩa khó hiểu, những câu chữ nguyên bản chi tạc ở trong đầu cũng bắt đầu chậm rãi bốc hơi.
Hắn đứng ngồi không yên nửa giờ, rốt cục quyết định chủ động đi về phía Dilin thẳng thắn, “Về bài thi chuyện, kỳ thật......”
“Cái gì bài thi?” Dilin mê mang mà nhìn hắn.
Ali Di cũng sửng sốt, “Chính là đồ thư quán......”
“Ta chưa từng nghe qua chuyện bài thi.” Dilin mỉm cười nói, “Sắp thi rồi, vẫn là ôn lại đi. Thứ khác đều là chuyện râu ria.”
......
Đây là nói Dilin sẽ không so đo nữa sao?
Ali Di mắt trợn tròn, có chút không dám tin.
Hắn vốn nghĩ Dilin cho dù không nổi trận lôi đình thì cũng sẽ vì việc này mà chế nhạo khó xử mình một phen, không nghĩ tới liền như vậy bình an vượt qua? Hay là nói, cậu chuẩn bị chờ cuộc thi kết thúc rồi mới tính sổ.
Hắn nghĩ nghĩ, tuyệt đối tin tưởng loại khả năng sau. Bởi vì lấy quan hệ của Sa Mạn Lí cùng Sánh Á Các mà nói, bọn họ có thể thanh bình ở chung đã muốn là kỳ tích rồi.
Kỳ thật Ali Di quả thật là lo lắng quả rồi, Dilin cũng không có ý tứ đem chuyện này tính ở trên đầu hắn. Bởi vì cậu rất rõ ràng, người có thể biết đồ thư quán ban đêm không an toàn mà hy vọng cậu đi mạo hiểm cũng không phải là Ali Di. Không khách khí mà nói, hắn tuyệt đối không có lá gan lớn như vậy. Nếu cậu đoán không lầm, chuyện này hẳn là do Ciro chủ đạo mới đúng. Người có thể làm cho Ali Di tin tưởng như vậy vốn cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Tuy rằng trong lòng rất phẫn nộ, nhưng cậu quyết định sẽ tạm thời bỏ qua. Trước mắt tối trọng yếu vẫn là trải qua cuộc thi, về phần Ciro...... việc đó để tính sau đi.
Rất nhanh đến tổ thứ hai từ dưới lên.
Dilin nhóm sáu người đứng ở bên sân để chuẩn bị.
Soso đột nhiên chỉ vào thiếu niên mắt to đang đứng cuối hàng nói: “Là hắn.”
Dilin nhận ra đó chính là thiếu niên từng ở trên thuyền chê cười bọn họ. Biểu hiện của hắn ở trong tổ có thể nói là vô cùng nổi bật. Trong khi những người khác đều lắp bắp, vò đầu gãi má, hắn chẳng những khí định thần nhàn mà còn đối đáp trôi chảy.
Đứng ở phía sau hắn Jefrey khẩn trương nói: “Hắn thật mạnh a.”
Dilin quay đầu, hướng hắn mỉm cười nói: “Ngươi không kém hơn hắn nha.”
Tuy rằng cậu biết rõ ổn định quân tâm là rất trọng yếu, nhưng theo niên kỉ cùng kinh nghiệm của cậu mà nói, phải hoàn thành nhiệm vụ này hiển nhiên còn rất gian nan. Chí ít thì lo lắng của Jefrey cũng không hề giảm bớt.
Bài thi của tổ thứ 2 rất nhanh đã kết thúc, thiếu niên mắt to khi bước qua bọn họ, còn cố tình liếc mắt một cái.
Dilin mím môi.
Theo biểu hiện của thiếu niên mắt to mà nói, cơ hội bọn họ đạt được danh hiệu sáu người đứng đầu quả thật rất xa vời.
“Tiến lên thôi.” Cậu dẫn đầu đi lên tràng.
Soso như cũ đi theo sát phía sau, tiếp đến theo thứ tự là Jefrey, Michel, Ali Di cùng Ningya.
Giám khảo nhìn đến lên tràng đã là nhóm cuối cùng, thoáng đả khởi tinh thần, sau đó tiếp tục trở mình tính toán về đề thi.
Dilin trấn định nhìn nhóm giám khảo trước mắt.
Vì bảo đảm cho tính công chính của cuộc thi, nhóm đạo sư đảm đương cương vị giám khảo đều là những gương mặt xa lạ. Không nhìn thấy Hydeine, hiển nhiên làm cho Dilin thở dài nhẹ nhõm một hơi, tốc độ trả lời vấn đề không hề kém hơn so với thiếu niên mắt to.
Theo sau, Soso dùng thanh âm ngập ngừng đứt quãng mà trả lời, nhưng đáng mừng chính là, sau mỗi lần ngắt quãng chung quy là vẫn thể nói tiếp.
Giám khảo tiến hành vấn đáp trong khoảng đại khái mười phần chung, nhưng mà đối với sáu người mà nói, lại giông như phải vượt qua mười năm. Chờ khi bọn hắn hạ tràng, một đám vẻ mặt đều như trút được ghánh nặng.
Dilin thấy vẻ mặt của Ali Di thực uể oải, trong lòng cũng trầm xuống. Kỳ thật sau khi biết nội dung cuộc thi lần này, lòng tin của cậu với việc bọn họ có thể đạt sáu người đứng đầu cũng thực mong manh, chính là ôm một tia hy vọng mà thôi. Nhưng việc đã đến nước này, cho dù có tiếc nuối cùng ảo não thì cũng không làm nên chuyện gì nữa, bởi vậy nói: “Cuộc thi đã kết thúc rồi, hay là chúng ta hảo hảo thư giãn một chút đi.”
Michel thích nhất” thư giãn ”, vội hỏi nói: “Làm thế nào để thư giãn?”
Dilin nói: “Cùng đi căn tin ăn cơm?”
Hưng phấn của Michel nháy mắt bay mất, “Trời ạ. Này thật sự là phương thức thư giãn tiết kiệm và tốn ít sức nhất mà ta từng biết.”
Ningya nói: “Kết quả cuộc thi phải buổi chiều mới được công bố, có lẽ chúng ta có thể về trước để ngủ trưa.”
Trong cảm nhận của Michel, đề nghị này hiển nhiên tốt hơn nhiều so với cái của Dilin, “Được rồi. Bất quá ta còn phải làm xong sự “thư giãn’’ của Dilin đã, rồi mới đi thư giãn kiểu của ngươi được.”
Trong khi hắn nói, đã muốn có rất nhiều đệ tử chạy về phía căng tin. Cả đám cũng không dám chậm chễ, chạy nhanh theo phía sau.
Dùng xong cơm trưa, Michel liền khẩn cấp mà chuẩn bị cho giấc ngủ trưa tươi đẹp của mình. Vì cuộc thi hôm nay, đầu óc của hắn đều một mực chuyển động với tốc độ cao, cho dù đang ngủ cũng đều có thể mơ thấy một quyển sách ở trước mặt hắn mở ra. Cho nên cơ hội để có thể tâm vô tạp niệm mà ngủ thật sự rất khó có được.
Ningya cố ý thả chậm cước bộ.
Dilin thấy thế, biết cậu khẳng định hiện tại có chuyện muốn nói, liền cũng bước chậm theo.
Soso luôn cùng cậu sóng đôi mà bước.
Sau đó ba người chậm rãi quẹo vào trong rừng.
Soso hạ giọng nói: “Chúng ta có cái hành động bí mật gì sao?”
Không thể trách cậu vì sao lại nghĩ như vậy, bởi vì biểu tình của Ningya cùng Dilin đều thực ngưng trọng.
Dilin nói: “Không, chúng ta chính là có chút việc muốn nói.”
Ningya hướng Soso mỉm cười nói: “Có thể mời cậu rời đi chốc lát không?”
Soso nhìn về phía Dilin.
Dilin do dự một chút, gật gật đầu.
Soso: “Được rồi, ta giúp các ngươi canh chừng. Vẫn theo quy củ cũ, nếu có người đến, ta liền huýt sáo.”
Dilin nói: “Không cần thấy ai cũng huýt sáo.”
Soso: “Vậy nhìn thấy ai mới huýt? Cha mẹ của chúng ta cũng không thể tới nơi này.”
Dilin không cần nghĩ ngợi nói: “Nếu thấy Hydeine đạo sư liền thổi.”
“Được rồi!” Soso cúi người, khẩn trương đi ra ngoài. Nhìn bộ dáng ngó nghiêng của cậu, hẳn là đang suy nghĩ tìm một chỗ để núp.